“Người đừng để tâm, ca ca của con tính cảnh giác cao, sợ chúng con bị tổn thương.” Lam Dịch Dịch híp mắt cười, ngẩng đầu nhìn Lam Tử Thiên giải thích, nó thích vị Cữu cữu này, ôn nhu dịu dàng, vừa nhìn đã biết là người tốt.

“Ừm, Cữu cữu sẽ không để ở trong lòng, ca ca con làm vậy là đúng, người trong giang hồ nhân tâm hiểm ác, tính cảnh giác cao vẫn là điều tốt.” Lam Tử Thành sờ sờ đầu của Lam Dịch Dịch, trong lòng đột nhiên có cảm giác kỳ lạ, đây là hài tử của Duyệt Nhi, cháu của Lam Tử Thiên hắn, đứa cháu chảy chung dòng máu với hắn.

Long Thiên Ngâm lui về bên cạnh xe ngựa, híp mắt trầm tư, Lam Tử Thiên, Lam Tử Duyệt, tên của hai người hình như hắn đã từng nghe qua, nhưng mà ở đâu nghe qua chứ, Long Thiên Ngâm cúi đầu trầm mặc suy nghĩ…

Nhìn thấy Lam Thành Thành một mình bận rộn, Niên Bình Sùng không chịu được nữa, “Niên Phúc, đi, giúp tiểu công tử chuẩn bị bữa tối.”

“A! Vâng thiếu chủ.” Niên Phúc và Lam Thành Thành, Lam Dịch Dịch cũng xem như quen thuộc, Lam Thành Thành và Lam Dịch Dịch cũng không bài xích hắn.

“Tiểu công tử, nô tài có thể giúp gì được cho người?” Niên Phúc quan sát Lam Thành Thành đã nhóm xong bếp, bèn hỏi.

“Nhặt chút củi về đây đi.” Lam Thành Thành cũng không khách khí phân phó.

“A! vâng, vâng, tiểu công tử.” Niên Phúc nhanh chóng đi vào trong rừng.

“Dịch Nhi, mẫu thân ngươi đem hai huynh đệ ngươi ném ở đây còn bản thân lại đi đâu mất rồi?” Niên Bình Sùng trái ngó phải ngó, cũng chẳng thấy bóng dáng của Lam Tử Duyệt.

Lam Tử Thiên tuy rằng không hỏi, nhưng cũng muốn biết muội muội của hắn hiện đang ở đâu? “Niên thúc thúc, mẫu thân nói Mai Nguyệt có rất nhiều rau dại và trái dại, mẫu thân nói đi hái một chút về nấu một bữa ăn ngon cho chúng ta.” Hễ nhắc đến thức ăn thì trong lòng Lam Dịch Dịch cứ nhảy nhót không thôi, cười đến tan chảy.

“A! Ra vậy? A A! Nhìn ngươi xem,thèm ăn đến keo cũng chảy ra rồi. ” Niên Bình Sùng hiểu rõ nhất tính cách của Lam Dịch Dịch, nói không chừng trong lòng đã sớm mong chờ rồi?

Lam Tử Thiên cũng ôn nhu mỉm cười nhìn Lam Dịch Dịch và Lam Thành Thành, hồi tưởng lại lời nói của Niên Bình Sùng, trong lòng một trận co thắt, Thành Nhi và Dịch Nhi vậy mà không có phụ thân.

“Này đại ca của nam nhân bà, không, không phải, Cữu cữu của Dịch Dịch, chúng ta cũng giúp chuẩn bị bữa tối thôi!”Niên Bình Sùng lập tức sửa lại, ngượng ngùng cười cười, hắn gọi quen rồi, trong một lúc không sửa được, trước mặt đại ca của người ta, mà gọi tên hiệu của muội muội hắn, trong lòng hắn nhất định ít nhiều cũng không dễ chịu!

“Được!” Lam Tử Thiên nhẹ nhàng đáp, cũng không chấp nhất lời nói của Niên Bình Sùng, vừa nhìn đã biết hắn và Duyệt Nhi rất thân thiết.

“Bắc Sơn, qua đó hỗ trợ đi.”

“Dạ, công tử, Thuộc hạ lập tức đi ngay.” Bắc Sơn rất sẵn lòng giúp đỡ, đây là hai hài tử của tiểu thư, hắn rất thích tính cách của bọn nó, cũng rất muốn cùng bọn nó giao lưu,giao lưu.

Lam Tử Duyệt trên lưng đeo một giỏ tre, một bên hai rau dại, một bên bước về phía rừng sâu, nàng nhớ về khoảng thời gian trước khi rời khỏi Phong Diệp Lâm, lời của sư phụ nói với nàng , “Nha đầu thúi, lần này con ra đi, lúc trở về Xa Xích Quốc, sẽ đi qua Bán Nguyệt Sơn, bên trong có một bảo bối rất hợp với con, nếu như con có bản lĩnh lấy được, vậy thì chính là hữu duyên, bảo bối đó là Hưu Linh Kim Đỉnh, là bảo đỉnh mà thiên hạ luyện đan sư trọn đời kiếm tìm, là bảo đỉnh rất có linh tính, nếu là người hữu duyên với nó, ngự khế xong, liền cùng chủ nhân tâm linh tương thông, lần này con ra đi, nhất định phải thử chút thời vận.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện