“Nếu Triệt nhi thích, cứ cầm lấy.” Mắt phượng hẹp dài nhìn hài tử trong ngực, trong mắt gợn sóng mang theo ba phần ôn nhu, bảy phần bí hiểm.

“Ân.” Bé gật đầu, thân thể ở trong lòng Thiên Nguyệt Thần điều chỉnh vị trí thoải mái một chút, sau đó hướng về phía Liệt Tư Ban Lỗ mỉm cười: “Anh Túc đế quốc hậu lễ như thế, Triệt nhi thay phụ hoàng cám ơn hữu hảo của hoàng đế tệ quốc, lễ cũng mang mấy phần kính ý, Mạn La đế quốc cũng nên đáp lễ mới phải.”

“Tiểu điện hạ không cần khách khí, hôm nay là sinh thần hoàng đế bế hạ của tệ quốc, nào có đạo lý tệ quốc đáp lễ.” Liệt Tư Ban Lỗ cẩn cẩn dực dực (cẩn thận từng li từng tí) trả lời.

“Tướng quân cũng không cần phải khách khí, phần lễ này tướng quân cứ nhận, Nặc Kiệt.” Thanh âm thanh thúy dễ nghe vang lên trong đại điện, dung nhan phá lệ động lòng người, cho dù là hài đồng năm tuổi, khí chất của Thiên Nguyệt Triệt cũng làm ánh mắt của người khác kìm lòng không đậu mà hướng về.

“Tiểu điện hạ, có nô tài.” Nặc Kiệt trả lời cũng là dị thường hưng phấn.

“Đi bưng một chậu nước tới, nước trong suốt thấy đáy, không được có vẩn đục.” Thiên Nguyệt Triệt liên tục cười, mở miệng.

Nước? Nặc Kiệt hoài nghi mình có thể nghe lầm hay không, nhưng ngay cả như vậy, hắn vẫn theo sự phân phó của Thiên Nguyệt Triệt đi bưng một chậu nước tới.

“Tiểu điện hạ, nước ngài muốn.” Thủy quang trong suốt lóe điểm sáng, ở Mạn La đế quốc bốn mùa như mùa xuân, nước giếng cũng trong suốt như ngọc thạch.

Thiên Nguyệt Triệt giơ giơ lễ vật trong tay lên: “Đang ngồi ở đây ai cũng biết, Anh Túc đế quốc bốn mùa như mùa hạ, hàng năm thiếu hụt nguồn nước, mà nước ta lại trái ngược, nguồn nước phong phú, cho nên bổn điện đem chậu nước trong tay Nặc Kiệt tặng cho tướng quân, là lễ vật không còn gì tốt hơn, đương nhiên một chậu nước sao có thể biểu hiện hết tâm ý của nước ta.” Cầm lấy cái hộp nhỏ nhẹ buông lỏng, cái hộp ở trong mắt mọi người chậm rãi tiến vào trong nước.

A…

Trong phút chốc tiếng nghị luận nổi lên bốn phía, ánh mắt Liệt Tư Ban Lỗ co rụt lại, ở đây chỉ có Thiên Nguyệt Thần từ đầu đến cuối đều chăm chú nhìn Thiên Nguyệt Triệt.

“Như vậy có thể đem tâm ý của hai nước dung hợp chung một chỗ, tướng quân có cảm thấy hay không, phần lễ vật này càng thêm quý trọng?” Thiên Nguyệt Triệt cười đùa, đã đại biểu cho vận mệnh mà tương lai hai quốc gia sẽ đối mặt, một cuộc máu tanh cùng giết chóc cũng ở nơi đây tuyên bố bắt đầu, không, phải nói là thật lâu trước đây đã định sẽ bắt đầu.

“Tiểu điện hạ quả nhiên thiên tư thông tuệ, Liệt Tư Ban Lỗ bội phục, đừng nói quý quốc, dõi mắt thiên hạ cũng tìm không ra người thứ hai lanh lợi động lòng người như tiểu điện hạ.” Đem nghi ngờ cùng rung động chôn ở đáy lòng, Liệt Tư Ban Lỗ rộng lượng mở miệng. Thiên Nguyệt Thần dung túng tiểu hoàng tử này, trong mắt kia từ đầu đến cuối đều là tiếu ý, hai người bọn họ trong lúc đó dường như không có ngăn cách, Liệt Tư Ban Lỗ phát hiện phụ tử hai người càng giống bằng hữu, hoặc có thể nói là ái nhân? Ái nhân?

Đáy lòng đột nhiên bốc lên một tia ý niệm kia mà cảm thấy bất khả tư nghị (khó có thể tưởng tượng), nhưng là Thiên Nguyệt Triệt tín nhiệm Thiên Nguyệt Thần giống như bằng hữu, Thiên Nguyệt Thần đối với Thiên Nguyệt Triệt sủng nịch giống như ái nhân, bọn họ trong lúc đó…

“Lời khen của tướng quân bổn điện hạ nhận.” Thiên Nguyệt Triệt từ trong nước lấy lên cái hộp, sau đó tiếp lấy khăn tay Nặc Kiệt đưa lên, đem nước đọng quanh thân cái hộp lau khô.

Liệt Tư Ban Lỗ hiểu rõ vừa rồi hết thảy chỉ là một quá trình, bây giờ mới là kết quả, bởi vì mới vừa rồi hắn dùng khăn tay lau tay, cho nên tiểu điện hạ này đáp lễ cho hắn.

Thiên Nguyệt Triệt a, một chuyến đi này thực không tệ a.

Thiên Nguyệt Thần nắm lấy bàn tay Thiên Nguyệt Triệt bị nước làm ướt: “Không phải sợ lạnh sao? Còn nghịch nước, bị cảm thì làm sao bây giờ?” Thanh âm giống như là vô tình thốt ra không nhẹ cũng không nặng, lại có thể rõ ràng truyền vào trong tai mỗi người.

Cho nên là cố ý.

Thiên Nguyệt Triệt cũng không khách khí, đem bàn tay nhỏ lạnh lẽo nhét vào trong lồng ngực Thiên Nguyệt Thần: “Lồng ngực của phụ hoàng đủ ấm mà.”

Thanh âm có chút làm nũng.

Thiên Nguyệt Thần cười không nói gì, đem hài tử ôm chặt trong ngực, cúi đầu xẹt qua bên tai Thiên Nguyệt Triệt, nhẹ giọng nói nhỏ: hôm nay đùa đủ tận hứng đi.

Ngày hôm sau lục hoàng tử Thiên Nguyệt Triệt của Mạn La đế quốc danh dương thiên hạ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện