Ngoại trừ Phú Địch đã tới đây một lần, những người khác mặc dù là nông dẫn trong lãnh địa nhưng lần đầu tiên được tới đây. Tuy rằng họ đã nghe nói tới sự thần kỳ của căn phòng ấm nhưng vừa thấy được vẫn bị rung động.
Sau khi xuống tầng ngầm, trong căn phòng ấm, mỗi một tấm phản bùn đất là dược thảo mọc tươi tốt. So với cảnh tượng bên ngoài tuyết rơi trắng xóa thì căn phòng ấm của Đức Lỗ Y đúng là không tầm thường.
Bước trên thềm đá, dè dặt đi vào bên trong, nét mặt của họ thể hiện một sự phấn khích.
Còn tiểu thư Ngả Duy Tây đi cuối cùng, bước trên hành lang mà cũng không giấu được cảm xúc.
- Tới rồi! - La Mông đứng giữa căn phòng ấm, xung quanh tràn ngập sức sống mà vui vẻ.
- Lĩnh chủ đại nhân! Chúng ta bắt đầu từ đâu trước? - Phú Địch cung kính hỏi.
La Mông chỉ vào chỗ thảo dược trên một cái phản mà nói:
- Trước tiên bắt đầu từ đây đi. Còn thu hoạch thảo dược như thế nào thì chú ý nhẹ chân nhẹ tay và cẩn thận. Bắt đầu đi.
- Vâng thưa đại nhân. - Tất cả mọi người đều lên tiếng.
Ngay lập tức trong căn phòng ấm náo nhiệt hẳn lên. Tất cả những người đang làm đều là nông dân có thu nhập thấp chứ không phải là người học nghề. Vì vậy mà La Mông đứng cùng chỉ dạy họ thu hoạch thảo dược thế nào, tránh phá mất tác dụng của nó.
- La Mông đại nhân! Thật vui khi ngài có thể tiếp ta trong nhiệm vụ giao lưu. Sau này có thời gian, hy vọng ta có thể ở đây giao lưu với ngài, đặc biệt là được vào nhà ấm làm việc. - Tiểu thư Ngả Duy Tây thấy hắn bận rộn liền nói.
- Có thể nói là tại sao không? - La Mông hơi tò mò.

Nhìn trang phục của tiểu thư Ngả Duy Tây mặc dù đơn giản nhưng cũng bằng những chất liệu quý, chắc chắn không phải là người thiếu tiền. Hơn nữa, mỗi cử chỉ của nàng đều cho thấy một sự quý phái. Rất có khả năng nàng xuất thân từ một gia đình quý tộc. Một thiếu nữ như vậy mà lại muốn ở trong căn phòng ấm của hắn để làm công?
Nhận thấy sự tò mò của La Mông, Ngả Duy Tây mỉm cười, giải thích:
- Là như thế này. Do giấc mộng của ta là trở thành một Đức Lỗ Y thực sự, hy vọng có thể đi xa hơn trên con đường này. Còn ngài là thiên tài Đức Lỗ Y nổi tiếng trong khu vực quanh đây. Hơn nữa, trước kia, khi nghe nói ta cũng không tin lắm. Nhưng cho tới hôm nay, thấy ngài xây dựng căn phòng ấm này ta mới biết được đó là sự thật. Ta muốn ở lại đây là để tiếp tục học tập, cũng thể nghiệm một chút cái cảm giác của căn phòng ấm. Ngài biết đấy, là một Đức Lỗ Y cấp ba, muốn có được căn phòng ấm ình là chuyện khó khăn như thế nào.
Nàng nói với một nét mặt hết sức chân thành.
La Mông nghe nàng nói xong liền nở nụ cười:
- Được rồi! Tiểu thư Ngả Duy Tây, hoan nghênh cô tới thăm căn phòng ấm cảu ta. Hy vọng sau này chúng ta có thể học tập lẫn nhau, cũng hy vọng cô ở đây có thể vui vẻ.
- Vô cùng cảm tạ. - Không ngờ La Mông lại đồng ý nhanh như vậy, tiểu thư Ngả Duy Tây quá đỗi vui vẻ.
Thực ra trước khi tới đây, tiểu thư Ngả Duy Tây đã nghĩ tới nhiều khả năng. Chẳng hạn như sau khi đưa nàng đưa ra lời đề nghị, La Mông sẽ từ chối. Nhưng nàng không ngờ được răng đối phương lại đồng ý một cách thoải mái như vậy.
Thấy La Mông nở nụ cười bình thản, tiểu thư Ngả Duy Tây có chút tò mò, hỏi thăm:
- Đại nhân La Mông! Không ngờ ngài lại độ lượng như vậy. Bình thường rất ít Đức Lỗ Y nào muốn cho người khác đi vào trong phòng ấm.
La Mông cười ha hả. Đây là chuyện bình thường. Dù sao thì ở thế giới này một nghề nào đó muốn giao lưu và học tập cũng không phải là chuyện dễ dàng nhất là một Đức Lỗ Y lại càng giữ bí mật với căn phòng ấm.
Có điều, là một người đã từng sống ở Trái Đất, La Mông cũng không mang quan điểm đó.
Chưa nói, La Mông xây dựng căn phòng ấm này cho dù là Đức Lỗ Y cao cấp thì cũng phải thấy có nhiều thứ mới. Nhưng bản chất của nó cũng chỉ là một nơi giữ bí mật.
Mà bây giờ, có một nữ Đức Lỗ Y cấp ba xuất hiện muốn từ căn phòng ấm của hắn học được cái gì đó. Làm sao mà hắn lại không muốn cùng một Đức Lỗ Y đồng cấp thực sự để học tập và giao lưu?
Vì vậy mà La Mông cười, trả lời:
- Khi ta còn là học đồ đã mất sự dạy dỗ của lão sư, chỉ toàn dựa vào tư liệu của công hội để mày mò. Là một Đức Lỗ Y cấp ba, ta hiểu được việc học ở trường khó khăn như thế nào. Cô muốn tới đây giúp đỡ ta không có gì phản đối. Chưa nói, ta còn có rất nhiều điều cần phải nhờ cô dạy...
La Mông cũng không hề che giấu yếu điểm của mình. Có nhiều thứ mà giáo trình không thể nào bổ sung được.
Tiểu thư Ngả Duy Tây nghe thấy vậy cũng mỉm cười. Nàng vươn tay ra:
- Vậy chúng ta cùng hợp tác với nhau.
La Mông cũng giơ tay nắm lấy. Do lúc này xung quanh mọi người đang bận rộn nên hai người đứng giữa phòng có chút vướng. Vì vậy mà cả hai liền lui sang một bên.
Do số lượng người rất đông nên hai người đợi chừng nửa giờ, với tốc độ rất nhanh, đám công nhân đã thu hoạch xong. Bọn họ chào hắn rồi rời đi.
Nhìn đống thảo dược được thu hoạch tốt, La Mông kiểm tra một chút thì thấy sản lượng dược thảo đúng là nếu so với trồng bên ngoài thì số lượng và chất lượng đều cao hơn.
Khi hắn xem chỗ thảo dược, tiểu thư Ngả Duy Tây cũng ở bên cạnh mà quan sát với một sự kinh ngạc. Khi phát hiện ra số lượng dược thảo có sự khác biệt, cô đột nhiên mở miệng nói:
- La Mông đại nhân! Ngài dự định bán hết tất cả chỗ này hay lấy để làm thuốc? La Mông nhìn đối phương rồi trả lời một cách thành thật:
- Ta dự định bán một nửa còn một nửa giữ lại để làm dược phẩm.
- Có thể cho phép ta làm việc ở chỗ ngài điều chế dược phẩm không? - Tiểu thư Ngả Duy Tây nghe La Mông nói vậy liền nói ngay.
- Chuyện này... Tất nhiên là ta hoan nghênh. - La Mông lập tức đồng ý.
Mặc dù điều chế dược phẩm đối với người khác là việc cần giữ bí mật nhưng dược phẩm của La Mông thì cơ bản Đức Lỗ Y đều biết. Cái vốn của hắn đó là dựa vào không gian của sừng Thần Nông cùng với ngôi nhà ấm, cho nên phương thuốc căn bản cũng không bị lộ đối với tiểu thư Ngả Duy Tây.
Lên tới đại sảnh, hai người ngồi trong phòng khác. Lập tức có một cô bé mang cà phê tới.
La Mông uống một ngụm rồi nói:
- Tiểu thư Ngả Duy Tây. Mặc dù cô vì nhiệm vụ của công hội tới đây, nhưng nếu muốn ở lại chỗ này thì hay là ký một cái hợp đồng về mặt dược phẩm.
- Cô biết rằng một liều thuốc trị thương bình thường có giá mười lăm đồng bạc. Còn ta phối chế dược phẩm sẽ cho thêm một vài nguyên liệu đặc biệt có giá nửa đồng bạc. Nếu cô tham gia, mỗi ngày hoàn thành được một lọ dược phẩm có kèm thêm pháp thuật, ta sẽ trả cô bảy đồng bạc. Cô thấy thế nào?
Tiểu thư Ngả Duy Tây dường như cũng không để ý, nói:
- Được! Cứ như thế đi.
- Nếu vậy chúng ta sẽ ký một bản hợp đồng ma pháp với kỳ hạn ba tháng. Sau ba tháng, chúng ta sẽ căn cứ vào tình hình để xem có tiếp tục ký hay không. - La Mông lấy từ trong ngăn kéo ra hai cuộn da cừu.
Hai người viết điều khoản rồi ký tên mình lên trên.
- Còn về phần ăn uống và ở, thì cô được một căn phòng nhỏ, cơm nước miễn phí. Cô muốn ở đâu?
- La Mông đại nhân! Bên cạnh chẳng phải có một phòng khách nhỏ đấy thôi? Ta hy vọng được ở đó.
La Mông nghe xong gật đầu:
- Vậy thì được. Để ta dẫn cô đi.
Tất cả liền ra ngoài. Linh Đang đi trước dẫn đường. Căn phòng đó trước vốn là một phòng cầu nguyện, hiện tại được thu dọn sạch sẽ.
Mở cửa ra bên trong hơi tối, chỉ có một cái bàn nhưng không có giường.
Một cô bé châm ngọn nến đặt lên bàn. Mọi người nhìn quanh thì thấy ở phía đông có một cái lò sưởi, trong lò sưởi vẫn còn mơ hồ dấu hiệu và tranh vẽ từ trước đó.
La Mông nhìn lướt qua cũng không chú ý lắm. Hắn căn dặn:
- Linh Đang! Ngươi hãy thông báo cho người ta đưa giường tới đây, thêm cả tủ quần áo, giá sách, bàn... Những thứ này chắc ngươi biết.
Linh Đang ngoan ngoãn nói:

- Vâng thưa đại nhân! Ta biết rồi. Tất cả trước buổi đều được hoàn thành.
Sau khi căn dặn xong, La Mông lại dẫn tiểu thư Ngả Duy Tây vào đại sảnh, đi quan sát lần thứ hai. Lần này tương đối kỹ hơn một chút. Hắn cho cô xem một số thiết bị của mình cùng với đồ điều chế chất lỏng, đồng thời vừa hướng dẫn, giảng giải cho cô. Dù sao thì trong thời gian tới tiểu thư Ngả Duy Tây cũng ở đây giúp đỡ. Nếu không nói rõ thì sau này sẽ xuất hiện rắc rối.
Mà gần như đồng thời, Linh Đang cũng dẫn người quét dọn lại phòng khách, sau đó bê giường tủ và giá sách vào.
Tiếp theo là bàn ghế cùng với củi được mang tới để nhóm lò sưởi.
Còn giường thì thêm một cái đệm nữa cho ấm áp. Tất cả đều chuẩn bị xong trước khi đêm xuống. Thấy vậy, La Mông hết sức hài lòng với Linh Đang. Cô bé không chỉ có tiềm lực mà công việc cũng rất tốt.
Chờ đến buổi tối, La Mông dẫn tiểu thư Ngả Duy Tây vào phòng khách.
Do sắc trời còn sớm nên trong phòng khách vẫn còn có vài người. Ni Khắc ngồi ở đó vừa uống cà phê vừa tính toán. Đã tới cuối năm, chẳng những trên lãnh địa mà cửa hàng cũng cần phải tổng kết.
Pháp Phí ngồi dựa vào cửa sổ, nhìn ngắm vào toàn bộ lãnh địa. Còn Tô Tạp Nhĩ thì giám sát toàn bộ lãnh địa, đang có rất nhiều kẻ mạo hiểm đang trở lại.
Khi La Mông dẫn tiểu thư Ngả Duy Tây tới, tất cả mọi người đều quay sang nhìn, đặc biệt là cô gái.
- Tất cả chú ý chút. Đây là tiểu thư Ngả Duy Tây, Đức Lỗ Y cấp ba, nhận sự ủy thác của công hội tới đây giao lưu. - La Mông lại nói tiếp:
- Tiểu thư Ngả Duy Tây, đây là Ni Khắc, Pháp Phí và Tô Tạp Nhĩ.
- Tiểu thư Ngả Duy Tây rất hoan nghênh cô tới đây. - Cả ba người cùng lên tiếng.
Ni Khắc ân cần hỏi thăm:
- Tiểu thư Ngả Duy Tây! Xin chào cô! Cô muốn ăn bữa tối như thế nào? Có muốn thử một chút canh thịt mới không? Chắc chắn là hương vị rất ngon.
Tiểu thư Ngả Duy Tây quay sang cám ơn, nói:
- Ta ăn không nhiều lắm, chỉ cần hoa quả, pho mát và chút bánh bao là được. Còn thịt thì cơ bản là ta không ăn.
- A! - Nghe thấy cô trả lời như vậy, tất cả quay đầu nhìn La Mông.
Cũng đều là Đức Lỗ Y tại sao lại khác nhau nhiều như vậy?


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện