Sau một hồi im lặng, mọi người đượcc dẫn đến khu rừng phía Bắc, nơi đây cây cối rậm rạp, chỉ nhìn vòng ngoài của khu rừng đã làm người ta cảm ấy e sợ. Các lão sư cũng không hề hướng dẫn cho học viên, mà nắm từng tổ đội quăng vào trong rừng. Vương Vũ Đồng thấy vậy thì thầm hô.
“Dã man a~”
Không đợi lão sư ném vào, bọn người Tiêu Nguyệt đã tự đi, họ không thích cảm giác bị ném.
Vào bên trong rừng thì các tổ đội tản ra đi tìm lệnh bài, duy chỉ có bọn người Tiêu Nguyệt thì dừng lại, bới vì Lục Lâm như phát hiện cái gì đó. Hắn đứng yên ôm kiếm cảm nhận xung quanh, hắn cảm giác được có rất nhiều người khởi động truyền thống, khoảng tầm hơn hai mươi người.
Mới bắt đầu thì đã có khoảng năm sáu tổ đội bị loại, xem ra khu rừng này không đơn giản. Lục Lâm lạnh giọng nhắc nhở
“Cẩn thận!”
Vũ Phong nghe vậy thì gật đầu thận trong đi sâu vào rừng, không biết là có chuyện gì, ở ngoại khu rừng vi bọn họ không bắt gặp bất kỳ linh thú nào, một đường đi thẳng vào nội vi khu rừng.
Tiêu Nguyệt cũng đi theo, nàng đơn giản chỉ là đi theo, một chút cảnh giác cũng không nâng lên. Mấy người Vũ Phong thấy vậy cũng không nói nhiều, đi là được rồi, việc tìm kiếm có bọn họ là được.
Tiểu Bạch lúc này từ trong lòng Tiêu Nguyệt nhảy xuống, nó rẽ theo một con đường mòn đầy gai, hầu như những học viên thấy cũng sẽ ngại đi mà vòng đường khác.
Tiêu Nguyệt thấy vậy cũng đi theo, nàng cảm nhận được tâm trạng hưng phấn của Tiểu Bạch, chắc hẳn là sẽ có thứ tốt. Quả đúng như Tiêu Nguyệt nghĩ, Tiểu Bạch dừng lại ở gần một hang động nhỏ, truyền âm cho Tiêu Nguyệt.
“Chủ nhân, trong hang động này có hỏa thạch.”
Tiêu Nguyệt cũng chấn chỉnh tinh thần, việc cần thiết của nàng bây giờ là hoàn thành kỳ sát hạch.
Nàng không thể ủ rủ mãi như vầy được, khi nào hoàn thành trách nhiệm của mình rồi thì nàng sẽ đi tìm chàng. Nàng chắc chắn chàng cũng đến đây, trực giác mách bảo nàng như vậy, dù xác suất thành công chưa tới một thành nàng cũng muốn thử.
Tiêu Nguyệt hít thật sâu, rồi nhìn thẳng vào hang động, nàng khom người đi vào. Bọn Vũ Phong thấy vậy cũng đi vào, dù sao thì đồng đội nên tin tưởng nhau, vì bọn họ còn phải cùng nhau đi cả đoạn đường dài.
Đi hết con đường nhỏ tối om, Tiêu Nguyệt nhìn thấy một tảng đá cản đường, kích cỡ của nó dường như che hết lối đi phía trước.
Tiểu Bạch phóng to bản thân ra dùng sức đẩy tản đá lăn dần về phía trước, nó không dám dùng quang cầu, dư chấn sẽ làm chủ nhân của nó bị thương, Tiểu Bạch cắn răng đẩy về phía trước, tản đá này không hề lớn nhưng lại gần khít với lối đi. Sự khó khăn đó không nói cũng có thể nghĩ ra được.
Không biết đi bao lâu thì Tiểu Bạch đã đẩy được tản đá ra khỏi lối đi, phía trước là một hang đá rộng lớn, bên trong ngoại trừ đá thì không hề có gì nữa lấy đâu ra hỏa thạch? Tiêu Nguyệt nghi hoặc nhìn Tiểu Bạch, Tiểu Bạch rối rắm không biết làm sao, nó rõ ràng cảm nhận được hỏa thạch ở đây mà, hiện tại nó cũng cảm nhận được nhưng không biết ở đâu a~
Ba người Vũ Phong vừa ra khỏi lối đi cũng ngẩn ngơ, tại sao sủng vật của Tiêu Nguyệt lại dẫn họ đến đây? Xung quanh toàn là đá với đá, bỗng dưng Vương Vũ Đồng hô lên.
“Nhìn kìa!”
Mọi người quay về hướng Vương Vũ Đồng nhìn thì thấy ở đó có một tảng đá lớn, thấp thoáng phía sau có thể nhìn thấy một bông hoa màu xám, màu xám của bông hoa này khá khác với màu xám của tảng đá làm người nhìn dễ dàng nhận ra.
Vương Vũ Đồng hưng phấn đi lại, có thể là một loại thảo dược nha. Phải nói, chưa bao giờ có thứ gì hấp dẫn hắn ngoại trừ thảo dược, đây còn có thể là thảo dược hiếm
Tiêu Nguyệt cảm thấy có cái gì đó không đúng, Thiên Lam cũng cảm thấy vậy, nhìn vào bông hoa kia mà suy tư. Rất quen, đã nhìn thấy ở đâu đó rồi!
Thiên Lam giật nảy mình thầm kêu không ổn, truyền âm cho Tiêu Nguyệt, nghe xong Tiêu Nguyệt cũng hoảng sợ, nàng hô to.
“Vũ Đồng, không được lại gần.”
Vũ Đồng nghe vậy thì quay qua nhìn Tiêu Nguyệt, cùng lúc đó, phía sau Vũ Đồng phát sinh dị biến.
Mọi người khi nhìn vào thì đều hốt hoảng, từ đóa hoa tỏa ra một luồng khí màu xám, dần dần tụ thành hình của một con mãng xà, nó đang dần há miệng ra chuẩn bị ngoạm lấy Vương Vũ Đồng, lúc này Vương Vũ Đồng cũng cảm nhận được khí tức tử vong đang lại gần.
(Chương sau, ai sẽ làm anh hùng cứu tiểu mỹ nam đây nhỉ ^^)
“Dã man a~”
Không đợi lão sư ném vào, bọn người Tiêu Nguyệt đã tự đi, họ không thích cảm giác bị ném.
Vào bên trong rừng thì các tổ đội tản ra đi tìm lệnh bài, duy chỉ có bọn người Tiêu Nguyệt thì dừng lại, bới vì Lục Lâm như phát hiện cái gì đó. Hắn đứng yên ôm kiếm cảm nhận xung quanh, hắn cảm giác được có rất nhiều người khởi động truyền thống, khoảng tầm hơn hai mươi người.
Mới bắt đầu thì đã có khoảng năm sáu tổ đội bị loại, xem ra khu rừng này không đơn giản. Lục Lâm lạnh giọng nhắc nhở
“Cẩn thận!”
Vũ Phong nghe vậy thì gật đầu thận trong đi sâu vào rừng, không biết là có chuyện gì, ở ngoại khu rừng vi bọn họ không bắt gặp bất kỳ linh thú nào, một đường đi thẳng vào nội vi khu rừng.
Tiêu Nguyệt cũng đi theo, nàng đơn giản chỉ là đi theo, một chút cảnh giác cũng không nâng lên. Mấy người Vũ Phong thấy vậy cũng không nói nhiều, đi là được rồi, việc tìm kiếm có bọn họ là được.
Tiểu Bạch lúc này từ trong lòng Tiêu Nguyệt nhảy xuống, nó rẽ theo một con đường mòn đầy gai, hầu như những học viên thấy cũng sẽ ngại đi mà vòng đường khác.
Tiêu Nguyệt thấy vậy cũng đi theo, nàng cảm nhận được tâm trạng hưng phấn của Tiểu Bạch, chắc hẳn là sẽ có thứ tốt. Quả đúng như Tiêu Nguyệt nghĩ, Tiểu Bạch dừng lại ở gần một hang động nhỏ, truyền âm cho Tiêu Nguyệt.
“Chủ nhân, trong hang động này có hỏa thạch.”
Tiêu Nguyệt cũng chấn chỉnh tinh thần, việc cần thiết của nàng bây giờ là hoàn thành kỳ sát hạch.
Nàng không thể ủ rủ mãi như vầy được, khi nào hoàn thành trách nhiệm của mình rồi thì nàng sẽ đi tìm chàng. Nàng chắc chắn chàng cũng đến đây, trực giác mách bảo nàng như vậy, dù xác suất thành công chưa tới một thành nàng cũng muốn thử.
Tiêu Nguyệt hít thật sâu, rồi nhìn thẳng vào hang động, nàng khom người đi vào. Bọn Vũ Phong thấy vậy cũng đi vào, dù sao thì đồng đội nên tin tưởng nhau, vì bọn họ còn phải cùng nhau đi cả đoạn đường dài.
Đi hết con đường nhỏ tối om, Tiêu Nguyệt nhìn thấy một tảng đá cản đường, kích cỡ của nó dường như che hết lối đi phía trước.
Tiểu Bạch phóng to bản thân ra dùng sức đẩy tản đá lăn dần về phía trước, nó không dám dùng quang cầu, dư chấn sẽ làm chủ nhân của nó bị thương, Tiểu Bạch cắn răng đẩy về phía trước, tản đá này không hề lớn nhưng lại gần khít với lối đi. Sự khó khăn đó không nói cũng có thể nghĩ ra được.
Không biết đi bao lâu thì Tiểu Bạch đã đẩy được tản đá ra khỏi lối đi, phía trước là một hang đá rộng lớn, bên trong ngoại trừ đá thì không hề có gì nữa lấy đâu ra hỏa thạch? Tiêu Nguyệt nghi hoặc nhìn Tiểu Bạch, Tiểu Bạch rối rắm không biết làm sao, nó rõ ràng cảm nhận được hỏa thạch ở đây mà, hiện tại nó cũng cảm nhận được nhưng không biết ở đâu a~
Ba người Vũ Phong vừa ra khỏi lối đi cũng ngẩn ngơ, tại sao sủng vật của Tiêu Nguyệt lại dẫn họ đến đây? Xung quanh toàn là đá với đá, bỗng dưng Vương Vũ Đồng hô lên.
“Nhìn kìa!”
Mọi người quay về hướng Vương Vũ Đồng nhìn thì thấy ở đó có một tảng đá lớn, thấp thoáng phía sau có thể nhìn thấy một bông hoa màu xám, màu xám của bông hoa này khá khác với màu xám của tảng đá làm người nhìn dễ dàng nhận ra.
Vương Vũ Đồng hưng phấn đi lại, có thể là một loại thảo dược nha. Phải nói, chưa bao giờ có thứ gì hấp dẫn hắn ngoại trừ thảo dược, đây còn có thể là thảo dược hiếm
Tiêu Nguyệt cảm thấy có cái gì đó không đúng, Thiên Lam cũng cảm thấy vậy, nhìn vào bông hoa kia mà suy tư. Rất quen, đã nhìn thấy ở đâu đó rồi!
Thiên Lam giật nảy mình thầm kêu không ổn, truyền âm cho Tiêu Nguyệt, nghe xong Tiêu Nguyệt cũng hoảng sợ, nàng hô to.
“Vũ Đồng, không được lại gần.”
Vũ Đồng nghe vậy thì quay qua nhìn Tiêu Nguyệt, cùng lúc đó, phía sau Vũ Đồng phát sinh dị biến.
Mọi người khi nhìn vào thì đều hốt hoảng, từ đóa hoa tỏa ra một luồng khí màu xám, dần dần tụ thành hình của một con mãng xà, nó đang dần há miệng ra chuẩn bị ngoạm lấy Vương Vũ Đồng, lúc này Vương Vũ Đồng cũng cảm nhận được khí tức tử vong đang lại gần.
(Chương sau, ai sẽ làm anh hùng cứu tiểu mỹ nam đây nhỉ ^^)
Danh sách chương