Sau khi ra trại và đến sống cùng nhà với Neil, Zoe dường như đã trở thành một người khác hoàn toàn, vui vẻ hơn, hoà nhập lại với cuộc sống tiện nghi mà cái xã hội văn minh trước kia dường như đã lãng quên cậu. Cậu tuân theo các quy định của cộng đồng đề ra mà làm hồ sơ vào phỏng vấn để xin việc làm ở vài nơi tuyển dụng phục vụ, nhưng đáng tiếc là không có nơi nào cần đến một người như cậu.
Ngoại hình của Zoe thì miễn bàn, thiếu niên tuấn tú cao gáo có đôi mắt xinh đẹp trong trẻo tựa như giọt sương sớm ban mai đọng trên cành lá non, nụ cười sáng lạn như ánh bình minh vừa ló dạng. Không nhà tuyển dụng nào có thể từ chối một người có ngoại hình như thế, đối với phục vụ thì lại càng cần người có ưu điểm về ngoại hình hơn. Nhưng đi xin việc, cho dù bạn làm phục vụ hay một công nhân trong nhà máy hay chỉ là một người dọn vệ sinh cũng cần phải có lý lịch rõ ràng, một khi nhìn vào hồ sơ của Zoe tất cả những nhà tuyển dụng điều im lặng, sau đó chỉ nói với cậu cùng một câu giống nhau.
“Cậu cầm hồ sơ về trước, khi có công việc phù hợp chúng tôi sẽ gọi điện thoại cho cậu.”
Thế là Zoe ôm hồ sơ trở về nhà và chờ đợi, nhưng đợi suốt một tháng cũng không có cuộc gọi nào báo cho cậu biết cậu được nhận vào làm. Công việc phù hợp ư! Cậu chỉ muốn xin làm phục vụ thôi, chẳng lẽ phục vụ cũng cần phải có người phù hợp hay sao? Và cậu thì không phù hợp ở chỗ nào cơ chứ? Nhưng ngay cả tấm bằng tốt nghiệp cấp ba cậu cũng không có và với một lý lịch bị bôi nhọ như thế này, thì ai sẽ sẵn sàng thuê cậu vào làm việc đây? Điều đó đồng nghĩa với việc cậu sẽ không bao giờ tìm được một công việc phù hợp cho mình.
Cậu không thể cứ mãi ở lại nhà của Neil như vậy được, dù Neil không đuổi thì cậu cũng không thể không biết xấu hổ mà bám lấy người ta để ở lại trong khi cả hai chẳng có tí quan hệ ruột thịt nào, Neil thì có trách nhiệm gì để cưu mang một người như cậu. Một khi đến lúc phải rời khỏi đây cậu sẽ trở thành người không nơi nương tựa, chỉ có thể tiêu hết số tiền bảo hiểm mà cha mẹ để lại, rồi sau đó ngồi than trời ngày này qua ngày khác đến lúc ngã lăn ra ngoài đường như một người vô gia cư rồi lặng lẽ chết đi.
Ngồi ngẩn người suy nghĩ về tương lai mờ mịt phía trước của mình, Zoe thầm thở dài nhìn vào khoảng không mênh mông của bầu trời đêm bị mây mù che kín, mà hiện tại không hề có một đốm sáng nho nhỏ nào ẩn hiện, như tương lai mờ mịt phía trước của cậu. Cậu chỉ muốn làm một người bình thường, tận hưởng cuộc sống của một người bình thường cứ lặng lẽ trôi qua như vậy cũng không được hay sao? Nhưng tại sao cuộc đời cậu toàn gặp phải những biến động khôn lường như một bộ phim truyền hình dài tập không có được cái kết hạnh phúc tốt đẹp.
Cậu chỉ mong ước từng ngày từng ngày trôi qua thật đơn giản, có một công việc ổn định để sáng sớm được đi làm, tối thì về nhà, nhàn nhã mà sống không muộn phiền đến ai, như con mèo ngoan ngoãn an phận ngồi phơi nắng ngoài sân đợi đêm xuống làm nhiệm vụ đuổi chuột giữ cho đồ trong nhà mình không bị cắn phá. Cậu muốn trở thành một người có ít dù là việc nhỏ nhất, sống vui vẻ trong ngôi nhà nhỏ của mình mà chẳng thèm quản hay quan tâm đến thiên hạ bong chen. Cuộc sống như vậy thật sự khó lắm sao?
Cứ mỗi lần thấy Zoe ngồi buồn bã ngẩn người bên cửa sổ nhìn ra ngoài phố, Neil lại đến ngồi bên cạnh an ủi cậu.
“Em sẽ tìm được việc làm sớm thôi, đừng lo lắng, ngủ đi.”
Zoe chỉ nhìn anh rồi nhẹ gật đầu mà không nói gì. Tối nay Neil lại đi ra ngoài làm việc, Zoe không biết công việc của anh là gì, nhưng 8 giờ sáng anh đã đi làm đến 5 giờ chiều thì về nhà, nếu như có điện thoại gọi thì anh lại đi ngay, có khi đến một hay hai giờ sáng anh mới trở về. Cũng giống như lúc này vậy, vừa nói chuyện cùng Zoe được vào câu thì lại có điện thoại gọi đến, Neil mỉm cười vẫy tay với Zoe rồi đi nhanh ra cửa. Zoe không muốn hỏi về công việc của Neil vì cậu cảm thấy mình không nên tò mò về chuyện của người khác trong khi bản thân đang ở nhờ nhà người ta.
Ở nhà Neil cũng hơn một tháng, mọi ngóc ngách trong ngôi nhà cậu điều đã xem qua hết chỉ ngoại trừ phòng Neil. Ngôi nhà rộng rãi như vậy nhưng không hề thấy một tấm ảnh nào tồn tại được treo trên tường hay trên kệ sách, có lẽ Neil đã treo chúng trong phòng ngủ của mình cũng nên. Zoe rất muốn nhìn thử xem em trai của Neil mặt mũi ra sao, có thật là có nét giống cậu như lời Neil đã nói hay không?
Neil đi rồi, chỉ còn mình Zoe trong ngôi nhà trống trãi. Ở bất cứ nơi nào không ít thì nhiều điều có những hồn ma lãng vãng tới lui, nhưng trong nhà Neil thì ngoại lệ, không hề thấy một hơi lạnh tỏa ra dù là chỉ thoáng qua, hay đột nhiên có một bóng trắng nào đó xuất hiện bay lỡn giỡn, bên ngoài xung quanh ngôi nhà cũng vậy. Vấn đề này Zoe cũng không thể giải thích được. Cũng bởi vì lý do này mà cậu thật sự cảm thấy rất thoải mái khi ở đây, không nhìn thấy oan hồn sẽ không sợ bị chúng nhìn ra là cậu nhìn thấy chúng, sẽ không bị chúng đeo bám hay bản thân nhịn không được muốn điều khiển chúng, nhưng ở một mình lâu dần cũng rất buồn chán.
Lúc này đồng hồ trên tường chỉ tám giờ, muốn ngủ cũng không sao ngủ được. Nhân lúc rảnh rỗi Zoe lại đi một vòng quan sát kỷ hơn ngôi nhà, tất nhiên cậu không có ý định vào phòng ngủ của Neil. Ngôi nhà khá lớn đối với một người trưởng thành ở một mình thì quá trống trãi và vắng vẻ, nhưng cũng có thể do Neil không thường xuyên ở nhà thì cho dù không gian vắng lặng cũng không ảnh hưởng, trái lại ở trong một không gian rộng rãi như vậy sẽ làm con người thoải mái hơn mỗi khi nghỉ ngơi, hơn là một nơi chật hẹp.
Trong nhà ngoài hai phòng ngủ và một phòng khách ra trên gác mái còn chỗ trống đặt một cái kính viễn vọng cỡ lớn, Neil có sở thích ngắm sao nhưng vì khá bận nên anh cũng rất ít lên đây. Và hiện tại nơi này là nơi Zoe thích nhất, mỗi khi không ngủ được cậu lại một mình bò lên gác mái nhìn bầu trời đêm qua lăng kính viễn vọng của Neil.
Bên cạnh chiếc kính viễn vọng có treo một cái chuông gió, cũng giống như tất cả các chuông gió được treo xung quanh ngôi nhà, đó là điểm kỳ lại mà hôm nay Zoe mới phát hiện ra. Mỗi chiếc chuông gió điều có bộ phận tạo khuếch âm có hình cái bát úp đặt ở trung tâm, và bên trong có gắn theo một lưỡi treo bằng kim loại, khi có gió, lưỡi treo va chạm với bát úp sẽ phát ra âm thanh. Bên dưới chuông thường đính một lá giấy nhỏ nhắn, còn gọi là lá giấy cầu may. Nhưng đối với mỗi chiếc chuông gió được treo trong ngôi nhà này thì không hề có lưỡi treo mà chỉ có lá giấy cầu may, cho nên nó không hề phát ra âm thanh khi có gió thổi qua, cũng vì vậy mà Zoe không nghe thấy được tiếng chuông gió.
Ngoại hình của Zoe thì miễn bàn, thiếu niên tuấn tú cao gáo có đôi mắt xinh đẹp trong trẻo tựa như giọt sương sớm ban mai đọng trên cành lá non, nụ cười sáng lạn như ánh bình minh vừa ló dạng. Không nhà tuyển dụng nào có thể từ chối một người có ngoại hình như thế, đối với phục vụ thì lại càng cần người có ưu điểm về ngoại hình hơn. Nhưng đi xin việc, cho dù bạn làm phục vụ hay một công nhân trong nhà máy hay chỉ là một người dọn vệ sinh cũng cần phải có lý lịch rõ ràng, một khi nhìn vào hồ sơ của Zoe tất cả những nhà tuyển dụng điều im lặng, sau đó chỉ nói với cậu cùng một câu giống nhau.
“Cậu cầm hồ sơ về trước, khi có công việc phù hợp chúng tôi sẽ gọi điện thoại cho cậu.”
Thế là Zoe ôm hồ sơ trở về nhà và chờ đợi, nhưng đợi suốt một tháng cũng không có cuộc gọi nào báo cho cậu biết cậu được nhận vào làm. Công việc phù hợp ư! Cậu chỉ muốn xin làm phục vụ thôi, chẳng lẽ phục vụ cũng cần phải có người phù hợp hay sao? Và cậu thì không phù hợp ở chỗ nào cơ chứ? Nhưng ngay cả tấm bằng tốt nghiệp cấp ba cậu cũng không có và với một lý lịch bị bôi nhọ như thế này, thì ai sẽ sẵn sàng thuê cậu vào làm việc đây? Điều đó đồng nghĩa với việc cậu sẽ không bao giờ tìm được một công việc phù hợp cho mình.
Cậu không thể cứ mãi ở lại nhà của Neil như vậy được, dù Neil không đuổi thì cậu cũng không thể không biết xấu hổ mà bám lấy người ta để ở lại trong khi cả hai chẳng có tí quan hệ ruột thịt nào, Neil thì có trách nhiệm gì để cưu mang một người như cậu. Một khi đến lúc phải rời khỏi đây cậu sẽ trở thành người không nơi nương tựa, chỉ có thể tiêu hết số tiền bảo hiểm mà cha mẹ để lại, rồi sau đó ngồi than trời ngày này qua ngày khác đến lúc ngã lăn ra ngoài đường như một người vô gia cư rồi lặng lẽ chết đi.
Ngồi ngẩn người suy nghĩ về tương lai mờ mịt phía trước của mình, Zoe thầm thở dài nhìn vào khoảng không mênh mông của bầu trời đêm bị mây mù che kín, mà hiện tại không hề có một đốm sáng nho nhỏ nào ẩn hiện, như tương lai mờ mịt phía trước của cậu. Cậu chỉ muốn làm một người bình thường, tận hưởng cuộc sống của một người bình thường cứ lặng lẽ trôi qua như vậy cũng không được hay sao? Nhưng tại sao cuộc đời cậu toàn gặp phải những biến động khôn lường như một bộ phim truyền hình dài tập không có được cái kết hạnh phúc tốt đẹp.
Cậu chỉ mong ước từng ngày từng ngày trôi qua thật đơn giản, có một công việc ổn định để sáng sớm được đi làm, tối thì về nhà, nhàn nhã mà sống không muộn phiền đến ai, như con mèo ngoan ngoãn an phận ngồi phơi nắng ngoài sân đợi đêm xuống làm nhiệm vụ đuổi chuột giữ cho đồ trong nhà mình không bị cắn phá. Cậu muốn trở thành một người có ít dù là việc nhỏ nhất, sống vui vẻ trong ngôi nhà nhỏ của mình mà chẳng thèm quản hay quan tâm đến thiên hạ bong chen. Cuộc sống như vậy thật sự khó lắm sao?
Cứ mỗi lần thấy Zoe ngồi buồn bã ngẩn người bên cửa sổ nhìn ra ngoài phố, Neil lại đến ngồi bên cạnh an ủi cậu.
“Em sẽ tìm được việc làm sớm thôi, đừng lo lắng, ngủ đi.”
Zoe chỉ nhìn anh rồi nhẹ gật đầu mà không nói gì. Tối nay Neil lại đi ra ngoài làm việc, Zoe không biết công việc của anh là gì, nhưng 8 giờ sáng anh đã đi làm đến 5 giờ chiều thì về nhà, nếu như có điện thoại gọi thì anh lại đi ngay, có khi đến một hay hai giờ sáng anh mới trở về. Cũng giống như lúc này vậy, vừa nói chuyện cùng Zoe được vào câu thì lại có điện thoại gọi đến, Neil mỉm cười vẫy tay với Zoe rồi đi nhanh ra cửa. Zoe không muốn hỏi về công việc của Neil vì cậu cảm thấy mình không nên tò mò về chuyện của người khác trong khi bản thân đang ở nhờ nhà người ta.
Ở nhà Neil cũng hơn một tháng, mọi ngóc ngách trong ngôi nhà cậu điều đã xem qua hết chỉ ngoại trừ phòng Neil. Ngôi nhà rộng rãi như vậy nhưng không hề thấy một tấm ảnh nào tồn tại được treo trên tường hay trên kệ sách, có lẽ Neil đã treo chúng trong phòng ngủ của mình cũng nên. Zoe rất muốn nhìn thử xem em trai của Neil mặt mũi ra sao, có thật là có nét giống cậu như lời Neil đã nói hay không?
Neil đi rồi, chỉ còn mình Zoe trong ngôi nhà trống trãi. Ở bất cứ nơi nào không ít thì nhiều điều có những hồn ma lãng vãng tới lui, nhưng trong nhà Neil thì ngoại lệ, không hề thấy một hơi lạnh tỏa ra dù là chỉ thoáng qua, hay đột nhiên có một bóng trắng nào đó xuất hiện bay lỡn giỡn, bên ngoài xung quanh ngôi nhà cũng vậy. Vấn đề này Zoe cũng không thể giải thích được. Cũng bởi vì lý do này mà cậu thật sự cảm thấy rất thoải mái khi ở đây, không nhìn thấy oan hồn sẽ không sợ bị chúng nhìn ra là cậu nhìn thấy chúng, sẽ không bị chúng đeo bám hay bản thân nhịn không được muốn điều khiển chúng, nhưng ở một mình lâu dần cũng rất buồn chán.
Lúc này đồng hồ trên tường chỉ tám giờ, muốn ngủ cũng không sao ngủ được. Nhân lúc rảnh rỗi Zoe lại đi một vòng quan sát kỷ hơn ngôi nhà, tất nhiên cậu không có ý định vào phòng ngủ của Neil. Ngôi nhà khá lớn đối với một người trưởng thành ở một mình thì quá trống trãi và vắng vẻ, nhưng cũng có thể do Neil không thường xuyên ở nhà thì cho dù không gian vắng lặng cũng không ảnh hưởng, trái lại ở trong một không gian rộng rãi như vậy sẽ làm con người thoải mái hơn mỗi khi nghỉ ngơi, hơn là một nơi chật hẹp.
Trong nhà ngoài hai phòng ngủ và một phòng khách ra trên gác mái còn chỗ trống đặt một cái kính viễn vọng cỡ lớn, Neil có sở thích ngắm sao nhưng vì khá bận nên anh cũng rất ít lên đây. Và hiện tại nơi này là nơi Zoe thích nhất, mỗi khi không ngủ được cậu lại một mình bò lên gác mái nhìn bầu trời đêm qua lăng kính viễn vọng của Neil.
Bên cạnh chiếc kính viễn vọng có treo một cái chuông gió, cũng giống như tất cả các chuông gió được treo xung quanh ngôi nhà, đó là điểm kỳ lại mà hôm nay Zoe mới phát hiện ra. Mỗi chiếc chuông gió điều có bộ phận tạo khuếch âm có hình cái bát úp đặt ở trung tâm, và bên trong có gắn theo một lưỡi treo bằng kim loại, khi có gió, lưỡi treo va chạm với bát úp sẽ phát ra âm thanh. Bên dưới chuông thường đính một lá giấy nhỏ nhắn, còn gọi là lá giấy cầu may. Nhưng đối với mỗi chiếc chuông gió được treo trong ngôi nhà này thì không hề có lưỡi treo mà chỉ có lá giấy cầu may, cho nên nó không hề phát ra âm thanh khi có gió thổi qua, cũng vì vậy mà Zoe không nghe thấy được tiếng chuông gió.
Danh sách chương