“Nếu như là người hữu duyên của chúng ta, tự chúng ta sẽ biết, ngươi mau rời khỏi nơi này đi, nếu không phải là nhờ bọn họ tới, bây giờ ngươi đã trở thành thi thể hoặc là vào trong bụng của bản thần rồi.” Song Dực Xà vừa nói, vừa há to miệng ra như chậu máu, răng nanh vừa dài vừa sắc nhọn, chỉ cần một cú táp là có thể cắn người thành hai nửa.
Thiên Tú Vi và Hỉ Nhi sợ đến phải lui về sau mấy bước, nhưng vẫn là không muốn rời đi, không có được Hưu Linh Kim Đỉnh và ngự khế Song Dực Xà, nàng không cam lòng, trong lòng Thiên Tú Vi muốn nhanh chóng nghĩ ra biện pháp, nhưng càng gấp, lại càng không thể nào nghĩ ra được.
“Kim liên bách niên xuất thủy trung, hạnh đắc tử liên lai y phụ, phong ngộ liên hoa phùng duyên nhân, chi diệp trọng tiên hoa canh hồng.” Vào lúc Song Dực Xà đang nói chuyện với Thiên Tú Vi, Lam Tử Duyệt đọc bốn câu thơ trong Kim Liên trì lên.
Song Dực Xà kinh ngạc quay đầu nhìn Lam Tử Duyệt, có chút kích động hỏi: “Ngươi có thể nhìn thấy những câu thơ mà tiền chủ nhân của ta lưu lại sao?”
“A! Đó là thơ à? Ở ngay trong Kim Liên trì, chỉ là ta nhìn thấy thì thuận miệng đọc lên thôi, không có ý gì khác, ngươi đừng hiểu lầm.” Lam Tử Duyệt xua tay một cái, rất sợ Song Dực Xà sinh khí, đánh nhau cũng cần sức lực, mặc dù nàng không sợ, nhưng có thể không đánh thì đừng có đánh!
“Tiểu nha đầu, trên Kim Liên trì có bốn câu thơ à, sao chúng ta không nhìn thấy vậy?” Huyền Cơ Tử rướn cổ lên, trừng to mắt nhìn một vòng Kim Liên trì, nhưng không nhìn thấy cái gì.
“Mẫu thân, hài nhi cũng không có thấy.” Lam Thành Thành ngẩng đầu, cau mày nhìn Lam Tử Duyệt, làm sao mẫu thân có thể thấy được vậy? Thiên Tú Vi cũng nhìn vào trong Kim Liên trì, nhưng tương tự nàng cũng không có nhìn thấy bất kỳ ký tự nào trong Kim Liên trì, vì thế nhìn Lam Tử Duyệt một cách rất kỳ quái, trong lòng có một dự cảm xấu, chẳng lẽ Lam Mân Côi chính là người hữu duyên đó hay sao?
Long Thiên Tuyệt núp ở phía sau cũng nghiêm túc nhìn nhìn Kim Liên trì một cái, tương tự chẳng thấy gì, chẳng lẽ chỉ có một mình Duyệt Nhi mới có thể nhìn thấy?
“Làm sao lại không có, ngay phía đối diện chúng ta, bốn câu chữ màu vàng, chữ viết rất lớn, làm sao mà không thấy được.” Lam Tử Duyệt nhìn bọn họ một cách kỳ quái, chẳng lẽ mắt của mọi người đều bị mù, không đúng, Thành Nhi sẽ không bao giờ gạt người.
“Thành Nhi, con dám chắc, con thật sự không nhìn thấy?” Lam Tử Duyệt ngồi xuống, nhìn thẳng vào Lam Thành Thành nghiêm túc hỏi, không lẽ ở đây chỉ có mình nàng nhìn thấy? Chuyện này cũng quá phi lý rồi.
“Mẫu thân, từ trước tới giờ hài nhi không hề nói dối mẫu thân, Thành Nhi quả thật không nhìn thấy.” Lam Thành Thành thành thật trả lời, mẫu thân cũng không phải là không tin bé, chỉ là mẫu thân không tin chỉ có bản thân nhìn thấy được thôi, nếu như mẫu thân thật sự là người hữu duyên đó, vậy thì quá tốt, mẫu thân sẽ có được Hưu Linh Kim Đỉnh.
“Ha ha… Hắc! Bản thần cuối cùng cũng chờ được rồi, ngươi chính là tân chủ nhân của chúng ra, bốn câu thơ đó là là chủ nhân tiền nhiệm của bản thần lưu lại, chủ nhân đã từng nói, nếu như tân chủ nhân của chúng ta xuất hiện, sẽ có thể thấy được những câu thơ mà nàng để lại, nếu không phải tân chủ nhân của chúng ta, thì sẽ không ai có thể nhìn thấy bài thơ này.”
“Cái gì? Song Dực Xà, ngươi nói người hữu duyên đó chính là ta?” Lam Tử Duyệt không thể tin chỉ ngón tay vào mình, rất kinh ngạc hỏi, tại sao may mắn lại liên tiếp đến với nàng giống như những nữ chính trong tiểu thuyết xuyên việt vậy.
“Không sai, ngươi chính là tân chủ nhân của chúng ta.” Song Dực Xà đưa ra cho Lam Tử Duyệt một câu trả lời khẳng định.
Thiên Tú Vi và Hỉ Nhi sợ đến phải lui về sau mấy bước, nhưng vẫn là không muốn rời đi, không có được Hưu Linh Kim Đỉnh và ngự khế Song Dực Xà, nàng không cam lòng, trong lòng Thiên Tú Vi muốn nhanh chóng nghĩ ra biện pháp, nhưng càng gấp, lại càng không thể nào nghĩ ra được.
“Kim liên bách niên xuất thủy trung, hạnh đắc tử liên lai y phụ, phong ngộ liên hoa phùng duyên nhân, chi diệp trọng tiên hoa canh hồng.” Vào lúc Song Dực Xà đang nói chuyện với Thiên Tú Vi, Lam Tử Duyệt đọc bốn câu thơ trong Kim Liên trì lên.
Song Dực Xà kinh ngạc quay đầu nhìn Lam Tử Duyệt, có chút kích động hỏi: “Ngươi có thể nhìn thấy những câu thơ mà tiền chủ nhân của ta lưu lại sao?”
“A! Đó là thơ à? Ở ngay trong Kim Liên trì, chỉ là ta nhìn thấy thì thuận miệng đọc lên thôi, không có ý gì khác, ngươi đừng hiểu lầm.” Lam Tử Duyệt xua tay một cái, rất sợ Song Dực Xà sinh khí, đánh nhau cũng cần sức lực, mặc dù nàng không sợ, nhưng có thể không đánh thì đừng có đánh!
“Tiểu nha đầu, trên Kim Liên trì có bốn câu thơ à, sao chúng ta không nhìn thấy vậy?” Huyền Cơ Tử rướn cổ lên, trừng to mắt nhìn một vòng Kim Liên trì, nhưng không nhìn thấy cái gì.
“Mẫu thân, hài nhi cũng không có thấy.” Lam Thành Thành ngẩng đầu, cau mày nhìn Lam Tử Duyệt, làm sao mẫu thân có thể thấy được vậy? Thiên Tú Vi cũng nhìn vào trong Kim Liên trì, nhưng tương tự nàng cũng không có nhìn thấy bất kỳ ký tự nào trong Kim Liên trì, vì thế nhìn Lam Tử Duyệt một cách rất kỳ quái, trong lòng có một dự cảm xấu, chẳng lẽ Lam Mân Côi chính là người hữu duyên đó hay sao?
Long Thiên Tuyệt núp ở phía sau cũng nghiêm túc nhìn nhìn Kim Liên trì một cái, tương tự chẳng thấy gì, chẳng lẽ chỉ có một mình Duyệt Nhi mới có thể nhìn thấy?
“Làm sao lại không có, ngay phía đối diện chúng ta, bốn câu chữ màu vàng, chữ viết rất lớn, làm sao mà không thấy được.” Lam Tử Duyệt nhìn bọn họ một cách kỳ quái, chẳng lẽ mắt của mọi người đều bị mù, không đúng, Thành Nhi sẽ không bao giờ gạt người.
“Thành Nhi, con dám chắc, con thật sự không nhìn thấy?” Lam Tử Duyệt ngồi xuống, nhìn thẳng vào Lam Thành Thành nghiêm túc hỏi, không lẽ ở đây chỉ có mình nàng nhìn thấy? Chuyện này cũng quá phi lý rồi.
“Mẫu thân, từ trước tới giờ hài nhi không hề nói dối mẫu thân, Thành Nhi quả thật không nhìn thấy.” Lam Thành Thành thành thật trả lời, mẫu thân cũng không phải là không tin bé, chỉ là mẫu thân không tin chỉ có bản thân nhìn thấy được thôi, nếu như mẫu thân thật sự là người hữu duyên đó, vậy thì quá tốt, mẫu thân sẽ có được Hưu Linh Kim Đỉnh.
“Ha ha… Hắc! Bản thần cuối cùng cũng chờ được rồi, ngươi chính là tân chủ nhân của chúng ra, bốn câu thơ đó là là chủ nhân tiền nhiệm của bản thần lưu lại, chủ nhân đã từng nói, nếu như tân chủ nhân của chúng ta xuất hiện, sẽ có thể thấy được những câu thơ mà nàng để lại, nếu không phải tân chủ nhân của chúng ta, thì sẽ không ai có thể nhìn thấy bài thơ này.”
“Cái gì? Song Dực Xà, ngươi nói người hữu duyên đó chính là ta?” Lam Tử Duyệt không thể tin chỉ ngón tay vào mình, rất kinh ngạc hỏi, tại sao may mắn lại liên tiếp đến với nàng giống như những nữ chính trong tiểu thuyết xuyên việt vậy.
“Không sai, ngươi chính là tân chủ nhân của chúng ta.” Song Dực Xà đưa ra cho Lam Tử Duyệt một câu trả lời khẳng định.
Danh sách chương