Tới buổi chiều, La Mông và tiểu thư Âu Văn Na thúc ngựa đi cùng nhau.
Sau khi chạy được một đoạn đường, cả hai đều gò cương cho ngựa đi chậm lại.
- Phía trước là bùn đất rồi. Đá chỉ được rải tới đây. - Tiểu thư Âu Văn Na có chút không vui lên tiếng:
- Đường trước mặt bị phá hỏng.
- Đúng là đường bị phá hỏng. - La Mông cũng đồng tình. Hắn lập tức nhảy xuống ngựa rồi giúp tiểu thư Âu Văn Na xuống ngựa theo.
Ở thời đại này, ngoại trừ một số con đường được rải đá thì những con đường khác đều là đường dất. Có điều, La Mông cảm thấy hết sức thoải mái. Vừa rồi ở trong nhà Đái Mặc Tạp đánh bài, hắn thua mất cả trăm đồng bạc.
Cái đám khốn kiếp đó, tên nào cũng tưởng là kỵ sĩ nhưng từ đầu tới cuối chỉ quây kiếm tiền của hắn. Nhưng La Mông cũng có nhẫn nhịn, không sử dụng pháp thuật để nhìn thấy bài đối phương.
Khi thấy La Mông thu tới mức mặt xám xịt, phu nhân của Đái Mặc Tạp đã khéo léo để cho La Mông và Âu Văn Na ra ngoài cưỡi ngựa, hóng gió.
Hóng gió ở đây rất thích. Lúc này vào mùa thu, ven đường còn có hoa dại nở lác đác.
Đặc biệt quanh hàng rào của nông trại có rất nhiều cây cỏ. La Mông từ xa nhìn ngắm rồi lại nhìn sang tiểu thư Âu Văn Na một cách thích thú.
Tiểu thư Âu Văn Na mặc một bộ đi săn, dáng người thướt tha, ăn nói nhẹ nhàng nhưng thể hiện một chút thông minh.
Cô gái bước xuống nhìn La Mông rồi thở dài:
- Thuật cưỡi ngựa của ngài rất giỏi. Con ngựa như rất quen thuộc với ngài, có phải luyện tập lâu rồi không?
- Không phải! Đặc tính chủ yếu của Đức Lỗ Y có thể biết nó nghĩ gì. - La Mông nói một cách đơn giản:
- Còn thật ra ta mới chỉ cưỡi ngựa được một tuần.
- A! Thì ra là vậy. Điều này thật khiến cho người ta hâm mộ. - Cô gái có chút tự giễu:
- Mẹ của ta vốn không muốn cho ta học cưỡi ngựa. Nhưng cách đây ba năm, anh của ta đi làm mục sư. Mà gia tộc của kỵ sĩ phải có một người để thừa kế vì vậy mà ta mới được học. Nhưng cũng phải mất một năm mới đạt tới trình độ nhưng của ngài.
- A! Thì ra là vậy. - La Mông kinh ngạc. Hắn mở linh nhãn thì thấy quả nhiên trên người nàng tản ra ánh sáng màu trắng. Đây là lực sinh mệnh ẩn nấp trên cơ thể của chiến sĩ. Nhìn tình hình thì thực lực của nàng khoảng cấp hai.
Linh thị ở thế giới này rất dễ bị người ta phát hiện. Hơn nữa, nó rất dễ nhìn lén cơ thể của đối phương. Mặc dù không rõ ràng lắm nhưng những đường cong cũng có thể thấy.
Cấp hai đúng là khiến cho người ta hâm mộ. Có thể thấy gia tộc kỵ sĩ thực thụ có phương pháp huấn luyện của riêng mình mà chiến sĩ tự do không thể sánh được.
- Cho dù nói như vậy nhưng cũng còn có sự hạn chế. Sau này ngài có thể đến đây nhiều hơn thì ta cũng có thể được đi săn thú. - Âu Văn Na vừa nói vừa nhìn ra phía trước, sau đó lại quay sang La Mông.
- Đến thì không có vấn đề gì. Chỉ có điều, ta là Đức Lỗ Y, không thể tham dự được những cuộc đi săn của quý tộc. - La Mông thấy nét mặt của nàng như vậy thì mỉm cười. Vừa được sống trong một gia đình kỵ sĩ lại vừa được mẹ dậy dỗ, đây đúng là một thiếu nữ rất đẹp.
- Có điều trong thời gian ngắn tới đây thì không được vì ta còn phải vào rừng rậm, chủ yếu là để quan sát một số địa hình và tìm một số thứ.
- A! Khi nào vậy? Có thể đưa ta đi không?
- Việc này rất nguy hiểm. Ta không có lý do để đưa cô đi. - La Mông nở nụ cười.
- Hừ! Đúng là giả dối. - Cô nở nụ cười:
- Sau này chúng ta là bạn bè, ngài có thể đưa ta đi không?
- Là bạn bè thì lị khác. - La Mông chuyển sang chuyện khác:
- Chẳng lẽ không có bạn bè nào khác đưa cô đi?
Tiểu thư Âu Văn Na nở nụ cười:
- Chỉ mong ta có thể nói với ngài là có. Nhưng thực ra lại không có. Có mấy đứa con của các gia tộc kỵ sĩ khác chỉ vào trong thành tìm bạn bè thích hợp chứ rất ít ở lại nông thôn.
Lời nói của nàng có chút ấm ức khiến cho La Mông nở nụ cười.
- Xem ra cô ở đây có chút ấm ức. Chẳng lẽ không được tới chỗ khác hay sao?
- Có nhiều chỗ mẹ ta cho là quá xa. Cho dù ta có đưa ra đề nghị nào thì cũng bị gạt đi. Mẹ ta nói rằng hiện giờ ta chưa phải là kỵ sĩ. - Nàng có chút tức giận:
- Lúc trước ta không được luyện tập vũ kỹ. Tới mười bốn tuổi mới bắt đầu. Ba năm đạt tới cấp hai là tốt lắm rồi. Nhưng để đạt tới cấp năm để được thụ phong kỵ sĩ thì còn sớm quá.
- Đúng là như vậy. - La Mông lên tiếng một cách cảm thông. Lúc này, tâm trạng của hắn liền chuyển tới sừng Thần Nông bởi có một tin tức xuất hiện.
Trước mắt hắn xuất hiện một điểm sáng rồi nhanh chóng mở rộng trở thành một khung tư liệu mờ mờ. Khung tư liệu nhanh chóng hiện lên số liệu:
- Số tiểu mạch B đã chín, có thể thu hoạch.
Ngất! Mười lăm mẫu chín thì làm sao có thể thu hoạch? Diện tích lớn như vậy mà muốn thu hoạch cũng phải mất tới mấy ngày.
Nghĩ tới chuyện thu hoạch, La Mông hơi rùng mình. Có điều hắn nhanh chóng định thần, nói chuyện với vị tiểu thư bên cạnh.
Cùng lúc này, trong phủ đệ của kỵ sĩ, hai vợ chồng lão đang nói chuyện với nhau.
- Này! Cưng ơi! Ta đã nhận được tin báo rằng lời nói của La Mông là sự thật. Hắn có một người chú, nghe nói là người của quận Đức Đạt Cách đã để lại một số tài sản cho hắn.
- Người của quận Đức Đạt Cách? Tên là gì?
- Sa Cách Lai.
- Không nghe nói tới.
- Cưng ơi! Hiện tại La Mông đã là tùy tùng, lại còn là Đức Lỗ Y cấp ba, còn có một lãnh địa rất tốt. Hơn nữa lại không có người thân. Một tên tiểu tử có tương lai, đối xử với bạn bè rất tốt, mỗi năm lại thu được tám ngàn đồng, chưa nói còn có thể tăng thêm. Xem ra, thực sự nên ấy đứa nhỏ tiếp xúc.
- Này? Chẳng lẽ con gái của ta lại phải sử dụng phương pháp này? - Kỵ sĩ có chút chần chừ.
- A! Thần Phỉ Nhĩ Lâm trên cao (nữ thần trí tuệ và tri thức). Cưng ơi! Nói cho ông biết là bây giờ không còn giống với hai trăm năm trước. Hiện tại đám con của mấy nhà kỵ sĩ đều đã vào thành. Con của công chăng phải là đã chạy mất rồi đó sau. Còn con của đám nhà tùy tùng khác thì rất thô lỗ. Ta đang tính toán tên tiểu tử này cũng được, phải nhanh chóng bắt lấy.
- Bà mời hắn tới đây chính là vì quyết định này sao?
- Tất nhiên! Có điều phải xem mặt trước. Hôm nay ta thấy sau này chúng ta có thể mời thêm được.
- Được rồi! Được rồi! Nếu bà đã định làm vậy thì cứ thế đi. - Kỵ sĩ liền nhanh chóng đồng ý cho xong.
Ở thế giờ này, bình thường người ta làm việc chín ngày, nghỉ ngơi một ngày, tạo thành một tuần. Một tuần có mười ngày, một tháng có ba tuần. Ba tháng thành một quý. Mười hai tháng là một năm. Điều này so với một tuần có bảy ngày đúng là hoàn mỹ hơn.
Khoảng ba giờ chiều, La Mông và Âu Văn Na quay về. Lúc này, ánh chiều tỏa xuống cánh đồng, ánh lên một màu vàng rực.
- Chị... - Từ xa, âm thanh trong trẻo của Y Mễ Toa vang lên. Cô bé chạy xuống theo bậc thang, dáng người nhẹ nhàng, giống như một con nai nhỏ, còn nhanh hơn cả người hầu tới đón ngựa.
- Chị! Hai người đi ra ngoài thật? - Y Mễ Toa nói với chị rồi liếc mắt nhìn La Mông.
- Y Mễ Toa! Lần sau chị đưa em ra ngoài chơi. - Âu Văn Na nhảy xuống, giao ngựa cho người hầu rồi cúi người nói với cô bé.
Y Mễ Toa mặc một bộ quần áo yêu kiều. Mặc dù mới có mười bốn tuổi nhưng cũng đã có thể thấy được những điểm trắng muốt...
Dáng người cô bé thật đẹp khiến cho La Mông phải liếc nhìn mấy lần.
Âu Văn Na không nhận ra ánh mắt khác thường của La Mông nhưng cô bé Y Mễ Toa nhạy bén thị phát hiện. Nàng thừa dịp chị không chúy ý liền lườm một cái.
La Mông có chút xấu hổ. Hắn lén nhìn ngực cô bé bị phát giác. Vì vậy mà hắn ho vài tiếng rồi bước đi, mắt thì ngắm nhìn khu nhà xung quanh.
Sân ở đây dường như để cho kỵ sĩ rèn luyện nên rất rộng, nhưng lại có sắc thái truyền thống. Toàn bộ khu vực biệt thự có chừng hai mươi mẫu đất trống, xung quanh trồng những loại cây ăn quả và dưa.
Trên mặt đất có đặt mấy bó củi mới được chặt. Cách đó một đoạn còn có một khu chuồng ngựa mới được sửa lại.
Mặc dù đang là mùa thu nhưng nhưng đám dây leo vẫn chưa héo bám đầy trên tường.
Sau khi hết cơn xấu hổ, La Mông đang định quay lại thì đột nhiên hắn thốt lên một tiên rồi đi về phía một cái cây.
Đó là một cái cây mới chặt đang tản ra ánh sáng. Có điều ánh sáng của nó rất yếu. La Mông mặc dù có con mắt linh quang nhưng phải tới rất gần mới nhận ra được.
La Mông liền bước tới, giơ tay sờ thì thấy có một dòng linh lực chảy vào.
Sắc mặt hắn trở nên nghiêm túc. Hắn suy nghĩ một chút với những kiến thức của Đức Lỗ Y. Đột nhiên, La Mông mừng rỡ khi nghĩ tới một thứ:"thụ tinh?"
Lúc này, Âu Văn Na sau khi dỗ em gái xong liền đi tới. Thấy nét mặt của hắn như vậy liền ngạc nhiên hỏi:
- Có chuyện gì thế?
- Âu Văn Na! Chỗ củi này hôm nay mới mang đến?
- A! Đúng vậy! Có chuyện gì thế?
- À! Loại cây này có khả năng là một thứ hữu dụng đối với Đức Lỗ Y chúng ta. Có thể cho ta hay không? - La Mông nói mà không hề có chút khách khí.
Âu Văn Na quan sát thì thấy đây chỉ là một loại củi bình thường, thậm chí còn hơi nhỏ nên nói:
- Ngài đã nói vậy thì lấy đi.
La Mông gật đầu rồi lấy dao găm, cắt một đoạn cây xuống sau đó nói với Âu Văn Na:
- Ngại quá. Ta phát hiện ra chuyện này cần phải nhanh chóng về để xử lý. Bởi vì nếu để qua hôm nay thì sẽ mất đi hiệu lực. Nếu như không có gì bất ngờ thì một tuần sau ta sẽ mang lễ vật đến để bày tỏ sự xin lỗi của mình. Còn bây giờ, ta phải nhanh chóng tới gặp cha mẹ cô để từ biệt.
Sau khi chạy được một đoạn đường, cả hai đều gò cương cho ngựa đi chậm lại.
- Phía trước là bùn đất rồi. Đá chỉ được rải tới đây. - Tiểu thư Âu Văn Na có chút không vui lên tiếng:
- Đường trước mặt bị phá hỏng.
- Đúng là đường bị phá hỏng. - La Mông cũng đồng tình. Hắn lập tức nhảy xuống ngựa rồi giúp tiểu thư Âu Văn Na xuống ngựa theo.
Ở thời đại này, ngoại trừ một số con đường được rải đá thì những con đường khác đều là đường dất. Có điều, La Mông cảm thấy hết sức thoải mái. Vừa rồi ở trong nhà Đái Mặc Tạp đánh bài, hắn thua mất cả trăm đồng bạc.
Cái đám khốn kiếp đó, tên nào cũng tưởng là kỵ sĩ nhưng từ đầu tới cuối chỉ quây kiếm tiền của hắn. Nhưng La Mông cũng có nhẫn nhịn, không sử dụng pháp thuật để nhìn thấy bài đối phương.
Khi thấy La Mông thu tới mức mặt xám xịt, phu nhân của Đái Mặc Tạp đã khéo léo để cho La Mông và Âu Văn Na ra ngoài cưỡi ngựa, hóng gió.
Hóng gió ở đây rất thích. Lúc này vào mùa thu, ven đường còn có hoa dại nở lác đác.
Đặc biệt quanh hàng rào của nông trại có rất nhiều cây cỏ. La Mông từ xa nhìn ngắm rồi lại nhìn sang tiểu thư Âu Văn Na một cách thích thú.
Tiểu thư Âu Văn Na mặc một bộ đi săn, dáng người thướt tha, ăn nói nhẹ nhàng nhưng thể hiện một chút thông minh.
Cô gái bước xuống nhìn La Mông rồi thở dài:
- Thuật cưỡi ngựa của ngài rất giỏi. Con ngựa như rất quen thuộc với ngài, có phải luyện tập lâu rồi không?
- Không phải! Đặc tính chủ yếu của Đức Lỗ Y có thể biết nó nghĩ gì. - La Mông nói một cách đơn giản:
- Còn thật ra ta mới chỉ cưỡi ngựa được một tuần.
- A! Thì ra là vậy. Điều này thật khiến cho người ta hâm mộ. - Cô gái có chút tự giễu:
- Mẹ của ta vốn không muốn cho ta học cưỡi ngựa. Nhưng cách đây ba năm, anh của ta đi làm mục sư. Mà gia tộc của kỵ sĩ phải có một người để thừa kế vì vậy mà ta mới được học. Nhưng cũng phải mất một năm mới đạt tới trình độ nhưng của ngài.
- A! Thì ra là vậy. - La Mông kinh ngạc. Hắn mở linh nhãn thì thấy quả nhiên trên người nàng tản ra ánh sáng màu trắng. Đây là lực sinh mệnh ẩn nấp trên cơ thể của chiến sĩ. Nhìn tình hình thì thực lực của nàng khoảng cấp hai.
Linh thị ở thế giới này rất dễ bị người ta phát hiện. Hơn nữa, nó rất dễ nhìn lén cơ thể của đối phương. Mặc dù không rõ ràng lắm nhưng những đường cong cũng có thể thấy.
Cấp hai đúng là khiến cho người ta hâm mộ. Có thể thấy gia tộc kỵ sĩ thực thụ có phương pháp huấn luyện của riêng mình mà chiến sĩ tự do không thể sánh được.
- Cho dù nói như vậy nhưng cũng còn có sự hạn chế. Sau này ngài có thể đến đây nhiều hơn thì ta cũng có thể được đi săn thú. - Âu Văn Na vừa nói vừa nhìn ra phía trước, sau đó lại quay sang La Mông.
- Đến thì không có vấn đề gì. Chỉ có điều, ta là Đức Lỗ Y, không thể tham dự được những cuộc đi săn của quý tộc. - La Mông thấy nét mặt của nàng như vậy thì mỉm cười. Vừa được sống trong một gia đình kỵ sĩ lại vừa được mẹ dậy dỗ, đây đúng là một thiếu nữ rất đẹp.
- Có điều trong thời gian ngắn tới đây thì không được vì ta còn phải vào rừng rậm, chủ yếu là để quan sát một số địa hình và tìm một số thứ.
- A! Khi nào vậy? Có thể đưa ta đi không?
- Việc này rất nguy hiểm. Ta không có lý do để đưa cô đi. - La Mông nở nụ cười.
- Hừ! Đúng là giả dối. - Cô nở nụ cười:
- Sau này chúng ta là bạn bè, ngài có thể đưa ta đi không?
- Là bạn bè thì lị khác. - La Mông chuyển sang chuyện khác:
- Chẳng lẽ không có bạn bè nào khác đưa cô đi?
Tiểu thư Âu Văn Na nở nụ cười:
- Chỉ mong ta có thể nói với ngài là có. Nhưng thực ra lại không có. Có mấy đứa con của các gia tộc kỵ sĩ khác chỉ vào trong thành tìm bạn bè thích hợp chứ rất ít ở lại nông thôn.
Lời nói của nàng có chút ấm ức khiến cho La Mông nở nụ cười.
- Xem ra cô ở đây có chút ấm ức. Chẳng lẽ không được tới chỗ khác hay sao?
- Có nhiều chỗ mẹ ta cho là quá xa. Cho dù ta có đưa ra đề nghị nào thì cũng bị gạt đi. Mẹ ta nói rằng hiện giờ ta chưa phải là kỵ sĩ. - Nàng có chút tức giận:
- Lúc trước ta không được luyện tập vũ kỹ. Tới mười bốn tuổi mới bắt đầu. Ba năm đạt tới cấp hai là tốt lắm rồi. Nhưng để đạt tới cấp năm để được thụ phong kỵ sĩ thì còn sớm quá.
- Đúng là như vậy. - La Mông lên tiếng một cách cảm thông. Lúc này, tâm trạng của hắn liền chuyển tới sừng Thần Nông bởi có một tin tức xuất hiện.
Trước mắt hắn xuất hiện một điểm sáng rồi nhanh chóng mở rộng trở thành một khung tư liệu mờ mờ. Khung tư liệu nhanh chóng hiện lên số liệu:
- Số tiểu mạch B đã chín, có thể thu hoạch.
Ngất! Mười lăm mẫu chín thì làm sao có thể thu hoạch? Diện tích lớn như vậy mà muốn thu hoạch cũng phải mất tới mấy ngày.
Nghĩ tới chuyện thu hoạch, La Mông hơi rùng mình. Có điều hắn nhanh chóng định thần, nói chuyện với vị tiểu thư bên cạnh.
Cùng lúc này, trong phủ đệ của kỵ sĩ, hai vợ chồng lão đang nói chuyện với nhau.
- Này! Cưng ơi! Ta đã nhận được tin báo rằng lời nói của La Mông là sự thật. Hắn có một người chú, nghe nói là người của quận Đức Đạt Cách đã để lại một số tài sản cho hắn.
- Người của quận Đức Đạt Cách? Tên là gì?
- Sa Cách Lai.
- Không nghe nói tới.
- Cưng ơi! Hiện tại La Mông đã là tùy tùng, lại còn là Đức Lỗ Y cấp ba, còn có một lãnh địa rất tốt. Hơn nữa lại không có người thân. Một tên tiểu tử có tương lai, đối xử với bạn bè rất tốt, mỗi năm lại thu được tám ngàn đồng, chưa nói còn có thể tăng thêm. Xem ra, thực sự nên ấy đứa nhỏ tiếp xúc.
- Này? Chẳng lẽ con gái của ta lại phải sử dụng phương pháp này? - Kỵ sĩ có chút chần chừ.
- A! Thần Phỉ Nhĩ Lâm trên cao (nữ thần trí tuệ và tri thức). Cưng ơi! Nói cho ông biết là bây giờ không còn giống với hai trăm năm trước. Hiện tại đám con của mấy nhà kỵ sĩ đều đã vào thành. Con của công chăng phải là đã chạy mất rồi đó sau. Còn con của đám nhà tùy tùng khác thì rất thô lỗ. Ta đang tính toán tên tiểu tử này cũng được, phải nhanh chóng bắt lấy.
- Bà mời hắn tới đây chính là vì quyết định này sao?
- Tất nhiên! Có điều phải xem mặt trước. Hôm nay ta thấy sau này chúng ta có thể mời thêm được.
- Được rồi! Được rồi! Nếu bà đã định làm vậy thì cứ thế đi. - Kỵ sĩ liền nhanh chóng đồng ý cho xong.
Ở thế giờ này, bình thường người ta làm việc chín ngày, nghỉ ngơi một ngày, tạo thành một tuần. Một tuần có mười ngày, một tháng có ba tuần. Ba tháng thành một quý. Mười hai tháng là một năm. Điều này so với một tuần có bảy ngày đúng là hoàn mỹ hơn.
Khoảng ba giờ chiều, La Mông và Âu Văn Na quay về. Lúc này, ánh chiều tỏa xuống cánh đồng, ánh lên một màu vàng rực.
- Chị... - Từ xa, âm thanh trong trẻo của Y Mễ Toa vang lên. Cô bé chạy xuống theo bậc thang, dáng người nhẹ nhàng, giống như một con nai nhỏ, còn nhanh hơn cả người hầu tới đón ngựa.
- Chị! Hai người đi ra ngoài thật? - Y Mễ Toa nói với chị rồi liếc mắt nhìn La Mông.
- Y Mễ Toa! Lần sau chị đưa em ra ngoài chơi. - Âu Văn Na nhảy xuống, giao ngựa cho người hầu rồi cúi người nói với cô bé.
Y Mễ Toa mặc một bộ quần áo yêu kiều. Mặc dù mới có mười bốn tuổi nhưng cũng đã có thể thấy được những điểm trắng muốt...
Dáng người cô bé thật đẹp khiến cho La Mông phải liếc nhìn mấy lần.
Âu Văn Na không nhận ra ánh mắt khác thường của La Mông nhưng cô bé Y Mễ Toa nhạy bén thị phát hiện. Nàng thừa dịp chị không chúy ý liền lườm một cái.
La Mông có chút xấu hổ. Hắn lén nhìn ngực cô bé bị phát giác. Vì vậy mà hắn ho vài tiếng rồi bước đi, mắt thì ngắm nhìn khu nhà xung quanh.
Sân ở đây dường như để cho kỵ sĩ rèn luyện nên rất rộng, nhưng lại có sắc thái truyền thống. Toàn bộ khu vực biệt thự có chừng hai mươi mẫu đất trống, xung quanh trồng những loại cây ăn quả và dưa.
Trên mặt đất có đặt mấy bó củi mới được chặt. Cách đó một đoạn còn có một khu chuồng ngựa mới được sửa lại.
Mặc dù đang là mùa thu nhưng nhưng đám dây leo vẫn chưa héo bám đầy trên tường.
Sau khi hết cơn xấu hổ, La Mông đang định quay lại thì đột nhiên hắn thốt lên một tiên rồi đi về phía một cái cây.
Đó là một cái cây mới chặt đang tản ra ánh sáng. Có điều ánh sáng của nó rất yếu. La Mông mặc dù có con mắt linh quang nhưng phải tới rất gần mới nhận ra được.
La Mông liền bước tới, giơ tay sờ thì thấy có một dòng linh lực chảy vào.
Sắc mặt hắn trở nên nghiêm túc. Hắn suy nghĩ một chút với những kiến thức của Đức Lỗ Y. Đột nhiên, La Mông mừng rỡ khi nghĩ tới một thứ:"thụ tinh?"
Lúc này, Âu Văn Na sau khi dỗ em gái xong liền đi tới. Thấy nét mặt của hắn như vậy liền ngạc nhiên hỏi:
- Có chuyện gì thế?
- Âu Văn Na! Chỗ củi này hôm nay mới mang đến?
- A! Đúng vậy! Có chuyện gì thế?
- À! Loại cây này có khả năng là một thứ hữu dụng đối với Đức Lỗ Y chúng ta. Có thể cho ta hay không? - La Mông nói mà không hề có chút khách khí.
Âu Văn Na quan sát thì thấy đây chỉ là một loại củi bình thường, thậm chí còn hơi nhỏ nên nói:
- Ngài đã nói vậy thì lấy đi.
La Mông gật đầu rồi lấy dao găm, cắt một đoạn cây xuống sau đó nói với Âu Văn Na:
- Ngại quá. Ta phát hiện ra chuyện này cần phải nhanh chóng về để xử lý. Bởi vì nếu để qua hôm nay thì sẽ mất đi hiệu lực. Nếu như không có gì bất ngờ thì một tuần sau ta sẽ mang lễ vật đến để bày tỏ sự xin lỗi của mình. Còn bây giờ, ta phải nhanh chóng tới gặp cha mẹ cô để từ biệt.
Danh sách chương