- Cậu ta đi Đông thành, đứa nhỏ này, có thể chịu được cực khổ, điều này không thể chê, nhưng lại hay kích động...

Diệp Đông Bình bị con đánh lảng, cũng đã quên chuyện truy vấn Diệp Thiên đi đâu, từ trong thùng nhựa lấy ra một lon bia lạnh, mở ra, nghĩ nghĩ rồi rót cho Diệp Thiên non nửa bát.

Thời gian này người bình thường hay uống bia hơi, nhưng hai ngày trước có một xưởng bia muốn làm tiêu thụ ở huyện, một chai bia chỉ cần 1 hào 8 xu, hơn nữa chai bia cũng có thể bán được ít tiền, tính ra cũng tương đương mua bia hơi.

Phong Huống và Diệp Đông Bình cùng thương lượng, trực tiếp kéo một xe đẩy về trạm thu mua, có người đến bán phế phẩm sẽ cho họ một lon.

Người ta cũng biết, những người thu nhặt phế phẩm bị không ít người thành phố xem thường, cho nên một chai bia tuy rằng không đáng giá bao nhiêu tiền, nhưng vẫn làm cho bọn họ cảm nhận được rằng bản thân được tôn trọng.

Hơn nữa trạm thu mua đưa ra giá cũng rất ưu đãi, cho nên những người thu nhặt này đều vỗ ngực cam đoan, sau này có phế phẩm nhất định đều bán cho trạm thu mua của Phong Huống.

Diệp Thiên vừa mới ở bên ngoài chạy về, còn đang đổ mồ hôi, " Ực" một hơi đã uống hết nửa bát bia, lại cầm bát nhìn lên cha, nói:

- Uống ngon thật, cha, cho con thêm một chút đi...

- Hừ, tiểu tử, con mới tí tuổi, đã nghĩ chuyện cùng uống rượu với cha hả?

Diệp Đông Bình cười mắng một câu, nhưng vẫn cho Diệp Thiên thêm nửa bát bia.

Diệp Đông Bình tuy rằng được đi học rất nhiều năm, thời xưa được coi như là văn nhân tú tài, Trạng Nguyên, nhưng là người đàn ông lớn lên ở thủ đô, tính tình vẫn rất thoải mái, không như một người phụ huynh cổ hủ.

Lần này Diệp Thiên không dám uống một hơi, ghé miệng vào cạnh bát uống một hớp nhỏ, trên mặt lộ ra vẻ hơi say, nói:

- Cha, bia này là cái gì ... Bia này, so với rượu dễ uống hơn nhiều ...

- Con biết cái gì, đàn ông con trai, phải uống rượu mạnh, rượu này có cái gì ngon? Uống nhiều quá chỉ tổ mắc tiểu nhiều...

Diệp Đông Bình nghe vậy bĩu môi, cha ông cả đời mê rượu, ngay khi nó hai tuổi, đã bị cha cầm đũa dính rượu cho ông ta liếm, liền luyện được cái tử lượng này.

Nhưng cũng là bởi vì mê rượu, vẫn chưa tới năm mươi mà đã bị xơ gan, lúc ấy Diệp Đông Bình vì mẹ của Diệp Thiên gây mẫu thân cùng người nhà, không nhận thư nhà cũng không gọi điện, không thể biết được tin cha mất đúng lúc, cũng là chuyện khiến ông ăn năn cả đời.

Nghĩ đến đây, sắc mặt Diệp Đông Bình ảm đạm, bưng bát lên trước mặt, một ngụm uống cạn bia bên trong.

Nhìn thấy cha đột nhiên không nói, Diệp Thiên sợ cha lại buồn, vội vàng nói:

- Cha, vừa rồi con xem sắc mặt anh Phong không được tốt, ấn đường có chút mờ nhạt, có thể xảy ra chuyện gì hay không nhỉ?

- Hả ? Con xem chuẩn chứ?

Quả nhiên, lời nói của Diệp Thiên khiến Diệp Đông Bình suy nghĩ, nói thành thật, trạm thu mua này có thể không có Diệp Đông Bình, nhưng tuyệt đối không thể không có Phong Huống, an nguy của Phong Huống vẫn là rất quan trọng.

Diệp Thiên lắc lắc đầu, nói:

- Con không thấy rõ, nhưng cảm giác thật không tốt, cha, nếu biết anh ấy đi đâu, bắt anh ấy về đi...

Diệp Thiên có chút hối hận, hôm nay có thể xem bói vài lần, tất cả đều lãng phí tại những người không thân thích trên đường, giờ lại không cách nào suy tính lành dữ cho Phong Huống.

Hiện tại phải dựa vào tướng mạo, Diệp Thiên cũng không dám chắc chắn Phong Huống có xảy ra sự cố hay không, chính là trong lòng có cảm giác không tốt mà thôi.

- Cha... cha chỉ biết là nó đi Đông thành, cụ thể đi đâu cha cũng không biết ...

Nghe được Diệp Thiên nói vậy, Diệp Đông Bình có chút sốt ruột, từ khi ông tới thị trấn nhỏ này, còn chưa đi ra khỏi trạm thu mua quá hai cây số, mọi chuyện vẫn là Phong Huống lo liệu, bảo ông biết đi đâu tìm Phong Huống?

Nhìn thấy câu nói của mình làm cha đứng ngồi không yên, Diệp Thiên vội vàng nói:

- Cha, cha đừng có lo lắng, anh Phong thông minh như vậy, có việc cũng có thể tránh được, cha cứ yên tâm đi...

- Chỉ hy vọng như thế, con à, sớm nhìn ra như thế sao không lôi Phong Huống lại?

Diệp Đông Bình tức giận trừng mắt nhìn Diệp Thiên, tuy rằng ông phản đối Diệp Thiên xem tướng cho người ta, nhưng chuyện liên quan đến con, trong lòng ông ta rõ hơn ai khác.

- Lúc ấy con lại không chú ý...

Diệp Thiên nhỏ giọng than thở, cũng định nói thêm cái gì, ai bảo nó khi rỗi cứ thích ngồi bên đường đi xem tướng cho người ta chứ?

Bị Diệp Thiên quậy, hai cha con ăn cơm cũng không ngon, Diệp Đông Bình cầm lên hai chai bia, cũng chưa ăn cơm, liền bê ghế ngồi ra sân chờ.

Nhưng lúc này mới chỉ khoảng 4-5 giờ, chờ mãi đến khi kim đồng hồ chỉ mười một giờ, Diệp Đông Bình rốt cuộc cũng ngồi không yên.

- Không được, Tiểu Thiên, đi, cùng cha đi tìm anh Phong của con đi...

Diệp Đông Bình biết khả năng của con chuẩn đến đâu, lúc này liền khóa cửa phía sau lại, định đưa Diệp Thiên đi tìm.

- Cha, có người đến đây, là anh Phong sao?

Mới vừa đi tới sân, Diệp Thiên chợt nghe xa xa truyền đến một tiếng chuông xe đạp, tại nơi xa xa không có nhà dân như ở đây, phỏng chừng cũng chính là đến trạm thu mua.

Bên ngoài trạm thu mua không có đèn đường, Diệp Đông Bình cầm đèn pin đã chuẩn bị sẵn, chiếu đến nơi có tiếng chuông truyền đến, vừa nhìn không khỏi lặng đi một chút.

- Không phải, là một người con gái, nửa đêm tới nơi này để làm chi?

- Chị Doanh Doanh, là chị Doanh Doanh!

Nhờ ánh sáng đèn pin, Diệp Thiên cũng thấy rõ người kia, ngoài miệng kêu một tiếng sau đó liền nghênh đón, thấy vậy Diệp Đông Bình không hiểu ra sao, khi nào con trai mình biết cái cô gái này?

Chạy đến chỗ xe đạp của Vương Doanh, Diệp Thiên cũng chạy lại, đỡ xe đạp cho Vương Doanh, lại hỏi:

- Chị Doanh Doanh, làm sao chị biết chúng em ở đây?

- Diệp Thiên, không nói điều này vội, Phong... Phong Huống, anh ấy ... anh ấy bị người ta đánh...

Vương Doanh đến trạm thu mua, trên đường đạp rất nhanh, hơn nữa trong lòng kinh sợ, lúc này lời nói cũng không được trôi chảy, một chân chống trên mặt đất, ngay cả Diệp Thiên cũng nghe được tiếng thở dốc.

- Cái gì? Phong Huống bị người đánh? Là ... Là ai làm?

Mới đi tới bên cạnh, Diệp Đông Bình nghe thấy, nhất thời lắp bắp kinh hãi, liền vội vàng hỏi:

- Cháu gái, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Phong Huống... Có nặng lắm không?

- Chú là thầy Diệp ạ?

Trước kia, kết bạn cùng Phong Huống, Vương Doanh luôn nghe Phong Huống thổi phồng Diệp Đông Bình văn hóa cao cở nào, đã học bao nhiêu điều ở trường đại học, trong thời gian này, người bình thường đều gọi người có văn hóa là thầy cô giáo, cho nên nhìn thấy Diệp Đông Bình, trong lòng cũng xác định được.

Hít vài hơi thật sâu, Vương Doanh nói:

- Phong Huống bị đánh vỡ đầu, khâu hơn mười mũi, đang ở bệnh viện, là anh ấy bảo cháu tới thông báo cho mọi người ...

Diệp Đông Bình cũng là người có quyết đoán, nếu sự tình đã xảy ra, vậy phải đối mặt giải quyết, suy nghĩ một chút, nói:

- Cháu, cháu ... đợi chú một chút, chú lập tức đi cùng, chúng ta cùng đi bệnh viện...

Diệp Đông Bình quay người mở cửa nhà, từ góc phòng lấy ra một túi tiền to, đây là toàn bộ tiền được lưu giữ trong trạm thu mua, trước mắt còn không biết tình trạng Phong Huống bị thương như thế nào, mang nhiều tiền cũng không thừa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện