Triệu Thiết vừa nghe lời này của Phượng Tiêu, gan lập tức to lên, người cũng đứng thẳng, chân cũng không run nữa.

Trải qua một lần như vừa rồi, cậu ta xem như hiểu, Phượng Tiêu là người thật sự có bản lĩnh, chuyện của gia đình họ Phượng Tiêu nhất định có thể giải quyết được.

Nếu lúc này cậu ta vì nhất thời sợ hãi trơ mắt nhìn Phượng Tiêu cứ vậy rời đi, vậy chắc chắn sẽ tiếc nuối cả đời, mỗi ngày sau này sống trong hối hận.

Bây giờ đừng nói là bảo cậu ta đi hóa giải oán khí của rắn gì đó, cho dù Phượng Tiêu bảo cậu ta quỳ xuống dập đầu, cậu ta cũng bằng lòng.

Nhìn thấy Triệu Thiết ổn định, Phượng Tiêu liếc mắt về phía Sở Đại. Sở Đại cứng ngắc giật khóe miệng, giơ tay tỏ ý sẽ cùng tiến cùng lùi với Triệu Thiết.

Quyết tâm là có đấy, nhưng khi vào cửa, Sở Đại và Triệu Thiết đều theo sát bên cạnh Phượng Tiêu. Nếu không phải Phượng Tiêu mang theo gương mặt xa cách lạnh tanh, hai người ước gì có thể trực tiếp dán lên người hắn, làm linh hồn phía sau hắn.

Sau khi đến gần trong sân, đèn bên trong không sáng, bên trong cũng không có người đi ra. Trong lòng Triệu Thiết hơi lo lắng, cậu ta sợ cha mẹ và Triệu Ngọc gặp phải uy hiếp gì. Nhưng nhìn Phượng Tiêu bên cạnh, cậu ta kiềm chế cảm xúc lo lắng lại.

Ngón trỏ và ngón giữa của Phượng Tiêu khép lại nhéo một cái, trong một tiếng vang, tất cả đèn trong sân sáng lên. Mà Triệu Ngọc đang ngồi giữa sân, nghiêng đầu nở nụ cười quỷ dị về phía họ.

Miệng cô mở rất to, nước bọt đang nhỏ giọt xuống đất, tóc cô bết lại, như thể mấy năm chưa gội đầu, quần áo trên người bẩn thỉu, trước ngực bẩn nhất, đen như mực, là vết cơm để lại quanh năm.

Trên dưới cả người cô tản ra một mùi khó ngửi, người giống như hằng năm ở trong thùng rác.

Triệu Thiết nhìn dáng vẻ này của Triệu Ngọc lập tức đỏ mắt, trong lòng Sở Đại cũng cảm thấy hơi khó chịu. Thông cảm trong lòng chiếm thượng phong, cảm xúc sợ hãi ngược lại hết rồi.

Đây là con rắn trắng, chỗ bảy tấc[1] chỉ có một chút da thịt liên kết, đầu của nó đặt trên đầu Triệu Ngọc, lộ ra đầu rắn to lớn, trong miệng phun cái lưỡi rất dài đánh lên mặt Triệu Ngọc, cơ thể quấn chặt quanh người Triệu Ngọc. Cái đuôi dài kéo trên mặt đất, đúng lúc bị Triệu Thiết và Sở Đại không biết tình hình giẫm lên.

[1] bảy tấc là vị trí chỗ tim rắn, tục ngữ TQ có câu “đánh rắn phải đánh bảy tấc” đánh rắn phải đánh đúng chỗ cho chết mới thôi

Mắt của nó ửng đỏ, đã bị oán khí ăn mòn hoàn toàn, Triệu Ngọc bị nó quấn quanh mặt tràn đầy hoảng sợ. Muốn tránh thoát lại bất lực, chỉ có thể chửi ầm lên.

Người có ba hồn bảy phách, màu của ba hồn vốn nên là màu đỏ, hiện lên hình người, bảy phách phụ trách cảm xúc sướng vui giận buồn yêu ác dục của con người.

Hiện tại bảy phách của cô đã tan, ba hồn đã mất sảng linh và u tinh, còn lại thai quang[2] cũng hiện vẻ hơi mờ sắc, nếu thai quang mất đi, người này cũng mất mạng.

[2] thai quang, sảnh linh, u tinh là tên của ba hồn

Điều khiến người ta kinh ngạc nhất đó là, sau lưng xà linh này còn có mấy thần nhân không biết tên trên người có mùi hương hỏa, họ có nam có nữ, có thần cũng có ma. Nhưng xem như có thần thật sự, định tính không tốt, lúc này đã là thân thể ô uế, trở nên thật không thật giả không giả, cũng đã từ thần biến thành quỷ.

Những thứ này chắc là mẹ Triệu thắp hương bái phật mời tới, đáng tiếc những cái gọi là thần không được mấy người thành tâm thờ phụng, bọn họ có mới thoát ra từ tượng đá, đương nhiên không đấu lại xà linh, nên bị xà linh oán khí cực sâu này bắt làm nô dịch rồi.

Lại thêm mẹ Triệu không ngừng bái thần mời thần, trong sân này quả thực tràn đầy oán khí, bởi vì mời thần dễ mà tiễn thần khó, những thần này được mời tới, cung phụng lại không đủ, tất nhiên không đi nữa.

Thắp hương bái Phật đều có quy củ, có khi làm không cẩn thận mời không phải thần ngược lại là quỷ. Nếu không phải cả nhà họ ngay thẳng, lại thường xuyên làm việc tốt, e rằng bệnh chết từ lâu rồi.

Tình huống này Phượng Tiêu đã có dự đoán trước, lần đầu tiên nhìn thấy Triệu Thiết, hắn đã phát hiện trên người Triệu Thiết lưu lại một chút oán hận của yêu và mùi hương hỏa ô uế. Triệu Thiết làm người chính trực, từ đêm hôm đó chạy tới giúp hắn là có thể nhìn ra được.

Người như cậu ta thường tà ma sẽ không dính vào người, oán khí này rất sâu, Triệu Thiết tiếp xúc không nhiều với oán khí này, trên người cũng có thể nhiễm phải, khiến cho sắc mặt cậu ta xanh xao mang theo sự xui xẻo, vậy người bị oán khí quấn lấy sợ là sắp chết.

Cho nên khi Triệu Thiết tìm tới hắn, hắn đã tiện thể đồng ý. Người chính trực thường có vận may rất tốt, Triệu Thiết đã muốn giúp hắn trong khi hai người họ chưa thân quen, đương nhiên hắn sẽ không thờ ơ.

Phượng Tiêu nhìn sang những thần nhân xem xà linh như chủ nhân kia, hắn hờ hững nói: “Nhận hương hỏa của người, lại trở nên thần không phải thần, yêu không phải yêu, ma không thành ma, không sợ trời giáng sấm sét.”

Xà linh nghe được lời này của Phượng Tiêu, khè khè ra tiếng, nó hung tàn nói: “Đương nhiên họ phải nghe lời, không nghe lời sẽ ở trong bụng của ta thôi.” Nói đến đây, xà linh lại độc ác nói, “Chuyện này cũng nhờ vào người gia đình này, nếu không ta không ăn những thần nhân này, cũng không có năng lực báo thù, bọn mi nói đúng không.”

Mấy người vội vàng đáp lời, vội vàng tỏ ý xà linh nói có lý. Ma khí trên người họ tràn ra, thân hình bắt đầu trở nên cực cao, vượt qua nóc nhà, thẳng tắp vươn ra như mấy ngọn núi nhỏ, gió gào thét lướt qua.

Hồn thức duy nhất của Triệu Ngọc bị dọa kêu gào, cô vung tay để chúng cút đi. Cô muốn chạy trốn, nhưng cô bị xà linh áp chế, chỉ có thể ở đó la to, nhưng không được gì.

Trong thời đại linh khí không đủ này, đột nhiên xuất hiện một người như vậy đương nhiên làm cho người ta trông mà thèm. Nếu bọn họ ăn Phượng Tiêu, cho dù là ăn một khúc xương cũng được, cũng có thể làm cho tu vi tăng cao.

Ánh mắt xà linh dính trên người Phượng Tiêu, nhớp nhúa, khiến toàn thân người ta không thoải mái. Đột nhiên nó há to miệng, lộ ra răng độc bên trong, hung hãn lao về phía Phượng Tiêu, mấy con quỷ kia đi theo sau lưng nó.

Bọn chúng nhất trí quyết định đêm nay sẽ để tên Phượng Tiêu xem vào việc của người khác này chết trong miệng mình.

Phượng Tiêu híp mắt lại, lúc xà linh vừa hành động, hắn đã rút một bảo kiếm óng ánh sáng long lanh nhưng lại tản ra ánh sáng đỏ ửng từ trong túi càn khôn. Cầm thanh kiếm này, cảm xúc trong mắt Phượng Tiêu chậm rãi lui đi, trong mắt là thần thái vô dục vô cầu, người trở nên như pho tượng, lạnh lùng vô tình.

Con xà linh kia mới đầu vẫn chưa cảnh giác, nhưng khi cơn gió lặng lẽ thổi bay quần áo Phượng Tiêu, nó đột nhiên cảm nhận được tư thế cầm kiếm tùy ý của Phượng Tiêu dường như đã làm vô số lần.

Trong chớp mắt này, trong lòng xà linh bỗng nhiên dâng lên một cảm giác vô lực và sợ hãi, trong đầu nó vẫn luôn kêu gào chạy trốn, nhưng nó lại không thể cử động, cũng không nói nổi một chữ.

Lúc kiếm của Phượng Tiêu chém xuống mặt nó, chỉ thấy ánh sáng trong sân như cùng sáng lên giống như ban ngày.

Một khắc này, xà linh cảm giác mình đã chết rồi.

Sau khi ánh sáng tản đi, xà linh phát hiện mình còn sống, nhưng khó chịu hơn cả chết.

Phượng Tiêu đang giẫm một chân lên đầu nó, giẫm chặt nó trên mặt đất, mà mấy người có liên quan thần hồn với nó đã không còn liên hệ sau khi nó cảm nhận được đau đớn.

“Hồn phách của cô ấy ở đâu?” Phượng Tiêu cụp mắt hỏi.

Dáng vẻ này của hắn, trong mắt xà linh, giống như thiên nhân quan sát từ trên cao. Nó nôn ra một búng máu, thù hận phủ đầy trong mắt, nó nói: “Bị ta ăn hết rồi.”

“Nếu mi tiếp tục ngu xuẩn mất khôn như vậy, tao sẽ khiến mi hồn bay phách lạc.” Phượng Tiêu tăng hai phần lực dưới chân, con xà linh kia lập tức ăn hai miếng đất, tức giận đến mức hai mắt nó trắng bệch, lại không có cách nào tránh thoát.

“Thầy Phượng, anh mau nhìn giúp xem em gái tôi sao rồi?” Lúc này giọng nói lo lắng của Triệu Thiết vang lên.

Phượng Tiếu ngước mắt nhìn sang, chỉ thấy toàn thân Triệu Ngọc co giật, miệng sùi bọt mép, người run như điện giật, Triệu Thiết và Sở Đại cũng không giữ được cô.

Phượng Tiêu ném một lá bùa an thần qua, trấn áp một chút hồn phách cuối cùng sắn tan đi của Triệu Ngọc.

Đợi Triệu Ngọc bình tĩnh lại, Triệu Thiết oán hận đi tới, cậu ta vô tri vô giác giẫm lên bụng xà linh. Thù hận thay thế sợ hãi, căm hận nói: “Thầy Phượng, nhà tôi thật sự có yêu nghiệt à? Nó hại nhà chúng tôi thành như vậy, tôi muốn tự tay giết nó.”

Sở Đại cũng đi tới, vẻ mặt anh ta tái nhợt, lòng còn sợ hãi. Anh ta thực sự không tưởng tượng nổi, trong này ẩn giấu thù và oán lớn nhường nào.

Vừa rồi anh ta và Triệu Thiết thấy Phượng Tiêu nói một hồi với căn nhà trống trải, sau đó Phượng Tiếu rút ra một thanh kiếm không biết từ đâu, không đợi họ kịp phản ứng xảy ra chuyện gì, một ngọn gió đen nổi lên, cuốn Phượng Tiêu bên trong, không biết tung tích.

Chẳng biết qua bao lâu, bên trong phát ra tiếng kêu gào cực kỳ bi thảm.

Sở Đại và Triệu Thiết suýt nữa bị hù chết, sau khi gió tan đi, sân vẫn là cái sân ban đầu, chân Phượng Tiêu đạp không khí đứng ở bên cạnh, trong tay cầm kiếm, mà Triệu Ngọc bên cạnh nổi điên rồi.

Tình hình hiện tại nhìn thế nào, cũng là Phượng Tiêu chế ngự xà yêu kia.

Lời nói của Triệu Thiết kích thích xà linh, nó nghĩ đến nỗi đau bảy tấc bị chặt đứt, oán khí trên người đột nhiên tăng lớn, toàn thân bị bao quanh bởi khí đen và khí đỏ đại biểu cho oán hận. Nó giãy giụa muốn bò ra từ dưới chân Phượng Tiêu, nó muốn dùng răng độc của mình đâm một cái lỗ ở yết hầu Triệu Thiết.

Chân Phượng Tiêu nặng ngàn cân, xà linh giãy giụa thế nào cũng không thoát được.

Phượng Tiêu nhìn về phía Triệu Thiết: “Cậu muốn thấy nó.”

Triệu Thiết vốn nhất thời bốc đồng nói ra lời này, nghe thấy Phượng Tiêu nói vậy, cả người cậu ta mờ mịt ừ một tiếng.

Sở Đại ngầm xoa xoa tay, trông mong nhìn về phía Phượng Tiêu.

Người này từ xưa đã có tật xấu đó, sợ hãi sự vật không biết, lại muốn nhìn tận mắt một phen.

Phượng Tiêu không quan tâm, thỏa mãn hi họng của Sở Đại. Hắn điểm hờ giữa hai mắt Sở Đại và Triệu Thiết, hai người chỉ cảm thấy mắt mát lạnh, khi hai mắt có thể nhìn thấy đồ vật. Bọn họ liếc mắt đã đối mặt với hai tròng mắt phẫn nộ diêm dúa của xà linh, con rắn kia to đến mức có thể nuốt hai người họ, răng độc lộ ra ngoài hiện ra ánh sáng, rất đáng sợ.

Sở Đại chớp mắt, người đột nhiên mắc tiểu, khi anh ta nhìn thấy dưới chân mình giẫm cái gì, hai mắt trợn lên, người cũng hôn mê bất tỉnh theo.

Triệu Thiết cực hâm mộ Sở Đại, cậu ta muốn ngất cũng ngất không nổi.

Xà linh kia nhìn Triệu Thiết, giọng căm hận nói: “Ta bảo hộ nhà mi, bảo vệ nhà mi bình an, vơ vét của cải cho bọn mi, nhưng dáng vẻ hiện tại của ta đều là người nhà mi ban tặng.”

Con rắn này đã ở bên cạnh nhà họ Triệu từ nhỏ, không biết ở bao lâu, lần đầu tiên tổ tiên nhà họ Triệu lợp nhà đụng phải nó, nhìn thấy nó có màu trắng, lại không có độc nên thả nó đi. Ở thời đại loạn thế thiếu khẩu phần lương thực, ban đêm nó vụng trộm chiếm giữ trong thùng gạo nhà họ Triệu, đợi sáng sớm rời đi.

Tục ngữ nói, rắn dưới đáy vại gạo và mì, không lo ăn uống, gạo trong vại nhà họ Triệu luôn ăn chậm hơn nhà khác rất nhiều.

Ở một số nơi, gặp phải rắn chiếm cứ trong vại gạo và mì thường sẽ để chúng nó rời đi, ngày sau chúng nó sẽ ngầm báo ơn. Nhà họ Triệu luôn làm vậy, rất cung kính với chúng nó, còn dâng hương cho nó, tổ tiên nhà họ Triệu còn hứa hẹn sẽ bảo con cháu thờ cúng nó.

Thời gian lâu dài, con rắn trắng này dần dần có linh thức trong lúc tạ ơn qua lại. Rắn có linh thức không thể tiếp tục ở cùng người, động vật có linh thức đều phải trải qua lôi kiếp, trong mười cái có chín cái sẽ bị sét đánh chết.

Nó rời khỏi nhà họ Triệu, đến núi sâu xa xôi trải qua lôi kiếp. Sau chín lần chết, nó rơi vào ngủ đông. Không biết qua bao lâu, nó tỉnh lại, toàn thân sảng khoái, muốn đến nhà họ Triệu tiếp tục báo ơn.

Thời đại này phái triển nhanh chóng, cũng may nhà họ Triệu vẫn là nhà họ Triệu. Ngày đó nó quấn tròn trên túi gạo nhà họ Triệu, có điều khi nó đột nhiên lột xác trước thời hạn, cơ thể rơi vào thời điểm suy yếu nhất. Nó hóa thành một con rắn nhỏ, toàn thân đều rất mệt mỏi, nên nằm trên túi gạo ngủ thiếp đi.

Khi tỉnh lại đã nhìn thấy cha Triệu.

Ngày đó, cha Triệu vào phòng bếp nhìn thấy con rắn nằm trên túi gạo, ông sợ hết hồn, phản ứng đầu tiên đó là giơ ghim sắt đập chết nó.

Đánh rắn bảy tấc, lúc đó xà linh không có sức lực. Cha Triệu ném nó vào trong khe, nơi đó trước kia là một mảng mồ mả, bây giờ đã không ai biết nữa. Nơi đó âm khí rất nặng, xà linh này đã hấp thu âm khí sống tiếp.

Cuối cùng nó có linh thức, lại cực hận nhà họ Triệu, nên mượn một hơi âm khí trở về. Triệu Ngọc nhà họ Triệu là con gái, tuổi rắn, bát tự lại nhẹ.

Đúng lúc gặp chuyện Triệu Ngọc thích giáo viên của mình bị bạn học ghen tị phát hiện, Triệu Ngọc học giỏi, tính tình kiêu ngạo, bị bạn học này gây khó dễ một đoạn thời gian. Khoảng thời gian đó cô rất áp lực, học hành giảm sút, lại xuất hiện suy nhược thần kinh.

Nhưng cho dù là vậy, việc này vẫn bị bạn học của cô báo với hiệu trưởng.

Giáo viên cô thích cũng vì vậy mà bị điều đi, Triệu Ngọc cảm thấy là mình hại giáo viên, áp lực quá lớn, ban ngày buổi tối ngủ không yên. Nhà họ Triệu bát tự yếu nhất là Triệu Ngọc, cô lại cầm tình con rắn, xà linh này nuốt âm khí trở về, ảnh hưởng rất lớn đến Triệu Ngọc.

Mười lăm tháng bảy năm đó, nửa đêm cô tỉnh dậy mở mắt ra đã thấy nó, người cũng bị dọa điên.

Sau đó nữa thấy người nhà họ Triệu đau buồn vì Triệu Ngọc thần trí không rõ, con xà linh này cảm thấy rất sảng khoái.

Nghe lời xà linh nói, Triệu Thiết im lặng, sau đó cậu ta mong đợi nói: “Lời này tuy quá đáng, nhưng cha tôi vốn không biết những lời tổ tiên để lại, trước kia lúc ăn Tết cha tôi còn cười kể chuyện này, tôi dám khẳng định ông ấy không biết nhà mình thật sự có một con rắn như thế. Chưa kể…”

Chưa kể gì cậu ta không nói ra, nhưng người ở đây đều hiểu, nó là rắn, cho dù có linh thức vẫn là rắn, không thể mở miệng nói chuyện, sáng sớm người ta gặp phải, trong lòng không sợ hãi ư? Xà linh không tin lời Triệu Thiết nói, nó dữ tợn nói: “Tổ tiên của mi đã nói sẽ mãi mãi thờ cúng ta, sao có thể không để lại lời cho bọn mi.”

“Mi đã ngủ đông một khoảng thời gian thời đại thay đổi rất nhanh, có một đoạn thời gian cả nước không thể thờ cúng những thứ này. Ai mà tin thờ, đó là phạm tội. Cho tới bây giờ, mọi người đều tin khoa học, mi thuộc về phạm trù mê tín, cho nên điều Triệu Thiết nói có thể là thật đấy.” Phượng Tiêu nhẹ giọng nói.

Có lẽ nhà họ Triệu không muốn quên trong nhà có một con rắn như thế, nhưng vì thời đại, nó chỉ có thể bị mọi người lựa chọn lãng quên.

Nghe lời nói của Phượng Tiêu, xà linh rặt vẻ không tin.

Phượng Tiêu lại phổ cập khoa học lịch sử cận hiện đại cho nó, đồng thời nói cho nó biết, bây giờ mọi người tin tưởng và học tập giá trị cốt lõi của chủ nghĩa xã hội. Thắp hương bái thần đã không thể làm nữa.

Xà linh nghe xong bị đả kích, nó vẫn không tin chuyện này, oán khí quanh thân lay động dữ dội hơn, giống như sắp phát điên. Triệu Thiết giật nảy mình, lúc này Phượng Tiêu dùng tay nhấn mạnh một cái, đầu của nó hoàn toàn bất động.

Oán khí quanh thân nó không tan, Phượng Tiêu dùng kiếm đâm nó tan đi. Toàn thân kiếm kia trắng lóa, lúc chém xuống lại như ánh lửa chói mắt, nóng rực bỏng người.

Cái đuôi bị đâm của xà linh lắc lư qua lại, nhưng lại không có cách nào thoát khỏi dưới chân Phượng Tiêu.

Cho đến khi oán khí trên người nó tiêu tán hết, biến về một con rắn nhỏ không gây nổi sóng gió, Phượng Tiêu thu tay lại rất bình tĩnh nói: “Hồn phách của cô ấy ở đâu, có nói không?”

Vành mắt xà linh đỏ lên, lần này là đau.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện