Bất kể là ngoài xã hội hay trong trường học, bởi vì môi trường không giống nhau nên sinh ra đủ các loại đoàn thể.

Cái kí túc xá của Diệp Thiên cũng như vậy. Lớp kiến trúc 51 có 2 ban, cả 4 người trong phòng đều cùng một chuyên ngành, cùng một lớp. Ngoài lúc buổi sáng Diệp Thiên ra ngoài luyện công ra thì hầu hết thời gian cả phòng đều ở cùng nhau.

Lúc nãy, khi Diệp Thiên ra ngoài luyện công, mấy người còn lại đã cùng bàn bạc, dù sao hôm nay cũng là cuối tuần, nhất định phải đi dạo thành phố Bắc Kinh cho biết, ít nhất là cũng phải chiêm ngưỡng được cái vẻ to lớn hùng vĩ của những tòa nhà chọc trời.

- Hôm nay à?

Diệp Thiên đang cầm chậu, đinh đi tắm, nghe thấy Từ Chấn Nam nói thế vội đứng lại:

- Hôm nay thì không được, mình có hẹn rồi. 3 người cậu đi trước đi.

Hôm qua Thanh Nhã có nhắn Trịnh Thư Lượng chuyển lời đến Diệp Thiên là hôm nay 8 giờ, cô đợi trước cổng trường Thanh Hoa. Đây thực sự không phải là trọng sắc khinh bạn mà là bởi vì đã hẹn với giai nhân trước.

Từ Chấn Nam nghe thấy vây, gãi gãi đầu nói:

- Thế thôi vậy. Diệp Thiên cậu cứ đi đi.

- Diệp Thiên, hẹn với bạn trai hay là bạn gái vậy?

Ngạo Hải Minh vẫn không chịu buông tha Diệp Thiên, dù một tuần qua mấy anh em sáng tối bên nhau, nhưng nói không chừng, Diệp Thiên sáng đi tập thể dục đã gặp được mỹ nữ rồi cũng nên.

- Là bạn gái, bạn học trước đây của mình.

Diệp Thiên mỉm cười không giấu diếm, dù sao thì mọi người cũng ở với nhau 5 năm nữa, chuyện này cũng chẳng phải giấu diếm làm gì.

Ngạo Hải Minh nghe xong tin hot vội nói:

- Cậu đúng là trọng sắc khinh bạn, không được, phải để bọn mình đi cùng.

Cuộc sống sinh viên ở đây cũng tạm được, mỗi tội số lượng sinh viên nữ của khoa kiến trúc quá ít, cũng chưa từng xuất hiện người đẹp nào cả. Mới là sinh viên năm nhất, nên bọn họ cũng không có gan lân la sang những khoa khác tán gái.

Bây giờ, nghe thấy bạn học cũ của Diệp Thiên cũng học cùng trường, mấy cậu này mắt đồng loạt sáng lên, thông qua anh em mà quen biết được bạn gái, chẳng phải là tiện nhất sao.

- Đúng đấy. Diệp Thiên. Để anh em đi theo cổ vũ cậu.

Đến cả anh chàng ít nói Trần Hiểu Trung cũng ngẩng đầu lên xen vào, xem ra khó thật rồi đây.

- Hôm nay thì không được.

Diệp Thiên nghĩ một hồi rồi nói:

- Hôm nay bọn mình có một số việc cần bàn, thế này đi, đợi mấy ngày nữa, sau khi tan học bọn mình cùng nhau đi ăn một bữa, đồng ý không?

Diệp Thiên nghĩ mình đến Bắc Kinh cũng được hơn một tuần rồi, mà vẫn chưa đến thăm tòa nhà cũ mà cha nói, cậu định nhân tiện hôm nay thăm dò đường xá luôn, ít nhất cũng biết sơ qua tình hình sinh sống của cô cô, đem theo cả bọn Từ Chấn Nam nữa thì thật là không tiện

- Ừ, thế này đi, để mấy ngày nữa mình mời cơm. Diệp Thiên, cậu cũng mau đi tắm đi, đừng để người ta đợi lâu.

Cái anh chàng Từ Chấn Nam này, nhìn thân hình thô kệch thế mà bên trong thì thật là tinh tế. Mới đó mà đã định xong việc rồi.

Cha Từ Chấn Nam khi về có để lại 2 vạn tệ cho thằng con để đi giao lưu kết bạn. Những người tốt nghiệp trường Thanh Hoa này, ở bất kể ngành nghề nào thì cũng đều là những nhân tài xuất chúng cả

Tắm rửa xong, Diệp Thiên xỏ quần bò, áo phông, đạp xe ra cổng trưởng. Quả đúng như lời Từ Chấn Nam nói, đã thấy Thanh Nhã đứng đợi ở đó

Thanh Nhã hôm nay cũng diện quần bò, làm tôn lên dáng vẻ mềm mại, uyển chuyển của nàng, trên thì mặc một chiếc áo phông màu trắng, trông tràn trề tuổi thanh xuân và dễ thương vô cùng khiến cho những người ra vào cổng trường đều phải ngoảng đầu lại nhìn.

- Này, người đẹp. Anh đến đây. Có phải đợi lâu lắm rồi không?

Diệp Thiên đạp xe đến trước mặt Thanh Nhã, cười hì hì, chỉ khi đứng trước mặt cô, Diệp Thiên mới dám bộc lộ cái bộ mặt đểu cáng này.

- Ai chờ cậu lâu rồi chứ.

Nhìn thấy quần áo trên người Diệp thiên, Thanh Nhã không khỏi đỏ mặt, đây có phải là " Trang phục tình nhân" trong truyền thuyết hay không? Nhưng hôm nay có được xem như là một cuộc hẹn không nhỉ.

- Diệp Thiên này, bác Diệp không phải là không có tiền, sao cậu không mua một chiếc điện thoại di động dùng đi?

Thanh Nhã bắt đầu chủ đề nói chuyện. Không hiểu vì cái gì mà sao mấy ngày này, cô cứ muốn đến tìm Diệp Thiên, thế nhưng khoa và kí túc xá hai người cách nhau khá xa, với cả thân là con gái đi tìm Diệp Thiên cũng không tiện. Kể từ sau cái ngày gặp Diệp Thiên, tâm trạng cô có chút nhớ nhung.

- Hì hì, Thanh Nhã à, tiền của cha mình là tiền của cha mình, đợi mình kiếm được tiền rồi hẵng nói.

Diệp Thiên cười rồi dừng xe, hôm nay hai người họ sẽ vào trong thành phố. Nhưng mà đi bằng xe buýt hay là tàu điện ngầm thôi chứ không thì lãng phí thời gian lắm.

Sau khi nghe Thanh Nhã nói, Diệp Thiên cũng động lòng một chút. Đợt trước xem quẻ, thời gian này, việc kinh doanh của cha cậu gặp khó khăn, khi về có nên gọi hỏi thăm cha chút không nhỉ?

Không phải nói là Diệp Thiên muốn nhìn thấy cha mình thua lỗ thế nhưng tục ngữ nói "nước đầy thì tràn, trăng tròn lại khuyết" ông Diệp Đông Bình mấy năm gần đây kinh doanh đồ cổ thuận buồm xuôi gió, đây cũng không phải là một chuyện tốt, nếm mùi thua lỗ cũng sẽ làm cho ông Diệp Đông Bình hiểu thêm sự hiểm ác trên thương trường.

Chuyện này cũng khiến cho kinh tế của Diệp Đông Bình gặp chút khó khăn nhưng cũng không thiệt hại đến mức quá nặng nề. Cho nên Diệp Thiên cứ thuận theo tự nhiên. Tuy nhiên phận làm con cũng nên quan tâm ân cần hỏi thăm cha mình

- Diệp Thiên, chũng ta đi đâu? Cậu muốn đến Di Hòa Viên hay là vào trong nội thành thành phố.

Thanh Nhã biết đây là lần đầu tiên Diệp Thiên đến Bắc Kinh nên cô hỏi thăm ý kiến của cậu.

- Đến Cố Cung đi, sau đó thì đi dạo xung quanh Tứ Hợp Viên.

Diệp Thiên muốn đến thăm Cố Cung trước là bởi thứ nhất đây là biểu tượng của nền kiến trúc cổ đại có trình độ cao nhất nước, thứ hai là tòa nhà cũ mà cha cậu nói, cũng không cách xa Cố Cung là mấy, ước tính cũng chỉ cách khoảng mười mấy phút.

- Ừ. Đi. Bọn mình ngồi xe buýt.

Đối với Thanh Nhã mà nói, đến đâu cũng không thành vấn đề, cô ở Bắc Kinh này dù ngố cũng được hơn 1 năm rồi. Những địa danh du lịch căn bản cô cũng đi hết rồi, hôm nay toàn toàn là vì Diệp Thiên.

Ở phía bắc Quận Triều Dương, đường Tứ Hoàn phía đông bắc cầu vượt An Tuệ có 1 tiểu khu rộng hơn 30 vạn mét vuông, người Bắc Kinh đều biết nơi đây được xây dựng để tiếp đón thế vận hội Châu Á năm 1990 được gọi là thôn Á Vận.

. Sau khi thế vận hội kết thúc, nơi đây cũng dần dần phát triển thành khu đô thị sa hoa tầm cỡ. Năm 95, những người mua nhà ở đây cũng đều là những người giàu có, ngay cả ngôi sao ca nhạc Lưu Hoan cũng sống ở khu này.

- Cha, hôm nay cha không ra ngoài sao?

Trong 1 tòa nhà ở Thế Vận, Vệ Dung Dung mắt nhắm mắt mờ từ trong phòng bước ra. Cuối tuần nào cô cũng về nhà, thế nhưng những lần gặp được cha chỉ đếm được trên đầu ngón tay

- Con nha đầu này. Hôm nay thị trường chứng khoán đóng cửa, cha không ở nhà thì đi đâu?

Vệ Hồng Quân nhìn nét mặt mơ mơ màng màng của con gái, không nhịn được cười, ông một đời lỡ dở, trình độ văn hóa cũng không cao, thế nhưng đứa con gái này thật khiến ông rất tự hào.

Những người có quyền có tiền ở Bắc Kinh này có thể sánh ngang với Vệ Hồng Quân kể cũng không nhiều. Đời cha đã không hơn người khác, thế nhưng đứa con gái này. Đến đâu ông cũng khoe nó đang học ở Đại học Thanh Hoa là để khiến người khác phải nể trọng.

- Thi trường chứng khoán?

Vệ Dung Dung con đang mơ màng đột nhiên tỉnh hẳn cả người, tựa như vừa nghĩ ra một điều gì đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện