Sớm ngày hôm sau, trước cửa Từ Đường phía cổng thôn liền vang lên tiếng máy kéo, Lý Trang vốn chưa có máy kéo, nhất thời khiến cho người dân trong thôn đang ăn điểm tâm chú ý.
Hai cha con Diệp Thiên đang ở trước Từ Đường, bày ra mấy cái rương lớn, hơn nữa hôm qua Diệp Đông Bình đã đi các nhà nói lời từ biệt, lúc này mọi người cũng biết đây là xe tới chuyển nhà .
- Anh Diệp, trên huyện sống không tốt thì trở lại, trong thôn không thiếu cơm cho hai cha con ăn đâu!
Một người phụ nữ hơi mập nhà đầu thôn kéo Diệp Thiên, vẻ mặt luyến tiếc, tuy rằng tiểu tử này rất nghịch, nhưng rất được yêu quý, cái miệng nhỏ nhắn nói như rót mật vào lòng người vậy!
- Ừ, Tiểu Diệp Tử, chuyện trước kia cũng đừng có suy nghĩ nhiều, nghe lời chú, ở đây cưới một người vợ là được mà!
Lão trưởng thôn đức cao vọng trọng cũng nói như thế, có Diệp Đông Bình ở trong thôn, mọi công việc về điện đều là nhờ ông ấy, lần này Diệp Đông Bình đi, nói không chừng còn phải đào tạo một thợ điện mới.
- Chị Béo, chú Lý, cám ơn, cám ơn mọi người, mấy năm nay hai cha con chúng tôi gây cho mọi người thêm không ít phiền toái, Lý Trang của chúng ta, vĩnh viễn là nhà của Diệp Đông Bình tôi ...
Nghe được các vị hàng xóm nói vậy, mắt Diệp Đông Bình cũng hơi ướt, mười mấy năm sớm chiều chung sống. Giúp đỡ lẫn nhau, bọn họ tuy rằng không phải người thân, nhưng còn hơn cả những người thân.
- Anh Diệp, cũng không còn sớm, giữa trưa máy kéo còn phải trở về làm việc, chúng ta có phải đem đồ xếp lên trước hay không?
Máy kéo là do Phong Huống tìm được, nếu theo như vai vế, hắn và Diệp Đông Bình là ngang hàng, nhưng Liêu Hạo Đức bảo Diệp Thiên gọi hắn là anh, Phong Huống đành gọi Diệp Đông Bình một tiếng chú.
- Được rồi, Tiểu Thiên, con lên trước, xếp đồ cẩn thận!
Diệp Đông Bình cúi đầu, dùng tay áo lau nước mắt, đẩy Diệp Thiên lên máy kéo.
Nhưng Diệp Đông Bình cũng chưa động tay vào, thì những người trong thôn đã vây quanh, thuần thục xếp đồ lên giúp.
- Diệp Thiên, cậu phải thường xuyên trở về nhé!
Đôn Béo dùng bàn tay mới vừa sờ qua bùn đất lau nước mắt, đứng ở dưới máy kéo ra sức vẫy Diệp Thiên.
Diệp Thiên ở trên máy kéo tìm kiếm một hồi, lấy ra một nắm táo dại hái trên núi từ hôm qua, đưa xuống, nói:
- Đôn Béo, khóc gì chứ, sang năm không phải cậu cũng phải đi lên huyện học sao? Đến lúc đó chúng ta không phải lại cùng ở một chỗ sao ...
Diệp Thiên cái mũi cũng có chút cay cay, nhưng nó cố nén, sư phụ từng nói qua: là con trai đổ máu, chảy mồ hôi không đổ lệ. Mình không thể giống như mấy đứa con gái động một chút lại sụt sịt được.
- Diệp Thiên, nhớ giữ lời đó?
Đôn Béo lau nước mắt.
- Nói linh tinh, tớ đã bao giờ nói không giữ lời chưa?
- Được, sang năm tớ nhất định thi lên trường huyện!
Đôn Béo ra sức múa may nắm tay nhỏ, nó cũng không biết, thì ra chính vì quyết định này, nó đã trở thành đứa trẻ duy nhất trong số những đứa trẻ cùng thôn thoát khỏi cuộc sống nông thôn, tiến ra thế giới kiến thức rộng lớn bên ngoài.
- Được rồi, tạm biệt Đôn béo, tạm biệt các co các bác!
Mọi người trong thôn cùng nhìn theo bóng cha con Diệp Thiên, cùng tiếng máy kéo "xình xịch" và làn khói đen chạy về phía huyện.
Máy kéo đi trên đường đất, có thể biết cái loại xe này xóc nảy đến thế nào, dọc theo đường đi cảm xúc của Diệp Thiên đều không cao lắm, con đường xi-măng chạy thẳng, sau khi vào thị trấn, tâm tình Diệp Thiên mới tốt hơn.
- Cha, mau nhìn, đó là rạp chiếu phim, đang chiếu " Thiếu Lâm Tự" đó!
Nhìn thấy tấm áp phích trước rạp chiếu phim, Diệp Thiên kích động, tuy rằng bộ phim "Thiếu Lâm tự" này nó đã xem nhiều lần, nhưng đối với một đứa trẻ con thì xem mãi không chán.
Máy kéo chạy nhanh qua rạp chiếu phim, sự chú ý của Diệp Thiên lập tức lại bị đổi vị trí, cái ô tô kia tên là gì nhỉ? Hơn nữa, trong huyện thành vì sao không có xiếc khỉ ?
- Cha, chỗ thầy Vu đến có lớn như ở đây không ạ?
Trong lòng Diệp Thiên có suy nghĩ, nếu Vu Thanh Nhã không đi, như vậy hai người bọn họ có thể tiếp tục làm bạn cùng lớp ở đây!
Nhìn thấy phong cảnh ở thị trấn, Diệp Thiên một cục cưng không được ra ngoài bao giờ, không ngừng ngạc nhiên đặt câu hỏi, kỳ thật nó cũng không còn chờ cha và Phong Huống trả lời, mà luôn bộc lộ hưng phấn trong lòng.
Tuy rằng nơi này chỉ là thị trấn nhỏ, nhỏ đến mức cả nước có thể có hơn mấy trăm ngàn cái thị trấn lớn hơn nó, nhưng đối với Diệp Thiên mà nói, nơi này cũng là thành thị náo nhiệt nhất, phồn hoa nhất mà nó từng thấy.
- Cha, y phục trên người bọn họ thật đẹp...
So sánh với những bộ quần áo màu bùn đất của những người nông thôn, trang phục của người trong thị trấn đẹp hơn rất nhiều, mấy cô gái mới từ Nam Phương tới vày áo trên người đều là sợi tổng hợp rất bắt mắt, Diệp Thiên nhìn không biết chán.
Thể nghiệm mới lạ khiến Diệp Thiên quên hết nỗi buồn khi chia tay lão đạo sĩ và các bạn cùng lớp, ngay cả tâm trạng Diệp Đông Bình cũng tốt lên, chỉ có những người sinh ra ở thị trấn nhỏ này, thật sự là không thấy gì hay.
- Diệp Thiên, đừng hét nữa, buổi tối anh Phong dẫn đi xem phim...
Diệp Đông Bình không phản đối chuyện con trai hò hét, nhưng Phong Huống lại cảm giác có chút khó chịu, vốn thuê cái máy kéo lên thị trấn đã thu hút chú ý, hơn nữa tiếng Diệp Thiên không hề nhỏ, không phải định nói cho người thị trấn này bọn họ là nhà quê lên tình hay sao?
Tuy rằng ở trong thị trấn vẫn chưa tới một tháng, nhưng Phong Huống đã hiểu nhịp sống của người thành phố, và áp đặt vào mình .
Thuốc lá mà Phong Huống hút, cũng vì vậy mà đổi thành loại thuốc lá mang đầu lọc, trên đầu lại còn dùng keo xịt tóc bôi cho bóng, bóng loáng ngay cả ruồi bọ đậu vào đều đứng không vững, nhưng đoạn đường này bụi khí mù mịt, trên đầu như là gắn một tầng bụi.
- Được, anh Phong, nói chuyện phải giữ lời nhé!
Nghe được Phong Huống nói vậy, Diệp Thiên yên tĩnh trở lại, điều này cũng làm cho Phong Huống thở phào, tuy rằng Diệp Thiên hò hét hấp dẫn ánh mắt của nhiều cô gái trẻ tuổi, nhưng đây chính là ánh mắt khinh bỉ.
Máy kéo đi xuyên qua cả thị trấn, dừng lại ở một góc phía tây bắc, Phong Huống nhảy xuống, xoa nhẹ hai chân có chút run lên, nói:
- Chú Diệp, tới rồi, đây là công ty của chúng ta!
Nói đúng ra, tuy rằng Liêu Hạo Đức nói với Phong Huống về công ty và cửa hàng rất nhiều, nhưng Phong Huống vẫn không hiểu công ty là gì, nhưng cái này cũng không gây trở ngại hắn nhớ kỹ danh từ này.
- Đây ... Đây không phải là nơi thu phế liệu chứ?
Đứng ở trên máy kéo, thấy cảnh tượng trước mặt, Diệp Thiên giật mình há to miệng.
Xuất hiện trước mặt Diệp Thiên, là một căn nhà, bên ngoài nhà là một bức tường vây khá cao, khiến cho bên trong đã hình thành một cái sân khá lớn.
Đứng ở trên máy kéo vừa vặn có thể nhìn rõ, trong sân chất đầy các loại phế phẩm sắt, nhựa … tất cả đều là đồ bỏ đi.
Hơn nữa, truớc cửa nhà chính là đường quốc lộ, phạm vi hai ba trăm thước hai bên, tất cả đều là đất hoang, ngay cả một căn nhà nhỏ cũng không thấy, còn không bằng ở trong Từ Đường ở thôn cũ.
- Đúng vậy, Phong Huống, thế này rốt cuộc là thế nào?
Không riêng gì Diệp Thiên thấy choáng váng, Diệp Đông Bình hiểu nhiều biết rộng cũng trợn mắt há hốc mồm, không phải nói mở tiệm đồ cổ sao? Sao lại trở thành một trạm thu mua phế liệu thế này?
Phong Huống nghe vậy cười khổ một tiếng, nhưng chuyện này cũng không phải một câu hai câu nói là có thể nói rõ ràng, đưa cho người lái máy kéo một điếu thuốc, Phong Huống quay đầu lại nói:
- Chú Diệp, xuống xe rồi nói sau, máy kéo còn phải đi về làm việc nữa...
- Ừ, được, xuống xe...
Nếu đến đây, cũng không tiếp tục nói gì thêm, tuy rằng trong lòng còn chênh lệch lớn, Diệp Đông Bình vẫn đi xuống, chuyển hành lý.
Hành lý đem theo có cả hai bức tranh chữ của lão đạo sĩ trong hai cái rương. Sau khi đem vào trong sân, chờ cho máy kéo đi rồi, Diệp Đông Bình nhìn về phía Phong Huống, nói:
- Tiểu Phong, bây giờ có thể nói được chưa? Liêu tiên sinh nói mở cửa hàng đồ cổ, không phải là lập trạm thu mua phế phẩm chứ!
Diệp Đông Bình từ nhỏ đã sống ở kinh thành, tuy rằng xuất thân chỉ là gia đình công nhân, nhưng không ít lần đi qua tấm biển " Vinh Bảo Trai", nhưng ông chưa thấy qua một cửa hàng đồ cổ nào, nhìn từ trước sau đều không thấy giống cửa hàng thế này.
Nghe được Diệp Đông Bình nói vậy, trên mặt Phong Huống cũng lộ ra vẻ mặt tủi thân, cười khổ nói:
- Chú Diệp, chuyện này không thể trách cháu, khi cháu xin giấy phép kinh doanh, những người đó căn bản không biết cái gì gọi là tiệm đồ cổ, ngay cả từ công ty cũng không thành lập được!
Phong Huống giải thích xong, Diệp Đông Bình xem như hiểu rõ, thấy ngành bọn họ muốn kinh doanh, chưa hề có tiền lệ tại thị trấn này, người ta không thể cấp giấy phép kinh doanh được.
Một tháng trước, Phong Huống tới thị trấn, vốn là xin mở cửa hàng đồ cổ, thực đáng tiếc, tính chất của danh từ " cửa hàng đồ cổ" thật khó định nghĩa, chuyện này không dễ làm.
Phong Huống đành chịu, sau đó lại theo cách của Liêu Hạo Đức, muốn đăng ký công ty, vẫn không được, tư nhân không được cấp phép thành lập công ty, nhất định phải là chế độ sở hữu tập thể mới được.
Những điều này làm Phong Huống khó xử, sau mấy ngày vất vả trong các ban ngành liên quan, phát hiện ra tư nhân muốn buôn bán, căn bản là không được, bởi vì bây giờ còn là thời kỳ bao vây kinh tế, tất cả mọi thứ đều thuộc sở hữu của quốc gia.
Nhưng Phong Huống cũng rất thông minh, cân nhắc vài ngày, thật đúng là hắn tìm ra lỗ hổng, nhận thầu một trạm thu mua phế phẩm ở thị trấn.
Theo suy nghĩ của Phong Huống, nếu không thể mở cửa hàng đồ cổ, vậy cũng cần tìm việc gì mà làm ở thị trấn, nếu không, ba vạn đồng mà ông ngoại đồng ý cho, chẳng phải là sẽ phải trả lại hay sao?
- Cháu ... đây không phải là làm liều sao?
Nghe Phong Huống giải thích như vậy, Diệp Đông Bình cũng dở khóc dở cười, thế này thật không ra sao?