Sau khi Phượng Tiêu bị pháp chỉ của thiên đế mang về Cửu Trùng Thiên, hắn về thẳng cũng điện của mình.

Xung quanh cung điện của hắn đều có kết giới trông coi, pháp thuật của hắn bị pháp chỉ áp chế, thiên đế vẫn chưa hủy bỏ pháp chỉ. Phượng Tiêu là thần tiên trời sinh trời nuôi, nên ngay cả thiên đế cũng không có quyền xử trí, không có quyền giam giữ.

Chỉ có thể tạm thời trói hắn ở trong cung, không cho hắn rời đi. Phượng Tiêu cũng không định rời đi, hẳn lẳng lặng ngồi trong cung, chờ một kết quả.

Cố Lâm Tĩnh, chung sống ở thế gian chỉ hai năm ngắn ngủi, ở Cửu Trùng Thiên cũng chỉ là thời gian hai ngày, hắn sống mấy chục vạn năm, thời gian với hắn mà nói vốn là thứ vô dụng nhất, hắn không cảm nhận được thời gian thay đổi.

Không biết qua bao lâu, có lẽ là một canh giờ, có lẽ là nửa canh giờ, Tư Mệnh đã tới.

Trong tay Tư Mệnh Tinh Quân còn cầm bàn cờ và trà nóng bên cạnh đỉnh Thông Thiên bị Phượng Tiêu phong ấn.

Phượng Tiêu cựa quậy tay, bàn cờ cử động, chén trà bị niêm phong kia lại bốc hơi nóng lượn lờ.

Bàn cờ này đánh rất nhanh, Tư Mệnh vẫn luôn cau mày, gần như ông vừa hạ một quân cờ, Phượng Tiêu đã theo sau. Hạ mấy lần, Tư Mệnh thực sự không hạ tiếp được nữa, ông nói: “Ngươi đánh lung tung.”

“Lòng rối loạn, đánh cờ cũng không thú vị.” Phượng Tiêu thản nhiên nói.

Tinh Mệnh Tinh Quân vừa nghe trên mặt hiện vẻ lo lắng, ông nói: “Tính tình ngươi sao bướng bỉnh vậy, thế gian này mấy chục năm ngắn ngủi thôi, ngươi chớp mắt một cái cũng qua rồi, cần gì nghĩ nhiều như thế.”

Phượng Tiêu nói: “Lời ông nói ngày hôm đó tôi không hiểu, bây giờ tôi đã hiểu, Cố Lâm Tĩnh là tình kiếp của tôi.”

Cho nên bất kể là thiên đế hay Tư Mệnh, đều hy vọng hắn có thể tự tay chặt đứt nhân quả.

Nhân quả đứt, tình kiếp cũng qua.

Từ xưa tiên nhân hạ phàm trải qua tình kiếp, không qua được sẽ không có mấy ai có kết cục tốt. Hồn bay phách lạc, biến mất giữa thiên địa cũng là chuyện thường.

Nếu có thể thuận lợi vượt qua tình kiếp, trở lại Cửu Trùng Thiên, lại là Phượng Quân lạnh tình lạnh tâm, lại có thể vượt qua vô số ngày đêm.

Vẻ mặt Tư Mệnh Tinh Quân phức tạp, ông thở dài nói: “Ngươi là tiên, nó là… Các người vốn không nên ở bên nhau. Phượng Tiêu à, ngươi buông nó xuống, chính là buông tha nó, cũng buông tha bản thân ngươi.”

Phượng Tiêu không lên tiếng, mấy vạn năm qua, hắn chưa bao giờ trải nghiệm tình yêu có tư vị gì. Cố Lâm Tĩnh khiến hắn động lòng, lòng có động hay không sao có thể tự mình khống chế? Tư Mệnh thấy không thuyết phục được hắn, tức giận đến mức giậm chân, ông nói: “Ta đã nói cái đầu gỗ ngươi, khi đầu óc chậm chạp chỉ biết chém chém giết giết, vừa thông suốt đã ầm ĩ rõ lớn.”

Phượng Tiêu ngước mắt, hắn nói: “Mượn gương Quan Trần của ông cho tôi dùng một lát.”

Tư Mệnh đang nói hăng say, thình lình bị hắn quấy rầy như thế, nhất thời cũng không biết mình nên nói gì.

Đợi hiểu rõ ý trong lời nói của Phượng Tiêu, biểu cảm trên mặt ông có phần không khống chế nổi: “Ngươi… ngươi đòi gương Quan Trần làm gì?”

Phượng Tiêu yên lặng nhìn ông không lên tiếng, Tư Mệnh khó thở, ông nói: “Gương Quan Trần này là pháp bảo thiên địa, không phải ta không cho ngươi mượn, là không thể tùy tiện mượn lung tung.”

Phượng Tiêu vẫn im lặng nhìn ông.

Tư Mệnh bất đắc dĩ nhìn lên trên, cuối cùng ném gương Quan Trần vào trong ngực Phượng Tiêu: “Nếu ngươi muốn xem thì xem, ta cũng không ngăn ngươi. Việc này vốn phải giấu ngươi, bây giờ nếu không giấu được, ta sẽ đến chỗ thiên đế tạ tội.”

Phượng Tiêu nhận lấy gương Quan Trần, thấp giọng nói câu cảm ơn với Tư Mệnh giận đùng đùng.

Bước chân rời đi của Tư Mệnh khựng lại, lại biến mất. Trong lòng ông hơi khó chịu, ông cảm thấy rất nhanh thôi mình sẽ không nhìn thấy Phượng Tiêu nữa.

Ông không hiểu, Phượng Tiêu là thần tiên trên trời trời sinh trời nuôi, tim phải cứng hơn linh thạch mới đúng, sao gặp phải chữ tình này đã không qua được nữa.

Phượng Tiêu nhận được gương Quan Trần, gương Quan Trần nhìn từ mặt ngoài là cái gương vô cùng bình thường, còn đen thui.

Tay Phượng Tiêu phất qua, chỉ thấy trong gương hiện lên tiên trạch, bắt đầu trở nên sáng rực lên.

Trong gương Quan Trần, Phượng Tiêu nhìn thấy nghiệt duyên giữa mình và Cố Lâm Tĩnh.

Đó là chuyện lại sau một lần tiên ma đại chiến, Ma giới đầu hàng, hai bên tạm thời đạt được hòa bình. Tiên giới cần tĩnh dưỡng, Ma giới cần sinh tồn, nhìn từ bản chất, Thiên giới chiếm được lợi thế, Ma giới chết và bị thương quá nhiều, rất nhiều trong số họ không phải bị cầm tù thì là chạy trốn bốn phía.

Nếu có tiên nhân đụng phải ma tộc làm ác, sẽ chém giết hắn.

Hôm nay, thiên đế cảm ứng ra Phượng Tiêu sẽ có tình kiếp.

Thiên đế kinh hãi, bởi vì tình kiếp này cũng là tử kiếp của Phượng Tiêu.

Sau nhiều lần suy tính, thiên đế tính ra tình kiếp của Phượng Tiêu rơi trên thân một người của ma tộc, nhưng ma tộc này cụ thể là ai, thiên đế cũng không tính ra được, chỉ có thể tính ra ma tộc này đại khái ở trong Mạnh Trạch chỗ giáp giới của tiên ma.

Thiên đế nói việc này cho Phượng Tiêu, cảm thấy việc này chắc chắn là âm mưu của Ma giới, nếu Thiên giới tổn thất Phượng Quân, đây tuyệt đối là một tai nạn. Thiên đế cảm thấy, nên chuẩn bị kỹ càng sớm, chém giết ma tộc này.

Phượng Tiêu không cho rằng mình có tình kiếp, cũng không cho rằng là tử kiếp.

Hắn từ Cửu Trùng Thiên đến đất Mạnh Trạch, nơi này trải qua mấy vạn năm chinh chiến, đã trở nên không có một ngọn cỏ, máu của tiên nhân rơi xuống thành lửa, bảo vệ ở chỗ Tiên giới, máu của ma tộc rơi xuống đất thành khí độc và độc vật, trông coi Ma giới.

Nơi này tràn đầy khí độc che khuất bầu trời, cho dù có ngàn vạn bảo vật, quỷ thần cũng không dám tới gần.

Trên người Phượng Tiêu trời sinh có dương hỏa, cũng không e ngại những độc vật này.

Sau đó ở đất Mạnh Trạch này, hắn gặp được Long nữ.

Long nữ này vừa mới sinh ra một ma vật, mặt mũi đều bị độc vật ở đây hủy đi, cô đã sắp chết rồi.

Cô không quen biết Phượng Tiêu, lại có thể cảm nhận được tiên trạch trên người hắn, cô là Long nữ bị ma tộc bắt đi, tất cả mọi người tưởng rằng cô chết rồi. Nhưng ma tộc cũng không giết cô, mà đặt ma chủng trong cơ thể cô, để cô ở lại trong hố Vạn Ma, hấp thu ma khí, thai nghén sinh ra ma vật trời sinh đất nuôi.

Ma thai trời sinh, nhất định phải do tiên nhân thai nghén, như vậy ma vật trời sinh mạnh mẽ, có thể tập tiên pháp, có thể tu ma đạo.

Ma vật hấp thu linh khí trên người Long nữ, hấp thu tinh hoa nhật nguyệt, hấp thu nhiều nhất là ma khí trong hố Vạn Ma.

Ma vật ngày càng lớn, Long nữ ngày càng yếu, căn cốt trong cơ thể cô dần dần bắt đầu biến chất.

Không phải cô chưa từng nghĩ đến việc phá hủy ma vật trong cơ thể, nhưng bất kể cô làm thế nào cũng không có cách nào lấy ma vật này ra. Tiên trạch trong cơ thể cô không thể chống lại với ma khí trong hố Vạn Ma.

Về sau cô tuyệt vọng rồi, cũng không giày vò nữa, yên lặng ở trong hố Vạn Ma nuôi ma vật.

Ma Quân tưởng là cô chấp nhận số phận, cũng chậm rãi thả lỏng trông giữ với cô. Long nữ nhân cơ hội thoát khỏi Ma giới, đi tới đất Mạnh Trạch này.

Cô về long cung, nhưng ra Mạnh Trạch đến gần Tiên giới, trên người cô bởi vì có mang ma thai, không được tiên nhân chấp nhận, những ngọn lửa do máu biến thành cũng xem cô là ma, trực tiếp thiêu đốt cô.

Trong cơ thể cô là ma vật, nửa ma nửa tiên, cần lượng lớn ma khí và tiên khí, đất Mạnh Trạch này là thích hợp nhất.

Long nữ ở lại Mạnh Trạch, ma vật trong cơ thể càng lúc càng lớn, cơ thể cô ngày càng yếu, ma vật được sinh ra, cô cũng sắp chết.

Dáng vẻ ma vật này trắng trắng mập mập, thoạt nhìn thật sự không giống một ma vật, nhưng hai mắt một mắt màu đỏ, một mắt rất bình thường.

Long nữ nhìn ma vật ngủ say sưa, lại ngước mắt nhìn Phượng Tiêu nói: “Tiên Quân có giết ma vật này không?”

Phượng Tiêu không nói có cũng không nói không, nhưng ma vật lớn lên, ngày sau sẽ thành dạng gì, không ai nói chắc được, thừa dịp tuổi nhỏ nhổ cỏ phải nhổ tận gốc cũng chưa hẳn không thể.

Ma vật ở trong mơ có lẽ cảm nhận được nguy hiểm, nó đạp chân một cái, bản năng nhích lại gần người Long nữ.

Long nữ nhìn nó cuối cùng nhắm mắt lại nói: “Tiên Quân bây giờ nó là nửa tiên nửa ma, ta giao nó cho Tiên Quân xử lý. Nếu có một ngày, nó phạm phải sát nghiệt, Tiên Quân nhất định phải vì dân trừ hại.”

Long nữ không có cảm tình với ma vật, trước khi sinh ra vẫn muốn giết nó, nhưng cô không giết được.

Bây giờ ma vật thành hình, cô cũng không biết nên làm thế nào cho phải.

Long nữ nói lời này xong, lại nhìn ma vật một cái rồi từ từ nhắm mắt.

Linh cốt của cổ đã biến chất từ lâu, lúc này cô hóa thành bụi đất, theo gió tản mạn trong Mạnh Trạch.

Phượng Quân nuôi nấng ma vật, lời của Long nữ trước khi chết, ý là để lại cho nó một mạng. Phạm phải sát giới, thì trừ hại, không phạm tội nghiệt, thì giữ lại cho nó một mạng.

Ma vật lớn rất nhanh, đất Mạnh trạch không hướng Tiên giới không thông Ma giới, Phượng Tiêu ở đây đợi người có thể mang đến tử kiếp cho mình.

Hắn mang theo ma vật ở đây trăm năm, hắn dạy nhóc ma vật tiên pháp, áp chế ma khí trong cơ thể nó.

Sau khi ma vật có trí nhớ, Phượng Tiêu nhìn thấy trong thoại bản[1] nhân gian viết, công cử nhà họ Cố, tài văn chương nổi bật, lâm uyên nhi lập, tuế nguyệt tĩnh nhiên[2].

[1] thoại bản: là một câu chuyện hoặc tiểu thuyết ngắn hoặc trung bình của Trung Quốc được viết chủ yếu bằng ngôn ngữ bản địa, đôi khi bao gồm cả ngôn ngữ cổ điển đơn giản

[2] lâm uyên nhi lập, tuế nguyệt tĩnh nhiên: đứng gần vực sâu, năm tháng yên lặng; mình dịch theo nghĩa đen trên mặt chữ thôi không biết có ẩn dụ gì, tra gg không ra

Hắn bèn đặt tên cho tiểu ma vật này là Cố Lâm Tĩnh, sau đó cảm thấy chữ Tĩnh[3] này không hợp với tính nết của nó, nên đổi thành chữ Tĩnh.

[3] chữ Tĩnh lúc đầu là 静 có nghĩa là yên tĩnh, không có tiếng động; chữ Tĩnh sau khi đổi lại có nghĩa là bình yên, dẹp yên)

Phượng Tiêu là Phượng Quân, mở miệng đặt tên, trời nhận đất nhận, từ đây ba chữ Cố Lâm Tĩnh đã khắc vào trong xương cốt nhóc ma vật.

Năm tháng an lành, thời gian trăm năm thoáng cái đã qua.

Lúc Cố Lâm Tĩnh trăm tuổi, đã trưởng thành, vô cùng khôi ngô, mặt trắng môi đỏ, đứng trên ngọn cây, giống như tiên nhân. Đôi mắt kỳ lạ của y, bị Phượng Tiêu sử dụng pháp thuật phong ấn, thoạt nhìn bình thường không khác gì tiên nhân.

Nhưng chỉ có Phượng Tiêu biết, trên người y có ma khí, nhưng tiên nhân bình thường không nhìn thấu, đợi ngày nào đó gặp phải người của Cửu Trùng Thiên, lớp giấy này sẽ không gói được lửa.

Tiên ma có thù, Cố Lâm Tĩnh lại là nửa tiên nửa ma.

Phượng Tiêu thường xuyên bảo y vào trần thế, xem chuyện bất bình, giết yêu nghiệt và ma tộc làm loạn, đương nhiên nếu trên đời này còn có tiên nhân bởi vì lòng tham mà làm loạn, Cố Lâm Tĩnh cũng sẽ không tha thứ.

Ngày hôm đó Cố Lâm Tĩnh chém giết một yêu trong tranh mê hoặc lòng người, trở lại Mạnh Trạch thì một mực trốn tránh Phượng Tiêu, vẻ mặt muốn nói lại thôi.

Mới đầu Phượng Tiêu không hề nhận ra, về sau cảm thấy Cố Lâm Tĩnh thật sự muốn trốn tránh hắn, bèn hỏi thăm nguyên do.

Hắn là người thầy tinh tế tỉ mỉ, dạy bảo Cố Lâm Tĩnh rất để tâm.

Trong Mạnh Trạch chỉ có hai người họ, ngày thường mặc dù đối xử với nhau như thầy trò.

Tính tình Phượng Tiêu lạnh nhạt, ngày thường rất ít nói chuyện, nhưng đối với Cố Lâm Tĩnh, hắn vô cùng chú ý.

Cố Lâm Tĩnh bị Phượng Tiêu hỏi đỏ cả mặt mày, y ho khụ khụ hai tiếng không nói ra được lý do.

Trong mắt Phượng Tiêu tràn đầy không hiểu, cuối cùng Cố Lâm Tĩnh nghiến răng nghiến lợi nói: “Yêu trong tranh kia mê hoặc người vào tranh của nó, lòng nó nghĩ rất bẩn thỉu, trong tranh của nó, tràn đầy ảo cảnh không thể nhìn.”

“Cùng lắm là một vài cảnh không thật, dục vọng của người phàm, lại không cần để ở trong lòng.” Hiểu lý do Cố Lâm Tĩnh xấu hổ, Phượng Tiêu nói như vậy.

Hắn tuyệt đối không thể hiểu cái này có gì phải xấu hổ.

Cố Lâm Tĩnh đỏ mặt cúi đầu, sau đó y nhỏ giọng hỏi: “Sư phụ, người có thích ai không.”

Phượng Tiêu lắc đầu nói, không có.

Cố Lâm Tĩnh à một tiếng, y không nói cho Phượng Tiêu, y nhìn thấy rất nhiều hình ảnh trong ảo cảnh, có nam có nữ, còn có hai chàng trai… Lần đầu tiên y biết hai chàng trai cũng có thể ở bên nhau.

Lúc đó y phá vỡ ảo cảnh, nhưng trong lòng đột nhiên nghĩ, nếu như là Phượng Tiêu, cũng không phải không thể.

Y không dám nghĩ nhiều, sợ Phượng Tiêu phất tay áo rời đi.

Tình chẳng biết gieo xuống tự khi nào, chẳng biết nảy mầm từ lúc nào, cũng không biết khi nào bị đột nhiên phát hiện.

***

Tác giả có lời: Văn này mới đầu muốn viết thành cổ văn, bắt đầu viết từ đời thứ hai của họ, sau đó là nhớ lại đời thứ nhất, phần hiện đại viết thành phiên ngoại, xem như tam sinh tam thế. Về sau cảm thấy cổ đại linh dị không dễ viết nên viết thành hiện đại.

Ban đầu phân vân có nên viết đời thứ nhất không, cuối cùng quyết định vẫn viết ra, dù sao đây là lối suy nghĩ ban đầu của tác giả. Ba mươi ba đời, năm tháng an lành.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện