Sau vụ vừa rồi tôi chẳng còn lòng dạ mà ăn uống, nhưng Ô Nha cứ vừa nhồm nhoàm nhai nuốt, miệng liến thoắng khen ngon quá không ngớt lại tiện tay gắp đồ vào bát cho tôi.
Hầu như chẳng mấy ai có hứng thú động đũa, chỉ chăm chăm nốc rượu, cũng khóa miệng không nói năng. Mãi cho đến khi tên đội trưởng Tông Chính Quang xuất hiện lại, ngồi toe toe hỏi đông nói tây, bầu không khí giữa mọi người mới vơi bớt nặng nề.
Tôi nghĩ, nếu không có những con người như lão Lư Khâu, không có dục vọng của họ đòi hỏi, thì cũng sẽ không có những kẻ điên cuồng như lão Vu Mã, chịu xuống tay chế biến món ăn ma quỷ này.
Bọn họ chẳng khác nào là những yêu quái đội lốt người, cho rằng món canh bào thai sẽ giúp đàn ông có nhiều sinh lực trong việc làm tình. Thật kinh tởm, những người như thế mới là ngọn nguồn của sự kiện ăn thịt đồng loại.
Cũng là do cả chính sách "một con" gây tác hại mặc dù nó kìm hãm dân số ngày càng đông nhưng quan niệm trọng nam khinh nữ vẫn còn đeo bám dai dẳng trong tâm trí phần lớn đa số, nên khi xác nhận thai nhi là nữ thì không ngần ngại phá thai loại bỏ.
Hoặc như chuyện của Chuyên Tôn Phượng San, mang thai đứa trẻ không mong sinh ra. Những chuyện nạo phá sinh mệnh thai nhi đơn giản diễn ra như cơm bữa hằng ngày. Không có cảm giác tội lỗi nào đối với những bà mẹ trẻ hoặc ông bố bất đắc dĩ cả, bởi họ chỉ xem đó là “tai nạn, sự cố” ngoài ý muốn. Lão tác giả quái gở kia từng viết, mỗi một sinh mệnh đang hình thành chính là một vong hồn nơi âm giới đã trải qua vô số cực hình chịu tội, khó khắn lắm mới có cơ hội quay trở về dương thế một lần nữa được tái sinh làm người, nhưng lại nửa chừng đứt gánh. Việc làm thất đức đó sẽ khiến đường “phúc” của người dương bị hao tổn, có khi là tuyệt đường con cái.
Chúng tôi ở lại khách sạn thêm hai ngày nữa để Cung Trường Lĩnh chỉnh đốn xem xét lại cơ cấu bộ máy nhân viên. Sau đó mới nổ máy qua Bảo Định tới Thạch Gia Trang.
Tư Đồ và Cung Trường Lĩnh đều bảo tôi để Ô Nha ở lại đây, đỡ vướng bận khi chúng tôi làm mấy chuyện hiểm nguy. Nơi này điều kiện quá tốt rồi, nhưng để bé một mình vẫn có chút không an lòng. Tôi cầm con búp bê gỗ, lắc lắc, âm thanh tinh tang vang lên, Bạch Ngân hiện ra, vẫn xinh đẹp mê hồn như ánh trăng.
Tôi nhờ cô để ý đến bé một chút, bé thấy có người ở bên thì cũng không hoảng sợ mèo nheo bám dính lấy tôi nữa. Nhưng Bạch Ngân thì giãy nảy không chịu, cô nói ai đời lại nhờ ma làm bảo mẫu bao giờ? Hơn nữa tâm nguyên của cô là ngắm cảnh đẹp thế gian ,không phải ở đây bảo vệ trẻ con. Không bằng cô dứt khoát tiêu diệt đứa bé gây cản trở kia để có thể thoải mái bên tôi.
Vừa dứt lời liền hùng hổ lao tới tấn công, tôi hoảng hốt lao đến, bởi vì khí thế cô ta tỏa ra rất áp bức. Thế nhưng tay Bạch Ngân còn chưa chạm vào Ô Nha đã bị một tầng kết giới vô hình đánh bật trở lại. Tôi thở phào nhẹ nhõm, suýt quên bé có kết giới bảo vệ được tạo ra bằng việc lấy đi một phần tính mạng của mẹ Ô Nha, hôm nay được tận mắt chiêm ngưỡng, đúng không tầm thường.
Cung Trường Lĩnh đã căn dặn nhân viên phía dưới lo bữa ăn cho bé chu toàn. Đội trưởng Tông Chính Quang có vẻ quý mến Ô Nha, Tư Đồ mở lời nhờ anh ta để mắt tới bé. Trước khi xuất phát tôi lại dặn dò thêm một lượt, bảo bé không được phá hoại đồ đạc là một, hỏi lung tung ảnh hưởng tới công việc người khác là hai. Ai da, ngửi ngắm bé ở lại đây mấy bữa mà trong lòng cứ không yên, không phải sợ bé gặp nguy, là sợ bé chạy nhảy lung tung đi gây họa cho người khác.
Chúng tôi khởi hành sau khi lót dạ bằng bữa sáng buffet của khách sạn. Rời Trác Lộc tới bệnh viên Hòe Dương ở Nguyên thị là lúc mặt trời khuất bóng. Chúng tôi gửi xe ở tầng hầm trung tâm thương mại cho bảo đảm, chẳng biết sẽ mất bao lâu thời gian mới quay lại, rồi nạp dinh dưỡng ở đó luôn, sau đó đi bộ vào bệnh viện cách giờ cấm người thân tới thăm vài phút.
Mạnh Chương thông báo tin tức, một ngày trước phát hiện Âu Tử Dạ đã vào “cửa”. Bây giờ là thời điểm thích hợp nhất, có trướng ngại vật gì cũng được anh ta dọn dẹp ổn thỏa. Chúng tôi chỉ cần âm thầm chờ đợi thời cơ ở phía sau ra tay định đoạt.
Đây là bệnh viện phụ sản, là nơi các sinh linh kỳ diệu của tạo hóa chào đời. Những đứa trẻ ở nơi này được cha mẹ nâng niu bảo hộ, ngóng mong từng ngày.
Tôi có nghe qua một lời đồn mà hầu như ai cũng biết, nhiều lúc mấy đứa nhỏ đang nằm yên ổn, xung quanh không có ai đùa giỡn, lại không rõ vì nguyên nhân gì, đột nhiên mắt mở to lấp lánh, miệng nho nhỏ cười toe toét, âm thanh khanh khách rộ lên trong trẻo như chuông ngân. Người đi ngang nhìn thấy cũng sẽ cười theo, tựa như cảm thấy thật ấm áp.
Nhưng bé nhìn thấy gì mà cười vui vẻ vậy? Trẻ con cười có phải do thứ gì đó mà chúng ta không nhìn thấy đang chơi đùa với bé? Lúc trước tôi thường suy đoán như vậy.
Tôi thật sự có chút bất ngờ, thế quái nào một nơi trùng trùng hiểm họa chứa chấp Ngọc Hồn, phía trên con người lại xây bệnh viện toàn đàn bà trẻ nhỏ? Mạnh Chương nói, từ thời kỳ Tần Thủy Hoàng nơi này là bãi chiến trường mấy vạn lính tử trận, cửa vào Âm Huyệt vốn từ đầu đã bị pháp sư của Miêu tộc giăng kết giới phong bế, tránh kẻ bên ngoài phát hiện thấy. Trải qua hai ngàn năm bãi bể nương dâu, con người an tâm xây dựng nhà cửa an cư phía trên mà không hề hay biết.
Vị trí các Âm Huyệt vốn không được lưu lại trong bất cứ ghi chép nào, nếu có cũng vì sự kiện Tần Thủy Hoàng đốt sách mà tuyệt tích, ngay cả những người liên quan cũng bị trừ khử. Mãi những năm gần đây khi Ngọc Hồn đã đạt chín mùi sử dụng, các Vu Hích mới đoán ra được hai vị trí, một là do Thuần Vu Chấp Minh tiến vào, hai chính là nơi này. Về phần tại sao Âu Tử Dạ tiến vào Hòe Dương hoặc Bàn Cẩm, chính là do bọn họ cố ý thông báo bởi vụ đoạt Cự Khuyết của Âu Tử Dạ tình cờ tìm tới.
Riêng hai vị trí do Cự Khuyết và Thắng Tà trấn yểm thì có chút bất đồng. Thắng Tà trấn yểm vong hồn của Ngư Dương làng chỉ với ngàn người, vốn không có khả năng trở thành Âm Huyệt. Nhưng do dân làng ngoan cố tự tạo lời nguyền lên bản thân tự sản sinh ra luồng tà khí cực mạnh đe dọa cuộc sống người dương. Vì thế mà 10 năm một lần quan tri phủ, người đại diện cho vương triều hưng thịnh, thân sở hữu dương khí dạt dào, mới xuống đền làm lễ trấn hồn. Theo thời gian biến đổi, địa phương đó trở thành nơi giam giữ tù binh chiến tranh, về sau mới trở thành nhà tù nhốt phạm nhân. Đây chính là phương pháp lấy độc trị độc, lấy ác nhân kìm hãm ác khí.
Về phần Cự Khuyết do gia tộc Tư Đồ tiếp quản, vốn ban đầu tổ tiên là một chức quan thấp bé trông coi việc nhà nông dưới thời Tần Thủy Hoàng Đế. Mãi tới thời Hán Vũ Đế Lưu Triệt, gia tộc Tư Đồ mới khởi sắc, được cai quản cả một vùng đất Tịnh Châu (Sơn Tây ngày nay), xây dựng nhà thờ gia tộc ở Bình Dao (Tấn Trung), từ đó đời đời trấn giữ. Chuyện có kiếm linh ở nơi đó là tuyệt mật, vốn chỉ ba người biết, một là trưởng gia tộc đang tại vị, hai là người chuẩn bị kế nhiệm, ba là Vu Hích ở Miêu tộc Thông Lĩnh đứng sau hậu thuẫn. Việc lộ thông tin là điều không khả thi. Cho nên không rõ bằng cách nào Âu Tử Dạ biết mà mò tới. Chẳng lẽ chỉ là đánh bậy đánh bạ lại đánh trúng?
“Cửa” được nằm trong kho phòng chứa thuốc ở khu vực phía sau của bệnh viện, nơi khuất người lai vãng. Nghe Mạnh Chương nói, bệnh viện còn lén lút sản xuất thuốc gì đó nữa nên từ xa đã thấy cắm biển không phận sự cấm vào. Hôm qua khi Âu Tử Dạ đêm hôm tiến vào còn tạo ra một vụ nổ nho nhỏ nhưng lãnh đạo bệnh viện không thông báo cho phía cảnh sát hay giới báo trí biết, vì điều người tới căn phòng nghiêm ngặt hơn.
Bây giờ trời tối đen như vẩy mực, ánh đèn đường cách 20 m lạnh nhạt tỏa sáng, chẳng có mấy người qua lại, dù có cũng là cắm cổ cúi mặt vội vã bước, gió đêm đông vù vù thổi chỉ nghe thôi cũng đủ rét buốt tới tận răng.
Đột nhiên Mạnh Chương dừng lại nói phía trước có mấy người đang tiến tới, thế là cả bọn đề cao khẩn trương. Bởi vì nơi đây vốn thân nhân sản phụ không tò mò thám hiểm. Có thể là nhân viên bảo vệ? Tiên hạ thủ vi cường hay lùi bước nhường đường?
Tôi tức tốc phát khí tạo ra một vòng tròn có đường kính 10m, rồi 20m. Có năm người nhanh nhẹn tiến tới. Tôi nắm mắt, cố gắng tập trung tư tưởng, hình ảnh hiện lên càng rõ nét. Mấy hôm nay tối nào tôi cũng luyện niệm tới sáng, sau đó tự phát khí kiểm tra xem khả năng mình tăng cường tới đâu.
Năm thanh niêm trang phục ngọn ngàng hết mức, lưng đeo balô như đi leo núi thám hiểm. Hai trong số năm nam nhân dẫn đầu ngoài hai mươi, khí chất tỏa ra khác nhau nhưng gương mặt có đến 7 phần tương tự. Một người đeo kính trắng có phần ôn nhu nho nhã. Một người để râu dê cường hãn mà nghiêm nghị. Người theo sau độ đôi mươi, gương mặt thanh tú, là con gái lại quá nhiều cương khí ngạnh cốt. Là con trai lại có nét mềm mại của nữ nhi. Tuy bán nam bán nữ nhưng nói trung nhìn lướt qua cái lưu tâm ấn tượng chính là phần cao ngạo khí phách khiến người ta không thể khinh thường. Hai người sau cùng trông non nớt hơn nữa chỉ khoảng 18 đổ xuống. Một người tuấn lãng mà phóng khoáng. Một người đeo kính gọng đen, gương mặt thư sinh có chút buồn ngủ.
-Là người quen.
Tôi vừa mở miệng, ngăn hành động tập kích của ba tên.
-Là người quen của tôi.
Tôi nhắc nhở lại lần nữa, chạy tới phía trước, vừa hay đám người kia chạy lên.
-Tiểu Minh? Sao cậu lại ở đây?
Giọng nam dẫn đầu tuy có phần sửng sốt nhưng nhiều hơn cả là vui vẻ. Giọng nam thứ hai có chút buồn bực nối gót.
-Nhóc Tiểu Mặc kia, làm sao lại không liên lạc được hả?
Âm giọng tiếp theo thanh cao phát ra có chút ngạc nhiên bất ngờ.
-Tiểu Mặc ca!
-Chào, lâu quá mới gặp mọi người!
Tôi nhe răng cười, giơ tay lên, lời còn chưa dứt đầu liền bị người ta vung tay một cái cốc rõ đau.
-Chào cái đầu, điện thoại thế méo nào cả ngày hôm nay không liên lạc được?
-Thiên Hương, đau!
-Mặc ca, vẫn mạnh khỏe!
Hoa Thiếu Thiên trồi lên toe toe cười, Đặng Tiểu Tà bên cạnh đơn giản giơ tay lên coi như chào hỏi. Giọng Phong Linh thân thiết xen vào.
-Phải đó, làm chúng tôi tưởng cậu gặp chuyện không may, chẳng ngờ lại gặp nhau ở đây.
Giọng Minh Đăng tức tối lất át.
-Thằng nhóc kia, làm ăn thế nào mà không chịu liên lạc, hôm qua có tin tức của Báo ca lên định gọi thông tin cho cậu hay.
Tôi lục tìm điện thoại trong túi xách, bấm bấm, làm thế nào cũng không chịu sáng đèn. Thiên Hương bực tức giật lấy, xem một chút rồi dùng nó gõ nhẹ vào đầu tôi, mắng tiếp.
-Ngu ngốc, sập nguồn rồi cũng không biết sạc pin? Đầu óc để trưng bày à? Có cần tôi mua thuốc bổ não cho không?
Tôi vụng về cầm lại điện thoại. Tư Đồ to béo ních cái thân hộ pháp chen vào giữa, đẩy tôi ra phía sau, ưỡn bụng ưỡn ngực hất đầu hất hàm nói với Thiên Hương.
-Cô em à, đừng có mắng Tiểu Mặc Tử của chúng tôi như vậy? Chỉ đơn thuần là bạn bè xã giao thôi chứ có phải yêu đương thân mật đầu mà có quyền vừa mắng vừa đánh người ta ghê thế? Thục nữ một chút có hiểu không?
Thiên Hương hơi nhíu mày, lùi lại một chút, nheo mắt đẹp nhìn gã một lượt từ đầu tới chân âm thầm đánh giá rồi lia tới Cung Trường Lĩnh đứng bên cạnh tôi. Giọng cất lên kiêu kỳ mà thanh thoát.
-Gì thế này, đại thiếu gia của gia tộc Tư Đồ? Cung Phó tổng của Ruby và...?
Cô ấy nhìn chằm chằm Mạnh Chương đứng sau tôi một lúc, tiếp đó liếc mắt sắc đến tôi, lạnh lùng hất mặt.
-Cậu sao lại đi theo bọn họ?
Tôi cười cười nhằm xoa dịu bầu không khí có phần giương cung bạt kiếm. Chưa kịp nói lời nào, Cung Trường Lĩnh trầm lạnh lên tiếng.
-Đi theo bọn tôi thì có gì không đúng? Tôi đây chính là chủ lao động của cậu ta.
-Tôi là sư phụ cậu ta!
Mạnh Chương nhẹ nhàng xen vào. Mọi người đều chân thực nghe thấy, đồng loạt dòm gã. Cung Trường Lĩnh tiếp tục cất chất giọng lãnh đạo tối cao cố hữu.
-Tam tiểu thư của Bách Lý gia thì có gì tốt đẹp hơn tôi? Có tư cách gì chê bai? Cô lại làm gì ở đây? Kia chẳng phải cặp trợ lý sinh đôi nổi tiếng của Vĩnh Định Hà-Trường Lô? Không lo quản lý cô ta tốt, còn đi theo phò trợ gây loạn?
Không đợi Thiên Hương phản bác, Minh Đăng hùng hổ chen lên, thấy vậy tôi vội vàng lách mình xen vào giữa bọn họ.
-Không ngờ mọi người đều biết về nhau. Chúng ta không nên ở đây dây dưa, nhỡ có nhân viên nào đi tới lại chuốc phiền phức không đáng. Chúng ta trước tới nơi nào kín đáo.
Tôi còn chưa nói hết câu, Thiên Hương đẩy tôi ra, hừ mũi.
-Tiểu Mặc Tử, chúng tôi tới đây vì muốn trợ giúp Báo ca. Tên Tư Đồ đó từng nhiều lần tìm tới Báo ca khăng khăng đòi vật. Bây giờ cũng xuất hiện ở đây xem như chẳng có ý tốt lành. Tôi không quan tâm cậu kết giao với ai, nhưng đừng ở phía sau phá rối Báo ca.
Nói dứt lời đám người nhanh chóng đi trước. Tôi có chút hụt hẫng dõi theo. Tư Đồ vỗ vỗ vai, an ủi.
-Cô ta nổi tiếng trong giới hắc bang là “nhân yêu” (trong võng du ám chỉ nữ chơi tài khoản nam) máu lạnh tuyệt tình. Tương tư cái loại này là vô vọng, sau này anh giới thiệu cho chú em nhiều cô nóng bỏng màu mỡ hơn cái loại tivi màn hình phẳng đó. Nữ nhân thì phải đoan trang dịu dàng, thôi đừng tha thiết làm gì!
Tôi hất tay gã ra.
-Tôi không phải ý đó. Thôi chúng ta cũng bám theo họ đi.
Chúng tôi nhanh nhẹn đuổi theo, từ xa thấy ba người bọn họ lao tới tấn công ba nam nhân mặc đồng phục nhân viên bảo vệ. Lại thấy người thứ tư từ trong phòng chạy ra, tay cầm bộ đàm, miệng còn chưa kịp truyền tin, thấy một cái bóng từ phía sau tôi lao vọt lên. Tên thứ tư hự một cái ngất xuống đất, bộ đàm rơi vào tay Mạnh Chương.
Ba chúng tôi chạy tới thì bọn Thiên Hương cũng giải quyết xong đám người ngăn cản. Tôi nhìn bốn người xấu số, bọn họ chỉ là bị quyền cước khiến bất tỉnh, không thương tổn tính mạng.
Chúng tôi vào trong, thấy một nhân viên nữ trung tuổi đang run sợ bấm bấm điện thoại. Thiên Hương vung tay, nghe phập một cái, con dao cắm vào tủ gỗ, cách mặt nữ nhân vài cm khiến cô ta run sợ tới mức hóa tượng.
Thiên Hương bước tới, nhẹ nhàng rút con dao dắt lại bên hông đùi. Nữ nhân bấy giờ miệng mới bắp bắp xin tha mạng, tay cầm không vững làm rơi điện thoại xuống. Thiên Hương một phát dẫm lên nó, phá hủy. Giọng sắc lạnh mở ra.
-Nghe nói ở đây sản xuất một loại thuốc dưỡng nhan hồi xuân vô cùng thần kỳ, rất được phụ nữ ưa chuộng?
Nữ nhân nghe hỏi, gật như giã tỏi. Thiên Hương mang máy ảnh ra chụp quang cảnh, tủ đồ. Đám nam nhân chúng tôi đứng chặn lối ra vào, Hoa Thiếu Thiên và Đặng Tiểu Trà còn ở phía ngoài khuân mấy tên nam nhân vất vào xó xỉnh nào đó chắc cho đỡ chết vì lạnh.
Người phụ nữ run lập cập lấy một túi ni lông màu đen từ trong ngăn tủ lạnh, một mùi gì đó không rõ ràng nhưng gây cảm giác bức bối nôn nao. Cô ta cẩn thẩn mở một gói giấy bạc giữ nhiệt, bên trong chứa những viên nang thuốc có vỏ màu vàng và đỏ. Một thứ mùi như rác phân hủy tỏa ra nồng nặc, hối thối rất khó chịu.
-Mỗi ngày uống hai viên, chỉ cần uống trong vòng một tuần là có hiệu quả, dưỡng nhan, hồi xuân, cải lão hoàn đồng, còn có khả năng chữa trị vô số bệnh khác như về da, tóc, móng, mắt.
Thiên Hương diện vô biểu tình, lãnh đạm hỏi.
-Mấy cái tủ lạnh quanh phòng đó đều là chứa thuốc kỳ diệu này? Rốt cuộc là làm từ nguyên liệu gì lại phải bảo quản như thế?
-Là...là làm từ thai nhi 7 tháng tuổi trở lên.
Cô ta run sợ nói. Thiên Hương mặt đẹp phát lạnh, ra lệnh.
-Mang một ít ra đây.
Cô ta răm rắp làm theo. Mở ngăn tủ đông lấy ba hộp inox đặt lên bàn, vừa mở ra, dưới ánh đèn sáng trưng, hiện lên một bào thai da dẻ tím tái phủ một lớp băng tuyết mỏng nhưng tứ chi ngũ quan hoàn chỉnh, nằm co quắp trong cái hộp chỉ cỡ con mèo nhỏ cuộn tròn ngủ trong hộp đồ ăn.
Mùi xác thối do không bơm chất bảo quản bốc lên tanh tưởi muốn nôn mửa. Không chỉ mùi vị khiến người ta kinh tởm, còn vì nguyên liệu sử dụng thật ngoài sức tưởng tượng.
Chuyện này tôi từng được nghe qua một lần nhưng không tin tưởng lắm. Trong câu chuyện của Chuyên Tôn Phượng San, khi cô nói không muốn làm hại cô vợ của anh người yêu thì Công Du Gíam Binh tiết lộ bí mật kinh hoàng việc cô ta thu thập trẻ sơ sinh ở những bệnh viện phụ sản và ở các phòng mạch phá thai chui về chế biến thành thuốc “Hoa Thiên Nhiên”.
Chỉ đến khi tận mắt chứng thực, mới bàng hoàng nhận ra, con người lại có thể mờ mắt vì lợi nhuận tới mức này.
Thiên Hương chụp xong ảnh, giọng không có nhiệt độ hỏi tiếp.
-Bệnh viện chế biến thành sản phẩm như thế nào?
Cô ta chợt òa khóc nức nở, vừa mếu máo nói.
-Chúng tôi chặt xác trẻ sơ sinh ra từng mảnh nhỏ, sấy khô trong lò, sau đó đưa vào máy nghiền thành bột thô rồi cho vào các viên nhộng thành xản phẩm đóng gói bán. Tha cho tôi đi, tôi chỉ làm vì viện trưởng ra lệnh. Tôi cũng vì miếng cơm manh áo muốn cuộc sống no ấm hơn thôi.
Cô ta vừa dứt lời ,chân Thiên Hương vung lên, “rầm” một tiếng mặt nữ nhân liền dính vào tủ gỗ. Cơ thể bất tỉnh trượt dài xuống đất.
Hầu như chẳng mấy ai có hứng thú động đũa, chỉ chăm chăm nốc rượu, cũng khóa miệng không nói năng. Mãi cho đến khi tên đội trưởng Tông Chính Quang xuất hiện lại, ngồi toe toe hỏi đông nói tây, bầu không khí giữa mọi người mới vơi bớt nặng nề.
Tôi nghĩ, nếu không có những con người như lão Lư Khâu, không có dục vọng của họ đòi hỏi, thì cũng sẽ không có những kẻ điên cuồng như lão Vu Mã, chịu xuống tay chế biến món ăn ma quỷ này.
Bọn họ chẳng khác nào là những yêu quái đội lốt người, cho rằng món canh bào thai sẽ giúp đàn ông có nhiều sinh lực trong việc làm tình. Thật kinh tởm, những người như thế mới là ngọn nguồn của sự kiện ăn thịt đồng loại.
Cũng là do cả chính sách "một con" gây tác hại mặc dù nó kìm hãm dân số ngày càng đông nhưng quan niệm trọng nam khinh nữ vẫn còn đeo bám dai dẳng trong tâm trí phần lớn đa số, nên khi xác nhận thai nhi là nữ thì không ngần ngại phá thai loại bỏ.
Hoặc như chuyện của Chuyên Tôn Phượng San, mang thai đứa trẻ không mong sinh ra. Những chuyện nạo phá sinh mệnh thai nhi đơn giản diễn ra như cơm bữa hằng ngày. Không có cảm giác tội lỗi nào đối với những bà mẹ trẻ hoặc ông bố bất đắc dĩ cả, bởi họ chỉ xem đó là “tai nạn, sự cố” ngoài ý muốn. Lão tác giả quái gở kia từng viết, mỗi một sinh mệnh đang hình thành chính là một vong hồn nơi âm giới đã trải qua vô số cực hình chịu tội, khó khắn lắm mới có cơ hội quay trở về dương thế một lần nữa được tái sinh làm người, nhưng lại nửa chừng đứt gánh. Việc làm thất đức đó sẽ khiến đường “phúc” của người dương bị hao tổn, có khi là tuyệt đường con cái.
Chúng tôi ở lại khách sạn thêm hai ngày nữa để Cung Trường Lĩnh chỉnh đốn xem xét lại cơ cấu bộ máy nhân viên. Sau đó mới nổ máy qua Bảo Định tới Thạch Gia Trang.
Tư Đồ và Cung Trường Lĩnh đều bảo tôi để Ô Nha ở lại đây, đỡ vướng bận khi chúng tôi làm mấy chuyện hiểm nguy. Nơi này điều kiện quá tốt rồi, nhưng để bé một mình vẫn có chút không an lòng. Tôi cầm con búp bê gỗ, lắc lắc, âm thanh tinh tang vang lên, Bạch Ngân hiện ra, vẫn xinh đẹp mê hồn như ánh trăng.
Tôi nhờ cô để ý đến bé một chút, bé thấy có người ở bên thì cũng không hoảng sợ mèo nheo bám dính lấy tôi nữa. Nhưng Bạch Ngân thì giãy nảy không chịu, cô nói ai đời lại nhờ ma làm bảo mẫu bao giờ? Hơn nữa tâm nguyên của cô là ngắm cảnh đẹp thế gian ,không phải ở đây bảo vệ trẻ con. Không bằng cô dứt khoát tiêu diệt đứa bé gây cản trở kia để có thể thoải mái bên tôi.
Vừa dứt lời liền hùng hổ lao tới tấn công, tôi hoảng hốt lao đến, bởi vì khí thế cô ta tỏa ra rất áp bức. Thế nhưng tay Bạch Ngân còn chưa chạm vào Ô Nha đã bị một tầng kết giới vô hình đánh bật trở lại. Tôi thở phào nhẹ nhõm, suýt quên bé có kết giới bảo vệ được tạo ra bằng việc lấy đi một phần tính mạng của mẹ Ô Nha, hôm nay được tận mắt chiêm ngưỡng, đúng không tầm thường.
Cung Trường Lĩnh đã căn dặn nhân viên phía dưới lo bữa ăn cho bé chu toàn. Đội trưởng Tông Chính Quang có vẻ quý mến Ô Nha, Tư Đồ mở lời nhờ anh ta để mắt tới bé. Trước khi xuất phát tôi lại dặn dò thêm một lượt, bảo bé không được phá hoại đồ đạc là một, hỏi lung tung ảnh hưởng tới công việc người khác là hai. Ai da, ngửi ngắm bé ở lại đây mấy bữa mà trong lòng cứ không yên, không phải sợ bé gặp nguy, là sợ bé chạy nhảy lung tung đi gây họa cho người khác.
Chúng tôi khởi hành sau khi lót dạ bằng bữa sáng buffet của khách sạn. Rời Trác Lộc tới bệnh viên Hòe Dương ở Nguyên thị là lúc mặt trời khuất bóng. Chúng tôi gửi xe ở tầng hầm trung tâm thương mại cho bảo đảm, chẳng biết sẽ mất bao lâu thời gian mới quay lại, rồi nạp dinh dưỡng ở đó luôn, sau đó đi bộ vào bệnh viện cách giờ cấm người thân tới thăm vài phút.
Mạnh Chương thông báo tin tức, một ngày trước phát hiện Âu Tử Dạ đã vào “cửa”. Bây giờ là thời điểm thích hợp nhất, có trướng ngại vật gì cũng được anh ta dọn dẹp ổn thỏa. Chúng tôi chỉ cần âm thầm chờ đợi thời cơ ở phía sau ra tay định đoạt.
Đây là bệnh viện phụ sản, là nơi các sinh linh kỳ diệu của tạo hóa chào đời. Những đứa trẻ ở nơi này được cha mẹ nâng niu bảo hộ, ngóng mong từng ngày.
Tôi có nghe qua một lời đồn mà hầu như ai cũng biết, nhiều lúc mấy đứa nhỏ đang nằm yên ổn, xung quanh không có ai đùa giỡn, lại không rõ vì nguyên nhân gì, đột nhiên mắt mở to lấp lánh, miệng nho nhỏ cười toe toét, âm thanh khanh khách rộ lên trong trẻo như chuông ngân. Người đi ngang nhìn thấy cũng sẽ cười theo, tựa như cảm thấy thật ấm áp.
Nhưng bé nhìn thấy gì mà cười vui vẻ vậy? Trẻ con cười có phải do thứ gì đó mà chúng ta không nhìn thấy đang chơi đùa với bé? Lúc trước tôi thường suy đoán như vậy.
Tôi thật sự có chút bất ngờ, thế quái nào một nơi trùng trùng hiểm họa chứa chấp Ngọc Hồn, phía trên con người lại xây bệnh viện toàn đàn bà trẻ nhỏ? Mạnh Chương nói, từ thời kỳ Tần Thủy Hoàng nơi này là bãi chiến trường mấy vạn lính tử trận, cửa vào Âm Huyệt vốn từ đầu đã bị pháp sư của Miêu tộc giăng kết giới phong bế, tránh kẻ bên ngoài phát hiện thấy. Trải qua hai ngàn năm bãi bể nương dâu, con người an tâm xây dựng nhà cửa an cư phía trên mà không hề hay biết.
Vị trí các Âm Huyệt vốn không được lưu lại trong bất cứ ghi chép nào, nếu có cũng vì sự kiện Tần Thủy Hoàng đốt sách mà tuyệt tích, ngay cả những người liên quan cũng bị trừ khử. Mãi những năm gần đây khi Ngọc Hồn đã đạt chín mùi sử dụng, các Vu Hích mới đoán ra được hai vị trí, một là do Thuần Vu Chấp Minh tiến vào, hai chính là nơi này. Về phần tại sao Âu Tử Dạ tiến vào Hòe Dương hoặc Bàn Cẩm, chính là do bọn họ cố ý thông báo bởi vụ đoạt Cự Khuyết của Âu Tử Dạ tình cờ tìm tới.
Riêng hai vị trí do Cự Khuyết và Thắng Tà trấn yểm thì có chút bất đồng. Thắng Tà trấn yểm vong hồn của Ngư Dương làng chỉ với ngàn người, vốn không có khả năng trở thành Âm Huyệt. Nhưng do dân làng ngoan cố tự tạo lời nguyền lên bản thân tự sản sinh ra luồng tà khí cực mạnh đe dọa cuộc sống người dương. Vì thế mà 10 năm một lần quan tri phủ, người đại diện cho vương triều hưng thịnh, thân sở hữu dương khí dạt dào, mới xuống đền làm lễ trấn hồn. Theo thời gian biến đổi, địa phương đó trở thành nơi giam giữ tù binh chiến tranh, về sau mới trở thành nhà tù nhốt phạm nhân. Đây chính là phương pháp lấy độc trị độc, lấy ác nhân kìm hãm ác khí.
Về phần Cự Khuyết do gia tộc Tư Đồ tiếp quản, vốn ban đầu tổ tiên là một chức quan thấp bé trông coi việc nhà nông dưới thời Tần Thủy Hoàng Đế. Mãi tới thời Hán Vũ Đế Lưu Triệt, gia tộc Tư Đồ mới khởi sắc, được cai quản cả một vùng đất Tịnh Châu (Sơn Tây ngày nay), xây dựng nhà thờ gia tộc ở Bình Dao (Tấn Trung), từ đó đời đời trấn giữ. Chuyện có kiếm linh ở nơi đó là tuyệt mật, vốn chỉ ba người biết, một là trưởng gia tộc đang tại vị, hai là người chuẩn bị kế nhiệm, ba là Vu Hích ở Miêu tộc Thông Lĩnh đứng sau hậu thuẫn. Việc lộ thông tin là điều không khả thi. Cho nên không rõ bằng cách nào Âu Tử Dạ biết mà mò tới. Chẳng lẽ chỉ là đánh bậy đánh bạ lại đánh trúng?
“Cửa” được nằm trong kho phòng chứa thuốc ở khu vực phía sau của bệnh viện, nơi khuất người lai vãng. Nghe Mạnh Chương nói, bệnh viện còn lén lút sản xuất thuốc gì đó nữa nên từ xa đã thấy cắm biển không phận sự cấm vào. Hôm qua khi Âu Tử Dạ đêm hôm tiến vào còn tạo ra một vụ nổ nho nhỏ nhưng lãnh đạo bệnh viện không thông báo cho phía cảnh sát hay giới báo trí biết, vì điều người tới căn phòng nghiêm ngặt hơn.
Bây giờ trời tối đen như vẩy mực, ánh đèn đường cách 20 m lạnh nhạt tỏa sáng, chẳng có mấy người qua lại, dù có cũng là cắm cổ cúi mặt vội vã bước, gió đêm đông vù vù thổi chỉ nghe thôi cũng đủ rét buốt tới tận răng.
Đột nhiên Mạnh Chương dừng lại nói phía trước có mấy người đang tiến tới, thế là cả bọn đề cao khẩn trương. Bởi vì nơi đây vốn thân nhân sản phụ không tò mò thám hiểm. Có thể là nhân viên bảo vệ? Tiên hạ thủ vi cường hay lùi bước nhường đường?
Tôi tức tốc phát khí tạo ra một vòng tròn có đường kính 10m, rồi 20m. Có năm người nhanh nhẹn tiến tới. Tôi nắm mắt, cố gắng tập trung tư tưởng, hình ảnh hiện lên càng rõ nét. Mấy hôm nay tối nào tôi cũng luyện niệm tới sáng, sau đó tự phát khí kiểm tra xem khả năng mình tăng cường tới đâu.
Năm thanh niêm trang phục ngọn ngàng hết mức, lưng đeo balô như đi leo núi thám hiểm. Hai trong số năm nam nhân dẫn đầu ngoài hai mươi, khí chất tỏa ra khác nhau nhưng gương mặt có đến 7 phần tương tự. Một người đeo kính trắng có phần ôn nhu nho nhã. Một người để râu dê cường hãn mà nghiêm nghị. Người theo sau độ đôi mươi, gương mặt thanh tú, là con gái lại quá nhiều cương khí ngạnh cốt. Là con trai lại có nét mềm mại của nữ nhi. Tuy bán nam bán nữ nhưng nói trung nhìn lướt qua cái lưu tâm ấn tượng chính là phần cao ngạo khí phách khiến người ta không thể khinh thường. Hai người sau cùng trông non nớt hơn nữa chỉ khoảng 18 đổ xuống. Một người tuấn lãng mà phóng khoáng. Một người đeo kính gọng đen, gương mặt thư sinh có chút buồn ngủ.
-Là người quen.
Tôi vừa mở miệng, ngăn hành động tập kích của ba tên.
-Là người quen của tôi.
Tôi nhắc nhở lại lần nữa, chạy tới phía trước, vừa hay đám người kia chạy lên.
-Tiểu Minh? Sao cậu lại ở đây?
Giọng nam dẫn đầu tuy có phần sửng sốt nhưng nhiều hơn cả là vui vẻ. Giọng nam thứ hai có chút buồn bực nối gót.
-Nhóc Tiểu Mặc kia, làm sao lại không liên lạc được hả?
Âm giọng tiếp theo thanh cao phát ra có chút ngạc nhiên bất ngờ.
-Tiểu Mặc ca!
-Chào, lâu quá mới gặp mọi người!
Tôi nhe răng cười, giơ tay lên, lời còn chưa dứt đầu liền bị người ta vung tay một cái cốc rõ đau.
-Chào cái đầu, điện thoại thế méo nào cả ngày hôm nay không liên lạc được?
-Thiên Hương, đau!
-Mặc ca, vẫn mạnh khỏe!
Hoa Thiếu Thiên trồi lên toe toe cười, Đặng Tiểu Tà bên cạnh đơn giản giơ tay lên coi như chào hỏi. Giọng Phong Linh thân thiết xen vào.
-Phải đó, làm chúng tôi tưởng cậu gặp chuyện không may, chẳng ngờ lại gặp nhau ở đây.
Giọng Minh Đăng tức tối lất át.
-Thằng nhóc kia, làm ăn thế nào mà không chịu liên lạc, hôm qua có tin tức của Báo ca lên định gọi thông tin cho cậu hay.
Tôi lục tìm điện thoại trong túi xách, bấm bấm, làm thế nào cũng không chịu sáng đèn. Thiên Hương bực tức giật lấy, xem một chút rồi dùng nó gõ nhẹ vào đầu tôi, mắng tiếp.
-Ngu ngốc, sập nguồn rồi cũng không biết sạc pin? Đầu óc để trưng bày à? Có cần tôi mua thuốc bổ não cho không?
Tôi vụng về cầm lại điện thoại. Tư Đồ to béo ních cái thân hộ pháp chen vào giữa, đẩy tôi ra phía sau, ưỡn bụng ưỡn ngực hất đầu hất hàm nói với Thiên Hương.
-Cô em à, đừng có mắng Tiểu Mặc Tử của chúng tôi như vậy? Chỉ đơn thuần là bạn bè xã giao thôi chứ có phải yêu đương thân mật đầu mà có quyền vừa mắng vừa đánh người ta ghê thế? Thục nữ một chút có hiểu không?
Thiên Hương hơi nhíu mày, lùi lại một chút, nheo mắt đẹp nhìn gã một lượt từ đầu tới chân âm thầm đánh giá rồi lia tới Cung Trường Lĩnh đứng bên cạnh tôi. Giọng cất lên kiêu kỳ mà thanh thoát.
-Gì thế này, đại thiếu gia của gia tộc Tư Đồ? Cung Phó tổng của Ruby và...?
Cô ấy nhìn chằm chằm Mạnh Chương đứng sau tôi một lúc, tiếp đó liếc mắt sắc đến tôi, lạnh lùng hất mặt.
-Cậu sao lại đi theo bọn họ?
Tôi cười cười nhằm xoa dịu bầu không khí có phần giương cung bạt kiếm. Chưa kịp nói lời nào, Cung Trường Lĩnh trầm lạnh lên tiếng.
-Đi theo bọn tôi thì có gì không đúng? Tôi đây chính là chủ lao động của cậu ta.
-Tôi là sư phụ cậu ta!
Mạnh Chương nhẹ nhàng xen vào. Mọi người đều chân thực nghe thấy, đồng loạt dòm gã. Cung Trường Lĩnh tiếp tục cất chất giọng lãnh đạo tối cao cố hữu.
-Tam tiểu thư của Bách Lý gia thì có gì tốt đẹp hơn tôi? Có tư cách gì chê bai? Cô lại làm gì ở đây? Kia chẳng phải cặp trợ lý sinh đôi nổi tiếng của Vĩnh Định Hà-Trường Lô? Không lo quản lý cô ta tốt, còn đi theo phò trợ gây loạn?
Không đợi Thiên Hương phản bác, Minh Đăng hùng hổ chen lên, thấy vậy tôi vội vàng lách mình xen vào giữa bọn họ.
-Không ngờ mọi người đều biết về nhau. Chúng ta không nên ở đây dây dưa, nhỡ có nhân viên nào đi tới lại chuốc phiền phức không đáng. Chúng ta trước tới nơi nào kín đáo.
Tôi còn chưa nói hết câu, Thiên Hương đẩy tôi ra, hừ mũi.
-Tiểu Mặc Tử, chúng tôi tới đây vì muốn trợ giúp Báo ca. Tên Tư Đồ đó từng nhiều lần tìm tới Báo ca khăng khăng đòi vật. Bây giờ cũng xuất hiện ở đây xem như chẳng có ý tốt lành. Tôi không quan tâm cậu kết giao với ai, nhưng đừng ở phía sau phá rối Báo ca.
Nói dứt lời đám người nhanh chóng đi trước. Tôi có chút hụt hẫng dõi theo. Tư Đồ vỗ vỗ vai, an ủi.
-Cô ta nổi tiếng trong giới hắc bang là “nhân yêu” (trong võng du ám chỉ nữ chơi tài khoản nam) máu lạnh tuyệt tình. Tương tư cái loại này là vô vọng, sau này anh giới thiệu cho chú em nhiều cô nóng bỏng màu mỡ hơn cái loại tivi màn hình phẳng đó. Nữ nhân thì phải đoan trang dịu dàng, thôi đừng tha thiết làm gì!
Tôi hất tay gã ra.
-Tôi không phải ý đó. Thôi chúng ta cũng bám theo họ đi.
Chúng tôi nhanh nhẹn đuổi theo, từ xa thấy ba người bọn họ lao tới tấn công ba nam nhân mặc đồng phục nhân viên bảo vệ. Lại thấy người thứ tư từ trong phòng chạy ra, tay cầm bộ đàm, miệng còn chưa kịp truyền tin, thấy một cái bóng từ phía sau tôi lao vọt lên. Tên thứ tư hự một cái ngất xuống đất, bộ đàm rơi vào tay Mạnh Chương.
Ba chúng tôi chạy tới thì bọn Thiên Hương cũng giải quyết xong đám người ngăn cản. Tôi nhìn bốn người xấu số, bọn họ chỉ là bị quyền cước khiến bất tỉnh, không thương tổn tính mạng.
Chúng tôi vào trong, thấy một nhân viên nữ trung tuổi đang run sợ bấm bấm điện thoại. Thiên Hương vung tay, nghe phập một cái, con dao cắm vào tủ gỗ, cách mặt nữ nhân vài cm khiến cô ta run sợ tới mức hóa tượng.
Thiên Hương bước tới, nhẹ nhàng rút con dao dắt lại bên hông đùi. Nữ nhân bấy giờ miệng mới bắp bắp xin tha mạng, tay cầm không vững làm rơi điện thoại xuống. Thiên Hương một phát dẫm lên nó, phá hủy. Giọng sắc lạnh mở ra.
-Nghe nói ở đây sản xuất một loại thuốc dưỡng nhan hồi xuân vô cùng thần kỳ, rất được phụ nữ ưa chuộng?
Nữ nhân nghe hỏi, gật như giã tỏi. Thiên Hương mang máy ảnh ra chụp quang cảnh, tủ đồ. Đám nam nhân chúng tôi đứng chặn lối ra vào, Hoa Thiếu Thiên và Đặng Tiểu Trà còn ở phía ngoài khuân mấy tên nam nhân vất vào xó xỉnh nào đó chắc cho đỡ chết vì lạnh.
Người phụ nữ run lập cập lấy một túi ni lông màu đen từ trong ngăn tủ lạnh, một mùi gì đó không rõ ràng nhưng gây cảm giác bức bối nôn nao. Cô ta cẩn thẩn mở một gói giấy bạc giữ nhiệt, bên trong chứa những viên nang thuốc có vỏ màu vàng và đỏ. Một thứ mùi như rác phân hủy tỏa ra nồng nặc, hối thối rất khó chịu.
-Mỗi ngày uống hai viên, chỉ cần uống trong vòng một tuần là có hiệu quả, dưỡng nhan, hồi xuân, cải lão hoàn đồng, còn có khả năng chữa trị vô số bệnh khác như về da, tóc, móng, mắt.
Thiên Hương diện vô biểu tình, lãnh đạm hỏi.
-Mấy cái tủ lạnh quanh phòng đó đều là chứa thuốc kỳ diệu này? Rốt cuộc là làm từ nguyên liệu gì lại phải bảo quản như thế?
-Là...là làm từ thai nhi 7 tháng tuổi trở lên.
Cô ta run sợ nói. Thiên Hương mặt đẹp phát lạnh, ra lệnh.
-Mang một ít ra đây.
Cô ta răm rắp làm theo. Mở ngăn tủ đông lấy ba hộp inox đặt lên bàn, vừa mở ra, dưới ánh đèn sáng trưng, hiện lên một bào thai da dẻ tím tái phủ một lớp băng tuyết mỏng nhưng tứ chi ngũ quan hoàn chỉnh, nằm co quắp trong cái hộp chỉ cỡ con mèo nhỏ cuộn tròn ngủ trong hộp đồ ăn.
Mùi xác thối do không bơm chất bảo quản bốc lên tanh tưởi muốn nôn mửa. Không chỉ mùi vị khiến người ta kinh tởm, còn vì nguyên liệu sử dụng thật ngoài sức tưởng tượng.
Chuyện này tôi từng được nghe qua một lần nhưng không tin tưởng lắm. Trong câu chuyện của Chuyên Tôn Phượng San, khi cô nói không muốn làm hại cô vợ của anh người yêu thì Công Du Gíam Binh tiết lộ bí mật kinh hoàng việc cô ta thu thập trẻ sơ sinh ở những bệnh viện phụ sản và ở các phòng mạch phá thai chui về chế biến thành thuốc “Hoa Thiên Nhiên”.
Chỉ đến khi tận mắt chứng thực, mới bàng hoàng nhận ra, con người lại có thể mờ mắt vì lợi nhuận tới mức này.
Thiên Hương chụp xong ảnh, giọng không có nhiệt độ hỏi tiếp.
-Bệnh viện chế biến thành sản phẩm như thế nào?
Cô ta chợt òa khóc nức nở, vừa mếu máo nói.
-Chúng tôi chặt xác trẻ sơ sinh ra từng mảnh nhỏ, sấy khô trong lò, sau đó đưa vào máy nghiền thành bột thô rồi cho vào các viên nhộng thành xản phẩm đóng gói bán. Tha cho tôi đi, tôi chỉ làm vì viện trưởng ra lệnh. Tôi cũng vì miếng cơm manh áo muốn cuộc sống no ấm hơn thôi.
Cô ta vừa dứt lời ,chân Thiên Hương vung lên, “rầm” một tiếng mặt nữ nhân liền dính vào tủ gỗ. Cơ thể bất tỉnh trượt dài xuống đất.
Danh sách chương