“Nha! Cái thứ trắng trắng mềm mềm kia là cái gì vậy! Thoạt nhìn ăn rất ngon?” Mộc Thành Phong sáng mắt nhìn tào phớ trước mặt Lam Tử Duyệt, trong lòng nảy ra một ý tưởng.

“Nga! Đó là tào phớ nam nhân bà làm, ăn rất ngon.” Niên Bình Sùng cười cười khen ngợi, hơn nữa vẻ mặt còn rất tự hào, giống như là hắn làm vậy, khi Niên Bình Sùng lên tiếng, cũng không có ý mời nàng ăn, trong lòng Mộc Thành Phượng rất không vui, những người này tại sao lại nhỏ mọn như vậy, mời người khác cùng ăn chung, đó là nhân chi thường tình (*), nhưng những người này có vẻ hình như rất bài xích hai huynh muội bọn họ.

(*): chuyện thường tình của con người.

“Ai u!” Niên Bình Sùng đau đến kêu ngao ngao, thiếu chút nữa là đã đem đồ ăn trong miệng phun ra, hắn đột nhiên kêu lên, khiến mọi người đều kì quái nhìn hắn.

“Oa! Nam nhân bà, hai gót chân này của ta có thù oán gì với ngươi vây! Tại sao ngươi cứ dẫm hoài vậy?” Niên Bình sùng đau đớn đứng lên, không ngừng nhảy nhót.

Lam Tử Duyệt lại dùng sức đạp lên trên ngón chân của hắn một cái nữa, cái tên gia hỏa nói nhiều, nhiều đồ ăn ngon như vậy còn không chặn được miệng hắn lại!

“A! Mưu sát thân phu a!” Niên Bình Sùng đau đến kêu to.

“Câm miệng, đuôi ngựa xuyên chao cũng không đứng dậy nổi (*).” Lam Tử Duyệt gắp một miếng thịt gà to, nhét vào miệng Niên Bình Sùng, chặn họng hắn lại.

(*): 臭豆腐: chao, sản phẩm lên men của đậu hủ; câu này là thành ngữ, ý nghĩa: đuôi ngựa xuyên chao —— không đứng thẳng lên được. Đuôi ngựa rất nhỏ, đậu hũ lại phi thường mềm, cho nên chỉ vật hay người là “đồ bỏ”.

“Nha! Lam Mân Côi và Duật Thành thiếu chủ tình cảm thật tốt, ở trước mặt mọi người, hai người cứ khanh khanh ta ta như vậy, xem ra chuyện tốt sắp tới gần rồi.” Mộc Thành Phượng che miệng cười nói.

Nàng vừa nói, mọi người đều yên tĩnh lại, biểu cảm rất đặc sắc, đặc biệt là Long Thiên Tuyệt, thiếu chút nữa là đã đem chiếc đũa cầm chặt đến sắp chặt đứt.

Lam Tử Duyệt híp mắt nhìn Mộc Thành Phượng, nữ nhân này quả thật là có lòng, ở cổ đại, danh tiết đối với nữ nhân so mệnh còn quan trọng, nàng là cố ý nói như vậy, hừ! Muốn phá hủy thanh danh của nàng, nằm mơ.

“Bang…!” Lam Thành Thành nện chiếc đũa lên trên bàn, “Tâm tư của ngươi thật là độc ác, dám phá hỏng thanh danh của mẫu thân ta.” Thanh âm lãnh nộ và âm trầm nhìn Mộc Thành Phượng mang theo chất vấn.

Khí thế lãnh lẽo kia khiến người ta có cảm giác mùa đông giá rét tháng chạp sắp tới, Mộc Thành Phượng đắc sắt thân thể, dịch dịch người lại gần về phía Long Thiên Tuyệt, nàng chính là muốn phá hỏng thanh danh của tiện nhân kia, ai bảo nàng ta tâm địa độc ác muốn phá hủy thanh danh của mình chứ? (*) Đắc sắt (得瑟): Thực ra là một từ địa phương của khu vực phía Bắc Trung Quốc, hiện tại được xem như một từ ngữ mạng, dùng để miêu tả một người có tính cách rất kiêu ngạo, đắc ý, bình thường mang nghĩa xấu, hoặc có ý chế nhạo.

Lam Tử Duyệt vừa thấy động tác Mộc Thành Phượng, trong lòng đã sáng tỏ, thì ra là thế, hoa hồng chen lá xanh, nàng nói như vậy trước mặt hai vị Long công tử, là nàng tác phong bất chính, còn nàng lại là Duật Thành công chúa cao cao tại thượng, chẳng qua là nàng muốn thu hút sự chú ý của hắn thôi, chính là Tuý Ông say không phải do rượu (*), chỉ sợ Mộc Thành Phượng này cũng là trăm vội một hồi.

(*)Trích từ bài thơ ‘Bùi Viên đối ẩm trích cú ca’:

“Tuý Ông chi ý bất tại tửu, tại hồ sơn thuỷ chi gian

醉翁之意不在酒, 在乎山水之间

(Túy Ông say không phải do rượu mà là say do phong cảnh)”

Ý không ở trong lời; có dụng ý khác; ý của Tuý Ông không phải ở rượu.

“Tiểu công tử, thỉnh bớt giận, Thành Phượng chỉ là vô ý mới nói như vậy, là nói giỡn, tất cả mọi người đều là bằng hữu, nói nói cười cười cũng không có ý gì, có đúng không?” Mộc Thành Phong vội vàng hoà giải, Thành Phượng này thật là, thật thiếu kiên nhẫn.

“Nếu như dám nói thêm một câu phá hư thanh danh của mẫu thân ta, ta sẽ lập tức đưa nàng đi xuống địa ngục.” Lam Thành Thành trừng mắt nhìn Mộc Thành Phượng nói, lần trước bỏ qua cho nàng một lần, lần này bé tuyệt đối sẽ không tha.

Tất cả mọi người đều rõ ràng lời Lam Thành Thành nói không phải nói giỡn, trong lúc nhất thời, Mộc Thành Phượng cũng sợ hãi, một câu cũng không dám nói, nàng chưa từng nghĩ một đứa bé năm tuổi sẽ làm nàng có cảm giác được tử vong đến gần.

“Oa! Mẫu thân, bằng hữu của người sao lại độc ác như vậy a! Cư nhiên lấy thanh danh mẫu thân ra nói giỡn, theo Dịch Nhi xem xét, bằng hữu như vậy không có còn hơn.” Lam Dịch Dịch nói thẳng không cố kỵ, bé mới không cần nữ nhân này làm bằng hữu của mẫu thân đâu, xem ra lần trước giáo huấn nàng còn chưa đủ, nàng lại đến muốn tìm đánh

Vừa nghe Lam Dịch Dịch nói xong, bị một tiểu hài tử làm mất hết mặt mũi, sắc mặt Mộc Thành Phượng khó coi tới cực điểm rồi, còn mặt của Mộc Thành Phong thì đỏ tới mang tai, thể diện không có, trước mặt Lam Tử Duyệt, làm sao hắn dám ngẩng đầu lên làm người được chứ? Đặc biệt là ở trước mặt hai nhi tử của nàng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện