“Hâm Võ, nhãn lực không tồi” Vị lão giả đứng bên cạnh Tôn Hâm Võ gật đầu.

“Thực lực của hẳn mạnh thật!”

Tiêu Tử Hân cũng đang nhìn về phía Lý Phong, rong mắt lộ ra một tia chiến ý.

Sau khi đánh chết Triệu Võ, Lý Phong nhanh chóng thu hồi nhẫn không gian của anh ta.

Bùm!

Thế nhưng, hẳn không dừng lại, mà thân ảnh bạo động, trực tiếp bay về một phía. Nơi đó chính là khu vực Phùng Nham Tuấn đang đứng.

“Đại ca, cứu đệ!"

Phùng Nham Tuấn thấy Lý Phong lao về phía mình thì hốt hoảng vô cùng. Hai vị cường giả Tiên Thiên cảnh đều chết trong tay Lý Phong, anh ta làm gì có năng lực mà ngăn cản chứ? Lúc này, trong lòng Phùng Nham Tuấn vô cùng hối hận, thầm nghĩ tại sao bản thân lại cứ luôn thích đi tìm đường chết, chủ động trêu chọc tên điên này.

“Lý Phong, dừng tay!”

Phùng Nguyên Kiệt nhìn thấy cũng lập tức biến sắc, hét lên.

Vút!

Anh ta vội vàng tiến lên, đứng chắn trước người Phùng Nham Tuấn.

“Chống đỡ được sao?" Lý Phong cười lạnh, hẳn vung chiến đao lên. Cho dù Phùng Nguyên Kiệt đã liều mạng ngăn cản, nhưng vẫn không thể nào ngăn cản được. Thân ảnh của anh ta trực tiếp bị đánh bay ngược ra ngoài.

Mà lúc này Lý Phong cũng đã đi tới trước mặt Phùng Nham Tuấn, trực tiếp bắt lấy anh ta.

“Lý Phong, cầu xin ngươi đừng giết ta!" Phùng Nham Tuấn sợ hãi van xin, hoảng hốt vô cùng.

Sắc mặt Phùng Nguyên Kiệt âm trầm, vội vàng lên tiếng: “Lý Phong, ta thay mặt đệ đệ ta xin lỗi ngươi, chúng ta nguyện ý bồi thường.”

Anh ta cũng không dám lơ là, Lý Phong hành sự không kiêng nể gì, căn bản không để bất cứ ai vào mắt. Đến cả hai vị cường giả Tiên Thiên cảnh mà hẳn nói giết là giết, trong đó còn có một người là người nhà họ Tiền.

“Bồi thường?”

Nghe vậy, Lý Phong dừng lại động tác của mình, nhìn Phùng Nguyên Kiệt lạnh nhạt nói: “Trước tiên đưa nhẫn không gian cho ta, nếu đồ bên trong khiến ta vừa lòng thì có lẽ ta sẽ tha cho Phùng Nham Tuấn một mạng.”

Thực tế, hẳn giết Phùng Nham Tuấn cũng không có chỗ tốt nào cả, hắn chỉ muốn lấy được lợi ích khổng lồ ở giữa.

Nghe Lý Phong nói, sắc mặt Phùng Nguyên Kiệt khẽ biến.

Tất cả đồ của anh ta đều đặt trong nhẫn không gian, giá trị của những thứ bên trong không thế nào đong đếm được, hơn nữa trước đó hẳn vừa mới đổi một đám bảo vật.

“Đại ca.”

Nghe Lý Phong nói, lúc này trên mặt Phùng Nham Tuấn đang tràn ngập sự kinh hãi bỗng nhiên lộ ra một tia hy vọng, nhìn anh trai của mình, trong mắt đầy sự mong đợi, ước gì anh ta nhanh chóng đồng ý.

Anh ta thật sự không muốn chết.

“Đại ca”

Phùng Y Y cũng nhìn về phía Phùng Nguyên Kiệt, vô cùng vội vàng nói: " Huynh mau đồng ý với Lý Phong đi."

Nếu còn chậm trễ, Phùng Nham Tuấn bị giết vậy thì đã muộn rồi.

Sắc mặt Phùng Nguyên Kiệt âm trầm, sắc mặt thay đổi liên tục, cuối cùng anh ta phất tay, một chiếc nhẫn không gian xuất hiện.

“Cho ngươi!"

Chiếc nhẫn không gian bay ra khỏi tay anh ta, rồi bị Lý Phong bắt được. Cuối cùng anh ta cũng lựa chọn khuất phục.

“Hôm nay nhà họ Phùng chúng ta nhận thua.” Phùng Nguyên Kiệt nhìn Lý Phong, trăm giọng nói: “Hy vọng sau này còn có cơ hội giao thủ.”

Trong mắt anh ta đầy sự âm trầm, không ngờ lần này anh ta lại chật vật trước mặt nhiều thế lực như vậy, đặc biệt là trước mặt Chu Dao.

“Ồ? Năm gốc linh dược tam phẩm? ba mươi gốc linh dược nhị phẩm, còn có rất nhiều linh dược nhất phẩm?” liếc nhìn đồ vật bên trong nhẫn không gian, hai mắt Lý Phong sáng lên: “Không hổ là thiên tài nhà họ Phùng, được học viện Thiên Võ bồi dưỡng trọng điểm.”

Hắn nhìn Phùng Nguyên Kiệt, nhàn nhạt nói: " Lúc nào cũng sẵn sàng, chỉ là lần sau đồ trong nhẫn không gian phải nhiều hơn chút.”

Hắn không thèm để ý đến việc đắc tội Phùng Nguyên Kiệt, nếu tính ra thì nhà họ Lý bọn họ là gia tộc cấp bậc Đan Nguyên cảnh bằng với nhà họ Phùng.

Chỉ cần không chọc vào thế lực trên Thất Phách cảnh thì hắn không có gì phải lo lắng cả.

Con đường tu luyện nếu mà cứ luôn sợ hãi rụt rè thì không bằng ở luôn trong nhà.

Bất kỳ cường giả nào trưởng thành mà không trải qua vô số trận chiến chứ?

“Lần trước nói sẽ giết ngươi nhưng bây giờ đại ca ngươi đã bồi thường nên miễn cưỡng giữ cho ngươi một mạng, cút đi!"

'Thu nhẫn không gian, Lý Phong nhìn Phùng Nham. Tuấn, đá vào người anh ta

"A!!!"

Lập tức có một tiếng hét vô cùng thảm thiết vang lên, thêm cả tiếng xương gãy truyền đến, xương trên người Phùng Nham Tuấn không biết bị gãy bao nhiêu cái, cơ thể trực tiếp ngã bay ra xa.

“Lý Phong, ngươi!!!"

Thấy vậy, Phùng Nguyên Kiệt tức giận nói.

“Muốn động thủ?” nhìn Phùng Nguyên Kiệt, Lý Phong cười nhạt một tiếng: “Vậy thì ta đi bắt Phùng Nham Tuấn lần nữa”

“Hừ!"

Nghe vậy, sắc mặt Phùng Nguyên Kiệt thay đối, cuối cùng anh ta hữ lạnh một tiếng, không nói gì cả, nhanh chóng kiểm tra thương thế của Phùng Nham Tuấn.

“Lý Phong này cũng đủ tàn nhẫn.”

“Liên tiếp giết chết hai Tiên Thiên cảnh, bây giờ. làm Phùng Nham Tuấn trọng thương, uy hiếp Phùng Nguyên Kiệt, làm việc thật không kiêng nể gì cả!”

“Người như vậy kỳ thực rất đáng sợ.”

Mọi người xung quanh nhìn Lý Phong, một vài người trong lòng đã đưa ra quyết định, sau này nhất định phải điều tra thân phận của Lý Phong, tuyệt đối không đi trêu chọc vào.

“Cha bọn họ chắc sắp đến rồi? lúc này Lý Phong thầm nói trong lòng.

Hắn vừa xoay người thì có một giọng nói vô cùng tức giận vang lên trong hư không.

“Đồ khốn, ngươi dám giết Triệu Võ?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện