- Là mấy người nhường chỗ kia sao?
Thái độ của Phong Huống rất nhanh trí, nghe được Diệp Thiên nói vậy, lập tức liền phản ứng lại, đồng thời trộm nhìn nhìn thoáng chỗ mấy người kia ngồi, chần chờ nói:
- Diệp Thiên, không thể nào, không phải là chỉ nói vài câu sao? Chẳng lẽ bọn hắn còn có thể chặn đánh anh?
- Có tin hay không là tùy anh, dù sao nếu anh không đi, hôm nay chuyện chảy máu là không thể tránh ...
Diệp Thiên bĩu môi, chuyện đã tới, có đi hay không chính là chuyện của Phong Huống, dù sao mấy người kia là muốn tìm Phong Huống gây chuyện, nó là trẻ con sẽ không vấn đề.
Dù rằng Diệp Thiên còn muốn xem hết phim, ước gì Phong Huống không đi, nhiều nhất chỉ là bị đau thôi, theo quẻ báo nhìn cũng đáng không lo ngại.
Lời của Diệp Thiên khiến Phong Huống rơi vào tình huống khó xử, còn có mười phút là hết phim, đi ngay bây giờ, chẳng phải là không thấy được đoạn kết của phim sao? Hơn nữa hắn cũng không biết nói như thế nào với chị Hồng và Vương Doanh.
- Diệp Thiên, anh nói sao với chị Hồng và Vương Doanh đây?
Lúc này Phong Huống cũng không có người nào mà thương lượng, chỉ có thể hỏi Diệp Thiên.
Diệp Thiên không thể hiểu được lối suy nghĩ Logic của Phong Huống, kỳ quái hỏi:
- Có cái gì khó nói? Có người muốn đánh anh, anh còn không chạy sao?
- Đúng ... nhưng mà...
Phong Huống không nói ra được hết ý của hắn, hắn cũng không thể nói mình thích Vương Doanh, sợ đối phương khinh thường hắn?
- Diệp Thiên, hay là... em nói giúp anh đi...
Tục ngữ nói hảo hán không chịu lép vế, nhưng nghĩ đối phương có bốn người, mình có một người thật là thua thiệt, cuối cùng Phong Huống quyết định đi trước, nhưng cũng cần Diệp Thiên giúp hắn hoà giải.
- Em giúp anh như thế nào?
Diệp Thiên nhìn về phía Phong Huống, bình thường anh Phong đối với nó không tệ, có thể làm cho hắn không bị đánh, Diệp Thiên sẽ nguyện ý giúp.
- Em ... em nói bụng đau dữ dội, cần đi bệnh viện...
Phong Huống quả thật đúng là không phải thông minh ở mức bình thường, lập tức đã nghĩ ra một cách.
- Vâng ... Được rồi!
Nhìn thấy vẻ mặt chờ đợi của Phong Huống, Diệp Thiên liền đồng ý.
- Ai u, em đau bụng, đau chết mất, anh Phong, bụng em đau dữ dội ...
Nói diễn trò, Diệp Thiên từ nhỏ đã không cần học, mỗi lần nghịch ở bên ngoài về nhà sắp bị đánh, chỉ cần giả bộ khó chịu lăn trên mặt đất, Diệp Đông Bình nhất định không đánh.
Hiện tại cũng là như thế, Diệp Thiên tỏ vẻ đau đơn trên khuôn mặt nhỏ nhắn, khuôn mặt thanh tú vốn trắng nõn, lúc này sẽ trở nên đỏ bừng, thân thể cuộn tròn ở ghế trên, trong mắt người ngoài, thật đúng là không giống như đang giả vờ.
- Ôi, Diệp Thiên, em làm sao vậy?
Phong Huống diễn còn không thật, mặc dù là đang hỏi Diệp Thiên, nhưng mặt lại nhìn về phía chỗ ngồi bên tay phải hắn là Vương Doanh.
- Anh Phong, em đau bụng, đau chết...
Như là nhập vai, vậy phải đóng giả đến cùng, Diệp Thiên ôm bụng dưới, chỉ còn nước chưa lăn lộn .
- Có phải tối nay ăn cái gì lạnh hay không?
Vương Doanh thấy Diệp Thiên khó chịu, cũng chẳng quan tâm xem phim, lấy tay sờ trán Diệp Thiên, phát hiện tràn đầy mồ hôi, vội vàng đứng lên, nói:
- Không được, còn giống như phát sốt, đi, nhanh đi bệnh viện...
- Thế này... không được, Vương Doanh, hay là ... em và chị Hồng xem hết phim đi, anh mang Diệp Thiên đi bệnh viện sẽ tốt hơn...
Trong lòng Phong Huống thật đúng là nghĩ như vậy, người mà mấy người kia nhằm vào chính là hắn, chắc không làm gì Vương Doanh, hơn nữa lúc ấy Vương Doanh và chị Hồng đứng ở phía sau hắn, cũng không lộ diện, đợi lát nữa ra khỏi rạp, mấy người kia cũng chưa chắc có thể nhận ra được.
- Diệp Thiên đã như vậy, bây giờ còn xem cái gì nữa? Muốn xem anh đi mà xem...
Vương Doanh đẩy Phong Huống ra, muốn ôm Diệp Thiên lên, nhưng mặc dù Diệp Thiên chỉ mới mười tuổi, nhưng cũng đã cao 1.45m, lần này thật đúng là không ôm được.
- Vương Doanh, để anh, để anh...
Nhìn thấy Vương Doanh khăng khăng muốn đưa Diệp Thiên đi bệnh viện, Phong Huống cũng chỉ có thể bế Diệp Thiên lên, lúc này đúng lúc trên màn hình lớn hình ảnh tối sầm, trong rạp chiếu phim tối đen, cũng không còn người nào chú ý chỗ ngồi phía này thiếu vài người.
Ra khỏi rạp chiếu phim, dưới ánh sáng ngọn đèn, sắc mặt đỏ bừng của Diệp Thiên cũng khiến chị Hồng sợ hãi, bảo Phong Huống đẩy xe đạp ra, ôm chắc Diệp Thiên mang đi bệnh viện.
- Được, giả mà diễn như thực ...
Bị hai người con gái thúc giục, Phong Huống không thể nề hà, ôm Diệp Thiên đặt lên trên xà ngang xe đạp, để hai người con gái dẫn đường ở phía trước, đạp xe đến bệnh viện.
- Nhóc à, vẫn còn giả bộ à?
Vừa đạp xe đạp, Phong Huống vừa ghé tai hỏi Diệp Thiên.
- Em ... em chưa thể khỏe trở lại được mà?
Diệp Thiên cũng bực, sau khi đi ra, haingười con gái kia hoàn toàn không cho hắn cơ hội mở miệng nói gì, cứ bắt đến bệnh viện.
- Được rồi, một lát tới bệnh viện, em mau nói hết bệnh rồi nhé...
Phong Huống thì thầm ở bên tai Diệp Thiên.
Thị trấn vốn không lớn, 5-6 phút sau, đã đi tới cửa bệnh viện, khi Diệp Thiên còn chưa kịp nói gì, Vương Doanh liền vội vàng đi vào phòng cấp cứu.
- Khụ khụ, chị Hồng, chị Doanh Doanh, em... Em không đau nhiều nữa rồi! Chúng ta không khám được không?
Trong lòng Diệp Thiên cũng hơi sợ, từ nhỏ đến lớn nó chưa từng bị cảm mạo đến một lần, càng không nói phải vào bệnh viện, hôm nay lại phải đến, có oan uổng hay không chứ?
- Không được, vừa rồi sắc mặt em xấu như vậy, đi, cùng chị Doanh Doanh đi vào phòng khám bệnh...
Nghe được Diệp Thiên nói vậy, Vương Doanh cũng không đồng ý, có lẽ đang nghĩ đến Diệp Thiên sợ tiêm, cười nói:
- Diệp Thiên, em đã lớn như vậy, còn sợ tiêm sao?
- Em không sợ tiêm, nhưng đừng có tiêm cái gì đấy nha?
Lúc này Diệp Thiên có khổ cũng nói không nên lời, chỉ có thể oán hận, trừng mắt nhìn Phong Huống, người này sao lại nghĩ ra cái trò quái quỷ này? Sớm biết rằng như vậy, còn không bằng để cho hắn bị đánh.
Xem bệnh là một bác sĩ già, nghe Vương Doanh và chị Hồng nói triệu chứng xong, lấy ra nhiệt kế kẹp dưới nách Diệp Thiên thân thể ôn biểu nhường, sau đó bắt mạch cho nó.
- Mạch ổn định, không có gì đáng ngại, có thể là buổi tối ăn gì đó lạnh, nên bị viêm ruột nhẹ?
Bắt mạch và nhìn nhiệt độ cơ thể trên nhiệt kế, bác sĩ kết luận.
- Ông ơi, không cần tiêm chứ?
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Diệp Thiên nhăn nhó, làm mọi người trong phòng vui vẻ.
Người bác sĩ già cười, sờ sờ đầu Diệp Thiên, nói:
- Không cần, uống vài viên thuốc là được, nhớ kỹ, sau này không được tham ăn lạnh nhé ...
- Cám ơn ông!
Nghe được không cần tiêm, Diệp Thiên nhất thời vui vẻ lên, thấy bên cạnh Vương Doanh và chị Hồng đang trợn mắt há hốc mồm, đứa nhỏ này và vẻ nửa chết nửa sống lúc trước, tương phản quá lớn!?