Từ tế ti tháp trở lại, vừa bước vào Kim Long điện đã nghe bên trong ầm ĩ lật trời.
“Nửa đêm canh ba, cảm thấy chưa đủ náo nhiệt sao?” Thanh âm âm lãnh từ cửa vang lên, tầm mắt Thiên Nguyệt Thần lạnh lùng nhìn mọi người chung quanh, “Nếu đánh thức Triệt nhi, trẫm đem đầu bọn ngươi cắt đi ném vào trong động xà.”
Không nhìn mọi người đang phát run quỳ trên mặt đất, bóng dáng lướt nhanh qua cánh cửa đi vào tẩm cung.
Đi vào tẩm cung Thiên Nguyệt Thần mới phát hiện náo nhiệt phía ngoài phải tôn náo nhiệt bên trong là sư phụ .
“Đây là có chuyện gì?” Thanh âm không tự chủ được mà cao lên, hơi thở lạnh lùng theo sự tức giận của Thiên Nguyệt Thần mà bắt đầu phát ra.
“Bệ hạ.”
“Bệ hạ.”
Tất cả mọi người nhất tề quỳ xuống.
Tầm mắt Thiên Nguyệt Thần quét qua cung nữ, thái giám, cuối cùng đem ánh mắt dừng lại trên người Nặc Kiệt: “Ngươi ngại cổ đeo quá lâu.”
“Bệ hạ, tiểu hoàng tử đã xảy ra chuyện.” Nặc Kiệt run rẩy trả lời.
Cái gì? Hai chân vô tình đá văng người quỳ trước mặt hắn, nhanh chóng đi tới long sàng, tâm chấn động mạnh một cái, chỉ thấy khuôn mặt phấn phấn nhỏ nhắn lúc này đã trở nên tái nhợt, cái miệng đỏ bừng nhỏ nhắn còn không ngừng hộc bọt mép, cái trán không ngừng đổ mồ hôi, nếu không phải văn trướng (cái màn) kim sắc làm nổi bật khuôn mặt, chắc chắn làm cho người ta cảm thấy lúc này tiểu gia khỏa không khác gì người chết.
Nhanh chóng vén chăn tơ lên đem tiểu đông tây nằm đơn độc ở trên long sàng ôm vào trong ngực, tay run lên, tại sao người tiểu gia hỏa lại lạnh như vậy.
“Y sư đâu? Trị liệu sư đâu?” Thanh âm lạnh xuống một lần nữa, Thiên Nguyệt Thần chưa bao giờ phát hiện tâm mình sẽ khẩn trương như vậy, giờ khắc này hắn phảng phất có một loại vọng động muốn giết người, là ai, là ai để cho tiểu đông tây của hắn biến thành như vậy, hắn phải lột da y, rút gân y, rút hết máu trong người y.
“Truyền… Đã đi truyền… .” Nặc Kiệt một tay xoa mồ hôi lạnh một bên trả lời, từ nhỏ đi theo bệ hạ, chưa từng thấy hắn tức giận như vậy.
Bệ hạ luôn luôn ưu nhã, biếng nhác, đối với chuyện gì cũng sẽ không để ý, nhưng lần này đối đãi với tiểu hoàng tử cư nhiên, cư nhiên…
“Ngươi tự mình đi cho trẫm, một nén nhang, trẫm chỉ cho bọn họ một nén nhang… .”
Ân…
Không đợi Thiên Nguyệt Thần nói hết lời, Thiên Nguyệt Triệt trong lòng ngực của hắn phát ra than nhẹ, bởi vì thân thể trở nên lạnh nên cảm thấy không thoải mái, trong miệng không ngừng phát ra thanh âm ô ô, bàn tay nhỏ bé cố gắng từ trong chăn vươn ra, tới gần người Thiên Nguyệt Thần, bởi vì thân thể con người có nhiệt độ cao hơn.
Thiên Nguyệt Thần nhíu chân mày, sau đó giải khai y phục của mình, lồng ngực dày rộng phơi bày trước mặt mọi người, đương nhiên không có một người dám ngẩng đầu xem.
Theo sau kéo chăn tơ phủ lấy Thiên Nguyệt Triệt ra, giải khai y phục trên người hắn, để cho hắn trần truồng tựa sát vào mình.
Hai người tựa vào cùng nhau, một cỗ rét lạnh thấu xương truyền vào Thiên Nguyệt Thần, trời ạ, Thiên Nguyệt Thần không thể tin được nhiệt độ trên người tiểu đông tây lại thấp như vậy.
Nếu tiếp tục như vậy, lục phủ ngũ tạng của tiểu đông tây sẽ kết thành băng.
Thiên Nguyệt Thần nhanh chóng dùng tay phải của mình đặt lên rốn của Thiên Nguyệt Triệt, một ngọn lửa hồng sắc (màu đỏ) xuất hiện ở trong lòng bàn tay Thiên Nguyệt Thần.
Cảm thấy nhiệt lượng, sắc mặt tiểu đông tây không còn tái nhợt như lúc trước, tâm Thiên Nguyệt Thần cũng bắt đầu đỡ lo lắng một chút.
“Mau… Mau… .” Cửa truyền đến thanh âm Nặc Kiệt, sự thật chứng minh tốc độ chạy trên đường của tổng quản đại nhân đúng là không phải nhanh bình thường.
“Nửa đêm canh ba, cảm thấy chưa đủ náo nhiệt sao?” Thanh âm âm lãnh từ cửa vang lên, tầm mắt Thiên Nguyệt Thần lạnh lùng nhìn mọi người chung quanh, “Nếu đánh thức Triệt nhi, trẫm đem đầu bọn ngươi cắt đi ném vào trong động xà.”
Không nhìn mọi người đang phát run quỳ trên mặt đất, bóng dáng lướt nhanh qua cánh cửa đi vào tẩm cung.
Đi vào tẩm cung Thiên Nguyệt Thần mới phát hiện náo nhiệt phía ngoài phải tôn náo nhiệt bên trong là sư phụ .
“Đây là có chuyện gì?” Thanh âm không tự chủ được mà cao lên, hơi thở lạnh lùng theo sự tức giận của Thiên Nguyệt Thần mà bắt đầu phát ra.
“Bệ hạ.”
“Bệ hạ.”
Tất cả mọi người nhất tề quỳ xuống.
Tầm mắt Thiên Nguyệt Thần quét qua cung nữ, thái giám, cuối cùng đem ánh mắt dừng lại trên người Nặc Kiệt: “Ngươi ngại cổ đeo quá lâu.”
“Bệ hạ, tiểu hoàng tử đã xảy ra chuyện.” Nặc Kiệt run rẩy trả lời.
Cái gì? Hai chân vô tình đá văng người quỳ trước mặt hắn, nhanh chóng đi tới long sàng, tâm chấn động mạnh một cái, chỉ thấy khuôn mặt phấn phấn nhỏ nhắn lúc này đã trở nên tái nhợt, cái miệng đỏ bừng nhỏ nhắn còn không ngừng hộc bọt mép, cái trán không ngừng đổ mồ hôi, nếu không phải văn trướng (cái màn) kim sắc làm nổi bật khuôn mặt, chắc chắn làm cho người ta cảm thấy lúc này tiểu gia khỏa không khác gì người chết.
Nhanh chóng vén chăn tơ lên đem tiểu đông tây nằm đơn độc ở trên long sàng ôm vào trong ngực, tay run lên, tại sao người tiểu gia hỏa lại lạnh như vậy.
“Y sư đâu? Trị liệu sư đâu?” Thanh âm lạnh xuống một lần nữa, Thiên Nguyệt Thần chưa bao giờ phát hiện tâm mình sẽ khẩn trương như vậy, giờ khắc này hắn phảng phất có một loại vọng động muốn giết người, là ai, là ai để cho tiểu đông tây của hắn biến thành như vậy, hắn phải lột da y, rút gân y, rút hết máu trong người y.
“Truyền… Đã đi truyền… .” Nặc Kiệt một tay xoa mồ hôi lạnh một bên trả lời, từ nhỏ đi theo bệ hạ, chưa từng thấy hắn tức giận như vậy.
Bệ hạ luôn luôn ưu nhã, biếng nhác, đối với chuyện gì cũng sẽ không để ý, nhưng lần này đối đãi với tiểu hoàng tử cư nhiên, cư nhiên…
“Ngươi tự mình đi cho trẫm, một nén nhang, trẫm chỉ cho bọn họ một nén nhang… .”
Ân…
Không đợi Thiên Nguyệt Thần nói hết lời, Thiên Nguyệt Triệt trong lòng ngực của hắn phát ra than nhẹ, bởi vì thân thể trở nên lạnh nên cảm thấy không thoải mái, trong miệng không ngừng phát ra thanh âm ô ô, bàn tay nhỏ bé cố gắng từ trong chăn vươn ra, tới gần người Thiên Nguyệt Thần, bởi vì thân thể con người có nhiệt độ cao hơn.
Thiên Nguyệt Thần nhíu chân mày, sau đó giải khai y phục của mình, lồng ngực dày rộng phơi bày trước mặt mọi người, đương nhiên không có một người dám ngẩng đầu xem.
Theo sau kéo chăn tơ phủ lấy Thiên Nguyệt Triệt ra, giải khai y phục trên người hắn, để cho hắn trần truồng tựa sát vào mình.
Hai người tựa vào cùng nhau, một cỗ rét lạnh thấu xương truyền vào Thiên Nguyệt Thần, trời ạ, Thiên Nguyệt Thần không thể tin được nhiệt độ trên người tiểu đông tây lại thấp như vậy.
Nếu tiếp tục như vậy, lục phủ ngũ tạng của tiểu đông tây sẽ kết thành băng.
Thiên Nguyệt Thần nhanh chóng dùng tay phải của mình đặt lên rốn của Thiên Nguyệt Triệt, một ngọn lửa hồng sắc (màu đỏ) xuất hiện ở trong lòng bàn tay Thiên Nguyệt Thần.
Cảm thấy nhiệt lượng, sắc mặt tiểu đông tây không còn tái nhợt như lúc trước, tâm Thiên Nguyệt Thần cũng bắt đầu đỡ lo lắng một chút.
“Mau… Mau… .” Cửa truyền đến thanh âm Nặc Kiệt, sự thật chứng minh tốc độ chạy trên đường của tổng quản đại nhân đúng là không phải nhanh bình thường.
Danh sách chương