Chuyện trạm thu mua bị trộm đã qua hơn một tuần, thời gian cũng đã sang tới cuối tháng tám, tuy rằng thời tiết nắng nóng cuối thu vấn gay gắt như cũ, nhưng sớm muộn gì cũng sẽ mát mẻ, đã có thể cảm nhận được một chút sắc thu.

Sáng hôm sau chính là ngày Diệp Thiên đến trường nhập học, hôm nay Diệp Đông Bình và Phong Huống cũng không đi ra ngoài, chuẩn bị kiểm kê một chút số sách cũ mấy ngày nay mua được từ trường học, sau đó cùng đưa đến trạm thu mua quốc doanh.

- Phong à, chúng ta ở Thành Tây này thu phế phẩm, cũng có thể chống đỡ được, nhưng cháu phải cẩn thận một chút, chú ý tên họ Đới kia làm phiền...

Diệp Đông Bình đặt một chồng sách vở bỏ vào xe, quay đầu lại nói chuyện cùng Phong Huống.

Chuyện công an phá án vụ trộm tranh chữ ở trạm thu mua, cũng đã qua hơn một tuần, thành thật mà nói, trong lòng Diệp Đông Bình cũng không còn ôm hi vọng gì nữa, ai chẳng biết là Đới Tiểu Hoa cướp, nhưng không có bằng chứng, ngay cả bên công an cũng không có cách nào bắt được hắn.

Huống chi còn có Đới Vinh Thành, tuy rằng không phải trắng trợn bao che, nhưng cúng đồng dạng như vậy, so sánh với nhân vật tai to mặt lớn ở thị trấn này như hắn, bọn họ căn bản không có khả năng khiếu nại và phản kháng.

Tuy rằng Phong Huống có ông ngoại là Hoa Kiều Mĩ, nhưng có tác dụng gì đâu? Hắn chỉ là Hoa Kiều Mĩ chứ không phải Tổng Thống Mĩ, trong xã hội này, cũng không thể phát huy tác dụng gì.

Diệp Đông Bình tuy rằng không biết vì sao mấy ngày nay Đới Tiểu Hoa và những người đó chưa tới làm phiền, nhưng chuyện đã xảy ra mấy ngày trước, luôn khiến ông cảm thấy không an toàn, dường như hàng ngày trước khi ra khỏi cửa đều nhắc Phong Huống phải cẩn thận một chút.

So sánh với bộ dạng ủ dột của Diệp Đông Bình, thật ra Phong Huống rất thoải mái, cười nói:

- Chú Diệp, chú cứ thoải mái đi, thả lỏng tinh thần đi, đám người Đới Tiểu Hoa này chỉ như châu chấu cuối thu, nhay nhót không được bao lâu đâu ạ …

Tuy rằng mấy ngày này không ra khỏi đất Thành Tây, nhưng Phong huống vẫn qua lại với lão Vương, người thu nhặt rác Thành Tây.

Theo như lời lão Vương, mấy ngày nay họ Đới kia cũng chưa tìm đến hắn, những người nhặt rác này đang phân vân có nên tiếp tục bán phế phẩm cho trạm thu mua của Phong Huống hay không.

Phong Huống tuổi trẻ, không giấu được gì trong bụng, từng để lộ với Diệp Đông Bình, trong năm ngày này, Đới Vinh Thành nhất định sẽ xảy ra sự cố, đương nhiên, chuyện Diệp Thiên trốn vào trong khu nhà huyện ủy, Phong Huống kín như bưng.

- Phong à, không đơn giản như vậy đâu ...

Diệp Đông Bình lắc lắc đầu, tuy rằng ông tin con trai có thiên phú trong gieo quẻ, cũng tin năng lực của lão đạo sĩ sống hơn một trăm tuổi kia.

Nhưng dù sao Diệp Đông Bình được giáo dục hiện đại trình độ cao, đối với những chuyện có tính huyền diệu này, vẫn mang thái độ hoài nghi, nếu nói trong vòng vài ngày, có thể khiến cho người quyền cao chức trọng ở thị trấn nhỏ này là Đới Vinh Thành có chuyện, Diệp Đông Bình sẽ không thể nào tin tưởng.

Ngược lại là người không trình độ văn hóa cao như Phong Huống, lại tuyệt đối tin tưởng Diệp Thiên, sau khi nhận được tin tức của lão Vương, Phong Huống thậm chí thầm đi mua pháo 500 về, chuẩn bị đợi cho điều không hay đến với chú cháu nhà Đới gia sẽ đem ra chúc mừng.

- Diệp Thiên, hôm nay đừng có chạy lung tung, ba và anh Phong của con sẽ trở lại ngay đấy...

Thu dọn xong xe đẩy tay, Diệp Đông Bình gọi con trai đến nhắc nhở một hồi, khi ra đến cổng, lại dừng bước, nói:

- Nếu trong nhà xảy ra chuyện gì, con hãy chạy sang phía trường học bên kia nhá ...

Diệp Đông Bình đang lo sợ họ Đới đến làm phiền, ông biết từ nhỏ con trai được luyện võ, không nhất định có thể đánh thắng được người lớn, nhưng là thân thể nhanh nhẹn, nếu chạy thì cho dù người trưởng thành cũng đuổi không kịp.

- Ba, không có chuyện gì đâu, buổi sáng hôm nay, trên cây đại thụ trước cống có con chim chính là chim Hỉ Tước đấy ạ...

Diệp Thiên đùa lại, làm cho Diệp Đông Bình phải nghiêm sắc mặt, vẻ mặt cứng rắn, quở trách nói :

- Chim Hỉ Tước đậu thì sao nào? Nói con sắp khai giảng, tật cằn nhằn này cần bỏ...

- Hỉ Tước kêu mà, ba, có câu "Hỉ Tước báo hỉ, Quạ báo tang", ba không phải không biết chứ? Con dám cá, trong nhà họ Đới kia chắc chắn có quạ kêu...

Diệp Thiên chẳng hề để ý lời nói của cha, tuy rằng mặc dù nó ra tay, lại không tính được mệnh của Đới Vinh Thành, nhưng Diệp Thiên cũng tính ra một số chuyện, Đới Vinh Thành gặp chuyện không hay nhất định là ở hai ngày này, hơn nữa còn là tai họa dồn dập.

- Được rồi, giữ nhà cho cẩn thận đi, ở nhà nói gì thì mặc kệ con, nếu đi tới trường học còn nói hươu nói vượn, xem ba có đập nát miệng của con hay không ...

Diệp Đông Bình tức giận trừng mắt nhìn con một cái, nhận lấy xe đẩy tay mà Phong Huống đã chuẩn bị xong, đi ra khỏi trạm thu mua.

- Phong à, đi thôi, đứng ở đó để làm gì?

Còn chưa ra khỏi cổng, Diệp Đông Bình liền phát hiện xe đẩy tay của Phong Huống đang chắn ở cửa.

Nghe được Diệp Đông Bình nói vậy, Phong Huống quay đầu, mang trên mặt một tia kích động, hô:

- Chú Diệp... chú Hứa công an đến đây, còn... còn có cả chú Lưu!

- Hứa sở trưởng? Lưu phó sở trưởng?

Diệp Đông Bình nghe vậy lặng đi một chút, hai vị này từ ngày đó có đến đây một chuyến, sau đó không thấy lộ mặt qua , hôm nay tới trạm thu mua là vì chuyện gì?

- Hứa sở trưởng, Lưu sở trưởng, hai vị tới có chuyện gì?

Mặc dù có thành kiến với người của đồn công an, Diệp Đông Bình vẫn lui về sau mấy bước, đợi Phong Huống cũng đẩy xe đẩy tay trở lại sân, Diệp Đông Bình nghênh đón, nhưng lúc này, ông còn chưa hiểu tại sao hai người kia đến, là bởi vì vụ án đã có biến chuyển chăng?

- Khụ khụ, hai vị, đang ... muốn đi ra ngoài sao?

Hứa Phu Kiệt mở lời trước, ho khan hai tiếng, mấy ngày hôm trước, khi Diệp Đông Bình đi đến đồn công an tìm hắn, hắn đều mượn cớ né đi ra ngoài, cho nên lúc này có chút ngại ngùng.

- Đúng vậy, trạm thu mua bị người ta trộm, chúng tôi không dám để đồ ở đây lâu, đây là ... đưa đến trạm quốc doanh, nơi đó không ai dám cướp...

Diệp Đông Bình thấy tức giận trong lòng, lời này nói cũng là có chút mỉa mai, nghe được những lời đó Hứa sở trưởng thấy xấu hổ, nhưng hắn không đến cũng không được, vụ án này là thị cục đốc thúc, cần lấy mau chóng lấy hết chứng cớ liên quan.

Phó sở trưởng Lưu tuổi cũng khá lớn, kinh nghiệm cũng nhiều, giả vờ không nghe thấy lời Diệp Đông Bình, mở miệng nói:

- Anh Diệp Đông Bình, là như vậy, hôm nay chúng tôi đến, có hai chuyện về vụ án cần anh hỗ trợ điều tra...

- Chuyện gì? Chẳng lẽ là phá được án rồi?

Cho dù Diệp Đông Bình phản ứng chậm chạp nữa, lúc này cũng sẽ cảm giác được gì đó, sắc mặt không khỏi lộ ra vẻ kích động.

Hứa Phu Kiệt gật gật đầu, nói:

- Đúng rồi, vụ án cậu Phong Huống bị đánh, và cả vụ án trạm thu mua các anh bị mất trộm đều được phá, lần này tới là muốn cậu Phong Huống đi cùng nhận diện hung thủ, và nhìn xem tranh chữ có phải là của các anh bị mất hay không …

- Chuyện này... chuyện này, là sự thật?

Tin tức đến bất thình lình, khiến Diệp Đông Bình ngây ngẩn cả người, ánh mắt không khỏi nhìn lại con trai, tiểu tử này vừa nhắc cái gì? Vừa mới nói Hỉ Tước báo tin vui, tin vui lại đã tới rồi.

- Đúng vậy, đây là sự thật, Phong Huống, anh Diệp Đông Bình, xin mời cùng chúng ta quay về đồn công an một chuyến ...

Thành thật mà nói, trong lòng Hứa sở trưởng cũng rất buồn bực đối với vụ án này, theo lý thuyết, vụ án này hẳn là trong phạm vi khống chế của huyện, không hiểu sao thị cục lại dựng lên tổ chuyên án rồi?

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện