“Mẫu thân, có thể dùng bữa tối rồi, buổi tối đã đưa tới.” Giọng nói Lam Thành Thành vững vàng truyền đến, Lam Tử Duyệt mở đôi mắt đẹp, trong nháy mắt từ giường trên nhảy lên một cái, lấy mặt nạ băng lam sắc mỏng như cánh ve, sau khi bị trúng ngân độc, giữa lông mày nàng có thêm một đóa như hoa sen màu xanh lam, không khiến nàng sấu xí, trái lại càng khiến dung mạo càng thêm yêu diễm, vì phòng ngừa phiền phức, sư phó của nàng đặc biệt vì nàng dùng thứ trân quý nhất Băng Lam Ti ngàn năm mặt lạ này.

“Đến rồi! Thành thành bảo bối!” Giọng nói thanh thúy khả nhân, khiến người ta không nhịn được mà ngó nhìn.

“Mẫu thân, ngài đã tỉnh, có nghỉ ngơi tốt không!” Một giọng nói mềm mại truyền đến, thân thể nho nhỏ Lam Dịch Dịch đã đi tới trước mặt Lam Tử Duyệt, khuôn mặt nhỏ bé hồng hào, một đôi mắt xinh đẹp cười híp lại, vô cùng khả ái.

“A! Bảo bối, mẫu thân chỉ nhắm mắt dưỡng thần, nhưng mà? Người không còn uể oải nữa nhẹ đi rất nhiều, đi, ăn bữa tối thôi.” Lam Tử Duyệt dắt tay Lam Dịch Dịch, cùng đi đến trước bàn cơm.

“Ca ca, có đùi gà Dịch Dịch thích ăn không?” Dịch Dịch tính cách rất ngoại giống Lam Tử Duyệt, vô cùng sôi động, mà Lam Thành Thành, vẻ mặt không thích nói chuyện, thế nhưng rất ấm áp than thiết. Nàng ở trên thế giới này yêu nhất là hai bảo bối, trước đây, nàng vì mình mà sống, hiện tại, nàng vì hai bảo bối mà sống.

“Có, ca ca cho ngươi hai đùi gà, ăn xong sau đó cùng ta tu luyện.” Đối với ăn, Lam Thành Thành luôn luôn không ngại đệ đệ của mình ăn bao nhiêu, chỉ cần hắn ăn được vui vẻ là tốt rồi, nhưng ở chuyện tu luyện ngự khí hắn vô cùng nghiêm túc.

“Ác! Ca ca, quá tốt rồi, mẫu thân, Dịch Dịch bắt đầu ăn nha!” Lam Dịch Dịch không kịp chờ đợi lấy tay cầm lên đùi gà liền gặm.

Lam Thành Thành và Lam Tử Duyệt đối với trình độ Lam Dịch Dịch thích ăn đùi gà không còn gì để nói, Lam Dịch Dịch giống như là không có đùi gà không ăn cơm.

“Mẫu thân cũng mau ngồi xuống ăn đi!” Mặt đối với mẫu thân của chính mình, ngữ khí Lam Thành Thành đều sẽ không tự chủ ôn nhu.

“Được, mẫu thân ăn, bảo bối cũng mau ăn đi” Lam Tử Duyệt biết tính cách Thành Thành kiệm lời ít nói, chỉ có chính mình đối với hắn yêu thương hết mực mới có thể làm cho hắn cảm giác được ấm áp, đối vớ Thành Thành, có thể nói, nàng tốn không ít tâm tư, chỉ hy vọng hắn không nên hiểu chuyện như vậy, có thể như những hài tử khác vui vẻ sống trong tuổi ấu thơ.

Một nhà ba người vừa nói vừa cười ăn bữa tối, đột nhiên, “Ầm” một tiếng, cửa bị người ta đá văng ra, phá vỡ không khí ấm áp hài hòa, đùi gà Lam Dịch Dịch cũng rơi trên mặt đất.

Một nữ tử nhìn khoảng mười bảy mười tám tuổi, ăn mặc hoa lệ, xinh đẹp khả nhân, nhìn là thấy được nuông chiều tất nhiên không thể làm người thích, đi theo phía sau là hai tên tùy tùng mặc áo bào màu xám, âm thanh đá cửa rất lớn, đưa tới người chung quanh lại đây vây xem.

“Người tới người phương nào?” Trên mặt Lam Thành Thành âm trầm đến đáng sợ, có lệ khí lạnh lẽo không phù hợp tuổi lão, kẻ nào lại không sợ chết dám quấy rầy bọn họ dùng bữa.

Nữ tử không nhìn Lam Thành Thành nói, đem ánh mắt nhìn về phía Lam Tử Duyệt, kiêu ngạo mà ngông cuồng tự đại nói: “Nghe nói, ngươi chính là độc y song tuyệt Lam Mân Côi?”

“Hừ! Mẫu thân của ta chính là độc y song tuyệt Lam Mân Côi thì sao? Ngươi cái người xấu xí kia đáng đánh, dám quấy rầy tiểu gia dùng bữa tối, làm đùi gà tiểu gia sợ đến mức lăn trên đất, ngày hôm nay nếu như ngươi không bồi thường đùi gà lại co tiểu gia ta, tiểu gia cho ngươi dựng thẳng đi vào, nằm ngang đi ra.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện