Tần Lam Gia không nghĩ rằng, sau lần chia tay này sẽ là một thời gian ly biệt.

Ở nhà đợi mấy ngày, Đàm Lăng Việt vẫn không xuất hiện. Tần Lam Gia nghĩ tới tình hình ngày đó, càng ngày càng lo lắng, cuối cùng nhịn không được chạy đi tìm Đàm Lăng Việt, muốn tận mắt nhìn thấy y, mới có thể yên tâm.

Nhưng thật không ngờ, nghênh đón hắn chính là hai cánh cửa khóa chặt. Từ cánh cổng lớn nhìn vào bên trong vườn đến cánh cửa chính, tất cả phòng ốc đều khóa, rèm cửa buông xuống, khắp nơi tỏa ra không khí trầm mặc.

Tần Lam Gia nhất thời chưa hiểu rõ chuyện gì đã xảy ra. Một bác hàng xóm dẫn chó đi dạo đi ngang qua, thấy Tần Lam Gia trước cửa, liền ngừng lại nói: “Tiểu tử, nhà này hai ngày trước được rước đi rồi, hành lý lớn nhỏ đều đưa lên xe, không biết có trở về hay không nữa.”

Bác hàng xóm nhiệt tình nói, xong tiếp tục đi về phía trước, Tần Lam Gia đứng nguyên tại chỗ, đợi đến lúc kịp phản ứng lời nói của bác hàng xóm, cảm thấy lạnh buốt cả người.

Được rước đi, là ý gì?! Y mới rời đi? Có thể không quay trở lại? Nhìn cánh cửa sắt trơ trọi trước mặt, vết sơn loang lỗ, lột ra màu sắc rỉ sét, lẳng lặng đứng trước mặt mình, như món đồ bị vứt bỏ, không bao giờ … cần đến nữa.

“Tên lừa gạt… ” Tần Lam Gia lầm bầm thấp giọng nói, “Tên lừa gạt…”

Rõ ràng nói hai ngày nữa đến tìm mình, lại âm thầm rời đi. Nghe nói ba y ở nước ngoài, Đàm Lăng Việt đi xa như vậy, ngay cả một câu từ biệt nói với mình cũng không.

Hai ngày trước dính mình chặt như vậy. Vậy mà không nói là sẽ đi, mình đối với y, rốt cuộc là cái gì?

Tần Lam Gia cúi đầu bước nhanh khỏi nơi này.

Nếu như Đàm Lăng Việt không trở về, đại khái cả đời này sẽ không đến đây nữa… Lách tách lách tách nước mắt rớt đầy mặt, Tần Lam Gia hận mình động một chút là khóc, giơ tay hung hăng chà sát mắt.

Không chịu ngẩng đầu nhìn đường, kết quả, đụng phải người đi đường vô tội. Tần Lam Gia thấy đầu bị hung hăng đụng một cái, người trước mặt khoa trương ôi một tiếng, Tần Lam Gia ngẩng đầu nhìn xem.

“Tiểu lớp trưởng, cậu đi đường sao không nhìn. ” người nọ lớn tiếng oán trách, thấy gương mặt thê thảm của Tần Lam Gia sợ hết hồn,  đưa tay vỗ vỗ bờ vai của hắn: “Uy, cậu làm sao vậy? Làm sao mà khóc thành cái bộ dáng này.”

Gương mặt này hết sức quen thuộc, Tần Lam Gia khẽ cau mày, người nọ cười hắn: “Tiểu lớp trưởng thật là quý nhân hay quên nha, chúng ta hai ngày trước mới nói chuyện a.”

Nhìn động tác rút ra một điếu thuốc hút thành thục, Tần Lam Gia đột nhiên nhớ tới, người này là bạn của Đàm Lăng Việt, gọi là Đồ Quang. Chẳng qua là lúc này đem cái đầu màu vàng nhuộm về màu đen, bỏ đi cái đầu đinh, so với bộ dạng côn đồ hôm trước thật là một trời một vực.

Đồ Quang kẹp điếu thuốc giữa hai ngón tay, nhìn Tần Lam Gia cười nói: “Cậu là Tần Lam Gia đúng không. Rốt cuộc sao vậy? Sao ở trên đường khóc thành như vậy. Lăng Việt xem cậu như bảo bối, tên đó nhìn thấy chắc đau lòng muốn chết.”

Một câu cười giỡn lại chọt trúng chỗ đau của Tần Lam Gia. Ngay tạm biệt cũng lười nói với mình, thì sao có thể là bảo bối?

“Tôi không sao. Tôi còn có việc, gặp lại sau.” Tần Lam Gia thấp giọng nói, bước vòng qua Đồ Quang.

Bị Đồ Quang cản: “Cậu rốt cuộc có sao không a, nhìn quả thật không ổn. Có tâm sự gì nói cho anh đây nghe một chút. Bạn của Lăng Việt cũng là bạn của anh, không cần khách khí. Đi, anh dẫn cậu đi ăn cái gì.”

Thái độ thân thiết của Đồ Quang làm cho Tần Lam Gia không cách nào thích ứng, bị lôi kéo đi vài bước, không nhịn được dừng bước lại, cắn cắn môi nói: “Tôi… tôi  không đi. Đàm Lăng Việt bị ba y đưa đi rồi, anh cũng biết phải không!”

Đồ Quang quay đầu lại kinh ngạc nhìn hắn: “Cậu là vì chuyện này khóc đến như vậy a. Tên Lăng Việt, thực quá…”

Anh ta quả nhiên biết. Tần Lam Gia trong nháy mắt thấy mình cực kỳ đáng thương, không muốn nghe Đồ Quang nói gì nữa, dùng sức rút cánh tay về.

Lực tay của Đồ Quang lại ngoài sức tưởng tượng của cậu, cười nói: “Tiểu lớp trưởng, cậu đừng nóng giận nha. Anh biết cậu đang tức cái gì, nhưng cậu đừng để trong lòng nữa, tên Lăng Việt này là đồ thần kinh. Nó có nói cho ai biết đâu, anh cũng tìm cậu ta không được nên mới đi hỏi thăm.”

Tần Lam Gia ngẩn ra, quên mất giãy dụa, Đồ Quang tiếp tục nói: “Bất quá, không ai biết cậu ta có trở về hay không, cậu cũng đừng nghĩ tới nó nữa, cái tên vô tâm vô phế kia chẳng bao giờ để ý đến ai, cậu đừng vì cậu ta khóc, y không nhìn thấy, đừng lãng phí nước mắt.”

Vô tâm vô phế?

Trong đầu Tần Lam Gia hiện ra cảnh ánh sáng mặt trời chiếu rọi khuôn mặt thiếu niên kia, còn có bờ vai của y, vì hắn khóc lóc năn nỉ y ở lại cùng mình nên y mới phải đến đồn cảnh sát.

Đàm Lăng Việt sao lại vô tâm vô phế được.

Nhập học trường Đại học đã hơn ba tháng, học sinh mới trong vòng một tháng không báo danh sẽ bị loại bỏ, Đàm Lăng Việt như cũ không xuất hiện, không tin tức.

Vốn là ôm một tia hi vọng, Tần Lam Gia rốt cục ngay cả hi vọng cuối cùng cũng rơi vào hư không.

Người kia cứ như vậy mà biến mất.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện