Tứ a ca nhìn con Nguyên Bảo mình nuôi, cái đuôi vốn xinh đẹp xù bông biến thành so le không đồng đều, trong lòng lửa nóng lại lan, tay vuốt vuốt lông chó con, ánh mắt ngày càng trầm.
“Chủ tử, Thất a ca tới,” Tiểu Lộ Tử nhẹ nâng cằm liếc nhìn đám lông lộn xộn của Nguyên Bảo, rụt cổ một cái, hận mình không thể lập tức hóa thành hạt bụi.
“Tiểu Thất tới?” Dận Chân thu hồi tay đặt trên thân chó con, “Mau để y vào.”
“Tứ ca, ta mang thứ tốt cho ngươi đây.”
Ngoài cửa truyền tới thanh âm quen thuộc khiến vẻ mặt Dận Chân hòa hoãn không ít, hắn đứng dậy nhìn thiếu niên cởi xuống áo choàng trên người, vừa đi tới bên này hắn ra dấu bảo người phía dưới pha trà nóng, đưa tay cầm lấy tay của đối phương đặt ở tim mình, “Bên ngoài tuyết vẫn còn rơi, có chuyện gì cứ bảo nô tài tới truyền lời là được.”
“Không sao,” Dận Hữu cảm thấy tay mình ấm áp hơn không ít, đi theo Tứ a ca ngồi xuống, “Mấy ngày nay trời tuyết, ở trong phòng buồn bực muốn phát hoảng.”
“Thất a ca, mời dùng trà,” một cung nữ thoạt nhìn chỉ chừng mười lăm tuổi bưng trà lên, mặt mày thoạt nhìn rất thanh tú, có chút giống bạn gái trước của mình, Dận Hữu không khỏi nhìn lâu mấy lần, tay bị Tứ a ca cầm, cũng không tiện rút ra, không thể làm gì khác hơn là gật đầu với cung nữ này.
Dận Chân chú ý tới vẻ mặt Dận Hữu, mặt không đổi sắc, “Thất đệ có phải coi trọng cung nữ của ta không, nếu coi trọng thì cứ nói, tối nay liền đem người đưa qua cho ngươi.”
Dận Hữu nghe nói như thế vội vàng lắc đầu, để một người như thế hầu hạ chỉ có bóng ma tâm lý.
“Một cung nữ mà thôi, ” Dận Chân vẫy vẫy Tiểu Lộ Tử một bên, “Nhớ một hồi đem người qua cho Thất a ca.”
“Dạ,” Tiểu Lộ Tử cúi người, trên mặt cười lấy lòng với Dận Hữu, “Thất a ca, nha đầu này tay chân cũng coi như lanh lẹ, vốn là kẻ hầu bên người Thái tử phi.”
Họ Qua Nhĩ Giai ở Mãn Châu cũng coi là dòng họ lớn, y nhớ trong đám nhi tử của Khang Hi cũng có phúc tấn họ này, chỉ là không biết tại sao cung nữ bên cạnh Thái tử phi lại đến bên chỗ Tứ a ca? Hiện tại có chút quái dị và khó hiểu không nói ra được .
Tứ a ca đã mở miệng, y không thể nào nói không muốn, nên cũng không nhiều lời nữa, vì vậy nói, “Mấy ngày nay nghe nói Tứ ca tâm tình không tốt?” Hình như hôm qua còn bị Khang Hi trách cứ đôi câu, y dĩ nhiên sẽ không nói những lời này, mà mở miệng hỏi, “Hay thân thể có gì khó chịu?”
Dận Chân thấy Dận Hữu như vậy, hắn chung quy cũng khó nói, chả lẽ nói là do Cửu a ca và Thập a ca không đem ca ca này để ở trong mắt, hơn nữa làm việc lỗ mãng, hoàn toàn mất phong độ a ca? Đè xuống bất mãn trong lòng, Dận Chân cũng không tiện ở trước mặt đệ đệ kể lể những chuyện này, chỉ là nói, “Không sao, chỉ là Nguyên Bảo gần đây có gì đó không đúng, ngươi không cần lo lắng cho ta, ngày sau những chuyện nhỏ nhặt này, để cho nô tài hỏi là được, đừng tự mình đến.” Thất đệ chân vốn có bệnh, đường tuyết trơn trượt, lỡ có gì bị ngã còn không phải khiến mình lo lắng hãi hùng sao?
Dận Hữu cười cười không đáp, vừa đúng lúc này ngoài cửa truyền tới tiếng của một đứa bé, “Tứ ca, ta nghe nói Thất ca tới, đừng quên vẽ bé heo cho ta.” Người chưa tới, tiếng đã tới trước, ngay sau đó liền thấy một người mặc đồ như em bé chiêu phúc được ma ma thái giám vây quanh vào cửa.
Dận Hữu vừa nghe tiếng cũng biết là Thập Tam, khóe miệng y khẽ nhếch nói, “A, ta nói hôm nay là ngày gì, ở chỗ Tứ ca còn có thể gặp Tiểu Thập Tam, giờ ngược lại muốn Thất ca, vậy sao mấy ngày nay đều không thấy ngươi tìm đến Thất ca?”
Thập Tam xoắn xuýt hành lễ với hai ca ca, liền lôi kéo Dận Hữu nói, “Thất ca, là Tứ ca nói không thể quấy nhiễu ngươi, còn nói ngươi ngã bệnh phải tĩnh dưỡng, chẳng lẽ Tứ ca gạt ta?”
Dận Hữu giờ mới hiểu tại sao mấy ngày nay Thập Tam chưa tới ầm ĩ đòi mình vẽ, y ngồi xổm sờ sờ đầu Thập Tam, “Phải, là Thất ca trách lầm ngươi, nếu không hiện tại liền vẽ bé heo bồi tội cho ngươi?”
“Vậy thì được,” Thập Tam tựa như tiểu đại nhân nói với nô tài bên người, “Nhanh đi chuẩn bị giấy mực.”
Tứ a ca thấy thế cũng bất đắc dĩ, biết Thập Tam đệ này lòng một dạ muốn Thất đệ vẽ những bức hình không coi là đẹp kia, đứng lên nói, “Thôi, vẫn là ta dẫn bọn ngươi tới thư phòng.”
Dận Hữu nhìn ra Tứ a ca đối với Thập Tam đúng là có không ít tình cảm, hắn trừ để ý mình ra, thì là Thập Tam, bất quá Thập Tam bây giờ tính tình cũng đúng là khiến người thích, trong lòng nghĩ như vậy, dưới chân lại cùng Dận Chân Dận Tường đến thư phòng, giấy bút tất cả đã chuẩn bị tốt.
Nói vẽ, chỉ là kết hợp cách vẽ truyền thống Thanh triều và phong cách đơn giản dễ thương của hiện đại, kết quả không có bức tranh truyền thống tao nhã, cũng không có cái loại đáng yêu của hiện đại, chỉ là thứ dụ dỗ con nít mèo chẳng giống mèo, cáo chẳng ra cáo, dùng bút lông này không thể vẽ ra thứ gì như ở hiện đại, y bây giờ vẫn không hiểu nổi trong một ít tiểu thuyết xuyên việt, nhân vật chính sao lại có thể đẹp đến độ kinh thiên động địa, những người bị kinh diễm có mấy ai thấy được các mặt của xã hội. Đó thuần túy là gạt người, dĩ nhiên cũng có ngoại lệ là, nếu như người mà nhân vật chính kia gặp phải tất cả đều là đứa bé năm tuổi như Thập Tam.
Vẽ kiểu này cũng không cần tinh lực gì, hơn nữa Dận Hữu sau khi đến nơi này, học thư họa, cho nên vẽ rất thuận tay, le que vài nét, một em bé mang mũ có bím tóc dài hiện ra trên giấy, sau đó rất nhanh sau lưng em bé kia có thêm một con heo tròn vo, bên cạnh thêm một khối núi đá, vài cọng cỏ nhỏ, một bức họa cũng chỉ mất hai nén hương.
“Thất ca, nhóc này là ta sao?” Thập Tam chỉ vào em bé tròn vo, vẻ mặt kinh ngạc.
“Ừ, phía trên này đúng là Thập Tam và bé heo.” Đại thúc bỉ ổi lại bắt đầu khi dễ con nít.
“Thất ca thật lợi hại, ” Thập Tam người không đủ cao, liền nằm ở trên ghế nhìn hình vẽ, trên mặt mang nụ cười rực rỡ.
Dận Hữu cảm giác mình khi dễ con nít thật sự là quá không phúc hậu.
Dận Chân đứng ở một bên nghe Dận Hữu trêu chọc Thập Tam, trên mặt lộ ra nụ cười, bên cạnh cung nữ thái giám hầu hạ đều thở phào nhẹ nhõm, hai ngày nay cuối cùng cũng thấy chủ tử nhà mình sắc mặt tốt lên, quả thật vẫn là Thất gia và Thập Tam gia mới có thể khiến chủ tử nhà mình tâm tình tốt.
Huynh đệ ba người cùng nhau dùng bữa trưa, chẳng bao lâu Mẫn quý phi liền sai nô tài tới đón Thập Tam về, để lại hai người Dận Hữu và Dận Chân ở trong thư phòng, đọc sách thì đọc sách, viết chữ thì viết chữ, cũng coi như là khoảng thời gian an tĩnh.
Dận Chân nhìn sách một hồi, thấy Dận Hữu đang luyện chữ, liền buông sách xuống sách đi tới trước bàn dài, cẩn thận nhìn nhìn nói, “Chữ Thất đệ gần đây rất có tiến bộ.”
Dận Hữu nghe vậy liền cong cong khóe miệng, “Mấy ngày trước hoàng a mã xem chữ của ta, còn bảo ta phải học hỏi Tứ ca ngươi nhiều hơn, còn cho ta một bộ bảng chữ mẫu, Tứ ca ngươi bây giờ khen ta cũng vô dụng.”
“Ai kêu ngươi mấy ngày trước luyện chữ không chăm chú, ” Dận Chân cầm lấy bút lông trong tay Dận Hữu, chấm mực, trên giấy viết một chữu Dận, sau đó nghiêng đầu nhìn Dận Hữu nói, “Chữ ngươi tuy rằng có hình có dạng, nhưng lại thiếu hai phần khí khái, bất quá ngươi bây giờ còn nhỏ, luyện từ từ cũng vừa.”
“Tứ ca, ngươi cũng chỉ lớn hơn ta hai tuổi à nha,” Dận Hữu bị một hài tử chưa tới mười bốn tuổi nói tuổi còn nhỏ, tâm tình nghẹn khuất nói không nên lời, nhưng cuối cùng cũng chỉ thầm thì, “Hai năm trước chữ ngươi đã được hoàng a mã khen.”
Tứ a ca có thể nói cái gì, tiếng người không giống nhau, có cái gì để so, chả lẽ nói, ta luyện chữ khắc khổ nghiêm túc hơn so với ngươi? Hắn cuối cùng vẫn quyết định bù đắp lòng tự ái nguy hiểm kia, “Chữ ngươi cũng rất dễ nhìn, Bát đệ cùng ngươi nhập học đúng không? Chữ hắn kém xa so với ngươi .” Bạn đang �
Dận Hữu trầm mặc, y là một đại thúc trọng sinh, lại bị đánh đồng với một nhi tử trong lịch sử bởi vì viết chữ khó coi bị Khang Hi phê bình, đây được coi là loại khích lệ gì, hay là so sánh có khoảng cách, hơn nữa y cũng là lần đầu tiên biết, đường đường Ung Chính hoàng đế cũng sẽ ở sau lưng vạch khuyết điểm người, quả nhiên lịch sử gì kia, tất cả cũng đều không thật ha?
Thái tử từ nhỏ thông tuệ, thư họa càng không cần phải nói, Tam a ca thành tựu thi từ cũng rất tốt, Tứ a ca từ trước đến nay là học sinh ngoan khắc khổ học tập, Ngũ a ca thư họa cũng rất xuất sắc, y mặc dù thư họa đều không kém, nhưng so với mấy người này, quả thực không chỗ nào đặc biệt.
Đây nên trách y quá tầm thường, hay là nên trách nhi tử Khang Hi quá thông minh giỏi giang?
Dận Chân thấy sắc mặt Dận Hữu có gì đó không đúng, cho rằng y để ý lời hoàng a mã, không thể làm gì khác hơn là gọi Tiểu Lộ Tử cầm chút đồ chơi mới mẻ cho y, “Những thứ này ngươi lấy về chơi đi, nếu ở bên ngoài cung có gì vui, Tứ ca mua về giúp ngươi.”
Dận Hữu nhìn các loại đồ chơi dụ dỗ con nít trước mặt, hồi lâu mới nói, “Tứ ca, ta đã mười một tuổi.”
“Ừ, ca biết.” Dận Chân sờ sờ rồi lại sờ sờ đầu Dận Hữu, rút một quyển sách về thủy lợi ra xem.
Dận Hữu lần nữa yên lặng liếc nhìn những món đồ chơi tinh xảo đáng tiền và cũng tuyệt đối không thuộc về số tuổi của mình, “Những thứ đồ chơi này. . . . .”
Dận Chân ngẩng đầu nhìn Dận Hữu, khẽ mỉm cười với y, “Những món đồ này ta lén giấu không để cho Tiểu Thập Tam thấy, ngoan, đừng mất hứng, Tứ ca ta xem sách một chút, ngươi luyện chữ từ từ.”
Dận Hữu nhất thời lệ rơi đầy mặt, ngoan cái gì mà ngoan, y là một a ca mười một tuổi vậy mà suy bại tới mức phải cướp phần đồ chơi của đệ đệ năm tuổi sao, khốn kiếp, y đã là đại lão gia rồi đấy nhá !
Buổi chiều dùng điểm tâm sau, Dận Hữu mới trở về chỗ ở của mình, trở lại mới vừa ngồi một hồi chỉ thấy Phúc Đa vẻ mặt khó xử đi vào, “Chủ tử, Tứ a ca đưa tới cung nữ. . . . . .”
Dận Hữu sắc mặt khẽ biến, ngay sau đó uống một hớp trà nóng, “Đem nàng vào, gia có chuyện hỏi nàng.”
Phúc Đa rất nhanh mang cung nữ này đến, Dận Hữu tỉ mỉ quan sát, lại cảm thấy bé gái này cũng không giống bạn gái trước của mình, vì vậy mở miệng nói, “Ngươi tên là gì?”
“Hồi chủ tử, nô tỳ gọi Hải Vân.” Hải Vân quy củ hành lễ, cúi thấp đầu đáp lời.
“Hải Vân, ” Dận Hữu thổi thổi trà, “Ngươi luôn hầu hạ bên người Tứ ca?”
“Hồi Thất a ca, mấy ngày trước Thái tử điện hạ mệnh nô tỳ hầu hạ Tứ a ca.” Hải Vân vâng lời nói, “Thái tử nói, nô tỳ đi theo người nào, người đó chính là chủ tử nô tỳ.”
“Được rồi, gia biết, ” Dận Hữu đặt chén trà xuống, “Ngày sau ngươi liền theo Vân Châu, lui ra đi.”
“Nô tỳ cáo lui.”
Dận Hữu nhìn bóng lưng gầy yếu của Hải Vân, khẽ rũ mắt, người Thái tử sao, khó trách Tứ ca không muốn, mình lấy đi một nô tỳ hắn, cũng sẽ không đắc tội thái tử, người này đặt ở bên người Vân Châu cũng coi như an toàn.
Chẳng qua hành động lần này của Tứ ca chẳng lẽ không sợ khiến Thái tử bất mãn, hay là hắn đã sớm có biện pháp ứng đối Thái tử? Chỉ là dù chuyện tình Thái Tử đảng có như thế nào, y cũng không muốn hiểu rõ, chỉ biết Thái tử cuối cùng sẽ bị phế, mà Bát a ca cũng sẽ rơi đài lúc lập Thái tử .
Thật ra thì hết thảy chỉ xem ý Khang Hi mà thôi, Khang Hi cảm thấy tốt, chính là tốt, cảm thấy không tốt, đấu thế nào cũng uổng công.
Y biết được kết cục lịch sử, cho nên càng không muốn tham dự hết thảy, Tứ a ca muốn tính toán cái gì, y cũng không muốn quan tâm, không muốn tham dự, y đơn giản chỉ muốn sống an ổn cả đời mà thôi.
“Chủ tử, Thất a ca tới,” Tiểu Lộ Tử nhẹ nâng cằm liếc nhìn đám lông lộn xộn của Nguyên Bảo, rụt cổ một cái, hận mình không thể lập tức hóa thành hạt bụi.
“Tiểu Thất tới?” Dận Chân thu hồi tay đặt trên thân chó con, “Mau để y vào.”
“Tứ ca, ta mang thứ tốt cho ngươi đây.”
Ngoài cửa truyền tới thanh âm quen thuộc khiến vẻ mặt Dận Chân hòa hoãn không ít, hắn đứng dậy nhìn thiếu niên cởi xuống áo choàng trên người, vừa đi tới bên này hắn ra dấu bảo người phía dưới pha trà nóng, đưa tay cầm lấy tay của đối phương đặt ở tim mình, “Bên ngoài tuyết vẫn còn rơi, có chuyện gì cứ bảo nô tài tới truyền lời là được.”
“Không sao,” Dận Hữu cảm thấy tay mình ấm áp hơn không ít, đi theo Tứ a ca ngồi xuống, “Mấy ngày nay trời tuyết, ở trong phòng buồn bực muốn phát hoảng.”
“Thất a ca, mời dùng trà,” một cung nữ thoạt nhìn chỉ chừng mười lăm tuổi bưng trà lên, mặt mày thoạt nhìn rất thanh tú, có chút giống bạn gái trước của mình, Dận Hữu không khỏi nhìn lâu mấy lần, tay bị Tứ a ca cầm, cũng không tiện rút ra, không thể làm gì khác hơn là gật đầu với cung nữ này.
Dận Chân chú ý tới vẻ mặt Dận Hữu, mặt không đổi sắc, “Thất đệ có phải coi trọng cung nữ của ta không, nếu coi trọng thì cứ nói, tối nay liền đem người đưa qua cho ngươi.”
Dận Hữu nghe nói như thế vội vàng lắc đầu, để một người như thế hầu hạ chỉ có bóng ma tâm lý.
“Một cung nữ mà thôi, ” Dận Chân vẫy vẫy Tiểu Lộ Tử một bên, “Nhớ một hồi đem người qua cho Thất a ca.”
“Dạ,” Tiểu Lộ Tử cúi người, trên mặt cười lấy lòng với Dận Hữu, “Thất a ca, nha đầu này tay chân cũng coi như lanh lẹ, vốn là kẻ hầu bên người Thái tử phi.”
Họ Qua Nhĩ Giai ở Mãn Châu cũng coi là dòng họ lớn, y nhớ trong đám nhi tử của Khang Hi cũng có phúc tấn họ này, chỉ là không biết tại sao cung nữ bên cạnh Thái tử phi lại đến bên chỗ Tứ a ca? Hiện tại có chút quái dị và khó hiểu không nói ra được .
Tứ a ca đã mở miệng, y không thể nào nói không muốn, nên cũng không nhiều lời nữa, vì vậy nói, “Mấy ngày nay nghe nói Tứ ca tâm tình không tốt?” Hình như hôm qua còn bị Khang Hi trách cứ đôi câu, y dĩ nhiên sẽ không nói những lời này, mà mở miệng hỏi, “Hay thân thể có gì khó chịu?”
Dận Chân thấy Dận Hữu như vậy, hắn chung quy cũng khó nói, chả lẽ nói là do Cửu a ca và Thập a ca không đem ca ca này để ở trong mắt, hơn nữa làm việc lỗ mãng, hoàn toàn mất phong độ a ca? Đè xuống bất mãn trong lòng, Dận Chân cũng không tiện ở trước mặt đệ đệ kể lể những chuyện này, chỉ là nói, “Không sao, chỉ là Nguyên Bảo gần đây có gì đó không đúng, ngươi không cần lo lắng cho ta, ngày sau những chuyện nhỏ nhặt này, để cho nô tài hỏi là được, đừng tự mình đến.” Thất đệ chân vốn có bệnh, đường tuyết trơn trượt, lỡ có gì bị ngã còn không phải khiến mình lo lắng hãi hùng sao?
Dận Hữu cười cười không đáp, vừa đúng lúc này ngoài cửa truyền tới tiếng của một đứa bé, “Tứ ca, ta nghe nói Thất ca tới, đừng quên vẽ bé heo cho ta.” Người chưa tới, tiếng đã tới trước, ngay sau đó liền thấy một người mặc đồ như em bé chiêu phúc được ma ma thái giám vây quanh vào cửa.
Dận Hữu vừa nghe tiếng cũng biết là Thập Tam, khóe miệng y khẽ nhếch nói, “A, ta nói hôm nay là ngày gì, ở chỗ Tứ ca còn có thể gặp Tiểu Thập Tam, giờ ngược lại muốn Thất ca, vậy sao mấy ngày nay đều không thấy ngươi tìm đến Thất ca?”
Thập Tam xoắn xuýt hành lễ với hai ca ca, liền lôi kéo Dận Hữu nói, “Thất ca, là Tứ ca nói không thể quấy nhiễu ngươi, còn nói ngươi ngã bệnh phải tĩnh dưỡng, chẳng lẽ Tứ ca gạt ta?”
Dận Hữu giờ mới hiểu tại sao mấy ngày nay Thập Tam chưa tới ầm ĩ đòi mình vẽ, y ngồi xổm sờ sờ đầu Thập Tam, “Phải, là Thất ca trách lầm ngươi, nếu không hiện tại liền vẽ bé heo bồi tội cho ngươi?”
“Vậy thì được,” Thập Tam tựa như tiểu đại nhân nói với nô tài bên người, “Nhanh đi chuẩn bị giấy mực.”
Tứ a ca thấy thế cũng bất đắc dĩ, biết Thập Tam đệ này lòng một dạ muốn Thất đệ vẽ những bức hình không coi là đẹp kia, đứng lên nói, “Thôi, vẫn là ta dẫn bọn ngươi tới thư phòng.”
Dận Hữu nhìn ra Tứ a ca đối với Thập Tam đúng là có không ít tình cảm, hắn trừ để ý mình ra, thì là Thập Tam, bất quá Thập Tam bây giờ tính tình cũng đúng là khiến người thích, trong lòng nghĩ như vậy, dưới chân lại cùng Dận Chân Dận Tường đến thư phòng, giấy bút tất cả đã chuẩn bị tốt.
Nói vẽ, chỉ là kết hợp cách vẽ truyền thống Thanh triều và phong cách đơn giản dễ thương của hiện đại, kết quả không có bức tranh truyền thống tao nhã, cũng không có cái loại đáng yêu của hiện đại, chỉ là thứ dụ dỗ con nít mèo chẳng giống mèo, cáo chẳng ra cáo, dùng bút lông này không thể vẽ ra thứ gì như ở hiện đại, y bây giờ vẫn không hiểu nổi trong một ít tiểu thuyết xuyên việt, nhân vật chính sao lại có thể đẹp đến độ kinh thiên động địa, những người bị kinh diễm có mấy ai thấy được các mặt của xã hội. Đó thuần túy là gạt người, dĩ nhiên cũng có ngoại lệ là, nếu như người mà nhân vật chính kia gặp phải tất cả đều là đứa bé năm tuổi như Thập Tam.
Vẽ kiểu này cũng không cần tinh lực gì, hơn nữa Dận Hữu sau khi đến nơi này, học thư họa, cho nên vẽ rất thuận tay, le que vài nét, một em bé mang mũ có bím tóc dài hiện ra trên giấy, sau đó rất nhanh sau lưng em bé kia có thêm một con heo tròn vo, bên cạnh thêm một khối núi đá, vài cọng cỏ nhỏ, một bức họa cũng chỉ mất hai nén hương.
“Thất ca, nhóc này là ta sao?” Thập Tam chỉ vào em bé tròn vo, vẻ mặt kinh ngạc.
“Ừ, phía trên này đúng là Thập Tam và bé heo.” Đại thúc bỉ ổi lại bắt đầu khi dễ con nít.
“Thất ca thật lợi hại, ” Thập Tam người không đủ cao, liền nằm ở trên ghế nhìn hình vẽ, trên mặt mang nụ cười rực rỡ.
Dận Hữu cảm giác mình khi dễ con nít thật sự là quá không phúc hậu.
Dận Chân đứng ở một bên nghe Dận Hữu trêu chọc Thập Tam, trên mặt lộ ra nụ cười, bên cạnh cung nữ thái giám hầu hạ đều thở phào nhẹ nhõm, hai ngày nay cuối cùng cũng thấy chủ tử nhà mình sắc mặt tốt lên, quả thật vẫn là Thất gia và Thập Tam gia mới có thể khiến chủ tử nhà mình tâm tình tốt.
Huynh đệ ba người cùng nhau dùng bữa trưa, chẳng bao lâu Mẫn quý phi liền sai nô tài tới đón Thập Tam về, để lại hai người Dận Hữu và Dận Chân ở trong thư phòng, đọc sách thì đọc sách, viết chữ thì viết chữ, cũng coi như là khoảng thời gian an tĩnh.
Dận Chân nhìn sách một hồi, thấy Dận Hữu đang luyện chữ, liền buông sách xuống sách đi tới trước bàn dài, cẩn thận nhìn nhìn nói, “Chữ Thất đệ gần đây rất có tiến bộ.”
Dận Hữu nghe vậy liền cong cong khóe miệng, “Mấy ngày trước hoàng a mã xem chữ của ta, còn bảo ta phải học hỏi Tứ ca ngươi nhiều hơn, còn cho ta một bộ bảng chữ mẫu, Tứ ca ngươi bây giờ khen ta cũng vô dụng.”
“Ai kêu ngươi mấy ngày trước luyện chữ không chăm chú, ” Dận Chân cầm lấy bút lông trong tay Dận Hữu, chấm mực, trên giấy viết một chữu Dận, sau đó nghiêng đầu nhìn Dận Hữu nói, “Chữ ngươi tuy rằng có hình có dạng, nhưng lại thiếu hai phần khí khái, bất quá ngươi bây giờ còn nhỏ, luyện từ từ cũng vừa.”
“Tứ ca, ngươi cũng chỉ lớn hơn ta hai tuổi à nha,” Dận Hữu bị một hài tử chưa tới mười bốn tuổi nói tuổi còn nhỏ, tâm tình nghẹn khuất nói không nên lời, nhưng cuối cùng cũng chỉ thầm thì, “Hai năm trước chữ ngươi đã được hoàng a mã khen.”
Tứ a ca có thể nói cái gì, tiếng người không giống nhau, có cái gì để so, chả lẽ nói, ta luyện chữ khắc khổ nghiêm túc hơn so với ngươi? Hắn cuối cùng vẫn quyết định bù đắp lòng tự ái nguy hiểm kia, “Chữ ngươi cũng rất dễ nhìn, Bát đệ cùng ngươi nhập học đúng không? Chữ hắn kém xa so với ngươi .” Bạn đang �
Dận Hữu trầm mặc, y là một đại thúc trọng sinh, lại bị đánh đồng với một nhi tử trong lịch sử bởi vì viết chữ khó coi bị Khang Hi phê bình, đây được coi là loại khích lệ gì, hay là so sánh có khoảng cách, hơn nữa y cũng là lần đầu tiên biết, đường đường Ung Chính hoàng đế cũng sẽ ở sau lưng vạch khuyết điểm người, quả nhiên lịch sử gì kia, tất cả cũng đều không thật ha?
Thái tử từ nhỏ thông tuệ, thư họa càng không cần phải nói, Tam a ca thành tựu thi từ cũng rất tốt, Tứ a ca từ trước đến nay là học sinh ngoan khắc khổ học tập, Ngũ a ca thư họa cũng rất xuất sắc, y mặc dù thư họa đều không kém, nhưng so với mấy người này, quả thực không chỗ nào đặc biệt.
Đây nên trách y quá tầm thường, hay là nên trách nhi tử Khang Hi quá thông minh giỏi giang?
Dận Chân thấy sắc mặt Dận Hữu có gì đó không đúng, cho rằng y để ý lời hoàng a mã, không thể làm gì khác hơn là gọi Tiểu Lộ Tử cầm chút đồ chơi mới mẻ cho y, “Những thứ này ngươi lấy về chơi đi, nếu ở bên ngoài cung có gì vui, Tứ ca mua về giúp ngươi.”
Dận Hữu nhìn các loại đồ chơi dụ dỗ con nít trước mặt, hồi lâu mới nói, “Tứ ca, ta đã mười một tuổi.”
“Ừ, ca biết.” Dận Chân sờ sờ rồi lại sờ sờ đầu Dận Hữu, rút một quyển sách về thủy lợi ra xem.
Dận Hữu lần nữa yên lặng liếc nhìn những món đồ chơi tinh xảo đáng tiền và cũng tuyệt đối không thuộc về số tuổi của mình, “Những thứ đồ chơi này. . . . .”
Dận Chân ngẩng đầu nhìn Dận Hữu, khẽ mỉm cười với y, “Những món đồ này ta lén giấu không để cho Tiểu Thập Tam thấy, ngoan, đừng mất hứng, Tứ ca ta xem sách một chút, ngươi luyện chữ từ từ.”
Dận Hữu nhất thời lệ rơi đầy mặt, ngoan cái gì mà ngoan, y là một a ca mười một tuổi vậy mà suy bại tới mức phải cướp phần đồ chơi của đệ đệ năm tuổi sao, khốn kiếp, y đã là đại lão gia rồi đấy nhá !
Buổi chiều dùng điểm tâm sau, Dận Hữu mới trở về chỗ ở của mình, trở lại mới vừa ngồi một hồi chỉ thấy Phúc Đa vẻ mặt khó xử đi vào, “Chủ tử, Tứ a ca đưa tới cung nữ. . . . . .”
Dận Hữu sắc mặt khẽ biến, ngay sau đó uống một hớp trà nóng, “Đem nàng vào, gia có chuyện hỏi nàng.”
Phúc Đa rất nhanh mang cung nữ này đến, Dận Hữu tỉ mỉ quan sát, lại cảm thấy bé gái này cũng không giống bạn gái trước của mình, vì vậy mở miệng nói, “Ngươi tên là gì?”
“Hồi chủ tử, nô tỳ gọi Hải Vân.” Hải Vân quy củ hành lễ, cúi thấp đầu đáp lời.
“Hải Vân, ” Dận Hữu thổi thổi trà, “Ngươi luôn hầu hạ bên người Tứ ca?”
“Hồi Thất a ca, mấy ngày trước Thái tử điện hạ mệnh nô tỳ hầu hạ Tứ a ca.” Hải Vân vâng lời nói, “Thái tử nói, nô tỳ đi theo người nào, người đó chính là chủ tử nô tỳ.”
“Được rồi, gia biết, ” Dận Hữu đặt chén trà xuống, “Ngày sau ngươi liền theo Vân Châu, lui ra đi.”
“Nô tỳ cáo lui.”
Dận Hữu nhìn bóng lưng gầy yếu của Hải Vân, khẽ rũ mắt, người Thái tử sao, khó trách Tứ ca không muốn, mình lấy đi một nô tỳ hắn, cũng sẽ không đắc tội thái tử, người này đặt ở bên người Vân Châu cũng coi như an toàn.
Chẳng qua hành động lần này của Tứ ca chẳng lẽ không sợ khiến Thái tử bất mãn, hay là hắn đã sớm có biện pháp ứng đối Thái tử? Chỉ là dù chuyện tình Thái Tử đảng có như thế nào, y cũng không muốn hiểu rõ, chỉ biết Thái tử cuối cùng sẽ bị phế, mà Bát a ca cũng sẽ rơi đài lúc lập Thái tử .
Thật ra thì hết thảy chỉ xem ý Khang Hi mà thôi, Khang Hi cảm thấy tốt, chính là tốt, cảm thấy không tốt, đấu thế nào cũng uổng công.
Y biết được kết cục lịch sử, cho nên càng không muốn tham dự hết thảy, Tứ a ca muốn tính toán cái gì, y cũng không muốn quan tâm, không muốn tham dự, y đơn giản chỉ muốn sống an ổn cả đời mà thôi.
Danh sách chương