“Tròn một tháng, tại sao Triệt nhi vẫn chưa tỉnh lại?” Thiên Nguyệt Thần nhẫn nại đã đến cực hạn, ưu nhã cùng phong độ ngày xưa hoàn toàn không còn nữa.
“Vi thần cũng rất kinh ngạc, dựa theo tình huống tiểu điện hạ đã sớm tỉnh, hơn nữa thân thể tiểu điện hạ khôi phục vô cùng tốt, máu của điện hạ cũng không có phát sinh kháng cự, hơn nữa… .” Lôi Á Thư Đặc nói đến một nửa thì ngừng lại.
“Nói.”
“Vi thần cả gan, thân thể tiểu điện hạ không giống người bình thường, đầu tiên còn không quan sát đến, nhưng kể từ khi tiểu điện hạ đổi lại máu của bệ hạ, mỗi lần vi thần dùng quang hệ ma pháp trị liệu cho tiểu điện hạ, có thể rất rõ ràng cảm nhận được hai cỗ lực lượng chống lại nhau.”
“Ý của ngươi là máu của trẫm cũng là một nguyên nhân trong đó khiến hắn không tỉnh lại?” Thiên Nguyệt Thần đứng ở bên giường đưa lưng về phía Lôi Á Thư Đặc.
Lôi Á Thư Đặc nén lời nói trong cổ họng, thế nào cũng không dám phát ra.
“Nói, trẫm muốn nghe lời nói thật.” Thiên Nguyệt Thần xoay người, mục mâu hắc sắc làm cho người ta nhìn không ra tâm tình, nhưng chân mày nhíu lại, mơ hồ có thể thấy được lúc này hắn đã nhẫn nại đến giới hạn.
“Vâng.” Lôi Á Thư Đặc nhuận nhuận cổ họng, đã chuẩn bị đem đầu đặt trên lưỡi đao: “Hoán huyết đêm đó, vi thần… Vi thần thấy được hai mắt bệ hạ đỏ như máu, vi thần cả gan… .” Thanh âm bắt đầu có một tia run rẩy: “Cả gan xin hỏi bệ hạ có phải là Ám Dạ chi tử hay không?”
“Đông” một tiếng, nương theo thấy hai chân Lôi Á Thư Đặc ngã xuống đất, mục mâu của Thiên Nguyệt Thần bắt đầu biến thành màu đỏ như máu, nụ cười có chút tà mị cùng thị huyết: “Ngươi nói chính là đôi mắt này sao? Thanh âm trầm thấp giống như là từ bên bờ hắc ám truyền đến, khiến cho Lôi Á Thư Đặc bị khống chế không thể nhúc nhích, tim dường như muốn từ trong thân thể nhảy ra.
“Tiếp tục, Ám Dạ chi tử cùng với việc hoàng nhi đến bây giờ còn không thanh tỉnh có liên hệ gì?” Lời nói của Thiên Nguyệt Thần ngoài dự liệu của Lôi Á Thư Đặc.
Lôi Á Thư Đặc là đại đạo sư quang hệ ma pháp, cảm nhận được đế vương không có ý tứ trách tội hắn, hồi thần tiếp tục nói: “Nếu bệ hạ là Ám Dạ chi tử, như vậy vi thần cả gan đoán ma pháp của bệ hạ hẳn là ma pháp hắc ám, bệ hạ chuyển máu sang thân thể tiểu điện hạ cũng mang theo nguyên tố ma pháp hắc ám.”
“Cho nên ngươi nói trên người hoàng nhi có hai loại lực lượng chống lại, trong đó một loại là sức mạnh hắc ám của trẫm, như vậy còn lại là loại nào?” Ánh mắt lại hiện lên toan tính thú vị, Tiểu đông tây quả nhiên thú vị vô cùng, cũng không uổng máu trên người trẫm, lực lượng thần bí a, song sắc Mạn Đà La…
“Vi thần xấu hổ, vi thần cũng không biết, nhưng có thể cùng hắc ám ma pháp sinh ra đối kháng cũng chỉ có quang minh ma pháp ( quang hệ ma pháp ), cho nên vi thần phỏng đoán lúc tiểu điện hạ xuất hiện thì trong cơ thể liền mang theo quang minh ma pháp.”
“Nga?” Nhíu mày nhìn tiểu đông tây ngủ ở trên giường lộ ra nụ cười ngọt ngào, Thiên Nguyệt Thần không thể tin được ngón tay của tiểu đông tây lại nhẹ nhàng giật giật.
Ân…
Cái miệng anh đào nhỏ nhắn phát ra than nhẹ, tay nhỏ bé vươn ra xoa xoa cái mũi.
Đây là nơi nào?
Mắt thế nào cũng không mở ra được, toàn thân đau đớn giống như là bị đao cắt, tử sắc, hắn nhớ kỹ lúc trước mở mắt chung quanh là một mảnh tử sắc.
Tử sắc, màu sắc hắn yêu nhất, bao hàm hắc sắc thần bí cùng phấn sắc (màu hồng) lãng mạn.
Nhưng là tại sao? Tại sao bốn phía lại là một mảnh tử sắc.
Lông mi bắt đầu khẽ giật, mí mắt non mịn từ từ mở ra, đôi mắt linh quang tò mò nhìn bốn phía, đập vào mắt là xa lạ hết thảy, đây là nơi nào?
Nằm ở trên chăn lông, đỉnh đầu hướng về bên cạnh chuyển động, đồ dung đều mang phong cách văn nhã cổ xưa, mang theo một chút thời thượng, sau đó tầm mắt một khắc nhìn thấy người kia liền ngưng chuyển động.
Mục mâu kia giống như đêm tối, thâm thúy hàm chứa tiếu ý (ý cười) thú vị chăm chú nhìn vào hắn.
“Ta là phụ hoàng của ngươi, Tiểu đông tây của ta.” Nam nhân giống như nhìn thấu nghi ngờ trong ánh mắt hắn, thanh âm trầm thấp tràn ra.
“Bệ hạ, ánh mắt tiểu điện hạ… .” Thanh âm sợ hãi của Lôi Á Thư Đặc từ một bên truyền đến.
“Vi thần cũng rất kinh ngạc, dựa theo tình huống tiểu điện hạ đã sớm tỉnh, hơn nữa thân thể tiểu điện hạ khôi phục vô cùng tốt, máu của điện hạ cũng không có phát sinh kháng cự, hơn nữa… .” Lôi Á Thư Đặc nói đến một nửa thì ngừng lại.
“Nói.”
“Vi thần cả gan, thân thể tiểu điện hạ không giống người bình thường, đầu tiên còn không quan sát đến, nhưng kể từ khi tiểu điện hạ đổi lại máu của bệ hạ, mỗi lần vi thần dùng quang hệ ma pháp trị liệu cho tiểu điện hạ, có thể rất rõ ràng cảm nhận được hai cỗ lực lượng chống lại nhau.”
“Ý của ngươi là máu của trẫm cũng là một nguyên nhân trong đó khiến hắn không tỉnh lại?” Thiên Nguyệt Thần đứng ở bên giường đưa lưng về phía Lôi Á Thư Đặc.
Lôi Á Thư Đặc nén lời nói trong cổ họng, thế nào cũng không dám phát ra.
“Nói, trẫm muốn nghe lời nói thật.” Thiên Nguyệt Thần xoay người, mục mâu hắc sắc làm cho người ta nhìn không ra tâm tình, nhưng chân mày nhíu lại, mơ hồ có thể thấy được lúc này hắn đã nhẫn nại đến giới hạn.
“Vâng.” Lôi Á Thư Đặc nhuận nhuận cổ họng, đã chuẩn bị đem đầu đặt trên lưỡi đao: “Hoán huyết đêm đó, vi thần… Vi thần thấy được hai mắt bệ hạ đỏ như máu, vi thần cả gan… .” Thanh âm bắt đầu có một tia run rẩy: “Cả gan xin hỏi bệ hạ có phải là Ám Dạ chi tử hay không?”
“Đông” một tiếng, nương theo thấy hai chân Lôi Á Thư Đặc ngã xuống đất, mục mâu của Thiên Nguyệt Thần bắt đầu biến thành màu đỏ như máu, nụ cười có chút tà mị cùng thị huyết: “Ngươi nói chính là đôi mắt này sao? Thanh âm trầm thấp giống như là từ bên bờ hắc ám truyền đến, khiến cho Lôi Á Thư Đặc bị khống chế không thể nhúc nhích, tim dường như muốn từ trong thân thể nhảy ra.
“Tiếp tục, Ám Dạ chi tử cùng với việc hoàng nhi đến bây giờ còn không thanh tỉnh có liên hệ gì?” Lời nói của Thiên Nguyệt Thần ngoài dự liệu của Lôi Á Thư Đặc.
Lôi Á Thư Đặc là đại đạo sư quang hệ ma pháp, cảm nhận được đế vương không có ý tứ trách tội hắn, hồi thần tiếp tục nói: “Nếu bệ hạ là Ám Dạ chi tử, như vậy vi thần cả gan đoán ma pháp của bệ hạ hẳn là ma pháp hắc ám, bệ hạ chuyển máu sang thân thể tiểu điện hạ cũng mang theo nguyên tố ma pháp hắc ám.”
“Cho nên ngươi nói trên người hoàng nhi có hai loại lực lượng chống lại, trong đó một loại là sức mạnh hắc ám của trẫm, như vậy còn lại là loại nào?” Ánh mắt lại hiện lên toan tính thú vị, Tiểu đông tây quả nhiên thú vị vô cùng, cũng không uổng máu trên người trẫm, lực lượng thần bí a, song sắc Mạn Đà La…
“Vi thần xấu hổ, vi thần cũng không biết, nhưng có thể cùng hắc ám ma pháp sinh ra đối kháng cũng chỉ có quang minh ma pháp ( quang hệ ma pháp ), cho nên vi thần phỏng đoán lúc tiểu điện hạ xuất hiện thì trong cơ thể liền mang theo quang minh ma pháp.”
“Nga?” Nhíu mày nhìn tiểu đông tây ngủ ở trên giường lộ ra nụ cười ngọt ngào, Thiên Nguyệt Thần không thể tin được ngón tay của tiểu đông tây lại nhẹ nhàng giật giật.
Ân…
Cái miệng anh đào nhỏ nhắn phát ra than nhẹ, tay nhỏ bé vươn ra xoa xoa cái mũi.
Đây là nơi nào?
Mắt thế nào cũng không mở ra được, toàn thân đau đớn giống như là bị đao cắt, tử sắc, hắn nhớ kỹ lúc trước mở mắt chung quanh là một mảnh tử sắc.
Tử sắc, màu sắc hắn yêu nhất, bao hàm hắc sắc thần bí cùng phấn sắc (màu hồng) lãng mạn.
Nhưng là tại sao? Tại sao bốn phía lại là một mảnh tử sắc.
Lông mi bắt đầu khẽ giật, mí mắt non mịn từ từ mở ra, đôi mắt linh quang tò mò nhìn bốn phía, đập vào mắt là xa lạ hết thảy, đây là nơi nào?
Nằm ở trên chăn lông, đỉnh đầu hướng về bên cạnh chuyển động, đồ dung đều mang phong cách văn nhã cổ xưa, mang theo một chút thời thượng, sau đó tầm mắt một khắc nhìn thấy người kia liền ngưng chuyển động.
Mục mâu kia giống như đêm tối, thâm thúy hàm chứa tiếu ý (ý cười) thú vị chăm chú nhìn vào hắn.
“Ta là phụ hoàng của ngươi, Tiểu đông tây của ta.” Nam nhân giống như nhìn thấu nghi ngờ trong ánh mắt hắn, thanh âm trầm thấp tràn ra.
“Bệ hạ, ánh mắt tiểu điện hạ… .” Thanh âm sợ hãi của Lôi Á Thư Đặc từ một bên truyền đến.
Danh sách chương