Trong Mạn La Các hết thảy đều nguyên vẹn, không hao tổn gì, cũng không có dấu vết phá hư, chăn trên giường cũng là được vén lên, nệm đã sớm lạnh, nhìn cũng đoán được Tu rời giường đã lâu.
“Phụ hoàng?” Thiên Nguyệt Triệt nghi ngờ, tầm mắt chuyển hướng Thiên Nguyệt Thần.
“Quả thực là không có hơi thở của kẻ ngoại cung đi vào, nhưng là …” Thiên Nguyệt Thần ánh mắt ngưng đọng, “Ta cảm thấy được hơi thở của bóng tối.” Thiên Nguyệt Thần gọi chủ nhân của Ám Dạ, Ám Dạ phân tán nhiều nơi, đối với hơi thở màu đen ấy, so với bất cứ kẻ nào cũng là nhạy cảm hơn, hoặc nói những thứ khí hắc ám kia vốn lấy chính hắn làm trung tâm.
“Phụ hoàng, chúng ta đi theo xem.” Theo chút ám hắc khí này, lại dựa theo hiện trạng trước mắt, hẳn là Tu tự mình rời đi.
“Ân.” Thiên Nguyệt Thần gật đầu, hai thân ảnh đồng thời rời đi. Nặc Kiệt khi chạy tới Mạn La Các thì đến bóng dáng cũng chẳng còn, lưu lại hắn câm lặng oán trời.
Hai người lướt qua hoàng cung, xuyên qua rừng cây, “Phụ hoàng, hơi thở bị đứt?” Nhìn thấy Thiên Nguyệt Thần ngừng lại, Thiên Nguyệt Triệt nói.
“Phía trước là Học viện Ma pháp, nơi này là hậu sơn của học viện, Triệt nhi có cảm giác được một tia đặc biệt?”
Thiên Nguyệt Triệt nhắm mắt lại, để cho linh khí của Quang minh thần tử ngưng tụ ở trên người “Cỗ linh khí này rất quen thuộc?” Ánh mắt chợt sáng lên, là linh lực của Thương Khung.
“Đi”
Hai người lướt qua phía sau núi, theo một tia linh lực kia tới một địa phương gần đó, quả nhiên sâu trong phía sau núi, Tu đang ngồi dưới đất, bao quanh là một vòng ma pháp trận, bên cạnh là một bạch y nhân đang miễn cưỡng chống lại cơn buồn ngủ.
“Thương Khung” Thiên Nguyệt Triệt di động thân ảnh lướt tới, “Đây là đang làm gì đó?” Thiên Nguyệt Triệt cảm giác đầu mình có một dấu hỏi rất lớn, cái này, tên Thương Khung kia mấy ngày liền không thấy đâu, còn tưởng là y quay về Tinh Linh tộc, thế nào lại xuất hiện ở nơi này? “Thiên Nguyệt Triệt.” Thương Khung ánh mắt sáng lên, dư quan liếc về nam nhân phía sau Thiên Nguyệt Triệt, có chút khó xử, cái tên Thiên Nguyệt Thần âm hồn bất tán kia,‘Mấy ngày qua hắn đi nơi nào?’ Tất nhiên là đi chứng minh, mình đối với Thiên Nguyệt Thần là vô tình, nhưng ngay tại lúc mình xác nhận bản thân không có cảm giác gì với y thì cái tên nam nhân chết tiệt ấy lại xuất hiện.
Thiên Nguyệt Triệt hướng tầm mắt đảo qua Thiên Nguyệt Thần lẫn Thương Khung, trong lòng nghi ngờ vạn phần, từ lúc nào phụ hoàng cùng Thiên Khung lại dùng ánh mắt trao đổi, hai nam nhân này không phải luôn xung khắc như nước với lửa sao?
“Ngươi không phải là dời đi rồi chứ? Tại sao lại ở chỗ này, hơn nữa Tu hắn …” Thiên Nguyệt Triệt biết Tu đang trong quá trình tinh lọc….”Là ngươi”. Lúc này, nơi đây chỉ có Thương Khung, nói vậy là y đang giúp hắn tinh lọc khí tức Ám hắc.
Thương Khung từ trên cỏ đứng lên, “Ta mấy ngày nay ở hoàng thành du ngoạn có cảm giác được tại cổng hoàng thành khí tức Ám hắc phát ra rất mạnh, sau lại thấy ngươi mang người này trở về, liền không có suy nghĩ nhiều, tiếp tục lữ trình của mình. Hôm nay, vốn là tính toán tìm ngươi chào một tiếng nhưng lại thấy người này từ trong Mạn La Các đi ra, hơn nữa nét mặt tan rã, ta nghĩ … hắn là bị khống chế.”
“Cái gì?” Thiên Nguyệt Triệt biết trị liệu bằng ma pháp phần ngọn không trị được hết, lúc trước vẫn biết trong cơ thể Tu vẫn còn hơi thở ta ác tồn lưu, nhưng bình thường thứ đó không có nhúc nhích, bọn họ liền tìm không được cách đẩy nó ra, nếu như tùy ý tinh lọc sẽ làm cho nguyên thần của Tu tổn thương, cho nên vẫn một mực chờ đợi, cũng không nghĩ tới để cho Thương Khung bắt gặp.
Trên thân Tu, luồn khí hắc ám đang không ngừng thoát ra. Thiên Nguyệt Triệt nhìn hắn lại nhớ tới Đàn Thành, trong lòng có chút lo lắng. Đàn Thành theo mình tám năm nay, tám năm này không chỉ là tình chủ tớ, còn có tạo thành thói quen với sự hiện hữu của hắn. Đàn thành bình thường an tĩnh, vô cùng nội liễm, không giống với Liệt La Đặc dài dòng, một yên một hoạt, như người trợ thủ đắc lực ở bên cạnh, dù ai cũng không cách nào thay thế được.
Nếu như Tu bị thương nặng như vậy, Đàn Thành, ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện gì bất trắc.
Cho đến khi một thân hắc ám trong Tu được thanh lọc xong, hắn vô lực ngã trên mặt đất, Thiên Nguyệt Triệt từ trong Tạp Cơ Tư thả Thủ Điện Đồng ra, để nàng ôm Tu trở về. Xoay người nhìn Thương Khung, nét mặt có chút không tự nhiên, Thiên Nguyệt Triệt cười nói, “Ngươi sao?”
Thương Khung thật sự là không muốn tới cái nơi nào đó mà ở đó có sự hiện diện của Thiên Nguyệt Thần, nhưng ánh mắt của Thiên Nguyệt Thần lại kích thích lòng tự cao tự đại trong hắn, “Bổn hoàng vừa rồi cứu hắn một mạng, vốn nên cho hắn biết ân nhân đích thực của hắn là ai.”
“Làm điều thừa.” Thiên Nguyệt Thần cười lạnh, nói, “Nếu chẳng qua là chỉ có thế, không cần ngươi mở miệng, trẫm sẽ tự giúp chuyển lời.”
“Hừ, tiểu nhân vô sỉ, bổn hoàng mới không tin ngươi.” Thương Khung ngẩng đầu, lách qua bên người Thiên Nguyệt Thần,‘không tin hắn, tuyệt đối không tin cái tên vô sỉ tiểu nhân này’.
Thiê Nguyệt Thần nhíu mày, ai mới là vô sỉ tiểu nhân? Kết quả là nan nhân kia cước bộ tăng tốc, còn đang ra sức chạy ở phía trước, Thương Khung tự nhiên không nghĩ tới bản thân đang sử dụng phương pháp di chuyển siêu lạc hâu này, cuối cùng cả hai đồng thời vận khởi linh lực hướng phía hoàng cung mà đi, lưu lại Thiên Nguyệt Triệt cơ hồ ngơ ngác ở chỗ này,‘hai tên chết tiệt, thế nào lại từ lão hóa ấu hết vậy.’
Cũng là phụ hoàng, thế nào luôn cùng Thương Khung so đo, bất quá… Thiên Nguyệt Triệt khóe môi cong lên nở nụ cười,cảm giác như vậy ….. thật tốt.
Đột nhiên, cước bộ dừng lại, vốn là mỉm cười, con mắt lúc này lại híp lại, vừa rồi không có phát hiện, lúc này mới cảm giác ra còn một cỗ hơi thở khác tồn tại, có người?
Hai mắt nhìn khắp bốn phía, một mảnh rừng rậm, căn bản không thể nào phát hiện người thứ ba quanh đây.
Là ai? Là ai có linh lực thâm hậu như vậy, ở trước mặt bọn họ núp mình, nhìn bộ dáng người nọ có lẽ trước khi bọn họ tới đã tại rồi, hoặc là đặc biệt chờ chực ở nơi đây, chẳng lẽ …Quang mang sắc bén lóe lên trong mắt Thiên Nguyệt Triệt,‘đối phương là đặc biệt chờ Tu sao?’
Thương Khung đã nói, thời điểm hắn nhìn thấy Tu, hai mắt Tu tan rã, tựa hồ như bị khống chế lý trí, nói như vậy …
Lại một lần nữa, Thiên Nguyệt Triệt nhếch môi cười khinh thường,‘Tới đúng lúc lắm.’
…
Trong Mạn La Các, hai đại nam nhân kia đang mắt to trừng mắt hí, Thiên Nguyệt Triệt có chút bất đắc dĩ, tựa hồ bây giờ mới là lúc bắt đầu đấu nhau nha.
“Tu thế nào?” Đi tới bên giường, nhìn khuôn mặt đã dần khôi phục lại huyết sắc, Thiên Nguyệt Triệt liền hướng y liệu sư hỏi sự tình.
“Hồi tiểu điện hạ, Tu đại nhân tĩnh dưỡng so với mấy ngày trước đã tốt lên nhiều, nội thương cũng khôi phục nhanh hơn dự tính của thần.” Y liệu sư chi tiết bẩm.
Đây là đương nhiên, thân thể sau khi tinh lọc, trên người chỉ thuần tịnh khí, thân thể ắt sẽ hồi phục như cũ nhanh thôi.