“Mọi việc rất tốt, chẳng qua là tỷ tỷ hôn ta sau đó liền đi , tỷ tỷ nói chờ ta có năng lực gọi nàng, nàng sẽ ra gặp ta, nàng còn nói cái này gọi là khế… uớc.”

Thiên Nguyệt Triệt cố ý đem hai chữ này nói thật chậm, cũng tăng thêm giọng điệu.

Giống như trong dự liệu của hắn năm lão đầu càng không thể tin, tiểu oa nhi này cùng Quang Tinh Linh vương tộc định khế ước sao? Hay đây chẳng qua là ai đó lừa gạt tiểu oa nhi? Nếu là lừa gạt… , không không không, với sự thông minh tài trí của tiểu oa nhi căn bản là không thể nào bị lừa, nói cách khác khả năng chuyện này là thật rất lớn.

Nói như vậy, năm lão đầu nhìn nhau một chút.

Cho dù là Tinh Linh cũng có khuynh hướng ma pháp, nhưng không biết ma pháp của công chúa Quang Tinh Linh Vương tộc cùng tiểu oa nhi ký kết khế ước là loại nào? Có dụng ý gì?

Song một khi chủ nhân cùng Tinh Linh ký kết khế ước, trừ phi chủ nhân kêu gọi Tinh Linh, nếu không Tinh Linh không thể nào tự xuất hiện.

“Oa nhi, ngươi biết ngươi là ai, biết ngươi đang làm cái gì sao?” Thanh y lão đầu ngừng lại một chút, hỏi.

“Thanh y gia gia đang lo lắng cho Triệt nhi sao?” Biết năm lão đầu này đối với hắn cũng không tệ lắm, chẳng qua là không nghĩ tới mới có mấy ngày ngắn ngủi, mấy cái lão đầu này… : “Gia gia yên tâm, Triệt nhi biết mình đang làm cái gì.”

Từ kiếp trước, khi lão đầu kia chuyển quyền thừa kế gia tộc cho ta, ta liền biết mình phải làm cái gì.

“Năm vị gia gia, Triệt nhi đến nội viện luyện tập, hy vọng trước lúc Triệt nhi hồi cung có thể cho Triệt nhi một đáp án.” Bất kể nơi nào cũng là thế giới cường giả sinh tồn, ngoài cái này, bản thân hắn cũng rất có hứng thú với vật kia.

Nhìn bóng dáng Thiên Nguyệt Triệt rời khỏi tầm mắt của bọn họ, năm lão đầu cau mày nhìn nhau, liên tục không nói gì.

Về Thiên Nguyệt Triệt, hôm nay có thể nói là chân chính nhận thức, lục điện hạ của Mạn La đế quốc quả thật danh dương thiên hạ a.

Chỉ việc hôm nay cũng đủ để cho bọn họ rung động, huống chi buổi lễ sinh thần ngày ấy của bệ hạ.

Mặt trời lặn phía tây, thời gian một ngày trôi qua trong nháy mắt, Thiên Nguyệt Triệt lấm tấm một chút mồ hôi từ trong viện đi ra, năm lão đầu nhất tề đứng ở một bên.

“Tiểu oa nhi… .” Bạch y lão đầu vẫy vẫy tay, nở nụ cười từ ái như cũ, những người không biết chắc chắn cho rằng hắn là người thân của tiểu oa nhi.

“Bạch gia gia.” Thiên Nguyệt Triệt tiêu sái đến trước mặt bọn họ, giơ tay nhấc chân thoải mái không lộ ra mệt mỏi, chẳng qua là trên khuôn mặt nhỏ nhắn có mấy phần tro bụi, trên tóc có một số lá cây.

“Tiểu oa nhi, toàn thân của ngươi là?” Hoàn hảo đi đến nội viện luyện tập khẩu ngữ, làm sao qua một ngày lại chật vật như vậy .

Ân?

Thiên Nguyệt Triệt lắc đầu: “Gia gia, đã nghĩ kỹ vấn đề Triệt nhi muốn biết rồi sao?”

Năm người trầm mặc một chút, gật đầu: “Tiểu oa nhi, chúng ta nói việc này cho ngươi biết, nhưng ngươi nhất định phải đáp ứng bọn ta, không nắm chắc mười phần, không được mạo hiểm.”

Thiên Nguyệt Triệt cũng không nóng vội, thành thật gật đầu, kì thực trong lòng đang suy nghĩ: nếu ta muốn đi, cũng sẽ không nói cho các ngươi biết.

“Trong truyền thuyết, lúc tổ tông sáng lập đại lục này, ngũ hành ma pháp phát ra từ một nơi, mà nơi đó gọi là Ma huyền sâm lâm. Nghe nói trong Ma huyền sâm lâm có một ma thú hấp thu tinh khí của thiên địa, tinh hoa của nhật nguyệt, ma thú đó gọi là ngũ hành thú, ngũ hành thú không giống với bất kỳ ma thú nào. Nó chẳng những tinh thông linh tính, hơn nữa còn có thể đồng thời biến chuyển ngũ hành ma pháp, phải biết rằng từ trước đến nay ma thú chỉ có thể tu luyện một loại ma pháp, cho nên thiên hạ đã từng có lời đồn đãi, người có được ma thú này sẽ có được thiên hạ.”

Nga?

Người có được ma thú này sẽ có được thiên hạ?

Cũng không phải là Ỷ Thiên kiếm cùng Đồ Long đao: “Lời nói vô căn cứ.” Thiên Nguyệt Triệt quyệt quyệt mũi.

“Có lẽ tiểu điện hạ không tin.” Giọng nói của Hồng y lão đầu trở nên tôn kính: “Nhưng không có lửa thì sao có khỏi, trong truyền thuyết, ngàn năm trước từng có người nhìn thấy qua con thú này, bị một nam tử tuyệt đẹp hàng phục, cũng có người nhìn thấy qua nam tử kia mang theo con thú này bay lượn trong thiên địa.”

Nhìn sắc mặt những lão đầu hiện lên sự hâm mộ, Thiên Nguyệt Triệt biết bọn họ không phải muốn ma thú kia, mà chỉ ao ước lúc còn sống có thể được thấy thần thú trong truyền thuyết kia một lần.

“Nếu đã thấy, có thể có bức họa của con thú này không?” Hồng y lão đầu có nói một câu, không có lửa thì sao có có khói, đã có truyền thuyết như vậy, thì cũng có cái gì đó chứng minh nó tồn tại.

“Này… .” Hồng y lão đầu có chút khó xử: “Để cho tiểu điện hạ chê cười.”

Đừng nói không có hình vẽ của ma thú, ngay cả màu da của ma thú họ cũng không biết.

Thiên Nguyệt Triệt cũng không có để ý, chẳng qua là khóe miệng hiện ra nụ cười như có như không, nếu không phải là bịa đặt thì nên có một chút manh mối. Nhưng ngay cả một chút cũng không có, thật giả khó phân biệt .

“Tiểu điện hạ… Tiểu điện hạ… .” Rất xa nghe thấy thanh âm cao vút của Nặc Kiệt truyền đến, chắc là phụ hoàng gọi Nặc Kiệt tới đón hắn.

Cho nên Thiên Nguyệt Triệt dừng cuộc nói chuyện, hướng phía năm lão đầu vui vẻ nói: “Gia gia, Triệt nhi phải đi về, hôm nay Triệt nhi đã tặng một phần lễ vật cho năm gia gia nha.”

Cho đến khi bóng dáng của Thiên Nguyệt Triệt biến mất ở cửa, năm lão đầu mới bước vào nội viện.

Thấy tình cảnh bên trong, năm lão đầu nhất thời thả lỏng.

Song, khi bọn hắn thấy bức họa trên vách tường, mười con mắt thiếu chút nữa rớt xuống.

Thiên Nguyệt Triệt viết lại một câu.

Chữ viết thanh tú, mặc dù không tính là có lực mạnh mẽ, nhưng lại phiêu dật cùng tràn đầy khí phách.

Hoàng y lão đầu nhanh chóng đi đến vách tường, chỉ thấy phía sau bức họa có một cơ quan, khởi động, từ trên vách tường xuất hiện một cửa đá, đẩy cửa đá ra đi dọc theo bên trong mật đạo, đến cuối cùng, nghiễm nhiên là một cảnh tượng khác.

Đó là trận pháp thiết lập dựa vào ngũ hành nguyên tố cùng ngũ hành bát quái trong rừng trúc, mà giờ khắc này những thứ gọi là trận pháp kia đã bị phá rối tinh rối mù.

Trong trúc trận, ngay cả một cây trúc còn nguyên vẹn cũng không tìm được.

Khó trách trên mặt tiểu oa nhi có chút bẩn, trên tóc cũng có lá cây, nguyên lai tên tiểu tử này tìm tới đây.

Năm lão đầu do dự nhìn tâm huyết cả đời của mình bị hủy mà không biết nên khóc hay nên cười.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện