- Mấy cô ấy tìm em để làm chi?

Diệp Thiên ngó đầu xuống nhìn thoáng qua cửa sổ, quả nhiên là Vu Thanh Nhã và Vệ Dung Dung, đang đứng nói chuyện dưới một thân cây ở cách ký túc xá không xa.

Ngó sang hai bên xem xét, Diệp Thiên rõ ràng phát hiện ra, lúc này một loạt đầu nam sinh đều ngó ra từ các cửa sổ bên cạnh, có thể thấy được lực hấp dẫn của người đẹp lớn cỡ nào.

- Ôi? Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo tới ...

Khi Diệp Thiên nhìn thấy Vệ Dung Dung và Vu Thanh Nhã, khoát lên trên cửa sổ tay trái năm ngón tay kháp động, cũng lâm thời nổi lên nhất quẻ, trên mặt nhất thời lộ ra vẻ tươi cười, cảm giác như người muốn ngủ lại có người tặng gối đầu vậy.

- Diệp Thiên, nhìn cái gì vậy? Nhanh xuống dưới này ...

Vệ Dung Dung là một người tính nôn nóng, từ nhỏ cũng được người nhà cưng chiều làm hư, từ trước đến nay chỉ có người khác chờ cô, vừa ngó lên, liếc mắt một cái nhìn thấy Diệp Thiên ngó đầu ra từ cửa sổ tầng 3, lại không nói lời nào, đành kêu lên.

Một tiếng gọi này khiến cho một số cửa sổ còn đang đóng vì không biết có người đẹp xuất hiện ở ký túc xá nam, nhất thời cũng mở tung, hàng loạt ánh mắt tôn sùng mở to, một đám sinh viên cởi trần xuất hiện, khiến Vu Thanh Nhã cảm thấy có chút khó chịu.

- Anh đây cũng không phải nợ nần gì cô, xin người khác giúp đỡ còn tỏ thái độ này ...

Diệp Thiên bĩu môi rụt đầu về, chậm chậm thay quần bò, đổi một bộ đồ thể thao, hành động kia khiến Từ Chấn Nam đứng bên cạnh mà thay hắn sốt ruột, hận không thể thân tự động thủ giúp hắn mặc quần áo vào cho nhanh.

- Diệp Thiên, làm chuyện gì xấu bị mỹ nữ tìm tới cửa vậy?

- Diệp Thiên, buổi tối anh mời cơm, hãy giới thiệu nhé ...

Khi Diệp Thiên hiện ra ở cửa ký túc xá, nhất thời trăm cái miệng ồn ào lên, còn có người huýt sáo, khiến cho người gác cổng ký túc xá còn tưởng rằng trong sân trường có sói.

- Các chị ở đây, mua xuống đây đi!

Không có vẻ khó chịu như Vu Thanh Nhã, Vệ Dung Dung cũng không quan tâm những thanh niên này ồn ào cái gì, thực nhanh nhẹn hai tay chống nạnh, gọi Diệp Thiên tới.

Cái khác không nói, nhìn thấy bộ dạng của Vệ Dung Dung này, mấy sinh viên kia thật đúng là ngây ngẩn cả người, cho dù người ta là đàn chị học khóa trên, nhưng cũng muốn cân nhắc trong lòng, có thể hạ gục cây ớt này hay không?

- Ha ha, bà chị khoá trên, chúng ta đã quen rồi mà, muốn tiếp tục làm quen nữa sao?

Cũng thực sự không sợ chết, đi theo phía sau Diệp Thiên, Từ Chấn Nam nghe được Vệ Dung Dung nói vậy, nhất thời vênh mặt đối đáp, đừng nhìn cái bộ dạng to con của cậu sinh viên năm này, da mặt hắn cũng dầy tương đối.

Vệ Dung Dung liếc mắt Từ Chấn Nam một cái,

- Cậu em khóa dưới, trường Thanh Hoa có quy địh thế nào có biết hay không đó? Đi học hay là tới tán gái?

Vệ Dung Dung đấu khẩu với Từ Chấn Nam, Vu Thanh Nhã cảm thấy không được tự nhiên, thấy Từ Chấn Nam còn định nói chuyện, vội vàng chen miệng nói:

- Dung Dung, được rồi, cậu không phải nói có chuyện muốn tìm Diệp Thiên sao, tìm một chỗ nói chuyện đi...

- Được rồi, nể mặt các cậu, tha cho một tên đại ngốc...

Vệ Dung Dung giống như người thắng trận, nói với Diệp Thiên:

- Đi thôi, buổi tối bản cô nương mời cậu ăn cơm...

- Có gì mà có thể làm cho đàn chị mời ăn cơm vậy, nhất định là tôi mời thôi...

Từ Chấn Nam vẫn thực sự có tinh thần, tận dụng mọi thời cơ.

- Từ Chấn Nam, muốn chết phải không? Cậu là ai chứ?

Tiểu cây ớt nổi giận lên là không coi người khác ra gì.

Từ Chấn Nam bị nói vậy, sắc mặt phẫn nộ, nhìn Diệp Thiên lắc đầu, nhưng cây cải thảo hay củ cải cũng có điểm đáng yêu, có người muốn đánh thì sẽ có một người nguyện chịu đựng, hắn cũng không cần nghĩ nhiều như vậy.

- Cậu mời ăn cơm thì tôi phải đi ăn sao? Hơn nữa, bữa cơm tối đã ăn xong mới mời, không thành ý gì cả...

