Nghe được lời của Vệ Hồng Quân, Diệp Thiên nở nụ cười, nói:
- Chú Vệ, cháu cũng không phải là bọn người giang hồ đi buôn nước bọt, nếu đã xen phong thủy cho chú, sau này có vấn đề gì cũng có thể tìm cháu...
Từng gặp thầy tướng số cũng biết, những người này thường dùng thủ đoạn đe dọa, dù cũng không có việc gì, trước tiên sẽ dùng lời nói đến tai hoạ linh tinh, doạ nạt một phen, sau đó thu mức tiền không tưởng, nói là thay người "Tiêu trừ tai họa".
Nếu Diệp Thiên muốn dùng cách giang hồ như vậy, vừa rồi cũng không nói thẳng ra như thế, chỉ ra hai cái chỗ không ổn, tối thiểu cũng phải nói hai chỗ đó là nơi âm trạch quỷ ma, trước tiên là dọa cho Vệ Hồng Quân sợ gần chết rồi mới nói.
- Được, chú đưa cháu trở về...
Vệ Hồng Quân ngẫm lại cũng đúng, Diệp Thiên là sinh viên trường Thanh Hoa, lại là bạn học của con gái, vạn nhất xảy ra chuyện gì, hắn cũng chạy không thoát.
Trong lúc nói chuyện Vệ Hồng Quân lấy từ dưới mặt bàn ra một cái túi màu đen, đưa về phía Diệp Thiên nói :
- Tiểu Diệp, đây là chút tiền gọi là phí vất vả cho cháu, cháu cầm trước đã, chú Vệ không hiểu lắm quy định trong nghề của các cháu, nếu không đủ thì nói một tiếng nhé...
Người giống như Vệ Hồng Quân, bình thường xã giao rất nhiều, trong văn phòng thường xuyên đặt không ít tiền, trong bao kia chính là hai tập tiền mệnh giá 100 nhân dân tệ
- Ha ha, chú Vệ, đủ rồi...
Diệp Thiên cười nhận túi tiền, đây cũng không phải là lúc khách khí, thay người tiêu trừ tai họa phải thu người tiền, là chuyện rất bình thường.
Đến đây, giao dịch của hai người lần này xem như hoàn thành, Vệ Hồng Quân cũng bất chấp xem thị trường chứng khoán hôm nay, lái xe lại đưa Diệp Thiên về trường Thanh Hoa.
Diệp thiên xuống xe rồi, vẫy tay với Vệ Hồng Quân, đang chuẩn bị rời đi, chân mày bỗng nhiên nhăn một chút.
- Chú Vệ, tối nay chuyện xã giao nếu không quá quan trọng, hôm nay tốt nhất đừng đi ra ngoài ...
- Làm sao vậy? Tiểu Diệp, có vấn đề gì sao? Buổi tối chú đã mới giám đốc Vương bọn họ dùng cơm...
Vệ Hồng Quân thấy khó hiểu hỏi lại, hắn thật ra đã đồng ý tối nay mời cơm khách, người làm kinh doanh nói chuyện không giữ lời, sẽ bị người khác xem thường.
Diệp Thiên cẩn nhìn một chút khuốn mặt của Vệ Hồng Quân, cười cười nói:
- Không có gì nghiêm trọng, chú Vệ, nếu chu muốn đi, đừng uống rượu là được, hoặc là kêu lái xe lái xe cho chú ...
Mệnh người này không phải bất biến, mà là mỗi thời mỗi khắc đều phát sinh biến hóa, Vệ Hồng Quân bị âm sát khí từ WC xâm chiếm hơn tháng, số mệnh đã bắt đầu đi xuống dốc .
Tuy rằng hôm nay Diệp Thiên giúp hắn bố trí lại phong thuỷ vận mệnh văn phòng, nhưng cũng không thể nhanh chóng, vừa rồi Diệp Thiên nhìn mặt Vệ Hồng Quân liền phát hiện, đêm nay hắn sẽ có kiếp nạn không tránh thoát.
Nói có sách, mách có chứng, nếu một người mày trái có một đường dựng thẳng, sẽ tai nạn phát sinh, mày phải có một dường dựng thẳng, sẽ có chuyện đâm xe.
Mà Diệp Thiên phát hiện, lúc này dưới hai hàng mày của Vệ Hồng Quân, chẳng biết lúc nào xuất hiện một đường thẳng, người không chú ý căn bản là nhìn không ra.
Thầy tướng xem tướng cho người ta, cũng không thể xem hời hợt mấy biểu tượng.
Tục ngữ nói biết người biết mặt không nhìn được xương cốt, không biết tâm, ví như ấn đường biến thành màu đen, mắt xanh xao, nhân trung gồ lên… biểu hiện tướng mạo này, cho dù nói cho người ta nghe, để cho hắn tự cầm gương đi mà soi, cũng là nhìn không ra.
Nhất là người hiện đại thích hóa trang, phía dưới lông mi đều rất mờ, thậm chí khi trang điểm còn dùng phấn màu da, nếu chỉ nhìn một cách đơn thuần các biểu tượng, căn bản là không thể phán đoán chuẩn xác số mệnh một người.
Cho nên Diệp Thiên xem tướng, là thông qua nhân diện khớp xương mà đoán số mệnh, đây cũng người bình thường không thể ngụy trang, cho dù không sử dụng bí thuật gia truyền, Diệp Thiên cũng có thể xem chuẩn xác.
Nghe được Diệp Thiên nói vậy, Vệ Hồng Quân nửa tin nửa ngờ nói:
- Được, Tiểu Diệp, chú biết rồi, tối nay chú sẽ chú ý một chút...
Tuy nói phong thuỷ tướng thuật xuất thân từ chính thống, mọi chuyện tương thông, nhưng thuật có thế mạnh riêng, có rất ít người có thể giỏi cả hai mặt, giống như là vị đại sư người Hồng Kông mà Vệ Hồng Quân quen trước kia, chỉ hiểu được phong thuỷ mà không thông thạo tướng thuật.
Còn Diệp Thiên không chỉ có tinh thông phong thủy, còn am hiểu xem tướng, hơn nữa chỉ là cậu sinh viên mười bảy mười tám tuổi, không thể không khiến Vệ Hồng Quân nổi lên nghi ngờ trong lòng, lúc này lòng nghi ngờ nổi lên, tự nhiên cũng không hoàn toàn tin những lời của Diệp Thiên.
- Thôi, xem ra vẫn là tránh không được ...
Nhìn thấy Vệ Hồng Quân quay đầu xe rời đi, Diệp Thiên bất đắc dĩ lắc đầu, người này à, có đôi khi không trải qua biến cố không biết nghe lời.
Nhưng Diệp Thiên cũng không còn nói thêm gì, kiếp nạn này của Vệ Hồng Quân không lớn, thương tổn một chút là cùng, nếu không cho ông ta trải qua một chút chuyện, có lẽ còn cảm giác tiền hôm nay ông ta cho Diệp Thiên là không đáng giá.
- Ha ha, sư phụ nói rất đúng, nếu đi ra đường bày sạp xem tướng số, cần bao lâu mới có thể kiếm nhiều như vậy chứ?
Tiến vào sân trường Thanh Hoa, Diệp Thiên lấy túi ra nhìn thoáng qua, trên mặt nhất thời lộ ra vẻ tươi cười, hai vạn đồng, cũng đủ cho bản thân chi tiêu một khoảng thời gian.
- Nhưng mà ... Hay là cứ cố gắng kiếm thêm chút tiền nhỉ...
Dựa theo lời của lão đạo sĩ, chỉ khi Diệp Thiên luyện công đến trình độ cao nhất, mới có thể ăn uống điều độ, mới có thể thông qua năng lượng bên ngoài bổ sung vấn đề khí huyết, cho nên hai vạn đồng tiền này, chỉ sợ tối đa cũng chỉ đủ cho Diệp Thiên ăn được một học kỳ.
Mấy ngày kế tiếp, Diệp Thiên luôn luôn đứng ở trong sân trường học, mỗi buổi sáng sớm lại luyện công, đi học, những ngày sau này coi như dư dật, nhất là cả ngày tụ tập cùng bạn bè tuổi xấp xỉ, thật ra khiến Diệp Thiên lại khôi phục vài phần tính khí lúc nhỏ.
Ngay cả vấn đề cơm nước, Diệp Thiên cũng không còn đi ra ngoài trường tìm quán ăn, mà là tự suy nghĩ ra một cách, trường Thanh Hoa tổng cộng có mười tám nhà ăn sinh viên, ở một chỗ ăn sợ làm người ta kinh sợ, ăn ở mấy nhà ăn không được sao.
Cho nên Diệp Thiên lại thêm mấy ngàn vào thẻ cơm của mình, giữa trưa mỗi ngày hắn cưỡi cỗ xe cũ đi nơi nơi, ăn được bảy tám cái nhà ăn, miễn cưỡng có thể đủ cho nhu cầu tiêu hao vì luyện công của cơ thể.
Vệ Hồng Quân cũng không biết ngày ấy như thế nào, cũng không có tới tìm Diệp Thiên, nhưng từ Vu Thanh Nhã biết được, nhà Vệ Dung Dung này mấy hôm đó xảy ra chút chuyện, nghỉ học ba ngày, trong lòng Diệp Thiên rõ ràng nhất.
- Diệp Thiên, lại muốn đi ra ngoài ư?
Nhìn thấy Diệp Thiên thay quần áo và giầy chuẩn bị ra ngoài, vẻ mặt Từ Chấn Vam hâm mộ hỏi.
Dù sao trong mắt những người ở ký túc xá này, mình đang có quan hệ yêu đương với Vu Thanh Nhã, cho nên Diệp Thiên cũng không cần để ý, mỗi đêm đều đi tản bộ cùng Vu Thanh Nhã ở chỗ hẻo lánh trong sân trường.
Tuy nói đại học là nơi không cho phép các sinh viên tán tỉnh, hẹn hò, nhưng mấy vạn người trường Thanh Hoa, sân trường lại rộng như vậy, căn bản khó lòng phòng bị, trường học cũng đành nhắm một mắt mở một mắt không hỏi tới.
Đương nhiên, những đôi nam nữ này cũng không dám mạo hiểm xáy ra sơ suất, làm những hoạt động gì đó ở trong trường học, phần lớn chỉ là sau bữa cơm chiều tìm một chỗ không người tâm tình chút mà thôi.
Thấy Từ Chấn Nam có vẻ muốn nói lại thôi, Diệp Thiên nở nụ cười,
- Lão Đại, anh cũng đừng lo, hình như ngày hôm qua Vệ Dung Dung cũng đã quay về trường rồi, buổi tối em gọi hỏi Vu Thanh Nhã một chút, giúp anh hẹn cô ấy ….
Quan hệ của Diệp Thiên với mấy người anh em trong ký túc xá này, cũng không phải không tốt.
Sau khi Ngạo Hải Minh và Trần Hiểu Trung ôm cây đợi thỏ trong thư viện, đợi hơn một tuần lễ, cũng có thể kết bạn với hai cô gái, tuy rằng còn chưa phát triển đến quan hệ người yêu, nhưng cuối cùng đã có mục tiêu, lúc này phỏng chừng lại đang đi xum xoe .
Cho nên hiện tại chỉ có một mình Từ Chấn Nam cuồng si Vệ Dung Dung, cả ngày không phải đánh cầu thì cũng cô độc trong ký túc xá, ngay cả Diệp Thiên đều có chút thương hại, nghĩ có thể làm mối hai người này hay không?
Nghe được Diệp Thiên nói vậy, Từ Chấn Nam cười sung sướng:
- Người anh em, anh chỉ trông cậy vào em thôi đó, em yên tâm, nếu anh đây có thể tán được Dung Dung, sau này sinh con khẳng định cho cậu làm cha nuôi ...
- Đi chết đi, lão Đại, không phải anh em đả kích nhau, đời này anh cũng chỉ có con gái thôi ...
- Không thể nào, nhà họ Từ chúng ta trước giờ đều là sinh con trai, đến anh lại không được sao?
Diệp Thiên nghe vậy liếc mắt, người này bị làm sao vậy? Còn chưa học hành ra đâu, đã nghĩ đến chuyện sinh con sao? Thừa dịp Từ Chấn Nam suy nghĩ vần đền sinh con, Diệp Thiên chuồn ra khỏi ký túc xá.
- Chị khóa trên, cô đã trở lại à, trong nhà không có chuyện gì chứ?
Đi đến chỗ bình thường hay hẹn hò cùng Vu Thanh Nhã, Diệp Thiên mới phát hiện, nữ quái kia lại cùng đến đây.
- Không sao, ba của tôi bị tai nạn xe cộ, đã bị chút hoảng loạn, tổn thương cũng không phải nặng, đúng rồi, Diệp Thiên, ba của tôi nói nếu không có việc gì, bảo cậu sáng mai đến chơi!
Nhìn thấy Diệp Thiên, thần sắc Vệ Dung Dung có chút phức tạp, đang nhìn về Diệp Thiên, trong ánh mắt tựa hồ còn có chút sợ hãi, nói chuyện ngoan đạo không ngờ.
Điều này cũng khó trách, Diệp Thiên lúc trước đã nói cha cô qua không nên đi ra ngoài, lúc ấy Vệ Hồng Quân không có nghe, ai ngờ buổi tối liền gặp chuyện như vậy, đổi lại là ai khác trong lòng cũng sẽ thầm nghĩ, càng không nói cô bé tính khí như trẻ mười tuổi Vệ Dung Dung này.
- Được, vậy ngày mai tôi sẽ đi xem sao ...
Diệp Thiên gật gật đầu, có những người chính là nhớ ăn không nhớ đánh, không nếm mùi đau khổ thì không biết điều.
- Vậy hai người nói chuyện đi, tôi về trước ...
Nhìn thoáng qua Diệp Thiên, Vệ Dung Dung như chim nhỏ hoảng sợ chạy ra, thấy vậy Diệp Thiên cười khổ không thôi, bộ dạng cô bạn thân không bình thường chút nào?
- Diệp Thiên, đừng trách Dung Dung, cô ấy cũng sợ hãi, cậu biết không? Chú Vệ thiếu chút nữa là mất mạng ….
Thấy thần sắc Diệp Thiên có chút quái dị, Vu Thanh Nhã còn tưởng rằng Diệp Thiên đang trách cứ Vệ Dung Dung, vội vàng nói giải thích cho hắn một đôi câu, đây cũng là tin tức cô biết được.
Mặc dù không phải thực tin tưởng đối với lời nói của Diệp Thiên ngày hôm đó, nhưng là người buôn bán, từ trước đến nay đều thà tin rằng là có còn hơn là không, buổi tối hôm đó, khi mời cơm khách, Vệ Hồng Quân cúng gọi lái xe đến lái cho mình.
Nếu đã dẫn theo lái xe, trong trường hợp xã giao, tự nhiên là phải uống rượu, Vệ Hồng Quân cũng là người mê rượu, tiệc rượu tiến hành đến một nửa, liền uống say khướt .
Ai ngờ đúng lúc này, người nhà người lái xe gọi điện thoại tới, nói là con trai đột nhiên sốt cao, muốn đưa đi bệnh viện.
Lái xe không có cách nào khác, lập tức xin phép Vệ Hồng Quân, lúc này Vệ Hồng Quân đã cảm giác say ngà ngà, sớm quên hết những lời Diệp Thiên dặn, cho lái xe về, để cái chìa khóa lại.