“Được rồi, Lý Phong, đây là lệnh bài thân phận của phủ Thần Văn chúng ta, bên trên có một vài tin tức, và cả nơi ở của ngươi, ngươi có thể xem một chút”
Trần Dương vung tay lên, một miếng ngọc bài màu trắng bay ra. Bên trên ngọc bài còn có hai chữ, là tên của Lý Phong.
“Vâng, Trần trưởng lão” Lý Phong cung kính nhận lấy.
“ừm"
Trần Dương gật đầu, ánh mắt dường như nhìn Lý Phong một cái, sau đó lại nhìn Vương Nguyên, cuối cùng biến mất khỏi nơi này.
“Nguyên ca, làm thế nào bây giờ?"
“Nguyên ca!"
Trên quảng trường, rất nhiều người đều nhìn về phía Vương Nguyên.
Trần Dương đã thông báo thì bọn họ cũng không dám nói gì thêm.
“Chúng ta đi” Vương Nguyên nhìn Lý Phong một cái, siết chặt nắm tay, cuối cùng cũng không nói gì thêm, xoay người trực tiếp rời khỏi nơi này.
Lý Phong cũng không để ý lâm, hắn nắm lấy lệnh bài trong tay, chuẩn bị xem xét một chút tin tức bên trong.
“Lý Phong!"
Đúng lúc này, một giọng nói vang lên. Một thanh niên dáng người mảnh khảnh đi tới, nhìn về phía Lý Phong, gương mặt mang theo ý cười: "Làm quen một chút, ta là Trương Hàn”
“Xin chào” Lý Phong cười nói.
“Ha ha, Lý Phong, ta rất có hảo cảm với ngươi” Trương Hàn cười nói
“Hảo cảm?”
Lý Phong nghe vậy thì sửng sốt, sau đó cả người hắn nổi đầy da gà, không tự chủ được mà lùi về phía sau vài bước.
“Ồ” Nhìn thấy dáng vẻ của Lý Phong, Trương Hàn cũng đoán được là hắn đang suy nghĩ cái gì. Anh ta vị vàng xua tay: “Ngươi hiểu lầm rồi...”
Anh ta muốn giải thích, nhưng bỗng nhiên lại nói sang chuyện khác: “Thực ra lúc trước ta cũng ở trong cung điện truyền thừa ở dãy núi Vân Vụ”
“Dãy núi Vân Vụ?” Lý Phong nghe thế thì ngẩn người.
“Ta có thù với Phùng Nguyên Kiệt, ngươi lại trực tiếp đánh bại anh ta, lại còn cướp đoạt bảo vật trên người anh ta. Lúc đó ta thực sự chỉ muốn lao ra mà cảm ơn ngươi một phen” Trương Hàn cười nói
“Thì ra là như thế” Nghe được lời giải thích của Trương Hàn, Lý Phong thở phào nhẹ nhõm.
Hân nhìn thanh niên kia một chút: “Ngươi đến từ quận Thanh Vô?”
“Ừ” Trương Hàn gật đầu, cười nói: “Hơn nữa, từ. nhỏ ta đã tranh đấu với Phùng Nguyên Kiệt rồi. Phùng Nguyên Kiệt là kẻ tiểu nhân xảo trá, ta đã sớm muốn đánh hẳn một trận rồi, tiếc là thực lực không đủ”
Anh ta nhìn vẽ phía Lý Phong: "Bởi vì ngươi đánh Phùng Nguyên Kiệt nên ta rất có hảo cảm với ngươi, thế nên ta sẽ nói cho ngươi nghe một chuyện”
“Chuyện gì?” Lý Phong tò mò hỏi lại.
Trương Hàn nhìn về phía Lý Phong: “Ngươi mới tiến vào phủ Thần Văn nên có lẽ không quá hiểu biết Phủ Thần Văn chúng ta cứ hai tháng sẽ tiến hành khảo hạch một lần, người đứng đầu đệ tử ngoại môn có thể trở thành đệ tử nội môn”
Lý Phong gật đầu, lúc trước Đường Trung Nguyên đã nói với hắn chuyện này.
“Mà người đứng đầu đệ tử ngoại môn lần này là Vương Nguyên, sự xuất hiện của ngươi khiến anh ta rớt khỏi danh sách. Thế có nghĩa là Vương Nguyên đáng lẽ có thể trở thành đệ tử nội môn, nhưng lại vì ngươi mà tiếp tục làm đệ tử ngoại môn. Hai tháng sau lại khảo hạch một lần nữa, anh ta chưa chắc có thể đạt được hạng nhất, thế nên chắc chắn anh ta sẽ hận ngươi." Trương Hàn nói:
Lý Phong nghe vậy thì nhíu mày, hẳn trầm ngâm một chút rồi hỏi: "Vương Nguyên này có bối cảnh lớn lảm à?"
Nếu Vương Nguyên là người bình thường thì hắn cũng không cần để ý lắm.
“Vương Nguyên cũng chẳng có bối cảnh gì cả, nhưng anh ta ở phủ Thần Văn lại không bình thường.” Trương Hàn nói đến đây thì vẻ mặt lập tức trở nên nghiêm tú.
“Không bình thường?”
"Ừm, bởi vì ca ca của Vương Nguyên là Vương Tuấn, Vương Tuấn chính là một trong số bảy đệ tử nòng cốt của phủ Thần Văn!" Trương Hàn trầm giọng nói.
“Đệ tử nòng cốt?” Lý Phong yên lặng suy nghĩ một chút, bỗng nhiên nói: "Vương Tuấn sẽ phái người đối phó với ta?"
“Rất có khả năng”
Trương Hàn gật đầu: “Ta nói cho ngươi biết, ở phủ Thần Văn chúng ta, thiên phú đại diện cho tất cả. Đệ tử ngoại môn, đệ tử nội môn, đệ tử nòng cốt có địa vị chênh lệch rất lớn. Có thể nói như thế này cho dễ hiểu, đó là nếu như một đệ tử nòng cốt giết chết một đệ tử nội môn thì cho dù có phải chịu trừng phạt thì cũng là trừng phạt rất nhỏ.”
"Cái gì?” Lý Phong nghe vậy thì biến sắc.
Đệ tử nòng cốt đánh chết đệ tử nội môn mà không có chuyện gì? “Nhưng ngươi cũng không cần quá lo lẳng, phủ Thần Văn cấm giết hại lẫn nhau, cùng lầm là đánh nhau thôi” Trương Hàn nói: “Vương Tuấn cũng không có khả năng chưa tìm hiểu gì mà đã trực tiếp ra tay đánh chết ngươi được, nếu thế thì các trưởng lão sẽ không mặc kệ đâu”
Sắc mặt Lý Phong trầm xuống, không ngờ vừa mới gia nhập phủ Thần Văn thì đã đắc tội với một đệ tử nòng cốt.
“Được rồi, ta chỉ nhắc nhở ngươi một chút như thế thôi” Trương Hàn nói: “Ta đi đây, bây giờ ta cũng không dám ở cùng một chỗ với ngươi."
Anh ta cũng sợ Vương Tuấn.
Lý Phong trầm mặc một chút, gật đầu: "Cảm ơn."
Dựa vào mối quan hệ giữa Vương Nguyên và Vương Tuấn thì chắc chắn những người khác sẽ không cảnh tỉnh hắn như vậy.
Trương Hàn vẫy tay, nhanh chóng rời đi.
“Vương Tuấn à?” Lý Phong nghĩ thầm.
Hắn cảm ứng một chút ngọc bài trong tay, đi về nơi ở của mình.
Trần Dương vung tay lên, một miếng ngọc bài màu trắng bay ra. Bên trên ngọc bài còn có hai chữ, là tên của Lý Phong.
“Vâng, Trần trưởng lão” Lý Phong cung kính nhận lấy.
“ừm"
Trần Dương gật đầu, ánh mắt dường như nhìn Lý Phong một cái, sau đó lại nhìn Vương Nguyên, cuối cùng biến mất khỏi nơi này.
“Nguyên ca, làm thế nào bây giờ?"
“Nguyên ca!"
Trên quảng trường, rất nhiều người đều nhìn về phía Vương Nguyên.
Trần Dương đã thông báo thì bọn họ cũng không dám nói gì thêm.
“Chúng ta đi” Vương Nguyên nhìn Lý Phong một cái, siết chặt nắm tay, cuối cùng cũng không nói gì thêm, xoay người trực tiếp rời khỏi nơi này.
Lý Phong cũng không để ý lâm, hắn nắm lấy lệnh bài trong tay, chuẩn bị xem xét một chút tin tức bên trong.
“Lý Phong!"
Đúng lúc này, một giọng nói vang lên. Một thanh niên dáng người mảnh khảnh đi tới, nhìn về phía Lý Phong, gương mặt mang theo ý cười: "Làm quen một chút, ta là Trương Hàn”
“Xin chào” Lý Phong cười nói.
“Ha ha, Lý Phong, ta rất có hảo cảm với ngươi” Trương Hàn cười nói
“Hảo cảm?”
Lý Phong nghe vậy thì sửng sốt, sau đó cả người hắn nổi đầy da gà, không tự chủ được mà lùi về phía sau vài bước.
“Ồ” Nhìn thấy dáng vẻ của Lý Phong, Trương Hàn cũng đoán được là hắn đang suy nghĩ cái gì. Anh ta vị vàng xua tay: “Ngươi hiểu lầm rồi...”
Anh ta muốn giải thích, nhưng bỗng nhiên lại nói sang chuyện khác: “Thực ra lúc trước ta cũng ở trong cung điện truyền thừa ở dãy núi Vân Vụ”
“Dãy núi Vân Vụ?” Lý Phong nghe thế thì ngẩn người.
“Ta có thù với Phùng Nguyên Kiệt, ngươi lại trực tiếp đánh bại anh ta, lại còn cướp đoạt bảo vật trên người anh ta. Lúc đó ta thực sự chỉ muốn lao ra mà cảm ơn ngươi một phen” Trương Hàn cười nói
“Thì ra là như thế” Nghe được lời giải thích của Trương Hàn, Lý Phong thở phào nhẹ nhõm.
Hân nhìn thanh niên kia một chút: “Ngươi đến từ quận Thanh Vô?”
“Ừ” Trương Hàn gật đầu, cười nói: “Hơn nữa, từ. nhỏ ta đã tranh đấu với Phùng Nguyên Kiệt rồi. Phùng Nguyên Kiệt là kẻ tiểu nhân xảo trá, ta đã sớm muốn đánh hẳn một trận rồi, tiếc là thực lực không đủ”
Anh ta nhìn vẽ phía Lý Phong: "Bởi vì ngươi đánh Phùng Nguyên Kiệt nên ta rất có hảo cảm với ngươi, thế nên ta sẽ nói cho ngươi nghe một chuyện”
“Chuyện gì?” Lý Phong tò mò hỏi lại.
Trương Hàn nhìn về phía Lý Phong: “Ngươi mới tiến vào phủ Thần Văn nên có lẽ không quá hiểu biết Phủ Thần Văn chúng ta cứ hai tháng sẽ tiến hành khảo hạch một lần, người đứng đầu đệ tử ngoại môn có thể trở thành đệ tử nội môn”
Lý Phong gật đầu, lúc trước Đường Trung Nguyên đã nói với hắn chuyện này.
“Mà người đứng đầu đệ tử ngoại môn lần này là Vương Nguyên, sự xuất hiện của ngươi khiến anh ta rớt khỏi danh sách. Thế có nghĩa là Vương Nguyên đáng lẽ có thể trở thành đệ tử nội môn, nhưng lại vì ngươi mà tiếp tục làm đệ tử ngoại môn. Hai tháng sau lại khảo hạch một lần nữa, anh ta chưa chắc có thể đạt được hạng nhất, thế nên chắc chắn anh ta sẽ hận ngươi." Trương Hàn nói:
Lý Phong nghe vậy thì nhíu mày, hẳn trầm ngâm một chút rồi hỏi: "Vương Nguyên này có bối cảnh lớn lảm à?"
Nếu Vương Nguyên là người bình thường thì hắn cũng không cần để ý lắm.
“Vương Nguyên cũng chẳng có bối cảnh gì cả, nhưng anh ta ở phủ Thần Văn lại không bình thường.” Trương Hàn nói đến đây thì vẻ mặt lập tức trở nên nghiêm tú.
“Không bình thường?”
"Ừm, bởi vì ca ca của Vương Nguyên là Vương Tuấn, Vương Tuấn chính là một trong số bảy đệ tử nòng cốt của phủ Thần Văn!" Trương Hàn trầm giọng nói.
“Đệ tử nòng cốt?” Lý Phong yên lặng suy nghĩ một chút, bỗng nhiên nói: "Vương Tuấn sẽ phái người đối phó với ta?"
“Rất có khả năng”
Trương Hàn gật đầu: “Ta nói cho ngươi biết, ở phủ Thần Văn chúng ta, thiên phú đại diện cho tất cả. Đệ tử ngoại môn, đệ tử nội môn, đệ tử nòng cốt có địa vị chênh lệch rất lớn. Có thể nói như thế này cho dễ hiểu, đó là nếu như một đệ tử nòng cốt giết chết một đệ tử nội môn thì cho dù có phải chịu trừng phạt thì cũng là trừng phạt rất nhỏ.”
"Cái gì?” Lý Phong nghe vậy thì biến sắc.
Đệ tử nòng cốt đánh chết đệ tử nội môn mà không có chuyện gì? “Nhưng ngươi cũng không cần quá lo lẳng, phủ Thần Văn cấm giết hại lẫn nhau, cùng lầm là đánh nhau thôi” Trương Hàn nói: “Vương Tuấn cũng không có khả năng chưa tìm hiểu gì mà đã trực tiếp ra tay đánh chết ngươi được, nếu thế thì các trưởng lão sẽ không mặc kệ đâu”
Sắc mặt Lý Phong trầm xuống, không ngờ vừa mới gia nhập phủ Thần Văn thì đã đắc tội với một đệ tử nòng cốt.
“Được rồi, ta chỉ nhắc nhở ngươi một chút như thế thôi” Trương Hàn nói: “Ta đi đây, bây giờ ta cũng không dám ở cùng một chỗ với ngươi."
Anh ta cũng sợ Vương Tuấn.
Lý Phong trầm mặc một chút, gật đầu: "Cảm ơn."
Dựa vào mối quan hệ giữa Vương Nguyên và Vương Tuấn thì chắc chắn những người khác sẽ không cảnh tỉnh hắn như vậy.
Trương Hàn vẫy tay, nhanh chóng rời đi.
“Vương Tuấn à?” Lý Phong nghĩ thầm.
Hắn cảm ứng một chút ngọc bài trong tay, đi về nơi ở của mình.
Danh sách chương