Diệp Thiên liếc mắt, xem như giúp lão Đại lấy lại chút thể diện.

Hơn một tháng qua, Diệp Thiên, Vu Thanh Nhã và cô gái này như hình với bóng nên cũng quen, thường thường cũng hay vui đùa mấy câu.

Hơn nữa Diệp Thiên cũng biết, cô nương này lòng dạ vốn không xấu, đúng như hắn đã nói vậy, thần kinh có chít mẫn cảm, thường xuyên có hành vi khó hiểu và không làm chủ được bản thân.

- Cơm nước xong rồi thì ăn khuya không được à? Cơm ở nhà ăn cậu có thể ăn no sao?

Quả nhiên, Diệp Thiên nói chưa dứt, Vệ Dung Dung liền trừng mắt.

- Được rồi, Diệp Thiên, đừng chọc Dung Dung tức giận nữa, đi thôi, đi ra ngoài trước rồi nói chuyện sau, chúng ta không phải đi ăn cơm, là chú Vệ muốn gặp cậu ...

Vu Thanh Nhã nhẹ nhàng kéo ống tay áo Diệp Thiên.

- Chú Vệ? Là ba của Dung Dung ư?

Từ Chấn Nam khá thính tai, lập tức nghe được lời nói của Vu Thanh Nhã.

- Dung Dung là tên cho cậu gọi sao? Cần gọi là chị khóa trên!

Vệ Dung Dung bất mãn trừng mắt nhìn Từ Chấn Nam một cái,

- Ừ đấy, ba của tôi, thế nào... chẳng lẽ cậu cũng muốn đi sao?

- Dĩ nhiên muốn... Không, không, ta không muốn đi...

Nghe được Vệ Dung Dung nói vậy, Từ Chấn Nam lắc đầu giống như phản xạ có điều kiện.

Trong lòng Từ Chấn Nam đang cân nhắc làm thế nào theo đuổi con gài người ta, đâu dám đi gặp cha của cô gái ngay chứ, đây thuần túy là một biểu hiện có tật giật mình, tuy rằng lúc này còn chưa thể nói được điều gì.

- Ối, gặp phụ huynh à? Mình đâu đến nỗi ngu ngốc như vậy, không thể nói muốn đi được?

Đợi cho Diệp Thiên mấy người rời khỏi, Từ Chấn Nam đột nhiên nói với theo, đây cũng là cơ hội thật tốt để tiếp cận Vệ Dung Dung.

Trong lòng có chút hối hận, Từ Chấn Nam cũng rất tò mò vì sao cha của Vệ Dung Dung tìm Diệp Thiên, đang cân nhắc buổi tối có cần dùng thập đại khổ hình thời Mãn Thanh để bức cung Diệp Thiên hay không.

--------------------

Vệ Dung Dung mỗi lần về nhà đều do cha lái xe đưa đón, lần này cũng không ngoại lệ, một chiếc xe Audi nhập khẩu đang chờ ở cổng trường Thanh Hoa.

- Diệp Thiên, cậu cũng không hỏi xem ba của tôi tìm cậu làm gì à?

Thấy Diệp Thiên vừa nhìn ngó khắp nơi vừa đi theo mình ra cổng trường, cho đến lúc lên xe mà cha báo người lại đây đón, đều không nói lời nào, Vệ Dung Dung lại nhịn không nổi.

- Thế nào, tiền tiêu vặt không còn hả?

Diệp Thiên cười hỏi.

- Không biết nghe được tin từ đâu mà nhanh thế, mãn nguyện hả?

Con gái Bắc Kinh vốn là người không chịu thua trận, từ trước đến nay ngoài miệng đều là không để yên.

Tài xế lái xe nghe được hai người đối thoại, nhịn không được ghé mắt nhìn Diệp Thiên, hắn đi theo Vệ Hồng Quân cũng đã lâu lắm rồi, cũng thường xuyên đưa đón vệ Dung Dung, nhưng là lần đầu tiên nhìn thấy cô bé đưa bạn trai về nhà.

- Được rồi, các cậu nói ít đi một chút, Dung Dung, cậu còn như vậy lần sau không gọi Diệp Thiên tới nữa nhé1

Nhìn thấy Vệ Dung Dung và Diệp Thiên bất hòa, không biết vì sao Vu Thanh Nhã luôn cảm thấy trong lòng không thoải mái, nhất là từ gương trên xe thấy được ánh mắt của lái xe, trong lòng liền thấy không thoải mái.

Vu Thanh Nhã thốt ra lời này, bên trong xe mấy người nhất thời đều không lên tiếng, hơn mười phút sau, xe Audi chạy vào thôn Á Vận.

- Ồ Tiểu Vu, đã lâu không tới chơi với chú ...

Nghe được tiếng vang ở cửa nhà, Vệ Hồng Quân đang ngồi trên ghế sa lon trong phòng khách xem TV liền đứng lên, vẻ mặt tươi cười nghênh đón mọi người, chỉ nhìn vẻ ngoài, ai cũng không nghĩ là mấy ngày nay bản thân ông và gia đình đang khó khăn.

- Chú Vệ, chú không sợ gây thêm phiền toái cho chú sao? Đây là bạn cũ thời tiểu học của cháu, Diệp Thiên...

Vu Thanh Nhã thật biết điều, bắt chuyện với Vệ Hồng Quân, sau đó lôi Diệp Thiên phía sau mình ra giới thiệu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện