Sáng sớm ngày hôm sau, mặt trời còn chưa sáng rõ, bên ngoài đã ồn ào không thôi, Bạch Tiểu Bích bị ác mộng giày vò cả đêm, vội vàng tắm rửa rồi ra cửa sau nhìn, chỉ thấy hàng xóm láng giềng xung quanh cũng đang nhìn về phía cuối đường, hỏi thăm mới biết là đêm qua Phạm gia đã dời mộ phần của lão thái gia, bây giờ đang chuẩn bị hạ táng. Mặc dù dân huyện Môn Tỉnh thập phần thống hận Phạm Bát Sĩ nhưng chỉ cần Phạm gia xảy ra chuyện lớn chuyện nhỏ gì cũng ùa ra coi như ong vỡ tổ, dù sao thì chuyện xấu cũng không tới lượt bọn họ.
Mãnh hổ xuống núi, hắn rốt cuộc cũng không muốn đắc tội với Phạm Bát Sĩ. Bạch Tiểu Bích ngẩn ngơ, không tài nào chết tâm được, cũng đi theo đám người ra ngoài thành xem.
Từ rất xa đã nghe thấy tiếng pháo nổ vang trời, dân chúng trong huyện vây thành một đám đông cách đó không xa, trong đó có cả thân ảnh các hòa thượng, tràng diện được bố trí hết sức long trọng, thế núi hiện rõ hình ảnh mãnh hổ đang phi xuống, chân trước chạm xuống đất, miệng hổ há to. Thì ra Phạm gia từ lúc rạng sáng đã hạ táng xong, hiện tại chính là nghi thức tế tổ.
“Đang yên lành tại sao lại dời phần mộ?”
“Nghe nói mấy ngày trước Phạm lão phu nhân thường xuyên chiêm bao thấy Phạm lão thái gia trở về nói cuộc sống ở âm phủ không yên ổn, muốn dời chỗ đi.”
“Ta thấy Phạm gia làm quá nhiều chuyện xấu, cho nên…” Người nọ nói được một nửa thì ngừng lại, làm như không có chuyện gì nhìn bốn phía xung quanh.
Người bên cạnh nghị luận không ngừng, chỉ riêng Bạch Tiểu Bích hiểu được nguyên nhân, cái gì mà báo mộng chứ, lần dời mộ này rõ ràng là do Ôn Hải đề nghị, bọn họ sớm đã chuẩn bị tốt mọi thứ, đêm qua đã hạ táng ở chỗ bí mật rồi, ngôi mộ chỗ này chẳng qua chỉ là mộ giả, bây giờ tế tổ chẳng qua là để che mắt người ngoài mà thôi.
Ở phía xa, Ôn Hải đứng cạnh Phạm đại lão gia, biểu tình trên mặt bình tĩnh như không có chuyện gì xảy ra.
Bạch Tiểu Bích mím môi, hai bàn tay giấu trong tay áo sớm đã nắm thành quyền. Đúng như lời Chu Toàn nói, bản lãnh hắn lớn như vậy, lại có lòng hỗ trợ Phạm gia tìm được nơi tốt để chôn cất mộ phần tổ tiên, Phạm Bát Sĩ chắc chắn sẽ vượt qua khó khăn mà thăng quan tiến chức. Ôn Hải cũng đã đảm bảo rồi, nội trong vòng một tháng, Phạm gia nhất định sẽ có tin mừng.
Phụ thân chết thảm, hôm nay tận mắt chứng kiến cừu gia được lợi, Bạch Tiểu Bích chỉ hận mình là phận nữ nhi, bản lãnh gì cũng không có, phải mất bao lâu mới có thể báo được đại thù đây? “Qủa nhiên là cao nhân, có thể nhìn ra bảo địa tốt như vậy.” Bên cạnh có người cúi đầu than thở.
Thanh âm từng chữ rõ ràng truyền vào tai, Bạch Tiểu Bích ngẩn người, lập tức quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một thiếu niên chừng mười bảy mười tám tuổi đang khoanh tay trước ngực, một thân quần áo giản đơn không có gì đặc biệt, duy chỉ có nét mặt vui sướng khó có lời nào tả được, bốn chữ ‘mặt quan như ngọc’ cũng không đủ để hình dung thiếu niên nọ, mày kiếm dài tới tận tóc mai, ở đuôi mày có một nốt ruồi son, ánh mắt sáng trong như hồ nước mùa thu đang nhìn về ngôi mộ giả phía xa.
Ngoại trừ nét thần bí thì thiếu niên nọ cũng không khác người bình thường là mấy, đứng giữa đám người không chút nổi bật, không nhìn kĩ thì căn bản rất khó chú ý tới, nhưng Bạch Tiểu Bích lại có cảm giác, những người quá mức bình thường như vậy ngược lại có chút cố ý, giống như là đang cố ý ẩn mình vậy. Nghe giọng điệu thì hình như hắn cũng hiểu biết về phong thủy, chẳng lẽ lại mà một phong thủy tiên sinh?
Đôi mắt trong suốt của thiếu niên nọ nhìn về phía Ôn Hải, biểu tình như thể đang suy nghĩ điều gì đó, rất lâu sau đó mới nói thầm một câu: “Đang nguyên có?”
Thanh âm hắn rất nhỏ, nếu không phải Bạch Tiểu Bích đang chú ý tới hắn thì cũng không thể nghe ra được, nội tâm dấy lên nghi ngờ, đang nguyên có là cái gì? Chẳng lẽ hắn đang nói Ôn Hải?
Bạch Tiểu Bích còn đang tò mò, thiếu niên nọ dường như cũng nhận thấy có người đang nhìn mình, lập tức quay mặt nhìn lại.
Đôi mắt kia như vực sâu không đáy, ẩn chứa rất nhiều suy nghĩ phức tạp, ánh mắt mang theo hữu hảo nhưng lại cất dấu tia hoài nghi cùng dò xét, hình dáng so với tuổi tác của hắn có chút không tương xứng, không hề giống một thiếu niên đơn thuần, chỉ những người có thân phận cao quí, sớm phải lo nghĩ mới có thể có ánh mắt đó được. Bạch Tiểu Bích thấy hắn nhìn qua, biết mình thất lễ, vội vàng thu hồi lại ánh nhìn.
Cách đó không xa về bên trái hình như cũng có người đang nhìn sang bên này. Mới vừa rồi chỉ lo nhìn thiếu niên nọ, Bạch Tiểu Bích không nghĩ tới có người đang nhìn mình, theo bản năng đưa mắt nhìn sang.
Người nọ vẻ mặt vui mừng, nụ cười trong đáy mắt hiện rõ trên gương mặt, hôm nay hắn một thân bạch y, đai lưng bằng lụa thêu hoa có khảm ngọc thượng đẳng, trên chiết phiến có vẽ tranh thủy mặc làm tăng thêm vè phong thần tuấn mỹ chỉ có ở bậc nhân tài.
Hắn nhìn sang, Bạch Tiểu Bích cũng nhìn sang, tầm mắt hai người vừa vặn giao nhau.
Ánh mắt kia thật ra rất ôn nhu cùng đơn thuần, không mang theo nửa điểm mỉa mai nhưng Bạch Tiểu Bích lại cảm thấy ghét bỏ, cả người không thoải mái, bị hắn nhìn như vậy khiến nàng có cảm giác đám người chung quanh đều trở nên vô hình hết cả. Biết rõ bản thân chẳng có lí do gì chán ghét hắn nhưng chẳng hiểu tại sao nàng lại cảm thấy không vừa mắt, sợ bản thân đột ngột quay đi sẽ khiến hắn nghĩ mình chột dạ, cho nên đành đưa mắt nhìn khắp bên đó một lượt, lướt qua hắn, làm như đang nhìn ai đó ở phía xa.
Hắn mỉm cười, nghiêng đầu nói gì đó với nữ tử bên cạnh.
Khóe mắt liếc thấy hắn vẫn đang nhìn mình, tâm tư Bạch Tiểu Bích vốn đã vì chuyện Ôn Hải giúp Phạm gia mà náo loạn cả, thấy hắn nhìn mình càng thêm tức giận, chẳng lẽ nàng giống với đám nữ tử thanh lâu đó sao? Nhớ tới chuyện đêm đó, ánh trăng mờ ảo chiếu lên chiếc áo choàng màu tuyết trăng, thanh âm ôn nhu mà ân cần, Bạch Tiểu Bích càng thêm khổ sở, tâm tình càng thêm bấn loạn.
Ôn Hải đứng ở phía xa cùng liếc nhìn về phía Bạch Tiểu Bích.
Đương thời, từ vương tôn công tử cho đến thư sinh nghèo đều thích dùng chiết phiến, trong suy nghĩ của bọn họ thì đó chính là dấu hiệu của thân phận, biểu hiện của tao nhã. Trên tay Ôn Hải cũng có một cây, bất quá thì Bạch Tiểu Bích rất hiếm khi thấy hắn mở quạt, so sánh với khí thế có thừa mà phong lưu không đủ, chiết phiến trong tay hắn không phải là đồ trang sức mà là một vật thuận tay cầm lấy, không ai có thể biết được trên chiết phiến của hắn rốt cuộc vẽ tranh hay vẽ chữ, cũng giống như con người của hắn vậy, thâm sâu khó lường khiến người ta không tài nào đoán được.
Từ sau khi biết hành động nịnh nọt Phạm gia của hắn, Bạch Tiểu Bích cũng từ mặt không nhìn. Không biết có phải nàng nghe lầm hay không, thiếu niên bên cạnh đột nhiên cúi đầu cười.
Bạch Tiểu Bích nhìn về phía Phạm lão gia, thấy ông ta đang phân phó nhóm hoà thượng làm pháp sự, vẻ mặt lộ rõ sự đắc ý mà không khỏi thống hận, nếu cứ tiếp tục như vậy thì bao giờ nàng mới có thể báo thù cho phụ thân đây? Hốc mắt bất tri bất giác đỏ lên, nàng một phút cũng không muốn ngây ngốc ở chỗ này, đột nhiên nhớ tới Chu Toàn mù lòa, đi đứng bất tiện liền xoay người bước nhanh tới phủ Phạm gia.
Không ai để ý tới ánh mắt thiếu niên nọ luôn dõi theo bóng lưng nàng phía xa.
Mới sáng sớm mà tất cả gạo cần xay đã được xay xong, chất thành từng bao dựa vào tường. Cạnh tường là một lão nhân mặc áo xám, mớ tóc bạc được buộc gọn lại bằng một cây trâm gỗ, bộ dáng thanh nhàn.
Bạch Tiểu Bích thiếu chút nữa không nhận ra lão, kinh ngạc kêu lên: “Ngươi… Chu bá bá?”
Chu Toàn nhìn nàng mỉm cười.
Chu Toàn hôm nay khác hẳn ngày thường, đã không còn là lão nhân mù lôi thôi, tinh thần phấn chấn giống như mới vừa lột xác vậy, quần áo trên người sạch sẽ, bộ râu nham nhở mọi khi cũng đã được cắt tỉa gọn gàng, khí sắc hơn hẳn hôm qua, còn có… cặp mắt kia…
Bạch Tiểu Bích không kìm được khiếp sợ, thất thanh kêu lên: “Chu bá bá, mắt của người… mắt của người…”
Chu Toàn chậm rãi đứng dậy, nhìn mảnh vườn mình ở hơn mười năm qua, ngoan địa cười nói: “Bị bọn họ nhốt mười năm, Chu Toàn ta cuối cùng cũng chờ được ngày này, sư phụ đã phá vỡ phong ấn ngày trước, ta tự nhiên cũng tốt lên nhiều.”
Mãnh hổ xuống núi, hắn rốt cuộc cũng không muốn đắc tội với Phạm Bát Sĩ. Bạch Tiểu Bích ngẩn ngơ, không tài nào chết tâm được, cũng đi theo đám người ra ngoài thành xem.
Từ rất xa đã nghe thấy tiếng pháo nổ vang trời, dân chúng trong huyện vây thành một đám đông cách đó không xa, trong đó có cả thân ảnh các hòa thượng, tràng diện được bố trí hết sức long trọng, thế núi hiện rõ hình ảnh mãnh hổ đang phi xuống, chân trước chạm xuống đất, miệng hổ há to. Thì ra Phạm gia từ lúc rạng sáng đã hạ táng xong, hiện tại chính là nghi thức tế tổ.
“Đang yên lành tại sao lại dời phần mộ?”
“Nghe nói mấy ngày trước Phạm lão phu nhân thường xuyên chiêm bao thấy Phạm lão thái gia trở về nói cuộc sống ở âm phủ không yên ổn, muốn dời chỗ đi.”
“Ta thấy Phạm gia làm quá nhiều chuyện xấu, cho nên…” Người nọ nói được một nửa thì ngừng lại, làm như không có chuyện gì nhìn bốn phía xung quanh.
Người bên cạnh nghị luận không ngừng, chỉ riêng Bạch Tiểu Bích hiểu được nguyên nhân, cái gì mà báo mộng chứ, lần dời mộ này rõ ràng là do Ôn Hải đề nghị, bọn họ sớm đã chuẩn bị tốt mọi thứ, đêm qua đã hạ táng ở chỗ bí mật rồi, ngôi mộ chỗ này chẳng qua chỉ là mộ giả, bây giờ tế tổ chẳng qua là để che mắt người ngoài mà thôi.
Ở phía xa, Ôn Hải đứng cạnh Phạm đại lão gia, biểu tình trên mặt bình tĩnh như không có chuyện gì xảy ra.
Bạch Tiểu Bích mím môi, hai bàn tay giấu trong tay áo sớm đã nắm thành quyền. Đúng như lời Chu Toàn nói, bản lãnh hắn lớn như vậy, lại có lòng hỗ trợ Phạm gia tìm được nơi tốt để chôn cất mộ phần tổ tiên, Phạm Bát Sĩ chắc chắn sẽ vượt qua khó khăn mà thăng quan tiến chức. Ôn Hải cũng đã đảm bảo rồi, nội trong vòng một tháng, Phạm gia nhất định sẽ có tin mừng.
Phụ thân chết thảm, hôm nay tận mắt chứng kiến cừu gia được lợi, Bạch Tiểu Bích chỉ hận mình là phận nữ nhi, bản lãnh gì cũng không có, phải mất bao lâu mới có thể báo được đại thù đây? “Qủa nhiên là cao nhân, có thể nhìn ra bảo địa tốt như vậy.” Bên cạnh có người cúi đầu than thở.
Thanh âm từng chữ rõ ràng truyền vào tai, Bạch Tiểu Bích ngẩn người, lập tức quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một thiếu niên chừng mười bảy mười tám tuổi đang khoanh tay trước ngực, một thân quần áo giản đơn không có gì đặc biệt, duy chỉ có nét mặt vui sướng khó có lời nào tả được, bốn chữ ‘mặt quan như ngọc’ cũng không đủ để hình dung thiếu niên nọ, mày kiếm dài tới tận tóc mai, ở đuôi mày có một nốt ruồi son, ánh mắt sáng trong như hồ nước mùa thu đang nhìn về ngôi mộ giả phía xa.
Ngoại trừ nét thần bí thì thiếu niên nọ cũng không khác người bình thường là mấy, đứng giữa đám người không chút nổi bật, không nhìn kĩ thì căn bản rất khó chú ý tới, nhưng Bạch Tiểu Bích lại có cảm giác, những người quá mức bình thường như vậy ngược lại có chút cố ý, giống như là đang cố ý ẩn mình vậy. Nghe giọng điệu thì hình như hắn cũng hiểu biết về phong thủy, chẳng lẽ lại mà một phong thủy tiên sinh?
Đôi mắt trong suốt của thiếu niên nọ nhìn về phía Ôn Hải, biểu tình như thể đang suy nghĩ điều gì đó, rất lâu sau đó mới nói thầm một câu: “Đang nguyên có?”
Thanh âm hắn rất nhỏ, nếu không phải Bạch Tiểu Bích đang chú ý tới hắn thì cũng không thể nghe ra được, nội tâm dấy lên nghi ngờ, đang nguyên có là cái gì? Chẳng lẽ hắn đang nói Ôn Hải?
Bạch Tiểu Bích còn đang tò mò, thiếu niên nọ dường như cũng nhận thấy có người đang nhìn mình, lập tức quay mặt nhìn lại.
Đôi mắt kia như vực sâu không đáy, ẩn chứa rất nhiều suy nghĩ phức tạp, ánh mắt mang theo hữu hảo nhưng lại cất dấu tia hoài nghi cùng dò xét, hình dáng so với tuổi tác của hắn có chút không tương xứng, không hề giống một thiếu niên đơn thuần, chỉ những người có thân phận cao quí, sớm phải lo nghĩ mới có thể có ánh mắt đó được. Bạch Tiểu Bích thấy hắn nhìn qua, biết mình thất lễ, vội vàng thu hồi lại ánh nhìn.
Cách đó không xa về bên trái hình như cũng có người đang nhìn sang bên này. Mới vừa rồi chỉ lo nhìn thiếu niên nọ, Bạch Tiểu Bích không nghĩ tới có người đang nhìn mình, theo bản năng đưa mắt nhìn sang.
Người nọ vẻ mặt vui mừng, nụ cười trong đáy mắt hiện rõ trên gương mặt, hôm nay hắn một thân bạch y, đai lưng bằng lụa thêu hoa có khảm ngọc thượng đẳng, trên chiết phiến có vẽ tranh thủy mặc làm tăng thêm vè phong thần tuấn mỹ chỉ có ở bậc nhân tài.
Hắn nhìn sang, Bạch Tiểu Bích cũng nhìn sang, tầm mắt hai người vừa vặn giao nhau.
Ánh mắt kia thật ra rất ôn nhu cùng đơn thuần, không mang theo nửa điểm mỉa mai nhưng Bạch Tiểu Bích lại cảm thấy ghét bỏ, cả người không thoải mái, bị hắn nhìn như vậy khiến nàng có cảm giác đám người chung quanh đều trở nên vô hình hết cả. Biết rõ bản thân chẳng có lí do gì chán ghét hắn nhưng chẳng hiểu tại sao nàng lại cảm thấy không vừa mắt, sợ bản thân đột ngột quay đi sẽ khiến hắn nghĩ mình chột dạ, cho nên đành đưa mắt nhìn khắp bên đó một lượt, lướt qua hắn, làm như đang nhìn ai đó ở phía xa.
Hắn mỉm cười, nghiêng đầu nói gì đó với nữ tử bên cạnh.
Khóe mắt liếc thấy hắn vẫn đang nhìn mình, tâm tư Bạch Tiểu Bích vốn đã vì chuyện Ôn Hải giúp Phạm gia mà náo loạn cả, thấy hắn nhìn mình càng thêm tức giận, chẳng lẽ nàng giống với đám nữ tử thanh lâu đó sao? Nhớ tới chuyện đêm đó, ánh trăng mờ ảo chiếu lên chiếc áo choàng màu tuyết trăng, thanh âm ôn nhu mà ân cần, Bạch Tiểu Bích càng thêm khổ sở, tâm tình càng thêm bấn loạn.
Ôn Hải đứng ở phía xa cùng liếc nhìn về phía Bạch Tiểu Bích.
Đương thời, từ vương tôn công tử cho đến thư sinh nghèo đều thích dùng chiết phiến, trong suy nghĩ của bọn họ thì đó chính là dấu hiệu của thân phận, biểu hiện của tao nhã. Trên tay Ôn Hải cũng có một cây, bất quá thì Bạch Tiểu Bích rất hiếm khi thấy hắn mở quạt, so sánh với khí thế có thừa mà phong lưu không đủ, chiết phiến trong tay hắn không phải là đồ trang sức mà là một vật thuận tay cầm lấy, không ai có thể biết được trên chiết phiến của hắn rốt cuộc vẽ tranh hay vẽ chữ, cũng giống như con người của hắn vậy, thâm sâu khó lường khiến người ta không tài nào đoán được.
Từ sau khi biết hành động nịnh nọt Phạm gia của hắn, Bạch Tiểu Bích cũng từ mặt không nhìn. Không biết có phải nàng nghe lầm hay không, thiếu niên bên cạnh đột nhiên cúi đầu cười.
Bạch Tiểu Bích nhìn về phía Phạm lão gia, thấy ông ta đang phân phó nhóm hoà thượng làm pháp sự, vẻ mặt lộ rõ sự đắc ý mà không khỏi thống hận, nếu cứ tiếp tục như vậy thì bao giờ nàng mới có thể báo thù cho phụ thân đây? Hốc mắt bất tri bất giác đỏ lên, nàng một phút cũng không muốn ngây ngốc ở chỗ này, đột nhiên nhớ tới Chu Toàn mù lòa, đi đứng bất tiện liền xoay người bước nhanh tới phủ Phạm gia.
Không ai để ý tới ánh mắt thiếu niên nọ luôn dõi theo bóng lưng nàng phía xa.
Mới sáng sớm mà tất cả gạo cần xay đã được xay xong, chất thành từng bao dựa vào tường. Cạnh tường là một lão nhân mặc áo xám, mớ tóc bạc được buộc gọn lại bằng một cây trâm gỗ, bộ dáng thanh nhàn.
Bạch Tiểu Bích thiếu chút nữa không nhận ra lão, kinh ngạc kêu lên: “Ngươi… Chu bá bá?”
Chu Toàn nhìn nàng mỉm cười.
Chu Toàn hôm nay khác hẳn ngày thường, đã không còn là lão nhân mù lôi thôi, tinh thần phấn chấn giống như mới vừa lột xác vậy, quần áo trên người sạch sẽ, bộ râu nham nhở mọi khi cũng đã được cắt tỉa gọn gàng, khí sắc hơn hẳn hôm qua, còn có… cặp mắt kia…
Bạch Tiểu Bích không kìm được khiếp sợ, thất thanh kêu lên: “Chu bá bá, mắt của người… mắt của người…”
Chu Toàn chậm rãi đứng dậy, nhìn mảnh vườn mình ở hơn mười năm qua, ngoan địa cười nói: “Bị bọn họ nhốt mười năm, Chu Toàn ta cuối cùng cũng chờ được ngày này, sư phụ đã phá vỡ phong ấn ngày trước, ta tự nhiên cũng tốt lên nhiều.”
Danh sách chương