Đêm từ từ buông xuống, Bắc Sơn và Niên Phúc đốt lửa lớn hơn, mọi người cũng vây quanh đống lửa nói chuyện phiếm, những chiếc xe ngựa khác cũng giống như vậy, ở bên cạnh ngồi đốt lửa, chỉ chờ mệt nhọc để đi ngủ.

Đột nhiên, trong bóng tối vang lên vài tiếng chim ưng kêu không bình thường, ở trong đêm, đủ khiến cho người ta cảm thấy quỷ dị và sợ hãi, mọi người lập tức trở nên cẩn thận, ngẩng đầu cảnh giác nhìn bốn phía.

“Dịch Nhi, Thành Nhi, cẩn thận một chút.” Lam Tử Duyệt bảo hộ hai nhi tử ở trong ngực, cảnh giác nhìn bốn phía, trong lòng đã minh bạch người tới là ai. Ba người này có thể vừa chính mà cũng có thể vừa tà, nàng vẫn nên cẩn thận chút.

“Dạ, mẫu thân.”

“Đã rõ, mẫu thân.” Hai huynh đệ đồng thanh đáp.

Mặc dù ở trong ngực mẫu thân của mình, nhưng mặt Lam Dịch Dịch và Lam Thành Thành không hề đổi sắc, cũng cảnh giác nhìn chung quanh.

Đáng kinh ngạc nhất chính là Mộc Thành Phong, nghe được tiếng chim ưng kêu này, hắn lập tức khẩn trương đến cả khinh thất sắc, ngay cả Mộc Thành Phượng cũng núp ở sau lưng Mộc Thành Phong, lo sợ nhìn khắp nơi.

Long Thiên Tuyệt vẫn ngồi vững như thái sơn, nếu đó không phải chuyện của hắn, hắn sẽ không bao giờ quan tâm.

Long Thiên Ngâm mặc dù không khẩn trương, nhưng vẫn đề phòng.

Chỉ nghe được tiếng ưng kêu, không thấy người, Lam Tử Duyệt biết, ba người đó lại đang đùa bỡn đại bài, vì thế hướng về phía bầu trời nói: “Ba vị tiền bối, không cần giả thần giả quỷ, đi ra đi!”

“Oa! Nam nhân bà, ngươi biết là ai sao?” Niên Bình Sùng kinh ngạc hỏi, thật ra thì trong lòng hắn cũng biết đại khái là người nào.

Chính là vào ngày biết được thân phận của Lam Tử Thiên, nghĩ đến chuyện ở Bồng Lai khách điếm, lại nhìn sự khẩn trương của hai huynh muội Mộc Thành Phong, trong lòng đã hiểu ra rất nhiều.

Huyền Cơ Tử bình tĩnh gánh củi đốt, khiến cho lửa cháy lớn hơn một chút, chiếu sáng mọi thứ xung quanh.

“Ngươi không phải cũng biết sao? Hỏi ta làm gì.” Giọng nói của Lam Tử Duyệt vừa dứt, một con thượng cổ thần thú to lớn, là một con chim ưng xuất hiện ở trên đầu mọi người, đầu chim ưng khổng lồ, đầu dẹp, mỏ ưng, lợi hại nhất không ai bằng chính là cặp ưng trảo sắc bén kia, toàn thân chim ưng có hai màu đen trắng đan xen nhau, không thể nói là đẹp, nhưng đủ để cho người ta cảm thấy sợ hãi.

Ngồi phía trên chim ưng có ba người đều mặc quần áo màu đen giống nhau, hai người ngồi ở cánh, còn một người thì ngồi chính giữa, trên mặt đều mang mặt nạ đầu chim ưng bằng vàng.

Lam Tử Duyệt nhìn một cái, quả nhiên là bọn họ, Nam Vô Sơn Quỷ Cốc Tam Ưng, thế nhân chưa từng thấy qua tên và diện mạo chân thực của bọn họ, chỉ biết là ba người bọn họ sống ở trong Nam Vô Sơn, người bình thường cũng không dám chọc bọn họ.

“Ha ha…! Chính là người mà người trên giang hồ tôn sùng mấy năm gần đây, thánh cấp luyện đan sư độc y song tuyệt Lam Mân Côi?” Người ngồi ở chính giữa cất tiếng hỏi, thanh âm có chút khàn khàn, khiến người nghe không nhận ra được tuổi tác.

“Không sai, tiểu nhân chính là Lam Mân Côi, không biết ba vị tiền bối đến chỗ này có chuyện gì?” Lam Tử Duyệt cũng không hề khiêm tốn, sự thật như vậy, thuật luyện đan của nàng đã đến thánh cấp, không cần khiêm tốn.

“Ồ! Nghe nói ngươi ở Bồng Lai khách điếm đã giải được Bán Dạ Tu Hoa mà Quỷ Cốc Tam Ưng chúng ta đã hạ?” Người ngồi ở bên trái hỏi, thanh âm hơi cao, có cảm giác hơi ẻo lả.

“Đúng vậy, thì sao?” Sắc mặt của Lam Tử Duyệt trầm xuống, biết bọn họ tới đây là để gây khó dễ, vậy thì nàng cũng không khách khí nữa, Mộc Thành Phong kia rốt cuộc đắc tội như thế nào với ba người bọn họ. Ba người họ cư nhiên còn đuổi theo đến tận đây.

“Trên giang hồ có rất ít người dám quản chuyện của Quỷ Cốc Tam Ưng chúng ta.” Người ngồi ở bên phải âm trầm nói, ngữ khí có chút tức giận.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện