Mùa hè, thực sự là một mùa rất không tốt 

Thời tiết: oi bức; tâm tình: bực bội; quạt điện: vừa hỏng vài ngày trước; cửa WC: không được thân thiện tốt đẹp; máy giặt hết thời hạn bảo hành: liên tiếp đình công; ánh mắt Duy Minh: liên tục phóng điện; cuối cùng, tình yêu mang theo hương vị cấm kị, kết quả của những kháng cự không hiệu quả của cậu: mạnh mẽ buông xuôi

Kì thật, rảnh rỗi đi tìm người yêu là chuyện bình thường, không cần thực sự yêu, không cần quá nhiều gánh nặng, vui đùa xong thì giải tán, bây giờ rất nhiều người nghĩ thế, cậu cũng vậy

Chính là, đối tượng bây giờ lại là người sớm chiều ở chúng, nhìn hắn mạch máu cũng như trương phình lên, bị hắn nhìn đến tai nóng đỏ, loại cảm giác này, sẽ không phải một tình yêu đơn giản bình thường

Hơn nữa, hơn nữa, hai người đều là nam nhân

Cậu ngồi trên sô pha trong phòng khách xem TV. Sắc trời đã tối sầm, dạ dày bị cảm mạo gây sức ép một ngày vẫn chưa thoải mái, Duy Minh ở trong bếp nấu cháo hoa

– “Ăn một chút đi!”. Duy Minh đưa cháo nóng đến trước mặt cậu

Cậu ăn hai bát, lại tiếp tục xem TV. Nghỉ hè không có việc gì làm, chỉ có thểở nhà cả ngày. Ngày mai đến cùng lân cận tìm việc vặt đi, cậu không thể 24h một ngày đều gặp Duy Minh như vậy

– “Hạ sốt rồi sao?”. Duy Minh vươn tay sờ trán cậu

Cậu phản xạ muốn trốn, chìa bát cháo ra. Cũng không biết mình đang sợ gì, chỉ cảm thấy không khí bây giờ tò mò kì lạ. Duy Minh chưa nói gì, nhìn không ra hiện trạng, nhưng lòng cậu đang rất bối rối, rõ ràng đang nghĩ đêm qua có gì phát sinh không, nhưng vừa nhìn thấy Duy Minh tươi cười, lại không hỏi được gì

– “Em khẩn trương vậy làm gì, anh chỉ muốn xem trán em còn nóng không”. Duy Minh lập tức mang khăn ướt đến, cầm bát cháo, lau sạch vết cháo dính trên tay cậu

– “Anh….. Tối qua….. Không có việc gì đi……..”. Dò xét, cậu lại không đầu không đuôi hỏi, nhưng, đã dùng rất nhiều dũng khí mới hỏi được

– “Anh không sao, em xem hiện tại không phải anh rất khỏe sao?”. Duy Minh cẩn thận lau tay cậu, còn tưởng cậu hỏi chuyện cảm mạo

Cậu không dám hỏi lại, thật sự không dám. Lần đầu tiên từ khi ra khỏi bụng mẹ đến giờ, lần đầu tiên bị như thế này. Cũng biết, nếu hỏi rõ, nửa đời sau cậu đều không thoát thân. Chính là, cậu thực sự không muốn làm rùa rụt cổ, không phải chỉ là phát sinh quan hệ với nam nhân thôi sao, có gì không dám thừa nhận? – “Vậy…… Của anh….. Mông anh….. Đau đến lợi hại….. Là bởi vì sao……..”. Cậu nuốt nước bọt, khẩn trương đến giọng nói cũng phát run, “…..Là vì thế! Vì em sao?”

– “Nga, không sao, em đừng để tâm. Chuyện này qua hai ba lần thì không sao, lúc mới bắt đầu anh cũng có chút không quen thôi”. Duy Minh có chút xấu hổ vào phòng bếp xả khăn, vẻ mặt bình tĩnh, nhìn không ra bất kì biểu tình kích động nào

Nhưng mà, sắc mặt cậu tại phòng khách lại “Bùm”— thanh âm đến động đất

Quả nhiên……… Quả nhiên thượng………

Cậu thổng khổ như bị tập kích. Việc này thực sự giống như bước đi trên đường một chiều, rốt cuộc không thể quay đầu

Trước kia rất ít khi sinh bệnh, lần trước sinh bệnh cũng chết nhanh như vậy, dường như là chuyện vừa xảy ra không lâu. Khi đó cậu cũng phát sốt, kết quả lại mơ mơ hồ hồ vào nhà một tỉ tỉ, nàng nói phái chăm sóc cậu, lại lột hết quần áo cậu, làm cậu dâng lần đầu tiên của mình trên giường nàng

Tại sao mỗi lần phát sốt, lại thành một lần phạm tội?

Chẳng qua lần này cậu không bị cường, mà là cường người ta……….

Đột nhiên điện thoại đổ chuông, đáy gảy đáy lòng trầm mặc không dám khóc thét của cậu

Cậu nhấc máy, “Uy, tìm ai?”

Là Tửu Bảo gọi đến, hỏi cậu có hứng thú đến gay bar làm thêm không, hơn nữa còn đi làm ngay

– “Tốt, tốt!”. Cậu nhớ máy lạnh của mình, cậu nhớ xe đạp mới của mình, cậu muốn trốn khỏi bầu không khí xấu hổ trước mắt, chỉ phải tìm một nơi trốn đi, không đối mặt Duy Minh. Gác máy, cậu lập tức vọt vào phòng thay quần áo, cầm chìa khóa rời nhà

Duy Minh đang giặt khăn mặt: “Hôm qua là lần đầu tiên anh ăn lẩu chua cay, nghe người ta nói tiêu chảy kéo dài sẽ làm mông đau, anh còn nghĩ đó là chuyện bịa, không ngờ, cư nhiên là sự thật”

Tiếng nước chảy hòa vào tiếng Duy Minh, cậu vội rời nhà, cầm chìa khóa đi mở cửa, không nghe rõ lời Duy Minh đang nói

– “Em ra ngoài một chút”. Đóng cửa, cậu bỏ chạy

– “Tiểu Tất…….”. 

Duy Minh nghe tiếng sập cửa liền quay người nhìn, gọi cậu một tiếng, nhưng cậu không dừng lại

– “Đừng chơi muộn quá, nhớ về sớm một chút”

Sự tình đột nhiên phát sinh, cậu không thểứng đối. Từ người thân chuyển sang vợ, là một điều khó khăn, không thể chấp nhận ngay. Đến nỗi bây giờ, cậu phát hiện mình cần chút thời gian, để chấp nhận mối quan hệ này

◆◇◇

Trời còn chưa chuyển sáng, đã đến lúc vị thành niên dưới 18 tuổi không được ở lại quán bar, Tửu Bảo để cậu nghỉ ngơi. Lúc này cậu mới cưỡi chiếc xe đạp rách nát của mình, men con đường vắng vẻ về nhà

Gần nhà có một cửa hàng tiện lợi 24h, cậu dừng xe mua một gói thuốc, lúc ra khỏi cửa hàng, tiếng chuông của leng keng lách cách vang lên, nhân viên nữ trong cửa hàng chào đón: “Chào mừng quý khách, thượng lộ bình an”. Giọng nói thực trong suốt, không quá cao, nghe rất thoải mái

Cậu thường đến cửa hàng tiện lợi này mua đồ, ca đêm, thường là một nam một nữ nhân viên trong coi cửa hàng, nhưng, gần đây nam sinh kia tốt nghiệp đại học về với ông bà, cả buổi tối, liền đều chỉ có một nữ sinh này

Cậu ở ngoài rút vài điếu thuốc, lại thấy quảng cáo tuyển nhân viên bên ngoài, lại đi vào

Nữ sinh kia thấy cậu liền hỏi: “Quý khách cần thêm gì sao?”

Nàng tóc dài, một bộ lưu loát làm việc, có lẽ nàng vẫn là người làm công, thoạt nhìn sẽ thấy đây là người cầu thị

Cậu thích những cô gái độc lập tự chủ, thỉnh thoảng vẫn có thể làm ra bộ dáng chim nhỏ nép vào lòng. Nàng không phải sở thích của cậu, bất quá cũng cảm giác rất có hương vị

– “Tôi không thích cậu nhìn tôi chằm chằm”. Nàng mở miệng, vẻ mặt có chút khó chịu

Cậu cười cười, “Ngại quá, không cẩn thận xuất thần”

– “Có việc gì sao?”. Nàng chống tay lên quầy, nhìn số điện thoại khẩn cấp trong góc cửa hàng, “Khu phố này, mỗi 15 phút sẽ có một xe tuần tra, chúng tôi còn có hệ thống báo động, nếu cậu muốn cướp, tốt nhất nên xem lại sức mình một chút”

– “Cô không phải đã quên tôi đi, tôi sống gần đây, thường xuyên đến đây mua đồ”. Cậu cười khổ

Nàng cẩn thận quan sát, sau hai, ba giây mới hạ mi, “Là cậu a!”. Nàng nhớ rồi

– “Hiện tại còn thiếu nhân viên không?”. Cậu hỏi

– “Làm từ đêm đến 7h sáng, phải chịu khổ cực. Hiện tại tình hình kinh doanh không tốt, lương tạm thời 9 ngàn, toàn bộ không có tiền thưởng, nghỉ giờ sẽ bị trừ lương”. Nàng nói rất dễ nghe. Đại đa số nghe đến chữ ‘lương tạm thời’ đều rút lui có trật tự

– “Làm ca đêm mới có mức lương ấy?”. Chín ngàn, nghe như có chút tiền

– “Vì suy thoái kinh tế”

– “Không có tiền thưởng?”

– “Vì suy thái kinh tế”. Đáp án giống nhau

– “Tiền bảo hiểm lao động cũng không có”

– “Vì suy thoái kinh tế”

– “Còn phải chịu cực nhọc?”. Công việc này thật đúng rất khổ cực

– “Vì suy thoái kinh tế”. Nàng trả lời vẫn rất dễ dàng

– “Ông chủ có phải thua lỗ cổ phiếu không, vẫn là khó khăn, nên không có khả năng thuê nhân viên thứ hai?”

– “Cậu không có ý định làm việc này, không cần hỏi nhiều vậy, thực sự lãng phí nước bọt của tôi”

Cậu suy nghĩ một chút rồi quyết định, “Được rồi!”. Chịu khó chịu khổ, này cũng không là gì. Chính là gần đây nghe nói tỉ lệ thất nghiệp rất cao, không ngờ lại liên quan đến tiền lương. 5h chiều đến 12h đêm làm việc tại quán Tửu Bảo, bưng bê rượu. Giữa khuya đến 7h sáng làm việc tại cửa hàng tiện lợi. Trừ thời gian tắm rửa, cơm nước, đi lại, một ngày chỉ còn thời gian để ngủ

Nếu Duy Minh biết được, không biết hắn có nghĩ cậu tìm cớ trốn tránh hắn? Hẳn là không thể nào, trước giờ Duy Minh không khôn khéo đến vậy

– “Khi nào bắt đầu làm việc?”

– “Lúc nào cũng được”. Cậu đến khu bán văn phòng phẩm, cầm một tờ khai lí lịch cá nhân đến quầy tính tiền

– “Cậu làm gì?”. Nàng nhìn chằm chằm tờ lí lịch

– “Điền vào bản kê khai lí lịch cá nhân a! Cô dù sao cũng chuyển đến cấp trên giúp tôi đi!”. Nàng cùng lắm hơn cậu tầm 2, 3 tuổi, bộ dáng này xem ra không phải cửa hàng trưởng, cho nên tất cả đều chiếu theo quy trình làm việc, không phải sao?

– “Không cần, bây giờ lập tức đi làm đi. Cậu ra ngoài quét dọn chút đi, làm xong lại vào đây, tôi chỉ cậu cách dùng máy thanh toán tiền tự động”

– “Bây giờ đi làm ngay? Cô là chủ ở đây sao?”

– “Đúng vậy. Cửa hàng trưởng đi nghỉ ở Hawaii, anh ấy không ở đây, tôi lớn nhất”. Nàng chỉ vào bảng hiệu cửa hàng trưởng trên túi áo trái. “Nhưng nếu hôm nay cậu không thể đi làm, quên đi”

– “Không, tôi có thể!”. Vì máy lạnh mới, vì xe đạp mới, vì tạm thời có thể bảo trì chút khoảng cách với Duy Minh, hiện tại dù phải làm việc đến chết, hơn nữa trên trán vẫn còn chút sốt, cậu vẫn là tiếp tục làm việc

Vì thế, từ nhỏ đến giờ luôn được bạn bè của anh trai che chở, lần đầu tiên cậu trải nghiệm câu nói kiếm tiền thật không dễ dàng

Cô gái lạnh lùng, vĩnh viễn không cười kiêm cửa hàng phó kia giao mọi việc cho cậu, hơn nữa vì không đủ người làm, cả một buổi tối, sắp xếp hàng hóa, làm trà diệp đản, cộng với việc lên lầu hai treo băng rôn quảng cáo giá bán sách ưu đãi. Đến 7h sáng nàng thả người, cậu bị tra tấn đến sắp tàn tật

7h30 sáng cậu về đến nhà, trong tay còn cầm theo công thức luộc trứng trong nước trà *trà diệp đản là một món trứng truyền thống của Trung Quốc, mình nhớ họ luộc trong nước trà và các loại gia vị khác, khi vớt ra vỏ trứng có màu nâu sậm^^;;*

Duy Minh đang ngủở sô pha bị tiếng mở cửa đánh thức, mắt lèm nhèm ngái ngủ, thấy cậu liền hỏi: “Không phải nói em về sớm một chút sao?”

– “Em về sớm mua vài thứ cho anh”. Vội vàng gặp mặt, đem trà diệp đản đặt trên bàn, cậu liền vào phòng mình

Duy Minh chắc chắn đợi cả đêm qua để chỉnh cậu. Kì thật cậu sớm nói qua mình có chìa khóa nhà, không cần người đợi cửa, nhưng Duy Minh là vậy, luôn muốn nhìn cậu hoàn chỉnh trở về, mới an tâm

Cậu cởi áo nằm trong chăn, liếc mắt, phát hiện Duy Minh đang ở ngoài cửa phòng

– “Có chuyện gì sao?”. Cậu hỏi

– “……….”. Chần chờ một lúc, Duy Minh mới nói: “Đêm qua Tửu Bảo có gọi điện đến, hỏi em có về nhà không? Hắn nói em làm thêm ở đó, nhưng 12h khuya đã cho em nghỉ làm. Hết giờ làm, em lại ra ngoài chơi với bằng hữu phải không? Gần đây an ninh không tốt lắm, em nhớ cẩn thận, nếu cần, hiện tại anh cũng không có việc gì, có thể đưa em đi làm”

Duy Minh biết cậu không thích bị người khác quản, nên mới phải cận thận hỏi ý cậu

– “Em làm hai việc”. Cậu trả lời

– “Làm hai việc? Như vậy không phải rất mệt sao?”. Duy Minh không biết vì sao cậu đột nhiên muốn tìm việc, thông thường, đây là hành động chuẩn bị độc lập ra riêng

– “Hoàn hảo, em cũng không thấy mệt lắm”. Kì thật, việc làm nơi Tửu Bảo rất nhẹ nhàng, hơn nữa tiền lương lại cao, có điều, làm trong cửa hàng tiện lợi rất mệt, cửa hàng phó kia quả thực xem cậu là siêu nhân mà giao việc

– “Kia…….. Kia…….”. Duy Minh ấp úng

– “Nếu không có việc gì, em muốn ngủ, có thể chứ?”

– “Vậy được rồi…….”. Duy Minh không nói gì, khép cửa phòng lại

Liên tục vài ngày sau, cậu ngủ thì Duy Minh thức, thời gian cậu làm thêm thì Duy Minh ngủ, hai người gặp mặt, thường là 4h chiều khi cậu thức dậy chuẩn bị ra ngoài, hoặc vài phút ngắn ngủi lúc 7h sáng khi cậu về nhà

Chính là dù đã qua nhiều ngày, cậu cũng không thể quên chuyện đêm nọ

Càng trốn tránh, thấy Duy Minh ngày càng khổ sở. Cậu chưa bao giờ quan tâm một ai khác đến vậy, Duy Minh là trường hợp đặc biệt, trường hợp đặc biệt duy nhất

◆◇◇

Hôm nay là tối cuối tuần, người đến quán bar rất đông, Tửu Bảo vẫn thường lui tới rửa li như thông lệ, phòng nhỏ bên trong lại truyền ra tạp âm

– “Mang li rượu này vào trong đi”. Tửu Bảo tùy tiện pha chế rượu, đặt lên khay, liền giao khay cho cậu

– “Lại là tôi?”. Cậu cau mày, đã có chút bực bội

– “Đừng quên cậu lấy tiền lương của tôi”. Tửu Bảo nhắc nhớ

Thế nên, vì khoản lương hậu hĩnh, cậu đành phải ngoan ngoãn bưng khay, lần thứ hai đi vào phòng nhỏ đã được tu sửa rất nhiều lần

Phòng một mảnh hỗn độn, lá bài, trái cây, vỏ bia, tàn thuốc rơi đầy sàn; trên sô pha, có người quần bị kéo xuống dưới, nửa người trên trống trơn, còn đặt dưới thân người khác

– “Cốc cốc cốc!”. Cậu gõ gõ cửa, lại húng hắng giọng, “Phục vụ đây ạ!”

Lần này, ít người hơn, là một chọi một

Nam nhân ngẩng đầu, mờ mịt không hiểu tại sao hạ thân lại trống trơn

– “Tôi nói….. Các anh rốt cuộc có hiểu luật giữ gìn vệ sinh công cộng không, để lộ hạ thể nơi công cộng, là tội *** loạn”. Cậu vội vàng dời mắt, nhìn thêm một giây có lẽ sẽ chảy máu mũi

Nam nhân mắng vài tiếng, vội vàng nhặt quần trên sàn nhà mặc vào, lập tức xông ra ngoài

– “Tiên sinh, đừng quên mua thuốc ở quầy thanh toán, cảm ơn!”. Cậu nói với theo nam nhân, việc này thực là nghĩa vụ đáng buồn của nhân viên phục vụ

– “Còn cậu………”. Cậu quay đầu nhìn trên sô pha, da thịt Mạnh Thuần An đã đầy dấu hôn, “Từ khi tôi bắt đầu làm việc ở đây, còn chưa đến một tháng, tình trạng này đã xảy ra ba lần! Cậu không phải có bệnh a? Nếu muốn lên giường cùng nam nhân, đến khách sạn không tốt sao, tại sao lại luôn đến đây, rồi liều mạng chống cự? Rốt cuộc là muốn cho ai xem?”

Cậu đem quần áo đặt trên người Mạnh Thuần An, vẻ mặt Thuần An tựa hồ rất mệt mỏi, bất tri bất giác, trò chơi này lặp đi lặp lại liên tục làm Thuần An mệt mỏi

– “Thầy Tống gần đây sao rồi?”. Thuần An mặc xong quần áo, tay chậm rãi chỉnh sửa tóc

– “Tại sao lại đột nhiên hỏi đến anh ấy?”. Duy Minh dạy ở khối 11, Thuần An là học trò của hắn

– “Cậu không hiểu được, tình yêu nếu không được đền đáp, kiên trì là việc duy nhất người kia có thể làm?”

– “Vậy thì sao?”

– “Tôi vẫn thực thương anh ấy”

– “Ngoài người vô lương tâm kia?”

Thuần An gật đầu, “Chính là, tôi đã không tìm được bất kì động lực nào, không có cách nào làm anh ấy hồi tâm chuyển ý mà yêu tôi. Lâu quá rồi, tôi tuyên bố từ bỏ”

– “Tìm người khác mà yêu không được sao?”. Những người này, đều quan trọng hóa mọi việc. Hợp thì đến, không hợp thì đi, không có quá nhiều tình cảm, sẽ không chịu nhiều thương tổn. Đây là định luật

– “Tôi một mực tìm, bất quá những người đó chỉ muốn lên giường với tôi”

Ách….. Kì thật trên giường cũng được xem là tình yêu, ai lại không muốn. Bất quá, Thuần An này bên ngoài cởi mở, nguyên lai, vẫn là người thủ cựu, “Vậy cậu cũng không cần mang mọi người đến đây! Phòng riêng vắng lặng, hơn nữa hành vi của cậu thực dễ làm người khác hiểu lầm mình là người cởi mở mà tiến tới, không sớm thì muộn cũng xảy ra chuyện”

– “Quên đi, dù sao tôi hồ đồ cũng chỉ có thể làm được vậy thôi”. Thuần An nói, “Kì thật tôi sớm biết dù cố gắng thế nào anh ấy cũng không yêu tôi. Tuy anh ấy không có gì với anh trai tôi, lại li hôn cùng chị tôi, nhưng chính là tôi không thể thừa dịp mà chen vào. Từ bỏ càng sớm càng tốt, bằng không bản thân sẽ mệt chết”

Siêu cấp tò mò, cậu vội vàng truy vấn, “Sao lại có anh cậu, rồi chị cậu? Cậu rốt cuộc đang nói gì?”

Thuần An nhìn cậu một cái, mới nói: “Anh ấy vốn là anh rể tôi, là người quỳ trước tổ tiên thề sẽ trung trinh yêu thương chị tôi. Chính là sau đó anh ấy lại yêu anh trai tôi, chị tôi phát hiện ra nên li hôn. Sau đó, tôi yêu anh ấy”

– “Quan hệ trong gia đình cậu quả thực phức tạp”. Nhìn gương mặt xinh đẹp kia của Thuần An đã như muốn khóc, cậu không biết nên an ủi thế nào, cuối cùng, lại kéo Thuần An vào ngực

Cậu đều dùng chiêu này để trấn an nữ nhân, huống hồ Thuần An thoạt nhìn cũng như nữ nhân, dùng chiêu này với Thuần An, hẳn là sẽ có hiệu quả tương tự đi?

– “Thầy Tống rất yêu cậu, cậu ngàn vạn lần không thể làm anh ấy thương tâm, biết không?”. Thanh âm Thuần An có chút khổ sở, tựa hồ, lời vừa rồi không phải nói cho người khác, mà là nói với bản thân. “Nếu để mất anh ta, cả đời này, chắc chắn cậu sẽ không tìm thấy người như vậy, yêu cậu sâu đậm như vậy”

– “Được rồi, được rồi, tôi đã biết!”. Cậu vuốt sợi tóc mềm mại của Thuần An, trong đầu hiện lên bời vai Duy Minh. Giống như đã rất lâu, cậu chưa nhìn thấy nụ cười của Duy Minh. Lúc này, cậu muốn gặp Duy Minh. Khi Thuần An nói mình từ bỏ, cậu tưởng niệm Duy Minh

Nếu, cậu là một bàn cơm hoàn hảo, thì Duy Minh, đại khái là gia vị tuyệt đỉnh. Tuy rằng, gia vị có thể có hại cho người dùng, cậu tuy ít dùng, nhưng, thói quen không thể sửa đổi ngay, thói quen cũng không thể mất đi

Thuần An lặng lẽ rơi nước mắt

Đây là lần thứ ba cậu thấy nam nhân rơi lệ. Lần đầu, là khi anh trai qua đời, nước mắt của Phùng Minh; lần thứ hai, cậu tổn thương Duy Minh, nước mắt của Duy Minh; lần thứ ba, không chiếm được người mình yêu, nước mắt của Thuần An

Nước mắt của cậu đến bây giờ, nếu có, ít nhất cũng không vì tình nhân mà thương tâm như vậy. Cậu nghĩ nam nhân không nên vì việc cỏn con này mà rơi lệ, mà nước mắt của cậu, chỉ xuất hiện ngày cậu tiết kiệm đủ tiền, mua máy lạnh

Tình yêu ngọt ngào, nhưng cũng rất cay đắng

Cậu vỗ vỗ vai Thuần An, qua vài phút, Thuần An đã tốt hơn, trên mặt cũng hồi phục nụ cười quen thuộc. Tuy, vẫn còn chút cô đơn, nhưng cũng rất đáng khen ngợi

– “Đi thôi!”. Thuần An sửa sang gọn gàng quần áo, “Tôi phải rời khỏi nơi thương tâm này”

Trước khi đi, Thuần An còn đến chào Tửu Bảo

Thuần An nói với Tửu bảo: “Anh yên tâm, sau này, em không làm phiền anh nữa”

Vì thế, Tửu Bảo tiễn Thuần An ra khỏi quán bar

Lúc quay về trong quán, tại quầy bar, Tửu Bảo vẫn không việc gì như trước kia, rửa li tách

Cậu có chút bất đắc dĩ, vỗ vỗ bàn nói: “Anh thực sự là kẻ máu lạnh da!”

Tửu Bảo trả lời: “Đúng vậy”

Cậu tức ói máu, “Tôi không thích Duy Minh vì tôi không là gay, anh nếu là gay, tại sao không chấp nhận Thuần An?”

– “Cậu có điều cấm kị của mình, tất nhiên tôi cũng có của tôi”

– “Anh cấm kị điều gì, có gì để cấm kị?”

Tửu Bảo giảng giải, “Cấm kị của tôi cũng giống của cậu, nếu cậu có thể hiểu, vậy hiện tại cậu không nên ngồi đây hỏi chuyện Thuần An, mà là hẳn nên về nhà ngọt ngọt ngào ngào với Duy Minh, mà Duy Minh cũng sớm có thể thượng cậu”

– “Tôi đang nói chuyện Thuần An với anh, đừng kéo Duy Minh vào đề tài này”

– “Tôi đây là luận sự, cậu căn bản không hiểu gì, còn đồng tình với người yếu thế, như vậy không công bằng”

– “Luận cái rắm a! Anh không thấy Thuần An khóc đến thế nào sao? Thương hắn một chút anh mất đi một khối thịt sao?”. Ngữ khí ngày càng bực bội, vì ấn tượng đầu tiên tốt đẹp về Thuần An, hôm nay cậu cãi nhau với Tửu Bảo

– “Hôm nay cảm xúc của cậu không ổn định, về nhà nghỉ ngơi đi, đừng hỏi nữa”. Li thủy tinh trong tay bị nắm quá chặt, vỡ nát. Tửu Bảo vứt lảnh vỡ vào thùng rác, tiếp tục lau chùi li khác

Cậu còn muốn tiếp tục rống, nhưng cửa tự động chậm rãi mở ra, mấy hôm nay được luyện tập phản ứng nghề nghiệp, cậu lập tức chú ý khách vừa vào, miệng cũng tự nhiên niệm ra: “Chào mừng quý khách”

Chính là, nhìn rõ, người vào, cư nhiên là Duy Minh

– “Anh tới nơi này làm gì?”. Ngoài những lúc gặp gỡ bạn bè, Duy Minh hiếm khi đến gay bar. Vì liên quan đến thân phận thầy giáo, bình thường Duy Minh rất chú ý hành vi của mình. Cho nên, khi cậu nhìn thấy Duy Minh ở đây, đầu tập tức như muốn vặn ngược ra sau

– “Đến xem em làm việc thế nào”. Duy Minh ngồi trên ghế xoay, Tửu Bảo tự nhiên pha chế một li rượu cho hắn, “Bất quá hai người, lớn tiếng như vậy làm gì?”

Cảm giác như, cậu và Duy Minh lâu rồi không gặp nhau, nụ cười Duy Minh có chút thay đổi, ý cười thâm trầm một chút, vẻ mặt mệt mỏi một chút

Biểu tình của Duy Minh là cậu nhớ đến Thuần An. Nguyên lai, thời gian trôi qua thực dễ dàng lấy đi những kiên trì trong tình yêu, vì thế, tâm cậu bắt đầu có chút hoảng hốt

Nếu Duy Minh cũng như Thuần An, quyết tâm từ bỏ, không yêu nữa, người thống khổ cuối cùng là ai, chắc chắn là cậu, ăn người ta còn bỏ chạy, chết cũng không siêu thoát

– “Vì chuyện Thuần An, Thuần An vì Tửu Bảo mà khóc”. Dù sao, Tửu Bảo đã nói đúng, cậu chính là thiên vị một bên. Bất quá Thuần An như vậy, Tửu Bảo dám nói mình không có trách nhiệm gì sao?

Tửu Bảo lẳng lặng mang thức uống cho cậu, cậu nói rất nhiều, vừa lúc miệng khô lưỡi khô, cũng không nói nhiều, một hơi nốc cạn li nước

Cảm giác thực dễ gọi, có chút ngọt, có chút nồng

Tửu Bảo tự nhiên mang đồ uống cho cậu, nên cậu căn bản không biết, li nước kia có bao nhiều độ cồn

– “Em dạo này rất thân cậu ta sao?”. Duy Minh ám chỉ Thuần An

– “Cũng không phải thân, dù sao em nghĩ Tửu Bảo nên chấp nhận Thuần An”. Cậu uống liên tục ba li nước

Tửu Bảo cười

– “Em đừng làm phiền Tửu Bảo, chuyện của họ, để bọn họ tự giải quyết đi!”. Duy Minh là người từng trải, hiểu được những chuyện này, người bên ngoài không thể giúp đỡ. Bất quá, Tửu Bảo không yêu Thuần An, Tiểu Tất có lẽ sẽ là mục tiêu tiếp theo của Thuần An, “Em a, bây giờ cũng không ở nhà. Anh nghĩ đừng làm việc này nữa, muốn mua máy lạnh, anh lại đi rút tiền đi!”

– “Rút thế nào? Không phải anh nói anh không có tiền?”

– “Anh Phùng Minh có a, ngày mai anh gọi điện mượn tiền cũng được”

– “Đúng rồi, làm sao em lại quên chúng ta còn có một ngân hàng?”. Anh trai Duy Minh từ trước đến nay cũng quan tâm cậu, chẳng qua hắn hiếm khi ở Đài Loan, thỉnh thoảng bọn họ mới nhớ đến nhân vật giàu có này

Duy Minh cười cười, “Như vậy, chúng ta còn có thêm thời gian ở cùng nhau”

Cậu nghe những lời này, bên tai lại nóng lên

– “Làm đến hôm nay thôi được không?”. Duy Minh hỏi Tửu Bảo

Tửu Bảo tiếp tục rửa li, “Đương nhiên có thể, chỉ cần cậu vui vẻ, hết thảy đều không thành vấn đề”

– “Vậy anh tính toán xử lí chuyện Thuần An ra sao?”. Cậu hỏi Tửu Bảo

Tửu Bảo lại rót thêm đồ uống, cậu vừa uống vài li, không biết vì sao thị lực lại mơ hồ, trọng tâm không vững, hoa mắt chóng mặt

Duy Minh đỡ cậu, “Tửu Bảo, anh cho cậu ấy uống thứ gì?”

– “Một loại thức uống có thể thả lỏng tâm tình, đỡ cho cậu ta luôn gây sự, giống như tôi làm gì đắc tội cậu ta. Bất quá tôi thực không ngờ tửu lượng cậu ta tốt như vậy, vốn dự tính chỉ hai chén là hạ được cậu ta, cư nhiên lại uống được bốn chén”

– “Uy, anh còn chưa trả lời câu hỏi của tôi……..”. Cậu lắc đầu, trong mắt giống như có lửa, có đến hai Tửu Bảo, cậu ngây ngốc chốc lát, mới biết mình đã uống rượu

– “Nói thế cũng được, nếu tôi yêu Thuần An, cũng như việc cậu yêu Duy Minh, là không thể”

– “Anh không thử sao lại biết không thể?”. Đầu rất nặng, cậu tựa vào vai Duy Minh, rốt cuộc không đứng dậy nổi

– “Sao cậu không thử với Duy Minh trước đi? Đợi cậu thử nghiệm thành công, lại đến đây bàn chuyện này cũng chưa muộn”

– “Tốt, bây giờ tôi về nhà thử nghiệm!”. Cậu đồng ý, kéo tay Duy Minh ra khỏi quán, thiếu chút nữa đã xoay tròn hắn

Duy Minh đỡ cậu, sắc mặt có chút quái dị, “Rốt cuộc em muốn thử chuyện gì?”

– “Lên giường!”. Cậu nói
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện