"Minh ca, hứa với ta, dù sau này ta có yêu cầu chàng gì, hãy đáp ứng ta. Nhưng chàng hãy tin tưởng, Mễ Mễ dù có làm gì cũng nhất định quay về bên cạnh chàng. Tin tưởng ta được không?"

Trần Minh hoang mang, nghi hoặc, nhưng thật lâu sau rốt cuộc cũng đồng ý với nàng.

Ngày đầu tiên có ký ức, không ngờ Trần gia lại có khách. Theo lời hạ nhân nói, người đến chính là đường đệ của Trần Minh, tên là Trần Khánh. Theo như ký ức nàng hiện tại có được thì cha của Trần Khánh là nhị đệ của cha Trần Minh, dưới hai người còn có một đệ đệ nữa, nhưng chẳng may lại bị chết non. Trần Minh gọi cha Trần Khánh một tiếng nhị thúc.

Trong ký ức lúc nhỏ của nàng, ngoài nàng ươn ngạnh, lẽo đẽo theo sau Trần Minh ra, bên cạnh hắn còn có một người nữa là Trần Khánh.

Trần Khánh lúc nhỏ luôn bị ốm vặt, trẻ nhỏ không thích chơi chung với hắn cho nên hắn luôn chơi chung với Trần Minh, một đứa nhỏ cũng không được đứa nhỏ khác yêu thích.

Hắn ta lúc nhỏ chính là một tiểu bánh bao khiến người người yêu thích, cặp mắt to tròn, cái mặt tròn tròn, hơn nữa làn da phi thường trắng mịn, khiến người khác nhìn đều muốn cắn một ngụm.

Lúc nhỏ, Lâm Dạ Mễ luôn ghét Trần Khánh tranh với nàng thu hút sự chú ý của Trần Minh. Nàng không những cướp đồ ăn của Trần Minh, còn thuận tay cướp luôn đồ ăn của hắn, nàng luôn chọc hắn, khiến cho hắn khóc oa oa mới thôi. Lúc nhỏ nàng không phải ghét hắn, chỉ là có một chút đố kỵ khi phải chia sẻ Minh ca với hắn, mặt khác, chọc Trần Khánh rất vui, nàng chọc hắn đến phát nghiện.

Lúc hắn lên bảy, không hiểu vì sao cha hắn trong lúc giao thương lại gặp sơn tặc, mặc dù đoạn đường đó không phải là nơi mà sơn tặc hay trú ẩn. Vì biến cố đó, cha hắn bị mất một chân, cả gia đình hắn không biết đã chuyển đi đâu.

Vì sự biến mất của Trần Khánh, Lâm Dạ Mễ lúc đó đã buồn thật lâu, chỉ thật không ngờ, hiện tại hắn lại quay về. Chiếu theo ký ức của nàng, hắn hiện tại có lẽ đã trở thành một hoa hoa công tử. Mắt hạnh đào lúc nhỏ của hắn đã vô cùng thu hút người khác.

Khi Lâm Dạ Mễ cùng với Trần Minh ra đến đại sảnh thì lão phu nhân cùng với Dương Song đã có mặt ở đó, hai người họ đang tiếp Trần Khánh.

Thấy nàng, lão phu nhân từ sắc mặt cười vô cùng hòa ái phút chốc lạnh lại. Vì ngại trong nhà còn đang có khách, cho nên bà chỉ khẽ hừ một cái, sau đó nhanh chóng khôi phục lại sắc mặt như cũ.

Lâm Dạ Mễ vì giữ mặt mũi cho Trần gia nên cũng không tỏ thái độ gì, chỉ xem như chưa từng nhìn thấy cái hừ vừa rồi của lão phu nhân. Nàng lặng lẽ đưa ánh mắt nhìn nam tử vận lục y, có vẻ là Trần Khánh. Trần Khánh quả đúng như trong trí nhớ của nàng, không quá sai biệt. Chỉ là, đôi mắt hạnh đào lúc nhỏ hiện tại đã trút bỏ hoàn toàn vẻ ngây thơ lúc nhỏ, thay vào đó có một chút bí ẩn mà nàng không nhìn thấu. Hơn nữa, xung quanh hắn như có như không có một lớp khí tức lạnh lẽo nhàn nhạt bao quanh.

Nhìn thấy Trần Minh, Trần Khánh vội đứng lên gật đầu một cái, đồng thời gọi một tiếng "anh họ" biểu hiện ý chào hỏi. Trần Khánh lại nhìn Lâm Dạ Mễ mỉm cười: "Mễ nhi, chào."

Trần Minh lâu rồi mới có thể gặp lại nên cao hứng vô cùng, dù sao hai người họ lúc nhỏ đã vô cùng thân thiết. Hắn gật đầu chào, vừa cười vừa đùa nói:"Không nên gọi Mễ nhi, nên gọi một tiếng Mễ tẩu."

Trần Khánh gật đầu, cười ha ha: "Đúng vậy, hai người từ lúc nhỏ đã luôn như hình với bóng, sao ta lại không để ý cơ chứ. Đã thất lễ." Nói rồi, Trần Khánh không keo kiệt, hướng Lâm Dạ Mễ kêu một tiếng "Mễ tẩu", còn không quên dùng ánh mắt đầy ẩn ý nhìn Lâm Dạ Mễ, như thể muốn nói ta đây nhìn thấu hai người lâu rồi.

Lâm Dạ Mễ bị Trần Minh cùng Trần Khánh lời qua tiếng lại khiến cho ngượng cả mặt. Nàng cố ý siết chặt tay Trần Minh, hắn hiểu ý, không cùng Trần Khánh đùa nàng nữa.

Thấy ba người Lâm Dạ Mễ hòa thuận vui vẻ, hơn nữa, Trần Khán không ngừng trêu ghẹo "Mễ tẩu, Mễ tẩu", sắc mặt lão phu nhân càng thêm khó coi nhưng vẫn cố gắng không hiện ra mặt.

Theo như Trần Khánh nói thì hắn đến đây mục đích thứ nhất là thăm lão phu nhân, do hắn nghe nói lão rốt cuộc cũng xuất môn sau hai năm bế quan tụng kinh cầu phúc cho gia đình. Trần Khánh nói chuyện quả thật vô cùng khéo léo, chỉ đơn giản là hỏi thăm sức khỏe lão phu nhân, nhưng lại có thể chọc cho bà cười đến híp hết cả mắt.

Mục đích thứ hai, Trần Khánh nghe nói Trần Minh bị vướng phải tội giết người, hiện đang trong quá trình điều tra, cho nên muốn đến quan tâm. Hắn sắc mặt lo lắng nhìn Trần Minh hỏi: "Huynh bị nghi ngờ là giết người thật sao?"

Trần Minh thể hiện ý cười nhẹ trong mắt, cũng không cho đó là vấn đề gì to tát, vô cùng thong thả nói: "Đúng vậy, bị nghi ngờ là tội phạm nên việc buôn bán cũng bị ảnh hưởng không ít."

Trần Khánh căng thẳng hỏi tiếp" "Đệ còn có nghe nói, lúc hung thủ giết người xong có chạy ngang qua hai người. Huynh và Mễ nhi có thấy rõ mặt hung thủ không?"

Trần Minh không đáp, chỉ nhẹ lắc đầu.

Nhận được cái lắc đầu, Trần Khánh vẻ mặt có chút hụt hẫng. Nhưng rất nhanh liền nghĩ tới gì đó, hắn lại tiếp tục hỏi: "Thế nạn nhân có để lại manh mối gì không?"

Trần Minh quan sát Trần Khánh, sau đó thong thả nâng tách trà nhấp một ngụm, vô cùng tự nhiên đáp: "Không có."

Lâm Dạ Mễ kế bên nghe xong thì kinh ngạc, phản xạ quay sang nhìn mặt Trần Minh một cái. Hắn nhận thấy được ánh mắt của nàng, cũng quay lại nhìn nàng, không nói thêm gì, chỉ cười cười.

Lâm Dạ Mễ không biết vì sao Trần Minh phải nói dối, nhưng nàng tin tưởng hắn làm vậy là có lý do. Nàng đáp lại bằng cách thật tự nhiên kéo khóe môi hướng Trần Minh cười. Mãi đến khi nghe tiếng cười khẽ xen tiếng ho khan khụ khụ của Trần Khánh truyền đến, cùng với tiếng hừ lạnh của lão phu nhân, Lâm Dạ Mễ mới dời tầm mắt. Nàng thật tự nhiên khẽ rũ mi xuống, che dấu đi sự nghi hoặc trong mắt, nhìn qua trông nàng thật giống cô nương đang e thẹn.

Người ta dù sao cũng đã cất công đến hỏi thăm, lão phu cũng cần phải hỏi thăm lại mới phải đạo. Bà nhìn Trần Khánh cười, ôn hòa hỏi: "Cha con dạo này thế nào rồi? Năm đó cha con giao thương gặp biến cố, sau đó cả gia đình đều không rõ tung tích, làm cho ta và lão già nhà cứ lo mãi không thôi. Thật không ngờ hôm nay con lại tới đây tìm chúng ta."

"Đa tạ đại bá mẫu quan tâm, cha mẹ con họ đều ổn. Ngoại trừ, cha bị mất đi đôi chân ra thì mọi thứ đều ổn." Trần Khánh cười vô cùng khách sáo.

Khi Trần Khánh cười, Lâm Dạ Mễ vô tình ngẩn đầu lên nhìn hắn. Ánh mắt hắn tuy cười nhưng lại chứa hàn ý, Lâm Dạ Mễ nhìn thấy thì giật mình, nhưng khi nhìn kỹ lại thì không thấy.

Là do nàng tưởng tượng? Thấy Lâm Dạ Mễ thần người, Trần Minh ghé sát tai nàng hỏi nhỏ: "Nàng sao vậy?"

Lâm Dạ Mễ định nói những gì nàng vừa mới nhìn thấy, nhưng cho rằng mình tự tưởng tượng ra, nàng lại không muốn vì sự tưởng tượng của mà khiến cho hai huynh đệ họ có mâu thuẫn. Cuối cùng, nàng quyết định không nói.

Lâm Dạ Mễ nhìn Trần Minh mỉm cười lắc đầu.

Vì Trần Khánh trong ký ức của nàng, không lý nào lại đối với gia đình Trần Minh có hàn ý như vậy được.

Trần Khánh nhìn trời cũng không còn sớm, đã tới giờ dùng bữa trưa, vội đứng dậy nói vài lời khách sáo rồi rời khỏi.

Trần Minh cùng với Lâm Dạ Mễ cũng tính rời khỏi, nhưng chỉ đi được vài bước liền bị lão phu nhân gọi giật lại: "Minh nhi, con quay lại cho mẹ."

Bước chân Trần Minh khựng lại, bàn tay hắn nắm tay Lâm Dạ Mễ khẽ siết chặt. Trần Minh xoay người nhưng đồng thời cũng kéo Lâm Dạ Mễ đi theo cùng với hắn.

"Mẹ, người gọi con có việc gì?"

Lão phu nhân hoàn toàn bỏ đi sắc mặt ôn hòa lúc nãy, hiện tại chỉ còn bộ dạng lạnh lùng xa cách. Bà nhìn Lâm Dạ Mễ sau đó lại nhìn sang Trần Minh, ánh mắt tuy dịu đi vài phần nhưng vẫn tràn đầy hàn ý: "Minh nhi, con khi nào thì hưu nàng ta?"

Nghe mẫu thân hắn lại nhắc đến vấn đề này, Trần Minh sắc mặt vô cùng khó coi nhưng lộ vẻ kiên quyết: "Mẹ, con đã nói, con sẽ không hưu nàng ấy."

"Minh nhi, con dám đứng trước mặt mẹ nói không hưu?" Lão phu nhân không dám tin, trợn to mắt đến mức thiếu chút rớt ra ngoài.

"Mẹ vì sao nhất định lại muốn con hưu Mễ Mễ, cho dù trước đây nàng ấy có lỗi gì, mẹ cho nàng ấy một cơ hội không được hay sao?"

"Không được, con nhất định phải hưu cho ta." Lão phu nhân giọng nói chém đinh chặt sắt, quyết không khoan nhượng.

Trần Minh vì lời của mẫu thân, sắc mặt hắn sớn đã âm u. Biết rằng không thuyết phục bà, Trần Minh vang lên chất giọng nhàn nhạt chứa đầy mệt mỏi nói: "Mẹ, con nhất định sẽ không hưu nàng ấy, người không cần ép con."

"Con... con... con đây là muốn vì thứ bại hoại này mà cãi lại ta phải không?" Lão phu nhân bị Trần Minh chọc tức, tay bà ôm ngực như muốn trở suyễn, hoàn toàn bị chọc điên mà gầm lên.

Dương Song đâu chỉ đứng bên cạnh để đứng yên, nàng ta vội đưa tay ra xoa xoa ngực cho lão phu nhân, ra sức an ủi bà: "Bá mẫu, người đừng nên tức giận, người càng tức thì ở đây sẽ có người nào đó càng đắc ý."

Người nào đó trong miệng Dương Song tuy không chỉ rõ đích danh là ai, nhưng khi nói ra thì ai cũng tự hiểu là nàng ta đang ám chỉ Lâm Dạ Mễ.

Trần Minh vốn cũng không có hảo cảm quá tốt với Dương Song, hắn đối xử nàng ta tốt hơn những nha hoàng khác cũng vì mẫu thân hắn. Nhưng hắn lại không ngờ, nàng ta lại ỷ lại mẫu thân hắn mà ngang nhiên gây hiểu lầm giữa hắn với Lâm Dạ Mễ. Hiện tại lại không thèm nể mặt hắn, cư nhiên cứ thế nói xấu nương tử trước mặt hắn.

Trần Minh nhìn Dương Song đang đứng bên cạnh lão phu nhân diễn trò, hắn nhìn nàng ta ánh mắt hoàn toàn trầm xuống, tựa như hố băng.

Dương Song bị Trần Minh nhìn như vậy thì toàn thân không kiềm nén được mà nổi da ra, bàn tay đặt trên ngực lão phu nhân vội rụt về, ngoan ngoãn đứng bên cạnh, không dám diễn trò nữa.

Trần Minh không muốn lại nghe thấy lão phu nhân bảo hắn hưu Lâm Dạ Mễ nữa, mỗi lần hắn nghe liền tâm phiền ý loạn. Trần Minh giọng tràn đầy phiền chán nói: "Mẹ, nếu không còn gì khác vậy chúng con đi đây". Sau đó, không để cho lão phu nhân kịp nói gì hắn cứ thế liền kéo tay Lâm Dạ Mễ cùng rời khỏi.

Lâm Dạ Mễ biết, ở đây mọi người đều bị ảnh hưởng nặng bởi giáo dục Nho giáo, cũng có nghĩa là việc con cái cãi lại cha mẹ là một việc vô cùng bất hiếu, trời đất không thể dung thứ. Nhưng người này lại vì nàng không màng mang tội danh kia lên đầu, vì nàng mà cãi lại với lão phu nhân.

"Minh ca, ta thật có lỗi với chàng."

Nàng thật ra đều biết, theo đạo hiếu, nàng nên ngăn cản Trần Minh. Nhưng nàng lại ích kỷ, sâu trong thâm tâm nàng không muốn nhận tờ hưu thư từ hắn.

Trong lòng Lâm Dạ Mễ suy nghĩ gì Trần Minh đều biết. Nhưng hắn đã từng hứa với nàng, sẽ không để nàng ủy khuất, sẽ không để nàng phải chịu bất kỳ tổn thương nào. Hắn thà để bản thân là người bị phỉ báng chứ cũng không muốn nàng là người chịu.

Trần Minh nhẹ vuốt tóc nàng, ánh mắt nhu tình tràn đầy sủng nịnh nói: "Về việc mẹ ta, nàng không có lỗi, đó là sự lựa chọn của ta. Nhưng về Diệu Phong, nàng quả thật vẫn còn thiếu ta một lời giải thích thỏa đáng."

Nhắc đến Diệu Phong, Lâm Dạ Mễ thoáng sửng sốt một cái. Đúng vậy, Trần Minh vẫn luôn cho rằng nàng đã từng quyết định theo Diệu Phong rời bỏ hắn, nàng vẫn chưa nói rõ cho hắn sự thật.

Kỳ thật, mọi chuyện vốn không như những gì hắn đã nhìn thấy, cũng không như hắn đã suy nghĩ.

Nhưng hiện tại, nàng vẫn chưa đủ dũng khí để giải thích cho hắn mọi chuyện. Nàng cần có thời gian để chuẩn bị tâm lý.

"Chàng cho ta thời gian có được không?"

Trần Minh chỉ thuận tiện nhắc đến, cũng không có ý định làm khó nàng, nên không cần suy nghĩ liền đồng ý: "Được, ta có thể đợi."

Sau đó vì muốn phân tán sự chú ý của nàng về Diệu Phong, hắn lại hỏi: "Nàng muốn ăn gì không, ta đem cho nàng." Cho dù hiện tại hắn chấp nhận nàng nợ hắn một lời giải thích, nhưng hắn không chấp nhận nàng một chút nào nghĩ về người kia, một khắc cũng không được.

Lâm Dạ Mễ không biết dụng ý của Trần Minh, liền vui vẻ đáp ứng: "Ta muốn, nhưng chàng lấy gì cũng được. Làm phiền chàng rồi."

Trần Minh trước khi xoay người rời khỏi, ánh mắt tràn đầy yêu thương xoa đầu nàng rồi nói: "Được, nàng để ta một chút."

Nói xong, hắn liền lập tức bước đi.

Nhìn bóng lưng Trần Minh, trong lòng Lâm Dạ Mễ bỗng thấy ngọt ngào, như ai đó nhỏ vào tim nàng một giọt mật, sau đó dần lan tỏa ra khắp nơi.

Lâm Dạ Mễ như đứa ngốc cứ thế đứng yên một chỗ vô thức cười.

Nhưng Trần Minh đi được hai bước, thì toàn thân bỗng phát ra một ánh sáng đỏ nhàn nhạt. Từ trong ánh sáng đỏ đó, một viên ngọc màu đỏ bỗng hiện ra, viên ngọc này nàng đã thấy lúc trước.

Lâm Dạ Mễ bước chân gấp gáp tiến tới, nhanh tay bắt lấy viên ngọc. Trần Minh nghe tiếng bước chân dồn dập phía sau thì nghi hoặc xoay người lại.

Bị Trần Minh nhìn thấy, Lâm Dạ Mễ vội giấu viên ngọc cầm trong tay ra phía sau. Hắn nhìn sắc mặt lúng túng của nàng, khó hiểu hỏi: "Nàng sao vậy?"

"Không gì, chàng mau đi đi, ta đói rồi."

Trần Minh nhìn ra chỗ không thích hợp từ nàng nên hỏi lại: "Thật sự?"

"Thật thật" Lâm Dạ Mễ bị Trần Minh làm cho quýnh quáng, cơ hồ nói năng đều muốn lộn xộn.

Nếu Trần Minh kiên trì hỏi một chút nữa, Lâm Dạ Mễ nhất định có bao nhiêu chuyện đều sẽ phun ra hết. Do nàng có chuyện giấu diếm, lại bị hắn bắt ngay tại trận. Hiện tại, tinh thần nàng vô cùng mẫn cảm.

Nhưng thật may, Trần Minh không cố gắng hỏi thêm, chỉ để lại cho nàng một nụ cười rồi thật sự đi mất.

Không còn thấy bóng dáng Trần Minh nữa, Lâm Dạ Mễ mới âm thầm thở phào ra một hơi.

Vừa nãy thật nguy hiểm.

Lâm Dạ Mễ chầm chậm mở lòng bàn tay ra, trong lòng bàn tay nàng xuất hiện một viên ngọc màu đỏ.

Trong viên ngọc, ẩn ẩn hiện hiện một chữ "Cụ".

* Cụ: Sợ

Đây không lẽ là Thất tình mà Trần Minh bị đánh mất?

Cầm viên ngọc trong tay, đáng lẽ nàng phải vui, nhưng nàng không hiểu, vì sao khi nghĩ đến phải xa Trần Minh ở đây, trong lòng nàng có chút rối bời.

Nàng quả thật không thể hiểu nổi bản thân mình nữa rồi.

___________________________________________

Đôi lời tác giả: Phần thế giới này sắp đi đến hồi kết rồi mọi người ạ. Không hiểu sao Mao cảm thấy có tiếc nuối.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện