Long Thiên Tuyệt không nghe rõ Long Thiên Ngâm nói cái gì, hiện tại tâm tư hắn vẫn còn đặt trên người Lam Tử Duyệt, hắn phát hiện mình không biết bắt đầu từ lúc nào, luôn bất tri bất giác muốn quan sát nhất cử nhất động của Lam Tử Duyệt, ngay cả chính bản thân hắn cũng không thể tưởng tượng được nguyên nhân tại sao hắn lại thành ra thế này, Ma Huyễn Thành cũng có nữ nhân, hơn nữa còn có rất nhiều nữ nhân xinh đẹp, nhưng mà hắn chưa bao giờ muốn quan sát nhất cử nhất động của các nàng, chuyện này rốt cuộc là vì sao? Trong lòng hắn ngàn tư vạn tưởng, cuối cùng vẫn nghĩ không ra được kết quả nào.

Long Thiên Ngâm cũng mặc kệ Long Thiên Tuyệt có nghe được hắn nói cái gì hay không, một người một mình vẫn cứ thao thao bất tuyệt không dứt, ngay cả Thịnh Đông đứng ở phía sau hắn cũng cảm thấy nhị công tử nhà mình có bệnh tâm thần.

Mộc Thành Phong vẻ mặt ghen ghét nhìn Lam Thành Thành người kiếm xác nhập với Phục Hy kiếm, hắn cho rằng Dực Hỏa Xà của mình đã là thượng cổ thần thú chi nhất, là thiên hạ trân bảo Dực Hỏa Xà, hắn trở thành người được người trong thiên hạ ngưỡng mộ và kính nể, đi đến nơi nào cũng có người khen ngợi nịnh hót, không nghĩ tới nhi tử của Lam Mân Côi này lại càng lợi hại hơn, Thương Long và Phục Hy kiếm cùng xuất hiện, chuyện đêm nay nhất định sẽ oanh động thiên hạ, bàn tay Mộc Thành Phong nắm chặt thành quyền, nhưng mà trên mặt hắn một chút cũng không có biểu hiện ra bên ngoài.

Mà trong lòng Mộc Thành Phượng lại đang ấp ủ ra một âm mưu, nhìn tất cả mọi người đều đem tinh lực tập trung vào Lam Thành Thành và Lam Dịch Dịch, chỉ có mỹ nam tử lãnh khốc đối diện nàng là dùng ánh mắt nóng rực nhìn Lam Mân Côi, làm nữ nhân, nàng hiểu rõ cái loại ánh mắt cực nóng này có nghĩa là gì, hắn là nam nhân nàng coi trọng, chỉ có thể là của Mộc Thành Phượng nàng, Mộc Thành Phượng cách Lam Tử Duyệt cũng không xa, Mộc Thành Phượng tính tính khoảng cách, rồi lại bước về phía trước vài bước, lặng lẽ, trong tay áo rộng rãi của nàng có một cái bình sứ rơi xuống, nàng nhanh chóng mở nắp bình ra, một con con bò cạp nhỏ bằng ngón cái có hai màu trắng đen xen kẽ theo làn váy nàng bò xuống đất, bò về phía Lam Tử Duyệt.

Nhìn con bò cạp nhanh chóng bò tới chỗ của Lam Tử Duyệt, Mộc Thành Phượng trong lòng phi thường cao hứng, đây là bò cạp chỉ có thể tìm thấy ở biên cương đại mạc, Hắc Quả Phụ, bản thân nó sống chung với độc, được người ta uy độc nhiều năm, bị cắn một cái là hết thuốc chữa.

Tâm tư của Lam Tử Duyệt đặt ở trên người hai nhi tử, cũng không có chú ý tới bò cạp độc tử đang bò về phía mình.

Nhưng Long Thiên Tuyệt không như vậy, tuy rằng hắn cũng lo lắng cho hai nhi tử, nhưng vẫn luôn cảnh giác sự vật chung quanh, nhìn thấy bò cạp độc bò tới chỗ Lam Tử Duyệt ngày càng gần, trong lòng Long Thiên Tuyệt hết sức lo lắng, trong tình thế nghìn cân treo sợi tóc, khi con bò cạp vừa mới muốn bò lên trên chân Lam Tử Duyệt, Long Thiên Tuyệt nhanh chóng phóng ra một mảnh lá cây, lá cây như tia chớp đem bò cạp muốn bò lên chân Lam Tử Duyệt ghim ở trên mặt đất, Lam Tử Duyệt bị ngự lực cường đại dao động, lập tức nhìn xuống chân, lại nhìn về phía Long Thiên Tuyệt.

Lập tức ngồi xổm xuống, nhìn thấy con bò cạp độc bị lá cây ghim trụ còn đang hấp hối, Lam Tử Duyệt trong lòng kinh hãi, đây là biên cương tử vong chi mạc bò cạp độc Hắc Quả Phụ, nhìn bề ngoài, trên thân bò cạp độc có hai màu đen trắng xen kẽ nhau, độc tính mạnh, đã bị người ta nuôi hơn mấy năm, trên người đã không còn dã tính, mụ nội nó, cư nhiên có người dám ở sau lưng hãm hại nàng, thật là đáng giận.

Lam Tử Duyệt nhìn Long Thiên Tuyệt bằng đôi mắt cảm kích, nếu không phải nhờ hắn, cho dù thuật luyện đan của nàng tốt bị Hắc Quả Phụ này cắn nàng cũng rất khó giữ được mạng sống.

Đối mặt đôi mắt cảm kích của Lam Tử Duyệt, vẻ mặt Long Thiên Tuyệt không chút dao động, nhưng tâm lý lại sóng gió mãnh liệt, niềm vui sướng dâng trào.

Mộc Thành Phượng nhìn Hắc

Quả Phụ bị giết, trong lòng đau lòng rất lợi hại, lại càng thêm không thể tin tưởng, chỉ còn kém một bước, nàng sẽ thành công, nam nhân kia, tại sao hắn lại nhảy ra nhiều chuyện? Mộc Thành Phượng trong lòng tức giận không thôi, đó là bò cạp độc nàng nuôi năm năm, đã có linh tính, liền trong nháy mắt, bị người ta giết chết.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện