“Đợi chút, Lam Mân Côi, tại hạ không có ý như vậy, chỉ là muốn xác nhận một chút, Lam Mân Côi sẽ không nhỏ nhen, để ý như vậy chứ!” Mộc Thành Phong nhìn Lam Tử Duyệt đem hộp gỗ thu hồi lại, vội vàng thét lên, hắn không chịu nổi độc tố ăn mòn vào buổi tối, đúng là khiến hắn sống không bằng chết!
Lam Tử Duyệt khinh miệt liếc mắt nhìn Mộc Thành Phong một cái, rõ là hẹp hòi, khinh thường, vừa sợ lại vừa thích.
“Mộc Thành thiếu chủ, ngươi nói đúng, Lam Mân Côi ta đúng là keo kiệt, để ý đấy, phải qua ba lần luyện trong lò sắt, lại phải qua 100 lần hồi độc, đan dược này của tiểu phụ lại phải trải qua chín chín tám mươi mốt lần nữa, mới có thể luyện chế xong, tiểu phụ vất vả cả đêm mới luyện chế xong đan dược thánh cấp, vậy nên trong thiên hạ này chỉ có thể gặp mà không thể cầu, lại có thể bị Mộc Thành công tử hoài nghi, tiểu phụ hiển nhiên sẽ tức giận!”
“Lam Mân Côi chớ nên tức giận, tại hạ có điều hoài nghi đó cũng là chuyện thường tình, trên đường đi, rất nhiều luyện đan sư nói có thể giúp tại hạ giải độc, nhưng khi đến cuối cùng, đan dược bọn hắn luyện chế xong đối với tại hạ đều là không dùng được, tại hạ cũng là mất tiền oan uổng hết sức, nên phải tìm hiểu rõ ràng rồi mới đưa ngân phiếu được.” Mộc Thành Phong dùng sắc mặt hòa nhã giải thích, trong lòng thầm nghĩ Lam Mân Côi này thật sự là người có chính kiến.
“Hay cho một câu cũng là chuyện thường tình, Mộc Thành thiếu chủ, tiểu phụ chưa bao giờ tự bôi nhọ thanh danh của bản thân, bốn ngàn lượng bạc, Mộc Thành thiếu chủ muốn giải dược liền đưa bạc cho nhi tử của ta, không nên trì hoãn thời gian của ta nữa, bản cô nãi nãi còn có việc phải làm sao có thể tiếp tục trì hoãn lộ trình được đây?” Lam Tử Duyệt không có ý tốt nhìn Mộc Thành Phong nói, con mẹ nó, cặp huynh muội này thoạt nhìn không giống người tốt, nàng vẫn luôn thận trọng, Thành nhi vừa mới làm cho mặt của Mộc Thành Phượng bị thương, dựa vào tính cách của Mộc Thành Phượng, hắn ta nhất định cũng sẽ là người đâm sau lưng.
“Lam Mân Côi, không phải ngươi đã nói một ngàn lượng bạc một viên đan dược hay sao? Lam Mân Côi cũng biết giở quẻ sao?” Mộc Thành Phong trong lòng khinh thường nhìn Lam Tử Duyệt, cái gì độc y song tuyệt Lam Mân Côi, chỉ là nói điêu, mẫu tử đều như nhau.
“Ta cũng không có nói như vậy, các con, chúng ta đi thôi.” Lam Tử Duyệt không muốn cùng Mộc Thành Phong nói chuyện vô nghĩa nữa, Tu Hoa độc phát tác vào lúc nửa đêm của hắn, trên thế gian này, thật sự có rất ít người có thể giải, hơn nữa, ở trên đại lục này, không có mấy người dám giải độc của Tam Ưng Quỷ Ảnh núi Nam Mô.
“Vâng, mẫu thân.” Lam Dịch Dịch cùng Lam Thành Thành đi đến bên cạnh Lam Tử Duyệt.
Lam Dịch Dịch cười không đàng hoàng lắc lắc đầu, Mộc Thành Phong này đúng là ngu xuẩn, thanh danh của mẫu thân trên giang hồ đúng là tiếng tăm lừng lẫy, hơn nữa việc buôn bán cũng là có đồng nhất, lại có thể một chút cũng không hiểu gì về tính cách của mẫu thân, ba ngàn lượng bạc hắn không muốn, lại muốn dùng bốn ngàn lượng bạc để trả, ai! Con đường làm giàu phía trước, đúng là tiền đồ vô hạn a!
“Đợi chút, Lam Mân Côi, bốn ngàn lượng thì bốn ngàn lượng, mau giao đan dược cho tại hạ đi!” Mộc Thành Phong khẽ nghiến răng nóng vội nói, nơi này có rất nhiều người nhìn thấy, hắn cũng không che giấu được gì, hắn trúng độc dược này, trên giang hồ đúng là không có mấy người dám luyện chế giải dược, bọn họ đều sợ hãi thế lực của Tam Ưng Quỷ Ảnh, sẽ tìm tới nhà họ, sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
Lam Tử Duyệt lại dừng bước chân, quay đầu nhìn Mộc Thành Phong, người này đúng là có bệnh!
“Mộc Thành thiếu chủ có suy nghĩ kĩ chưa?”
“Suy nghĩ kỹ rồi.” Mộc Thành Phong lấy ra một xấp ngân phiếu đưa cho Lam Tử Duyệt.
“Nhi tử, đi thu ngân phiếu đi.”
“Dạ, mẫu thân.” Thu ngân phiếu là việc làm yêu thích của Lam Dịch Dịch, Lam Dịch Dịch cười hì hì tiếp lấy ngân phiếu trong tay Mộc Thành Phong, cẩn thận đếm, biểu cảm rất nghiêm túc.
“Mẫu thân, ngân phiếu đủ rồi, có thể đưa đan dược cho vị công tử này.”
“Mộc Thành thiếu chủ, ngươi nói đúng, Lam Mân Côi ta đúng là keo kiệt, để ý đấy, phải qua ba lần luyện trong lò sắt, lại phải qua 100 lần hồi độc, đan dược này của tiểu phụ lại phải trải qua chín chín tám mươi mốt lần nữa, mới có thể luyện chế xong, tiểu phụ vất vả cả đêm mới luyện chế xong đan dược thánh cấp, vậy nên trong thiên hạ này chỉ có thể gặp mà không thể cầu, lại có thể bị Mộc Thành công tử hoài nghi, tiểu phụ hiển nhiên sẽ tức giận!”
“Lam Mân Côi chớ nên tức giận, tại hạ có điều hoài nghi đó cũng là chuyện thường tình, trên đường đi, rất nhiều luyện đan sư nói có thể giúp tại hạ giải độc, nhưng khi đến cuối cùng, đan dược bọn hắn luyện chế xong đối với tại hạ đều là không dùng được, tại hạ cũng là mất tiền oan uổng hết sức, nên phải tìm hiểu rõ ràng rồi mới đưa ngân phiếu được.” Mộc Thành Phong dùng sắc mặt hòa nhã giải thích, trong lòng thầm nghĩ Lam Mân Côi này thật sự là người có chính kiến.
“Hay cho một câu cũng là chuyện thường tình, Mộc Thành thiếu chủ, tiểu phụ chưa bao giờ tự bôi nhọ thanh danh của bản thân, bốn ngàn lượng bạc, Mộc Thành thiếu chủ muốn giải dược liền đưa bạc cho nhi tử của ta, không nên trì hoãn thời gian của ta nữa, bản cô nãi nãi còn có việc phải làm sao có thể tiếp tục trì hoãn lộ trình được đây?” Lam Tử Duyệt không có ý tốt nhìn Mộc Thành Phong nói, con mẹ nó, cặp huynh muội này thoạt nhìn không giống người tốt, nàng vẫn luôn thận trọng, Thành nhi vừa mới làm cho mặt của Mộc Thành Phượng bị thương, dựa vào tính cách của Mộc Thành Phượng, hắn ta nhất định cũng sẽ là người đâm sau lưng.
“Lam Mân Côi, không phải ngươi đã nói một ngàn lượng bạc một viên đan dược hay sao? Lam Mân Côi cũng biết giở quẻ sao?” Mộc Thành Phong trong lòng khinh thường nhìn Lam Tử Duyệt, cái gì độc y song tuyệt Lam Mân Côi, chỉ là nói điêu, mẫu tử đều như nhau.
“Ta cũng không có nói như vậy, các con, chúng ta đi thôi.” Lam Tử Duyệt không muốn cùng Mộc Thành Phong nói chuyện vô nghĩa nữa, Tu Hoa độc phát tác vào lúc nửa đêm của hắn, trên thế gian này, thật sự có rất ít người có thể giải, hơn nữa, ở trên đại lục này, không có mấy người dám giải độc của Tam Ưng Quỷ Ảnh núi Nam Mô.
“Vâng, mẫu thân.” Lam Dịch Dịch cùng Lam Thành Thành đi đến bên cạnh Lam Tử Duyệt.
Lam Dịch Dịch cười không đàng hoàng lắc lắc đầu, Mộc Thành Phong này đúng là ngu xuẩn, thanh danh của mẫu thân trên giang hồ đúng là tiếng tăm lừng lẫy, hơn nữa việc buôn bán cũng là có đồng nhất, lại có thể một chút cũng không hiểu gì về tính cách của mẫu thân, ba ngàn lượng bạc hắn không muốn, lại muốn dùng bốn ngàn lượng bạc để trả, ai! Con đường làm giàu phía trước, đúng là tiền đồ vô hạn a!
“Đợi chút, Lam Mân Côi, bốn ngàn lượng thì bốn ngàn lượng, mau giao đan dược cho tại hạ đi!” Mộc Thành Phong khẽ nghiến răng nóng vội nói, nơi này có rất nhiều người nhìn thấy, hắn cũng không che giấu được gì, hắn trúng độc dược này, trên giang hồ đúng là không có mấy người dám luyện chế giải dược, bọn họ đều sợ hãi thế lực của Tam Ưng Quỷ Ảnh, sẽ tìm tới nhà họ, sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
Lam Tử Duyệt lại dừng bước chân, quay đầu nhìn Mộc Thành Phong, người này đúng là có bệnh!
“Mộc Thành thiếu chủ có suy nghĩ kĩ chưa?”
“Suy nghĩ kỹ rồi.” Mộc Thành Phong lấy ra một xấp ngân phiếu đưa cho Lam Tử Duyệt.
“Nhi tử, đi thu ngân phiếu đi.”
“Dạ, mẫu thân.” Thu ngân phiếu là việc làm yêu thích của Lam Dịch Dịch, Lam Dịch Dịch cười hì hì tiếp lấy ngân phiếu trong tay Mộc Thành Phong, cẩn thận đếm, biểu cảm rất nghiêm túc.
“Mẫu thân, ngân phiếu đủ rồi, có thể đưa đan dược cho vị công tử này.”
Danh sách chương