Cảnh vật trước mắt như nhòe đi, chỉ có Đàm Lăng Việt là rõ ràng, khuôn mặt tuấn tú mà non nớt mang vẻ mặt bất mãn, chiếm toàn bộ phạm vi nhìn của Tần Lam Gia.

Hắn lại nghĩ đến ngày hôm đó. Mỗi lần nhớ đến đều cảm thấy sự việc kia tựa hồ rất xa xôi, đại khái là bởi vì trong lúc bình thường hay nhớ lại quá nhiều lần, thời gian cũng bị suy nghĩ của mình kéo dài. Thật ra thì chỉ mới hai năm trước, ngày nghỉ hè sơ trung cuối cùng của hắn.

Khi đó Tần Lam Gia thành tích cao trúng tuyển, ba Tần thật cao hứng, liên tiếp hơn mười ngày, ngày ngày mở tiệc đãi khách, mời hết thân hữu nhà mình, lại mời thầy giáo trường học, lại muốn mời những người quan hệ không tệ như lãnh đạo này nọ.

Quá mức rêu rao kết quả chính là hắn – nguyên nhân của bữa tiệc này gặp chuyện. Tần Lam Gia bởi vì vậy mà đã trải qua lần bắt cóc đầu tiên trong cuộc đời hắn.

Hắn hiện tại không còn nhớ rõ tình huống khi đó. Tựa hồ là bị bịt mặt, còn dùng miếng vải rách nhét vào miệng, xung quanh một mùi hôi thối kỳ quái, trước mắt thì một mảnh hắc ám. Hắn ở dưới đất, lại bị người ta đánh một trận, chỉ cảm thấy rất lạnh, cả người rất đau, rất sợ, thật giống như ngày mai hắn sẽ chết.

Lúc đó hắn hãy còn nhỏ, nhưng tính tình lại bình tĩnh khác với các bạn cùng trang lứa, loại việc này càng khiến cho hắn nghĩ đến những vụ án cổ quái mà hắn đã xem. Những người này rốt cuộc muốn cái gì? Mình có thể hay không bị giết chết? Ba mẹ hiện tại đang làm cái gì, có phải đang lo lắng vội vàng? Càng nghĩ càng sợ, càng sợ lại càng không nhịn được suy nghĩ thêm. Xung quanh thì tối tăm không tiếng động, thật giống như bị toàn thế giới bỏ rơi. Tần Lam Gia gắt gao cắn vải rách trong miệng, nước mắt nước mũi đầy mặt, cũng không dám phát ra âm thanh.

Khi tìm được hắn, không phải là cảnh sát, cũng không phải là ba mẹ hắn, mà cũng là những tên chuyên đi gây sự bên ngoài.

Tần Lam Gia không biết lúc đó thời gian đã qua bao lâu, hắn có chút buồn ngủ, đột nhiên bị tiếng đánh nhau bên ngoài thức tỉnh.

Là có người tới cứu hắn sao? Là ba mẹ sao? Tần Lam Gia có chút kích động, lại không cẩn thận bị sặc nước miếng của mình, miệng bị vải rách ngăn, Tần Lam Gia khó chịu cảm giác mình sắp chết đi.

Chính là duới tình huống như thế, mắt đột nhiên sáng lên. Cái túi buột hắn được tháo xuống, miếng vải trên miệng cũng lấy xuống, mắt Tần Lam Gia nhất thời không thể thích nghi ánh sáng, híp hai mắt nhìn về phía người kia, không biết là địch hay là bạn.

“Ai nha nha làm sao bẩn như thế này. Tên ngốc nào đây? ” Người kia chán ghét sách một tiếng,  đưa tay lên đầu hắn không chút nào khách khí mà chào hỏi.

Tần Lam Gia thân thể run lên, miệng kêu: “Đừng có giết tôi! Tôi không biết các người, tôi cái gì cũng không thấy, cái gì cũng không thấy...”

Thanh âm kia hắc hắc cười mấy tiếng, một bên cởi sợi dây trên tay và chân hắn vừa nói: “Ai giết nhóc, nhóc xem phim nhiều quá a. Được rồi... Lão tử là thiên thần của nhóc, thần tới cứu nhóc! Ngu ngốc, yên tâm chưa.”

Tần Lam Gia nghe ra, đã có chút an tâm, cũng nhận biết được thanh âm kia là của một nam hài. Mắt của hắn rốt cục có thể mở ra, chớp chớp vài cái, cái tên trước mặt hắn như được bao bọc bởi hào quang, trông vô cùng đẹp. Động tác của y mặc dù thô lỗ, nhưng không thô bạo, cho dù hiện tại hắn bị vết thương làm cho đau, Tần Lam Gia cũng cảm thấy thật vui mừng.

Cảm giác an toàn. Đây là thật lâu sau Tần Lam Gia mới có thể hình dung ra từ ngữ thích hợp cho tâm tình khi đó.

Thiếu niên tháo hết trói buộc trên người hắn, một bên lẩm bẩm “Nhóc đi một mình được không”, một bên nửa ôm nửa tha hắn ra ngoài.

Bên ngoài mặt trời chiếu sáng, thế giới đều tràn đầy tia nắng cùng ấm áp.

Mấy nam sinh trên mặt xanh tím vây quanh lại đây, hướng nam sinh đang đỡ hắn gọi: “Lăng Việt, đã xử lý xong đám khốn kiếp kia.”

Tần Lam Gia ngẩng đầu nhìn thiếu niên đang đỡ hắn, y gọi là Lăng Việt a... Trên mặt của y cũng có vết thương trông rất mới, thậm chí trên bả vai còn có một đường vết máu.

Chắc là đau lắm a. Ánh mắt Tần Lam Gia nhìn những vết thương kia, tâm yên lặng suy nghĩ. Chính là nam sinh như vô cảm, hướng một đám bạn của y vẫy vẫy tay: “Tiểu Thất đi báo cảnh sát, chúng ta cũng nhanh lên, nếu không lại phải theo vào đồn công sát. Ta cũng không muốn đi vào cái nơi đó.”

Tần Lam Gia tựa ở trên người của y, cảm thụ được rung động từ thân thể truyền ra lúc y nói chuyện. Là nhiệt độ làm cho người khác an tâm, thật giống như có bả vai này, trên Thế Giới không có gì có thể tổn thương hắn nữa...

“Tên nhóc này tính sao bây giờ? ” một nam sinh trông còn nhỏ tuổi hơn chỉ vào Tần Lam Gia đang ngất trên người Đàm Lăng Việt.

Đàm Lăng Việt dùng bả vai đẩy hắn: “Uy, làm sao a, còn sống không. Cảnh sát lập tức tới, nhóc hảo hảo ngốc nơi này là được.” Vừa nói vừa buông tay.

Tần Lam Gia quay đầu nhìn bốn phía hoang vu, cách đó không xa còn có một đống rác, bên cạnh còn có vật thể không xác định được màu đen sẫm, không biết có phải là xác động vật không. Hắn ôm cánh tay của y, thê thảm nhìn: “Đừng, đừng.”

“Thật phiền phức, sớm biết không cứu nhóc. ” Đàm Lăng Việt buồn bực gãi gãi đầu, liếc nhìn Tần Lam Gia, Tần Lam Gia suy yếu thỉnh cầu y: “Đừng đi...”

Đàm Lăng Việt nhìn về phía đám bạn, tất cả mọi người đang nhìn y. Y suy nghĩ một chút, vung tay lên nói: “Tụi bây về trường trước, tao ở lại cùng hắn chờ cảnh sát.”

“Đàm Lăng Việt, mày đừng xen vào việc của người khác. Chúng ta chẳng qua là dạy dỗ đám khốn kiếp kia một chút, cứu người cũng đã quá rồi. Mày ở lại cùng nó, không sợ cảnh sát bắt sao, bị đình chỉ học thì càng thảm.”

Tần Lam Gia mười ngón tay nhỏ nắm chặt lấy ống tay áo Đàm Lăng Việt: “Sẽ không! Các cậu cứu tôi, cảnh sát sẽ không làm khó các cậu! Tôi sẽ theo bọn họ nói rõ ràng.”

“Mày thì biết cái đếch gì a. ” Một người hung ác kêu ầm lên, “Không muốn bị đánh liền câm miệng.”

Đàm Lăng Việt lại nói: “Nó nói cũng đúng. Lần này chúng ta dầu gì cũng là cứu người, cảnh sát không có lý do gì làm khó. Tụi bây mau trở lại trường học, tan giờ đến cửa trường chờ tao.”

Đàm Lăng Việt nhìn đám bạn bất đắc dĩ mà đi. Đàm Lăng Việt đem Tần Lam Gia thả trên mặt đất, lắc lắc cánh tay, đối Tần Lam Gia làm ra một bộ mặt hung ác: “Nhóc nghe, không cho phép nói bọn này kéo bè kéo lũ đánh nhau nói cho cảnh sát! Nếu không giết nhóc chết a!”

Tần Lam Gia nhìn vết thương trên khuôn mặt thiếu niên. Cho dù y cố làm ra một khuôn mặt hung ác, ở trong mắt Tần Lam Gia cũng chỉ cảm thấy an tâm, khóe miệng không tự chủ được kéo lên, biết điều ân một tiếng, đối với y gật đầu.

“Lại cười, cười cái gì mà cười. Trông thấy mà ngu chưa... ” Đàm Lăng Việt vừa nói thầm vừa đi qua một bên, từ trong túi tiền lấy ra mấy cái băng cá nhân, bắt đầu xử lý vết thương.

Tần Lam Gia một cái liếc mắt cũng không dám rời, sợ y rời khỏi, sợ chỉ còn một mình hắn ở địa phương đáng sợ này... Mặc dù lúc sau từ cảnh sát biết được nơi này bất quá là bãi đổ rác ngoại ô.

Từ lúc đó, thân ảnh thiếu niên ấy đã khắc sâu trong lòng hắn.

Đó là lần đầu tiên Đàm Lăng Việt cứu Tần Lam Gia. Thực sự là huyện nhỏ thì thiên chi kiêu tử này ai mà không biết, còn một người thì bị trường học đình chỉ đi theo bọn bạn xấu, nếu như không có lần gặp nhau đó, bọn họ căn bản không có chút liên hệ nào với nhau, hai con đường hoàn toàn khác nhau. Song ngày đó, một người chưa đủ trưởng thành mang theo nét ngây ngô thiếu niên lại vì Tần Lam Gia làm điểm tựa an tâm của hắn. Chính là vì hơi ấm nơi lòng ngực, làm cho Tần Lam Gia mê luyến cả đời, lại cũng không cách nào thoát khỏi.

Sự việc kia kết thúc cũng đơn giản, huyện nhỏ này cũng chả có thế lực ngầm gì lớn. Bất quá là mấy tên côn đồ thiếu tiền, liền nhắm vào ba Tần Lam Gia, mới nghĩ ra việc bắt cóc tống tiền. Kết quả đụng phải một đám có thù oán, Đàm Lăng Việt cứ như ma xui quỷ khiến cứu Tần Lam Gia ra.

Đồn cảnh sát vốn đã đem đám Đàm Lăng Việt vào trong tầm quan sát, y từ trước đến giờ cứ náo loạn gây đủ chuyện thị phi, thực sự là để lại ấn tượng rất tệ. Lần này mặc dù y cứu người, nhưng dù sao cũng có đánh nhau. Tần Lam Gia kéo lê thân thể mệt mỏi vì Đàm Lăng Việt giải vây, cuối cùng Đàm Lăng Việt cũng không bị tuyên án.

Chẳng qua Đàm Lăng Việt hết thảy đều không biết. Y cùng Tần Lam Gia đến đồn cảnh sát đã tách ra, lại bị dạy dỗ mấy câu, rồi cho về trường học. Tần Lam Gia muốn cảm ơn quay lại tìm, y đã sớm không còn ở đó.

Một khắc kia khiến Tần Lam Gia có cảm giác mất mác khó nói nên lời. Hắn từ cảnh sát biết y là học sinh cao trung, đang học lớp mười một, kinh ngạc một chút, sau lại vui vẻ vô cùng. Một là vì đây là trường cao trung lớn tốt nhất nơi này, hắn không nghĩ tới Đàm Lăng Việt cũng học trường này. Mà đây cũng là trường hắn vừa đậu năm nay.

Tần Lam Gia len lén đi tìm Đàm Lăng Việt mấy lần, bất quá Đàm Lăng Việt đã sớm không nhớ rõ hắn. Đối mặt với y hắn thậm chí không biết nói thế nào với Đàm Lăng Việt. Không tới mấy ngày cao trung liền nghỉ hè, học sinh đều rời trường, Tần Lam Gia càng tìm Đàm Lăng Việt không được.

Trước kia vốn mong đến nghỉ hè để hảo hảo mà nghỉ, Tần Lam Gia giờ lại mong tựu trường chưa từng thấy.

Hắn vốn là cho là có thể cùng Đàm Lăng Việt học chung một năm, đợi Đàm Lăng Việt tốt nghiệp, sợ rằng không còn gặp nhau nữa. Tần Lam Gia khi đó cũng không rõ tâm tình lo được mất của mình, chỉ cho là cảm kích người đã cứu mình.

Không nghĩ tới Đàm Lăng Việt hết sức phối hợp. Tần Lam Gia học lớp 10, y học lớp 11. Tần Lam Gia lên lớp 11, y vẫn còn ở lớp 11.

Lớp mười một, Tần Lam Gia len lén ở trong chăn cười thật lâu.

Tần Lam Gia hướng giáo viên chủ nhiệm xin phép, liền thoải mái mà được chuyển sang lớp Đàm Lăng Việt 11 ban 2. Hắn vốn ở 11 ban 3 chủ nhiệm lớp giận mức giơ chân, chủ nhiệm ban 2 lại cười đến không thấy mắt, đối với hắn chiếu cố vô cùng.

Những việc đó Tần Lam Gia đều không để ý, hắn chỉ biết là, rốt cục có thể cùng Đàm Lăng Việt học chung lớp.

Mà khi đó, hắn cũng đã hiểu được, mình và các bạn trai cùng lứa khác nhau, chính mình đối với Đàm Lăng Việt có tâm tư, tuyệt đối không thể để cho bất kỳ ai biết chuyện này...

“Uy, cậu nhìn giúp một chút, nhìn cái gì đấy. ” Hai đầu ngón tay thon dài giơ trước mặt hắn huơ huơ, bên tai vang lên giọng nói không vui của Đàm Lăng Việt.

Tần Lam Gia chợt hoàn hồn, mới phát hiện mình thế nhưng nhìn đối phương đến xuất thần, cuống quít ngồi ngay ngắn lại, luống cuống tay chân không biết như thế nào cho phải.

“Ách... Cậu viết..”

Rầm một tiếng, hai người trơ mắt nhìn ly nước chanh trước mặt Tần Lam Gia chưa uống hớp nào bị đẩy qua Đàm Lăng Việt, đổ xuống một bên tập, chất lỏng lan ra trên giấy trước mắt Đàm Lăng Việt, chữ chi chít dần dần ở trong nước mờ đi.

Đàm Lăng Việt nhìn, ngẩng đầu nhìn Tần Lam Gia, ngũ quan anh tuấn bị bóp méo đứng lên: “Con mẹ nó, viết nãy giờ a!!!”

Kết quả cuối cùng, Tần đại lớp trưởng không một tiếng động trước nước miếng loạn phun của Đàm Lăng Việt lấy ra một —— cây bút bút bi, rồi lại lấy ra hai tờ giấy, yên lặng mà viết.

Kết quả, tên này dương dương tự đắc nộp bản chép phạt, thầy giáo xoa xoa cái ót bóng loãng, lần đầu tiên dùng khuôn mặt từ ái nhìn Đàm Lăng Việt hồi lâu, cuối cùng bất đắc dĩ: “Ai, em suy nghĩ vậy là tốt rồi, thầy như vậy là vì tốt cho em. Sau này  phải vì cuộc sống của mình mà có trách nhiệm. ” Xong liền khoát khoát tay cho y đi.

Đàm Lăng Việt ra khỏi văn phòng, đụng mặt với ủy viên Toán học Tần Lam Gia đến đưa sách bài tập. Tần Lam Gia chợt thấy, nhất thời trố mắt, ngẩng đầu nhìn nhìn, lại bị trừng.

“Viết chữ thôi cũng có thể viết bay bổng như vậy, có năng lực quá a. ” Đàm Lăng Việt thô lỗ bật ngón giữa về phía hắn, rồi ưỡn ngực đẩy người Tần Lam Gia ra, bước đi.

Tần Lam Gia không hiểu gì, nhìn thân ảnh của y biến mất ở cua hành lang, mới giơ tay gõ cửa văn phòng.

Nghĩ đến Đàm Lăng Việt vừa giơ ngón tay ý tứ kiểu hạ lưu, Tần Lam Gia lại lại không thể tin nổi là hắn thấy thẹn thùng. Hắn dùng một tay che nhiệt độ trên mặt, trong bụng ai thán chính mình thật là bất trị rồi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện