- Ba à, có thật là đồng tiền này có thể đổi được nhà chúng ta không?

Vệ Dung Dung lấy đồng tiền lăn đi lăn lại trong tay, tục ngữ có câu: "Tinh thông như người trong nghề". Cho dù Vệ Dung Dung thấy thế nào thì cảm của cô đồng tiền này không khác tiền mà mấy người bán hàng rong ở Lưu Ly Hán bán.

- Dung Dung cẩn thận lời nói một chút, nhà của cha con không còn đấy.

Nhìn thấy bộ dạng bất cẩn của con gái, tâm trạng Vệ Hồng Quân như đang treo trên mây vậy, cảm giác này đúng là có tiền cũng không mua được.

Vệ Hồng Quân vừa nói ra giá của căn hộ, nhưng *người ta phải chịu bán mới được, giá trị của nó bây giờ là *100 vạn, nói là 1000 vạn thì cũng được, cũng vì không có ai đưa ra giá tham khảo cả.

- Có gì đặc biệt hơn người cơ chứ, không bán sẽ hối hận đấy, ba, đi Lưu Ly Hán, cho ba thoải mái chọn.

Vệ Dung Dung bĩu môi, miếng "Đại Tề Thông Bảo" kia đã ném trả Diệp Thiên. Tâm trạng của Vệ Hồng Quân là tim như muốn nhảy ra ngoài lồng ngực. Đồng tiền này rất giòn rơi xuống mặt đất sẽ rất bị vỡ.

- Con gái thương cha đi, nhưng mà … nhưng mà không cần đi Lưu Ly Hán nữa đâu.

*Tuy không hài lòng với con gái, nhưng Vệ Hồng Quân biết những thứ ở Lưu Ly Hán. Nếu ông mua được đồng tiền này ở đó không khác gì nhặt được vàng ở Quảng trường.

- Haha! Nói không chừng là vận khí tốt còn có thể đi chơi được nữa.

Diệp Thiên nhận lấy đồng tiền, cười cười cũng là tỏ sự không đồng ý, coi như miếng "Đại Tề Thông Bảo" trong tay hắn là vật thường thấy thời Càn Long, Diệp Thiên cũng nói trên đời này nó là vật có một không hai.

Đồng tiền này so với giá mà Vệ Hồng Quân đưa ra phải cao hơn nhiều, bởi vì nó chẳng những là tiền độc mà cũng coi như là nhạc cụ của đạo sĩ.

Tại mấy người thợ khắc ngọc kia, Diệp Thiên đã mang bỏ đồng tiền vào nơi dưỡng khí, hơn nữa bản *thân đã cất giữ một thời gian dài, anh còn muốn có thêm vài món đồ trạm ngọc nữa.

Hơn nữa trải qua nuôi dưỡng nguyên khí, nội bộ kết cấu đồng tiền này cũng phát sanh biến hóa, cũng sẽ không giống giống như bình thường, dễ dàng vỡ, bằng không Diệp Thiên cũng không dám cầm ở trong tay thưởng thức cả ngày.

- Ây, Tiểu Diệp cậu vẫn nên cẩn thận một chút, vật này đúng là đồng thiết thật nhưng cũng không thể chịu được khi cậu quẳng như thế đâu.

Tuy đã muốn trả đồng tiền này cho Diệp Thiên, nhưng con mắt của Vệ Hồng Quân vẫn đảo đi đảo lại quanh Diệp Thiên, chỉ sợ cậu ta không cẩn thận sẽ ngã sấp trên mặt đất.

- Chú Vệ, không có việc gì thì đồng tiền này để chơi, như vậy sẽ không sợ gì nữa.

Diệp Thiên cười cười rồi đút đồng tiền vào trong túi quần.

Tuy không sợ quẳng mất đồ chơi này nhưng Diệp Thiên lại sợ ánh mắt kia của Vệ Hồng Quân và *hiện tại thì đã chứng kiến ánh mắt đó rồi,

- Tiểu Diệp, thực sự không thấy lo lắng sao ? Cháu tùy ý ra giá, nếu là chú Vệ thì sẽ tuyệt đối không ra giá đó đâu.

Diệp Thiên mắt mở trừng trừng, đem cất "Đại Tề Thông Bảo" đi, trong lòng Vệ Hồng Quân bối rối, vẫn chưa có ý muốn từ bỏ câu hỏi.

Diệp Thiên lắc đầu nói:

- Chú Vệ, vật này không được tốt, nói nó chỉ đáng ba mươi năm vạn cũng đúng, ba ngàn năm mươi vạn cũng được, lần sau cháu tìm cho chú *một vật tốt hơn nhé.

- Được rồi, thấy cháu thực sự thích vật này, chú Vệ sẽ không lấy mất nó đâu.

Sau khi nghe thấy Diệp Thiên nói, Vệ Hồng Quân còn tưởng anh ta sẽ tính thêm giá cho đồng tiền nhưng từ góc độ này thì Diệp Thiên nói cũng không sai.

Năm ngoái, đã từng xôn xao việc chợ đen ở Bắc Kinh bán đấu giá cổ vật có rất nhiều người tham gia, chỉ bốn mươi vạn là mua được bình sứ Thanh Hoa, là vật có ở thời Càn Long.

Ai mà biết được người bạn kia trả tiền hàng xong, hung hăng cầm lấy cái bình sứ quăng xuống đất làm vỡ thành bảy, tám miếng, ngay cả việc phục hồi cũng không có cách nào.

Lúc đó tất cả mọi người đều tưởng anh bạn này bị điên rồi, hắn mang theo cái rương bên cạnh mình, vừa lấy vật gì đó từ trong đó ra trước mắt mọi người hình như *là đồ gốm sứ.

Nhìn từ góc độ những người sưu tầm, người đó thật thiếu suy nghĩ, không nên làm chuyện này.

Nhưng hiện vật này giá trị khởi đầu rất cao, anh ta nói còn một chiếc bình sứ quả thực là thật, nó đã trở thành cổ vật. Nếu có ý định mang ra bán đấu giá thì giá trị của nó còn có thể cao hơn nữa.

- Ha ha, vậy thì cảm ơn chú Diệp nhé!

Diệp Thiên nghe hiểu ý trong lời nói của Vệ Hồng Quân chỉ cười cười chứ không muốn nói thẳng ra. Những cái này đối với người bình thường thì cũng không cần phải giải thích nó là nhạc cụ quý của đạo sĩ làm gì.

Cần phải biết rằng, vật này phải loại trừ nó là cổ vật văn hóa, theo như lời Diệp Thiên giá trị của nhạc cụ mà thầy tu đang có thật khó có thể cân định được. Căn bản không thể dùng tiền để định giá trị của nó nếu như người ta không hiểu về phong thủy.

Giống như ở Hồng Kông Macao vào thời có nhiều nhà tu, họ theo Đạo Phật. Nơi đó đều có nhạc cụ của các thầy tu, tiền công đức của khách thập phương hằng ngày cũng phải được hàng vạn đồng. Có thể thấy nhạc cụ của các thầy tu bây giờ còn lại rất ít và rất quý.

Ngay cả như vậy thì những nhạc cụ của thầy tu mà Khai Quang sở hữu cũng thua xa giá trị của đồng tiền mà Diệp Thiên đang có trong tay.

- Cha, hôm nay *tìm Diệp Thiên nói về đồ cổ sao?

Nghe cha và Diệp Thiên nói chuyện cả ngày về đồng tiền, Vệ Dung Dung không thể kiên nhẫn thêm được nữa rồi, trước mặt Diệp Thiên đúng là có chút xấu hổ, người khác đều nói không bán còn trơ mặt hỏi đi hỏi lại khiến cô cũng cẩm thấy thật mất mặt.

- A đúng rồi, thiếu chút nữa con không nói là ta quên mất.

Như được con gái nhắc nhở, Vệ Hồng Quân vỗ mũi nói tiếp:

- Tiểu Diệp, ta nghe Dung Dung nói, cháu giống như người xem tướng vậy thử nói xem có phải ta sắp phải trải qua chuyện xui xẻo không.

Vừa trải qua chuyện "Đại Tề Thông bảo", Vệ Hồng Quân đã hiểu Diệp Thiên không giống như những sinh viên bình thường khác mang trên mình bảo vật vô giá, anh ta cũng trở nên chín chắn đến mức đáng sợ, ngay cả Vệ Hồng Quân cũng cảm thấy tự ti.

Cho nên trong cuộc chơi này Vệ Hồng Quân cũng không cảm thấy tức giận nữa rồi mà trực hỏi thẳng vào vấn đề.

- Chú Vệ, chú *mời *người đến xem qua căn nhà này đúng không ạ?

Diệp Thiên không gật đầu thừa nhận nhưng cũng không phủ nhận mà cười nói:

- Căn nhà này của ngài quay về hướng Đông nơi có sông Giang Hải chảy, phong thủy quả là rất tốt.

- Cháu ... cháu còn biết xem phong thủy nữa cơ à?

Diệp Thiên chưa nói hết câu đã bị Hồng Quân ngắt lời, vẻ mặt kinh ngạc vô cùng khác hẳn trước kia khi thấy "Đại Tề Thông Bảo". Bởi vì, những lời Diệp Thiên nói trước kia ông ta đã từng nghe qua từ thầy phong thủy.

Sau khi nghe Vệ Hồng Quân nói, Diệp Thiên cũng không còn khiêm tốn nữa mà gật đầu nói tiếp:*

- Thuật phong thủy tuy có hai loại nhưng luôn đi cùng chứ khong tách rời nhau, khi xem tướng người ít nhiều cũng hiểu được phong thủy.

- Hôm nay, đúng là gặp phải cao nhân rồi..

Lúc này, Vệ Hồng Quân cũng không dám coi Diệp Thiên là đứa trẻ hơn mười hai nữa, liền đứng lên nghiêm túc nói:

- Diệp Thiên, mấy tháng nay ta đều thua lớn ở thị trường chứng khóa, lúc trước cháu và Dung Dung nói quả không sai , cháu có thể phân tích giúp chú *xem rốt cuộc nguyên nhân *là ở chỗ nào không?

- Được, vị này cuối cùng đã nói nói đúng vào vấn đề rồi đây.

Nghe vậy Diệp Thiên liền nở nụ cười, nếu tiếp tục nói những chuyện linh tinh thì hắn sẽ không còn kiên nhẫn nữa:

- Chú Vệ, chú hãy nói vào tình huống cụ thể đi, vấn đề là ở phong thủy hay là ở chú.

- Diệp Thiên, là như vậy...

Sau khi nghe Diệp Thiên nói, Vệ Hồng Quân cũng không còn nói lan man nữa, mà nói thẳng ra chuyện thời gian này hắn đang bị quấy rối.

Lúc đầu, theo Vệ Hồng Quân nói thì từ năm 1994 đến nay công việc của hắn trên thị trường chứng khoán đều thuận buồn xuôi gió, bản thân hắn và gia đình ở đây 2 năm cũng chỉ bị làm phiền vài lần, thế nhưng kể từ đầu tháng nay hắn lại đang gặp phải *nguy cơ khủng hoảng.

Ngọn nguồn là ở cái quyết định của nhà nước (Quyết định mở rộng phát triển kinh tế và xã hội, mục tiêu đến năm 2010), trong văn kiện này đã nêu rõ: đối với các ngân hàng và doanh nghiệp chứng khoán sẽ phải mua bảo hiểm an toàn.

Cùng lúc đó *nhân viên ngân hàng ra thông báo khắp nơi, ngân hàng đã hoạt động trái pháp luật khiến việc kinh doanh trở nên hỗn loạn.

Thông báo này của ngân hàng đã trực tiếp làm sụt giá cổ phần của nhiều công ty.

Phải biết rằng, thị trường chứng khoán ở trong nước thời điểm năm 1995 còn không có cái chuyện chưa rớt đã trúng, trong vòng mấy ngày trở lại đây cổ phiếu *trực tiếp bị rút lại phân nửa, chắc chắn đã có chuyên xảy ra.

Công ty cổ phần Trung Ngân đã trực tiếp đầu tư vào công ty của Vệ Hồng Quân, mà bản thân Vệ Hồng Quân và gia đình đã rút lại vốn, nếu không phải không có sự sụt giảm vốn ban đầu không chừng hắn đã nhảy lầu tự tử rồi.

Đầu tư cổ phiếu cũng như đi buôn vậy có lúc lỗ lúc lãi, Vệ Hồng Quân cũng không thể nào đi đầu tư ở những nơi khác để cho số vốn trở về ban đầu.

Nhưng Vệ Hồng Quân đang cố nhớ lại người con gái tháng trước từng ngắt lời hắn, điều này làm hắn thấy bồn chồn, bản thân cảm thấy sớm đã có cao nhân nhắc nhở, chỉ là không có ý gì thôi.

Vệ Hồng Quân cực kì tin tưởng vào thuyết phong thủy, bằng không đã không dùng nhiều tiền đến vậy để mời thầy phong thủy về bày đặt chỗ ở, gần đây cũng đã mời Diệp Thiên đến để làm việc này.

Lúc Diệp Thiên mới tới, Vệ Hồng Quân còn muốn thử Diệp Thiên, là *Diệp Thiên ứng phó tốt nên hắn không thử được nhưng điều này cũng làm *phần tin tưởng của Vệ Hồng Quân đối với Diệp Thiên tăng thêm mấy phần.

Nghe xong lời nói của Vệ Hồng Quân, Diệp Thiên nhíu mày suy nghĩ một lúc rồi nói:

- Chú Vệ, nói thật là thời trung niên chú có tang vợ nhưng là vận may tốt giúp phát tài, theo lý thuyết thì sẽ không có vận hạn này đâu.*

- Diệp Thiên cậu vừa nói gì vậy?

Diệp Thiên vừa mới nói được nửa câu đã bị Vệ Dung Dung tức giận chặn lời, cô ấy thấy Diệp Thiên nói đến Vệ Hồng Quân có tang vợ chính là nói đến việc mẹ cô bị bệnh qua đời mà cha cô là người phải chịu trách nhiệm.

- Dung Dung con hãy câm miệng lại, sao một chút lễ phép cũng đều không có vậy, hãy để cho Diệp Thiên nói hết.

Lời nói của Dung Dung chính là không nghĩ đến tình yêu thương của cha, cô tự trách chính bản thân mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện