Nhìn thấy Long Thiên Tuyệt đi ra, Mộc Thành Phong nhanh chóng trốn sau cửa sổ, trong lòng hết sức khó hiểu, hắn cũng không nghe thấy âm thanh của Lam Mân Côi, vậy Lam Mân Côi đang ở đâu? Một đêm không mộng, sáng sớm, toàn bộ khách nhân đều đã thức dậy, chuẩn bị lên đường đi xem cuộc thi luyện đan.

Lam Thành Thành biết mẫu thân của mình mệt mỏi, mới sáng sớm liền dặn dò chưởng quỹ chuẩn bị đồ ăn sáng cho bọn hắn.

Đồ ăn sáng cũng là do Lam Thành Thành tự mình đi lấy.

“Đại ca, người xem, đứa nhỏ này thật sự rất biết điều, khí chất trầm ổn, làm việc, bước đi đều rất có nề nếp, yên lặng không gây phiền hà cho người khác, còn nhỏ nhưng lại thấu tình đạt lý như vậy thật khiến cho người ta yêu thương.” Long Thiên Tuyệt cùng Long Thiên Ngâm cũng đều đã thức dậy từ sớm, nhìn xuyên qua cửa sổ, thấy một khuôn mặt nghiêm túc của Lam Thành Thành dẫn tiểu nhị đem đồ ăn sáng đưa đến căn phòng của ba mẹ con, Long Thiên Ngâm nhịn không được tán thưởng nói.

“Ừm!” Long Thiên Tuyệt nhẹ nhàng đáp ứng một tiếng, không nói lại câu nào, chỉ là bình tĩnh nhìn vào bóng lưng của Lam Thành Thành.

“Mẫu thân, người ra ngoài rồi, nhi tử đã chuẩn bị đồ ăn sáng, sau khi ăn xong, mẫu thân hãy nghỉ ngơi một chút, chúng ta đi đường cũng không vội.” Lam Thành Thành nâng lên khuôn mặt tuấn tú, mỉm cười nhìn Lam Tử Duyệt, âm thanh mềm mại thoải mái, chỉ có khi nào đối diện với mẫu thân của hắn, trên khuôn mặt của Lam Thành Thành mới xuất hiện biểu cảm nhu hòa như vậy, hắn đã tính giờ, sau đó mới quay trở lại, mẫu thân có lẽ đã đi ra, quả nhiên, vừa đến trước cửa liền nhìn thấy mẫu thân.

Một thân của Lam Tử Duyệt đều rất mệt mỏi, vừa mới đi ra ngoài liền nhìn thấy nhi tử của nàng vì nàng nên đã chuẩn bị tốt hết thảy, trong lòng nhất thời cảm thấy ấm áp, cảm thấy cơ thể của nàng cũng không còn cảm giác mệt mỏi nữa.

Mãn nguyện ngồi xổm xuống xoa đầu của Lam Thành Thành, nở nụ cười yêu thương nói : “Ôi ôi! Thành nhi giỏi quá, con thật là hiểu mẫu thân, nhi tử hiếu thuận của mẫu thân, mẫu thân đúng là cảm thấy đói rồi. Thành nhi đi gọi đệ đệ rời giường đi ăn sáng đi! Ăn xong bữa ăn sáng, chúng ta sẽ bắt đầu đi! Mẫu thân đi rửa mặt chải đầu một chút, sẽ xong nhanh thôi.” Lam Tử Duyệt đứng lên, nhẹ nhàng hạ xuống một nụ hôn trên cái trán đầy đặn trắng nõn của Lam Thành Thành, trong lòng ngập tràn hạnh phúc không nói nên lời.

“Khách quan, đồ ăn sáng đã chuẩn bị xong, các vị cứ từ từ mà dùng, nếu có cái gì cần sai bảo, chỉ cần dặn dò tiểu nhân là được.” Tiểu nhị nhanh chóng chuẩn bị xong đồ ăn sáng, cúi thắt lưng cười nịnh nọt nhìn Lam Tử Duyệt, vừa mới nhìn thấy một màn ấm áp của hai mẹ con khiến trong lòng hắn hiện lên một hồi hâm mộ.

“Đa tạ tiểu nhị ca, đây là tiền uống rượu thưởng cho tiểu nhị ca.” Lam Tử Duyệt ném ra một xâu tiền, vừa vặn rơi ở trên tay của tiểu nhị.

Tiểu nhị cầm lên ước lượng thử, cao hứng vô cùng, những khách nhân ở trọ trên tầng hai thật là hào phóng, vẫn luôn ra tay phóng khoáng như thế.

“Tiểu nhân đa tạ khách quan , tiểu nhân sẽ không quấy nhiễu khách quan dùng đồ ăn sáng nữa.” Tiểu nhị nói xong, cười tươi lui ra ngoài, thuận tay đóng cửa lại cũng như cắt đứt tầm nhìn của Long Thiên Ngâm và Long Thiên Tuyệt.

“Sư huynh, nàng chính là Lam Mân Côi, đại ca đối với Lam Mân Côi có chút ấn tượng nào không?” Long Thiên Ngâm chờ không được liền mở miệng hỏi, hắn rất hi vọng hai đứa nhỏ sinh đôi kia chính là cháu của hắn.

“Nàng vốn đeo một chiếc mặt nạ, bổn tọa không quan sát được rõ, như vậy cũng không chứng thực được điều gì, không thể suy đoán một cách tùy tiện, đi gọi đồ ăn sáng đi, ăn xong rồi đi thôi.” Long Thiên Tuyệt thản nhiên thuyết nói, trên khuôn mặt không có chút biểu cảm nào, xoay người đạm mạc ngồi xuống cái bàn bên cạnh, trong lòng lại chậm rãi nghĩ đến vừa rồi nhìn thấy Lam Mân Côi, theo khả năng của hắn sẽ không bao giờ quên được, chỉ cần xét về vóc dáng, đúng thật có chút tương tự, hiện tại đã biết nàng muốn đi đâu, vậy dọc theo đường đi, hắn có khi lại có thời gian để thăm dò thân phận của nàng, mà điều càng làm trong lòng hắn xúc động hơn nữa là, qua một màn ấm áp giữa hai mẹ con vừa rồi, cho thấy nàng thực sự rất yêu con của mình.

“Cốc cốc. . . . . .” Mộc Thành Phong dậy muộn đi đến trước phòng Lam Mân Côi gõ cửa, hôm nay là ngày giao đan dược, hắn không có tâm tư ăn bữa ăn sáng, chỉ muốn nhanh chóng giải độc trên người, sau khi rời giường rửa mặt chải đầu xong xuôi, hắn liền chạy lại đây lấy đan dược.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện