Khi nhà trọ làm ăn thịnh vượng, người ngồi đầy mười bàn lớn, thì ngoại trừ hai vợ chồng nhà chủ ra còn có một thiếu niên phụ giúp.
Mặc dù đã trở thành học đồ Đức Lỗ Y nhưng La Mông vẫn tiếp tục giúp đỡ bưng chén, bày bàn. Trải qua một năm, hắn có thể bưng thức ăn đi nhanh trong đám người mà không để bị va chạm hay đổ vỡ.
Cứ thế bưng từng thứ một lên, sau đó có thể nghỉ ngơi một chút. Có một số người mặc dù không có chỗ ngồi nhưng vẫn không ngại, cứ cầm chén rượu vừa uống vừa tán gẫu.
- Ngày mai chính là ngày cúng tế vụ mùa. Nghe nói, có mời tới một đoàn kịch. Trong đoàn có một ma thuật sư và một diễn viên xinh xắn. - Có người nói.
- Ma thuật sư?
- Tất nhiên! Chẳng lẽ ngươi cho rằng một vị Ma Pháp sư tôn quý sẽ tới biểu diễn? Nam tước đại nhân - Lĩnh chủ của chúng ta có lẽ phải bán cả khôi giáp tổ truyền của ngài thì may ra mới mời được.
- A Cáp! Không được cười tiểu Tạp Đức! Y còn đang nhớ tới giấc mộng gần đây trở thành một ma pháp sư vĩ đại.
Lập tức cả nhà trọ vang lên tiếng cười. Hiên nhiên tất cả đều biết là cười nhạo.
La Mông cười rồi nhìn trộm sắc mặt người thiếu niên kia. Tuy nhiên, hắn cũng không dám cười thành tiếng. Dù sao thì đối phương cũng coi như bạn của hắn.
Những lời chê cười đó diễn ra rất nhiều lần chẳng có gì là lạ. Vì vậy mà mọi người ở đây nhanh chóng chuyển sự chú ý:
- Có điều, La Mông của chúng ta mặc dù không thể trở thành một ma pháp sư vĩ đại nhưng có sự giúp đỡ của tiểu thư Ngả Lỵ Ni rất có thể trở thành một Đức Lỗ Y.
Sự chú ý chuyển sang mình khiến cho La Mông có chút ngại ngùng vội vàng nói:
- Không đâu! Mặc dù được tiểu thư Ngả Lỵ Ni dạy nhưng ta cũng không học được đâu.
Ngay lập tức, mọi người cười phá lên.
Sau một lát, đề tài lại chuyển tới đoàn kịch:
- Nghe nói trong đoàn có tám cô nương trẻ tuổi, không biết giá thế nào?
- Dù sao thì chúng ta chỉ cần vài cái là đã không dậy nổi. Có lẽ một đêm bằng ngươi làm lụng vất vả hai tháng. Người xem, bọn họ mới là người đi tìm các cô nương. Nghe nói lần trước có một Dong Binh đoàn đi qua trấn, trong đó có mấy nữ dong binh rất thú vị.
La Mông nhìn theo mắt họ, quan sát cái bàn đó. Trên bàn có bày rượu và thức ăn. Thoáng nhìn, tất cả đều đang rất vui vẻ. Hắn có thể nhận ra một người là Ba Đức. Đó là một thương nhân vẫn thường xuyên đến trấn.
- Ba Đức! Lần này buôn bán lại có lời phải không? Có nghĩ định cư tại trấn không? Như thế ta nhập hàng sẽ dễ hơn một chút. - Mặc Đặc làm xong liền lên tiếng hỏi.
- Ha ha! Tất nhiên là muốn. Nhưng lĩnh chủ đại nhân đâu có cho dân tự do. Với một khoảng đất rộng hai mươi mẫu thì phải trả giá rất cao. Hơn nữa, ta còn có một chiếc thuyền làm phương tiện đi lại. - Ba Đức lắc đầu. Có điều nhìn ánh mắt của gã có thể thấy thật ra gã rất khó xử.
- Ba Đức! Ta không hiểu tại sao ngươi lại ở đây? Trong thành chẳng phải tốt hơn sao? - Lại có người lên tiếng.
- Ngươi không hiểu được. Trong thành tất nhiên là tốt. Nhưng có điều thuế má rất nặng. Các nghiệp đoàn lớn đều đòi tiền. Một tiểu thương nhân như ta hay là... - Ba Đức nói tới đây liền im lặng, không nói nữa, hiển nhiên là có nỗi khổ.
Phu nhân của Mặc Đặc đang bận rộn trên quầy. Nhìn cô mới chỉ chừng ba mươi tuổi, mặc một cái váy bằng vải thôi. Cô đeo một cái tạp dề màu trắng đã ngả thành màu xám. Trên mặt có một số nếp nhăn cho thấy sự vất vả. Cô đang tính toán hôm nay thu chi như thế nào. Nhìn thấy La Mông liền gọi:
- La Mông! Ngươi lại đây giúp ta.
- Không có vấn đề gì. Ta ở phòng miễn phí nên coi như làm thế đi. - La Mông lên tiếng.
- Ừm ừm! Nói đúng lắm! La Mông! Phiền ngươi vào trong hầm lấy một thùng rượu ra đây. - Mặc Đặc hô:
- Lấy thêm một cái bánh rán. Ha ha!
La Mông lên tiếng rồi lấy một cái bánh rán. Cái bánh rán vàng ươm, bên trên có đủ loại màu sắc của cá, tôm, trai, nghiêu cháy vàng. Trên lớp hải sản có rưới một lớp nước màu hồng, trên cùng đặt một vài miếng rau.
Nhìn nó rất mềm, hương vị tuyệt hảo rất ngon miệng. Đây là sở trường của phu nhân Mặc Đặc khiến cho khách đều khen ngợi. Còn La Mông thì chỉ có ngày hội mới được ăn.
La Mông ăn xong, đi ra phía sau, xuống thang rồi đẩy cánh cửa gỗ.
Hầm ngầm luôn là nơi tối tăm và ẩm rướt. Do không được sử dụng ngọn nến quý báu nên hắn đành ở trong bóng tối mà di chuyển thùng rượu.
Đây là cảnh hết sức quen thuộc. La Mông đặt mông ngồi trên một cái thùng gỗ nhìn xung quanh. Một lát sau, hắn mới lẩm bẩm:
- Ngày mai sẽ tới thần địa nữ thần đại địa để chứng thực Đức Lỗ Y.
Sau đó, hắn mới bê thùng gỗ đi lên.
- A! La Mông! Ngươi đã lên rồi. - Mặc Đặc phu nhân ngẩng đầu lên nói:
- Mau bưng chậu đi.
- Vâng thưa phu nhân Mặc Đặc. - La Mông nói xong liền đón lấy chén đĩa bắt đầu rót rượu, bưng thức ăn, thậm chí còn vào bếp giúp đỡ. Đây là những công việc hết sức quen thuộc với hắn.
Lúc này, những người bản địa rảnh rỗi, ngoại trừ con ma men Phúc Đặc còn lại đều giải tán.
Còn lại chỉ có đội dong binh trọ ở đây. Bọn họ có tổng cộng bảy người. Nhưng người đó đều rất quen với hắn, đồng thời lại có tình cảm tốt. Vừa thấy hắn xuống lầu lập tức liền có mấy người cười với hắn. La Mông cũng mỉm cười gật đầu đáp lại.
- Tiên sinh Hải Ngõa Duy. Ngài muốn uống bia? - La Mông bưng lên tổng cộng bảy ly.
Loại bia này có mùi mạch cùng với hương vị bia, còn có một chút hơi lạnh do dùng nước giếng thiên nhiên tinh khiết sản xuất. Nó rất mới, vị rất ngon. Sau khi uống xong, trong miệng còn có vị ngọt của lúa mạch.
Đội dong binh này rất nhỏ chỉ có bảy người. Trong số đó cũng không hề có nữ nhân. Bọn họ thường xuyên ở đây nên La Mông cũng biết được đội trưởng chính là Hải Ngõa Duy.
Hải Ngõa Duy cười cười đón lấy rồi cho hắn một đồng tiền. Sau đó y uống từ từ thỉnh thoảng lại trò chuyện về một số câu truyện mạo hiểm.
Sau khi làm xong, La Mông đứng bên nghe họ nói chuyện và nghỉ ngơi một chút.
- Đội trưởng! Bây giờ ngươi là chiến sĩ cấp bốn. Nếu đột phá có được đấu khí thì đội dong binh của chúng ta sẽ có tương lai. - Bác Ba cảm khái lên tiếng:
- Rồi sẽ có tư cách trở thành kỵ sĩ.
- Chuyện này đâu có dễ. Cấp nắm có được đấu khí mới chỉ đạt tới tiêu chuẩn để thành kỵ sĩ. Còn có trở thành kỵ sĩ hay không thì còn phải có một vị quý tộc hay quốc vương có muốn ban cho không nữa. Chỉ có điều ở trong công hội Dong Binh cũng được đánh giá cao hơn, có tư cách giữ chức vụ trung đội phó của một trấn. So với việc gửi hy vọng vào ta thì không bằng tự mình cố gắng, tăng lên thêm một bậc thì cuộc sống của chúng ta thoải mái hơn được một chút. - Tâm trạng của Hải Ngõa Duy rất tốt.
- Ha ha! Năm sau ta sẽ thử xem có lên được cấp ba hay không. - Bác Ba có chút xấu hổ lên tiếng.
La Mông yên lặng lắng nghe. Đám dong binh vô ý nói như vậy nhưng nếu có một người đứng cạnh phân tích thì có thể thấy được cái thế giới này có rất nhiều tin tức.
Vốn ở thế giới trước của hắn, cơ bản sức chiến đấu của con người bị giữ ở một mức độ vì vậy mà không cần phải phân chia cấp bậc. Nhưng về của cải và địa vị thì phân chia ra thành rất nhiều cấp, khoảng chừng cửu phẩm, mười tám cấp. Tổng cộng có khoảng bốn mươi hai cấp quan riêng biệt, mười ba tước vị...
Thật ra ngay cả ngôn ngữ cũng phân chia thành mấy cấp bậc. Tiếng Anh hiện đại cấp tám... Tính chất của nó giống như cuộc thi của chiến sĩ và ma pháp sư ở thế giới này.
Trong thế giới này, lực chiến đấu của mỗi người có sự khác biệt cũng giống như chức quan nên phân chia ra thành cấp bậc.
Theo lời bọn họ thì cấp năm của chiến sĩ là một ranh giới. Dưới cấp năm tất cả đều móc tiềm lực thân thể. Vốn binh lính của thế giới này cũng có thể đạt tới trình độ đó. Nhưng bắt đầu từ cấp năm, chiến sĩ liền có lực lượng vượt qua lực lượng của một người thường. Mà lực lượng đó được gọi là đấu khí.
Ở trên thế giới này, văn bằng và tín dụng là hai tiêu chuẩn để cân nhắc. Tín dụng thì dựa vào tích lũy từ từ. Còn văn bằng thì chính là cấp bậc. Mặc dù không hoàn toàn chính xác nhưng về mặt nào đó thì cũng có thể đánh giá tài năng của một con người.
Còn việc thí nghiệm cấp bậc thì không phải là đặc quyền của công hội dong binh. Nếu như là chiến sĩ thì phải tới thần điện của thần chiến tranh để thí nghiệm. Dưới sự giám sát của thần, có rất ít sai sót. Vì vậy mà bất kể quốc gia nào trên đại lục cũng đều công nhận cái văn bằng này.
Cũng giống như văn bằng ở thế giới trước. Văn bằng càng cao thì càng có nhiều quý tộc thương nhân thuê. Thực ra công việc cũng hết sức thoải mái mà tiền lương lại cao. Còn khổ cực nhất chính là những đoàn dong binh cấp thấp. Bọn họ lấy công việc nguy hiểm nhất để làm mà sống.
Đội dong binh ăn uống, tán gẫu xong liền lên lầu nghỉ ngơi. Dù sao thì họ cũng cần nghỉ ngơi cho tốt sau đó mới có thể thực hiện một số nhiệm vụ nguy hiểm.
La Mông quan sát nhà trọ thì thấy không còn việc gì nữa.
Phu nhân Mặc Đặc liền nói:
- Được rồi! La Mông! Ngươi đi nghỉ đi.
La Mông gật đầu đồng ý. Ngay sau đó, hắn liền quay về cái ổ của mình.
Đây là một gian phòng nhỏ, bên trong ánh sáng rất tối. Trên mặt đất phủ một lớp cỏ mạch rất dày. Ngoài ra còn có một bộ da của sói hoang. Đó chính là chăn của hắn.
Trên thực tế, được hưởng như vậy cũng không phải là kém. Học đồ bình thường đi làm thuê cũng chỉ có lớp cỏ. Còn bộ da này là do phu nhân Mặc Đặc nhân từ cấp cho.
Trong phòng có một cái hộp gỗ, mơ ra thì bên trong có tiền đồng.
Tiền đồng có màu xanh đậm khối lượng rất nhẹ. Mặc dù không có cân nhưng cũng có thể biết chừng năm gram.
Trên mặt của nó có khắc chữ. Khi La Mông làm việc thường hay học trộm vài chữ của Mặc Đặc tiên sinh. Đồng thời lại có tiểu thư Ngả Lỵ Ni dạy nên cơ bản có thể học viết.
Trên đó có viết "vương quốc Ngả Tư Khắc vinh quang"
Xung quanh còn có hình một đóa hoa kỳ quái tô điểm.
Kiểm tra một lượt thì có tất cả chín mươi hai đồng. Chỉ còn tám đồng nữa là đủ một đồng bạc. Đây là tất cả tài sản của La Mông lúc này.
Danh sách chương