Liệt La Đặc ở bên bờ lăn qua lăn lại trong chốc lát, đá quá trơn, không có sức để lên.

Từng đợt nước biển lạnh lẽo ập đến, tiếp tục như vậy có thể sẽ chết cóng.

Ngươi a, quả nhiên không biết tự lượng sức, cái này, không phải là thảm.

Ngẩng đầu, trên bờ biển không có lấy một người nguyện ý giúp đỡ, tất cả đều trơ mắt nhìn trò hay.

Được rồi, người xa lạ không muốn, như vậy người quen đâu? Liệt La Đặc nhìn quanh, thấy Thiên Nguyệt Triệt đi qua ván gỗ, từ boong tàu lên bờ biển.

Tâm, đột nhiên sửng sốt.

Ánh mắt hài tử này lạnh quá, nhưng cũng không phải là lạnh, giống như vô tình xem kịch hay, hắn chưa từng thấy mục mâu như vậy, trong suốt sạch sẽ như sương sớm.

Nhưng lại sâu không thấy đáy, khiến người ta đoán không được hắn đang nghĩ gì.

Cầu ta sao? Thiên Nguyệt Triệt liếc nhìn Liệt La Đặc, ưu nhã cười.

Tay trái mang theo chiếc nhẫn hướng phía mặt biển, đột nhiên thủy linh lực quanh thân bắt đầu vận động.

Người bên ngoài chỉ cảm thấy không khí lưu động, nhưng không biết chuyện gì, nước trên mặt biển cũng bắt đầu nhộn nhạo, sôi trào, rõ ràng sôi trào rồi lại không cảm giác được nhiệt độ.

Phanh…

Nước biển nhảy dựng lên, đem Liệt La Đặc toàn thân ướt sũng lên bờ.

Mọi người có chút ngu ngốc nhìn mọi chuyện trước mắt, không kịp phản ứng.

Nụ cười nơi khóe miệng Thiên Nguyệt Triệt càng sâu hơn , tay phải vuốt chiếc nhẫn trên tay trái, nói nhỏ: thật ra bổn điện hạ muốn xem, ngươi có dung hạ được nước biển vô biên vô hạn hay không.

Nếu nhìn kỹ, còn có thể nhìn thấy khi chiếc nhẫn nghe Thiên Nguyệt Triệt nói, có lay động rất nhỏ.

Sau khi Liệt La Đặc cứu người nọ lên, chủ nhân người gặp nạn mới sai tùy tùng của hắn lại giúp đỡ người nọ.

Liệt La Đặc mặc y phục ướt đẫm đi tới trước mặt Thiên Nguyệt Triệt: “Tạ ân cứu mạng của chủ tử.”

Tiểu hài tử xấu xa, chỉ là tiện tay mà thôi, lại để cho hắn đông lạnh lâu như vậy , tâm tư của tiểu hài tử xấu xa này quả nhiên phức tạp vô cùng a.

Thiên Nguyệt Triệt cũng không đem thần sắc Liệt La Đặc để trong mắt, nhưng nghe lời nói của hắn, Đàn không hề dễ chịu, Thiên Nguyệt Triệt phất phất tay, nói nàng không nên tức giận.

“Ngươi chỉ cần nhớ cho kỹ, ngươi thiếu bổn điện hạ một mạng là tốt.” Hắn không làm chuyện không công.

Ách?

Liệt La Đặc xấu hổ, có ai đòi báo ân như vậy chứ?

Bởi vì quan hệ của Liệt La Đặc, cho nên bọn họ tìm được một khách điếm ở trên đảo.

“Hoạt động trên đảo này, thật phong phú a.” Đàn cảm thán: “Nếu như không phải từ bên bờ tới đây, hiển nhiên không thấy đây là một đảo, còn tưởng rằng đây là một thành trấn lớn.”

Đàn nói không phải không có lý, mặc dù nơi này không phồn vinh bằng kinh thành, nhưng xem ra đây là một đảo giàu có.

Nói như vậy bởi vì, đáng nhẽ sự phát triển nơi này sẽ bị hạn chế, nhưng bây giờ nhìn lại, cũng không phải như thế, nhìn bộ dáng đảo này thì đảo chủ hẳn là một người thập phần thông minh hơn nữa rất lợi hại.

Chỉ là, Thiên Nguyệt Triệt ngắm nhìn bốn phía, không biết có phải là hắn quá nhạy cảm hay không, đảo này có chút kỳ quái nói không ra lời.

Đối với một nhóm người từ trên thuyền xuống, cư dân cũng không hề bất ngờ, cũng không trách móc, nhưng trong mắt bọn họ giống như lóe ra cái gì đó.

Thiên Nguyệt Triệt tự hỏi, nếu như là mình, dù không trách móc, nhưng người xa lạ đến, sẽ thường liếc mắt nhìn, kể cả người mắt lé.

Nhóm người Thiên Nguyệt Triệt vào khách điếm, lập tức có thị giả nhiệt tình tiếp đón, lại khiến Thiên Nguyệt Triệt nghi ngờ, sự bình tĩnh vừa rồi hình như chỉ là giả tạo.

Có lẽ là mình mẫn cảm, thiệt là, nếu như lúc này chỉ cần an tĩnh nằm trong lòng phụ hoàng là tốt rồi.

Đã nhận ra ý nghĩ của mình, Thiên Nguyệt Triệt kinh sợ, từ lúc nào trái tim của hắn trở nên ngây thơ như vậy, kể từ khi mẫu thân chết, hắn biết vận mệnh nắm giữ trong tay mình, nhưng bây giờ, tâm trí hắn lại thấp xuống theo tuổi của hắn.

Phụ hoàng, là ngươi đem ta sủng thành như vậy sao?

“Cho ta một gian phòng có thể rửa mặt.” Liệt La Đặc run lên vì nước biển, thị giả nhìn dáng vẻ của hắn cũng hiểu rõ mấy phần, người này tám phần là vừa bị rơi xuống biển.

Liệt La Đặc theo hướng dẫn của thị giả rời đi, Thiên Nguyệt Triệt cũng không phải là loại người có thể chờ đợi người khác, cho nên liền dẫn Đàn, Đàn Thành đi trên đường dạo một chút.

Trung tâm thành trấn quả là khác, nơi này náo nhiệt hơn rất nhiều.

Thiên Nguyệt Triệt thờ ơ bước đi, dù sao Đàn cũng là nữ nhi, lại lần đầu tiên tới nơi này, nhìn thấy một số đồ chơi thú vị, hiển nhiên thấy hưng phấn.

Đặc biệt là một số vỏ sò xinh đẹp, ốc biển, Đàn cầm trên tay, vô cùng yêu thích.

Còn có một hai cái mặt nạ xinh đẹp.

“Thích cứ việc mua, trong quốc khố của phụ hoàng còn nhiều mà.” Thiên Nguyệt Triệt hào phóng nói.

“Thật sao?” Đàn đảo mắt, đối với đề nghị của Thiên Nguyệt Triệt rất cao hứng, vốn đang lo lắng về tiền.

Bất quá, chủ tử nói cũng đúng, quốc khố của bệ hạ sợ là dùng thế nào cũng không hết.

Trong ba người ở đây, chỉ có Đàn Thành có nét mặt tương đối cảnh giác, tay nắm vỏ kiếm thật chặt.

“Đang lo lắng cái gì?” Thiên Nguyệt Triệt không nhìn Đàn Thành, chẳng qua là hắn cảm thấy khí tức trên thân Đàn Thành có chút không yên tâm cùng khẩn trương.

Đàn Thành do dự một chút, không biết có nên mở miệng hay không: “Hình như từ khi chúng ta lên thuyền đều bị người khác theo dõi .”

Bắt đầu thì chỉ cảm thấy kỳ quái, cảm giác giống như trong đêm khuya có ánh mắt chăm chú nhìn vào bọn họ, nhưng bây giờ lại khác, rõ ràng đối phương đã lớn mật hơn.

“Không sao, coi như trò chơi là được rồi.” Phàm là có nguyên nhân đều có kết quả, nếu đối phương theo dõi bọn họ, sẽ có thời điểm lộ diện, khẩn trương như vậy lại dễ dàng khiến địch nhân hoài nghi.

“Thuộc hạ không bình tĩnh được như chủ tử.” Đàn Thành có chút xin lỗi, dù sao bảo vệ Thiên Nguyệt Triệt là ý nghĩ duy nhất của hắn, đây gọi là hoàng đế không vội thái giám vội cái gì.

Đêm tối tới rất nhanh, đi dạo một vòng, Thiên Nguyệt Triệt cảm thấy đói bụng, nhìn lại Liệt La Đặc vẫn chưa tới.

Phía trước là một khách điếm cực lớn.

Trước cửa khách điếm lập một tấm bia đá, trên đó có hai chữ: tù đảo.

Tù đảo? Tên kỳ cục.

Cảm giác giống như cái cũi, chẳng lẽ là tên của đảo này?

Nhìn lại khách điếm trước mắt, giống như khách điếm tầm thường, chia làm hai tầng, kiến trúc cổ kính, phong tục so với Mạn La đế quốc có vẻ khác nhau rất lớn.

Ở hoàng thành Mạn La đế quốc, là kiến trúc hiện đại phương Tây pha lẫn với kiến trúc của Trung Quốc cổ đại.

“Vào bên trong khách điếm ngồi một chút, thuận tiện ăn cái gì đó ngon ngon.” Thiên Nguyệt Triệt vừa nói, vừa bước vào.

Ngoài dự liệu, mọi người trong khách điếm nhìn thấy bọn họ đều dị thường kinh ngạc, kinh ngạc không hề che dấu nhưng Thiên Nguyệt Triệt không đọc được cảm xúc của họ.

Cái đảo này thật sự kỳ quái.

Lúc này ngoài cửa lại có hai nam nhân đi vào, một người là thiếu niên, gương mặt đỏ ửng, thật là khả ái, một người là nam nhân trưởng thành, ngũ quan cương nghị vẻ mặt lạnh lùng, nhưng nhìn thiếu niên lại thập phần ôn nhu.

Hai người kia ăn mặc đơn giản nhưng không che được quý khí, chắc chắn là xuất thân quý tộc.

Nam nhân thành thục cùng thiếu niên hoạt bát nhìn qua cũng rất xứng đôi.

Ánh mắt Thiên Nguyệt Triệt quét qua mọi người trong khách điếm, ánh mắt giống nhau, Thiên Nguyệt Triệt phát hiện ánh mắt những người đó lúc thấy hai người kia giống với ánh mắt lúc thấy bọn hắn.

Đều là kinh ngạc.

Kinh ngạc?

Tại sao phải kinh ngạc?

Thiên Nguyệt Triệt không rõ, nhưng trực giác mach bảo, sắp có kịch hay.

Hai người vừa tiến vào, thấy Thiên Nguyệt Triệt, đầu tiên là sửng sốt, sau đó thiếu niên đi tới phía bọn họ, hơn nữa không khách khí ngồi trên ghế của bàn bọn họ: “Có thể ngồi ở đây không?”

Thiếu niên cũng có mắt nhìn người, lúc hỏi ánh mắt hướng phía Thiên Nguyệt Triệt: “Ở trên thuyền từng nhìn thấy ngươi, nhưng rất ít khi thấy ngươi ra khỏi phòng.”

Nguyên lai là bằng hữu cùng ở Mạn La đế quốc lên thuyền, Thiên Nguyệt Triệt mỉm cười gật đầu, không nói gì.

“Lãnh Diện, tới đây nhanh chút.” Thiếu niên thấy Thiên Nguyệt Triệt gật đầu, hướng nam nhân đang đứng bất động vẫy vẫy tay.

Lãnh Diện?

Thiên Nguyệt Triệt nhìn thấy rõ ràng khóe miệng nam tử có chút co quắp, rồi lại nhịn xuống.

Trong lòng nở nụ cười, một đôi rất thú vị, Thiên Nguyệt Triệt nghĩ thầm.

Bàn vuông bốn phía, Thiên Nguyệt Triệt ngồi ở một bên, Đàn cùng Đàn Thành ngồi hai bên, cho nên thiếu niên cùng nam nhân hiển nhiên ngồi đối diện Thiên Nguyệt Triệt, may mà cái bàn không nhỏ, thiếu niên cũng tương đối nhỏ nhắn xinh xắn, cho nên hai người vẫn có thể ngồi một chỗ.

“Ta là Thụy Phi, hắn là Lãnh Diện là được, còn ngươi?” Tính cách Thụy Phi tính cách tương đối hướng ngoại, vừa tự giới thiệu mình, thuận tiện còn nhìn chằm chằm Thiên Nguyệt Triệt: “Ngươi thật xinh đẹp, ta chưa từng thấy qua mỹ nhân xinh đẹp như vậy.”

Nói xong vẫn không quên cười hì hì mấy tiếng.

Vâng, mỹ nhân, mà không phải hài tử, cũng coi như Thụy Phi tôn trọng Thiên Nguyệt Triệt, dù sao không xem hắn là anh nhi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện