Vào tháng 10, gió cuối thu ở Bắc Kinh làm con người cảm thấy se lạnh.

Những sinh viên ra ra vào vào viện Hoa Thanh, cũng đã mặc thêm chiếc áo khoác khá dày bên ngoài. Nhưng những sinh viên hay giáo viên ra vào đều nhìn về phía cô gái đang đứng ở cổng trường.

Chiếc áo khoác gió màu đen mặc dù dài đến chân nhưng cũng không làm mất đi vẻ đẹp thanh nhã, hoàn mỹ.

- Diệp Thiên, sao anh lại ăn mặc đơn giản như vậy?

Nhìn thấy Diệp Thiên mặc chiếc quần bò trắng bệch, áo sơ mi màu xám thì đã nhạt màu lảo đảo đi tới, Vu Thanh Thanh mở to hai mắt nhìn.

- Sao vậy? Không phải là ăn một bữa cơm sao?

Diệp thiên sửng sốt! Hắn chẳng qua chỉ là kẻ ăn theo, rảnh thì đi tụ tập. Cái gì mà hẹn với chả hò, hắn đâu có để ý cơ chứ.

- Đúng rồi. Thanh Nhã, hôm nay em thay đổi kiểu tóc à? Kiểu tóc này nhìn chững chạc hơn đấy.

Nhìn thấy cách ăn mặc của Vu Thanh Nhã. Hắn thấy có chút kì quái. Từ chỗ cổ áo lộ ra, có thể nhìn thấy trang phục bên trong, dường như là trang phục dạ hội.

- Đúng vậy. Cuộc gặp gỡ hôm nay không phải chỉ ăm cơm. Nên ba em mới có ý bảo em ăn mặc như vậy.

Nghe thấy lời nói của Diệp Thiên, Vu Thanh Nhã thấy có chút dở khóc dở cười. Cô liền vội vàng giải thích.

Cuộc cải cách được được 10 năm rồi. Nền kinh tế trong nước đã phát triển, đời sống nhân dân giàu có hơn. Vì thế cách sống của người ngoại quốc cũng được du nhập. Nam thì đi giày tây, nữ mặc váy áo hoa.

Thực ra Vu Thanh Nhã cũng không phải là để ý xem Diệp Thiên mặc cái gì, mà tại cách ăn mặc kì quái của hắn sẽ làm mọi người chú ý và nhạo báng.

Những năm này, không phải người ta có nhiều tiền là học vấn cao. Cũng có những người càng nhiều tiền thì càng tiêu nhiều và dễ sa đọa.

Nếu là người có tiền ăn mặc như Diệp Thiên thì sẽ là khiêm tốn, nhưng vì là Diệp Thiên nên sẽ không như vậy.

- Thanh Nhã, có đi được hay không vậy?

Nghe thấy những lời của Vu Thanh Nhã, Diệp Thiên giận đổi cả sắc mặt. Hắn ta đã nghe từ cha những việc này.

Diệp Đông Bình hồi còn ở Giang Nam rất hay tham gia những buổi tụ tập. Còn Diệp Thiên thấy chẳng có gì là hứng thú cả nên hắn thường không tham gia.

Hơn nữa, nhiệm vụ bây giờ của Diệp Thiên là đến Bắc Kinh để học tập, vốn không chuẩn bị tây phục. Bộ quần áo luyện công bằng tơ lụa mà mặc đi dự tiệc thì đúng là không thích hợp.

- Em hứa với cha rồi. Còn nói anh cũng sẽ đi, ba em rất vui, sao lại không đi cơ chứ.

Thanh Nhã từ nhỏ rất ngoan, biết nghe lời. Có những việc không thích nhưng cũng không làm trái ý cha. Hơn nữa lần này đi gặp cha lại mang cả Diệp Thiên đi nên mới ăn mặc đặc biệt như vậy.

- Được, đi thôi chúng ta cùng đi mua quần áo.

Nhìn thấy Thanh Nhã khó xử, Diệp Thiên không đành lòng. Hơn nữa cậu ta cũng không yên tâm để người yêu xinh đẹp của mình tham gia buổi tiệc không rõ nó thế nào.

- Diệp Thiên, anh thật là tốt.

Vẻ mặt tươi cười vui mừng lộ rõ trên gương mặt của Thanh Nhã. Cô định vươn cánh tay ôm lấy Diệp Thiên nhưng nhìn thấy hình như có vật quái dị gì đó ở phía sau liền sợ hãi thu tay về, nơi này vẫn là cửa lớn của trường Hoa Thanh.

Lúc nước đến chân mới nhảy, không có sự chuẩn bị gì cả. Đúng là "ngày thườn thì không chịu thắp hương, lúc gặp nạn mới cuống lên đi ôm chân phật", làm sao mà mua được trang phục đẹp đây. Diệp Thiên tìm mãi, cuối cùng tiêu 300 tệ mua một bộ Âu phục, mặc vào cảm giác thật không quen.

Vốn là Diệp Thiên muốn đi cùng Vu Thanh Nhã đến chỗ Vu Hạo Nhiên rồi cùng đi dự tiệc, nhưng sắp muộn mất rồi, 2 người bọn họ đành phải thuê taxi đi cho kịp.

- Đây là nơi nào vậy? Sao chẳng khác gì trường Thanh Hoa?

Nhìn thấy xe taxi tiến về ngoại ô, Diệp Thiên không nhịn được lớn tiếng hỏi.

- Các bạn, đến chỗ nào mà còn không biết hả? Câu lạc bộ Anh Lan là câu lạc bộ lớn nhất trong 4 thành phố. Sân Golf, Bowling cái gì cũng có, nghe nói không có đến 50 vạn, thì không thể là hội viên.

Muốn hiểu thành Bắc Kinh hãy hỏi lái xe, lời này không sai, Diệp Thiên chỉ nghe nói, anh lái xe đã nói rõ về nơi mà Diệp Thiên cần đến lần này, trên mặt mang theo vẻ hâm mộ.

- Năm mươi vạn? Đắt quá.

Nghe anh nói, Diệp Thiên tặc lưỡi. Cha hắn vất vả nhiều năm như vậy, e là cũng không có đủ 50 vạn.

- Ha ha , cậu còn chê đắt, 50 vạn là mua thẻ hội viên, muốn chơi ở đó, còn đắt hơn nhiều.

Tài xế xe Taixi nói rất nhiều, đột nhiên nhìn qua gương chiếu hậu hỏi Diệp Thiên và Thanh Nhã :

- Sao hai người vào được chỗ đó, nếu không phải hội viên, cũng khó mà vào được cửa.

- Ha ha chúng tôi đều là sinh viên, được người mời đến mà lại.

- Anh bạn, đưa bạn gái đến đây à?

Nghe Diệp Thiên nói vậy, tài xế tỏ vẻ đã hiểu.

- Đúng vậy, anh làm sao mà biết được?

Diệp Thiên thực sự kinh ngạc. Lái xe taxi cũng biết xem tướng hành khách hay sao?

- Khà khà, trông chừng cho kỹ nhé!

Tài xế vừa lái xe cười, suy nghĩ trong đầu nhưng đang lái xe nên không nói nhiều.

Xe chạy được 20 phút thì dừng lại, ở phía trước xa xa chính là bức tường bao. Diệp Thiên trả tiền cho tài xế và cùng Thanh Nhã xuống xe.

Bằng con mắt nghề nghiệp nhạy bén, Diệp Thiên thấy nơi này quả là nơi đắc địa:

- Ở đây rất tốt, nếu xây dựng câu lạc bộ ở đây sẽ rất nhiều cơ hội phát triển.

Tục ngữ có câu:

Tục ngữ có câu: " Thế đất trong ngàn thước, hình trong trăm thước". Thế là cảnh bao quát, hình là ngay trước mắt. Kiến trúc này có cả hình và thế, có âm có dương, nhờ âm trạch mà con cháu được hưởng phúc, nhờ dương trạch mà trở thành vùng đất trù phú.

- Diệp Thiên đừng có thần ra như thế. Ba em đang đợi ở kia, đi, chúng ta đi thôi.

Nghe thấy những lời từ chính miệng Diệp Thiên, nhưng nghe mà không hiểu, Thanh Nhã tức giận nhìn trừng trừng vào mắt hắn, kéo tay Diệp Thiên đi tới cửa.

- Chào chú Vu ạ.

Đi tới ngay trước mặt, Diệp Thiên lễ phép như hồi còn học sinh. Bố Thanh Nhã đáng để Diệp Thiên tôn trọng.

- Diệp Thiên, cao như vậy! Nếu không đến cùng Thanh Nhã thì quả thực chú không thể nhận ra.Đúng rồi, Đông Bình có khỏe không?

Nhìn thấy quần áo Tây mà Diệp Thiên đang mặc, ông Vu mừng rỡ biểu lộ rõ trên sắc mặt.Cha Diệp Thiên cũng là chỗ bạn bè, trong lòng ông đã sớm coi Diệp Thiên như con cháu.

Diệp Thiên cười nói:

- Chú Diệp, ba con vẫn luôn nhớ thầy, ông thường nói sẽ đi Thượng Hải tìm chú uống rượu.

- Ai da! Chú không uống lại ba của con.Tiểu Thiên, con ... con và Tiểu Nhã?

Đang chăm chú nói chuyện, đột nhiên cảm thấy có chút kỳ là, chính là nhìn thấy con gái mình và Diệp Thiên vẫn đang tay trong tay.

Ngày còn mười tuổi nhỏ này và những đứa cùng trang lứa nắm tay nhau, Vu Hạo Nhiên thấy bình thường. Ngày trước, Thanh Nhã và Diệp thiên vẫn thường nắm tay nhau đi chơi.

Nhưng điều quan trọng là cả 2 người đều đã trưởng thành rồi. Ở thời xưa thì là bố mẹ của trẻ con rồi, vậy thì nắm tay nhau là có vấn đề lớn đây.

- Chú Vu, con... con và Thanh Nhã là người yêu.

Tuy Diệp Thiên da mặt dày nhưng lúc nói chuyện cũng bối rối không yên. Lấy hết dũng khí để kéo tay Thanh Nhã, giống như Mèo con sợ hãi lại rụt tay về.

- Các con…

Tuy trong lòng đoán được vài phần. Nhưng nghe Diệp Thiên nói vậy, vẫn khó mà có thể chấp nhận.Mặc dù việc này là vì tương lai của chính mình. Con dâu là con của bạn thân. Trong lòng anh ta chắc cũng cảm thấy có chút trống vắng, hiu quạnh.

- Tiểu Thiên nhìn cháu khôn lớn, trưởng thành chú rất vui mừng. Nhưng các con đều vẫn còn trẻ, nên coi trọng việc học.

Hơn nữa, bây giờ các cháu đều chưa có kinh tế. Ta thấy những vấn đề này các con hãy cứ để sau khi tốt nghiệp rồi hãy tính.

Tục ngữ có câu: con gái là chiếc áo bông bên người cha. Nhìn con khôn lớn mười tám năm, giờ nó lại đi theo người trước mặt, trong lòng làm sao vui được.

Điều quan trọng là, tuy cha con Diệp Thiên cũng khá, gần gũi, thân mật là thế nhưng trong lòng ông vẫn cảm thấy có chút không vui. Ông biết một ít về gia thế nhà hắn. So với Diệp Thiên, Thanh Nhã xuất sắc hơn nhiều.

- Haha, chú Vu, chú nghĩ nhiều quá rồi.

Diệp Thiên có thông minh cỡ nào cũng lập tức cười nói:

- Con và Thanh Nhã chỉ là bạn tốt mà thôi. Chẳng qua lúc chú và ba con nói chuyện thì đã nhận con là con rể. Bây giờ, gọi tiếng cha rể e hơi sớm?

Lúc nói chuyện Diệp Thiên ngại ngùng khó xử. Thanh Nhã thì xấu hổ, ngượng ngùng.

- Diệp Thiên anh nói những gì vậy? Ba em đồng ý việc này khi nào chứ?

Nghe Thanh Nhã nói, Diệp Thiên xấu hổ đỏ bừng cả mặt.

- Thanh Nhã, anh không nói bừa đâu, chính ba em đã đồng ý với ba anh, không tin em hãy hỏi đi.

Diệp Thiên từ nhỏ đã là người vô cùng nghịch ngợm, ngang bướng hay phá phách, ỷ lại. Chẳng qua mới trưởng thành, những tính cách đó chỉ tạm thời ẩn khuất đi thôi. Lúc nói chuyện nó đã lộ hết ra rồi.

- Ba điều này là thật sao?

Thanh Nhã nhìn cha.

- Cái này…cái này, không phải thế, là lần đó uống nhiều qúa thôi.

Nhìn thấy ánh mắt con gái hỏi cha mà như muốn đánh vào thân mình, chỉ trách rằng ngày xưa uống rượu cùng Diệp Đông Bình làm chi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện