“Sở Chiêu Chiêu, em mở cửa ra.”
Trước cửa phòng có người đi ngang qua, Mục Tế Vân phải nhỏ tiếng lại.
Giọng của Sở Chiêu Chiêu truyền qua cánh cửa đang đóng chặt: “Em phải ngủ.”
Mục Tế Vân tiếp tục gõ cửa, âm giọng đã nâng lên: “Sở Chiêu Chiêu, mở cửa!”
Bên trong vẫn im lặng không có động tĩnh, Mục Tế Vân đành dựa vào bức tường bên cạnh chờ.
Qua một lúc lâu, trong phòng cuối cùng cũng vang lên tiếng bước chân. Cánh cửa nhẹ nhàng được kéo vào, hé một góc nhỏ xíu, Sở Chiêu Chiêu lén lút nhìn Mục Tế Vân.
Anh nghiêng người cúi thấp đầu nhìn cô, “Cho anh vào được không?”
Sở Chiêu Chiêu không nói được cũng chẳng nói không được, chỉ quay người đi vào phòng. Mục Tế Vân đẩy cửa vào, sau khi đóng cửa lại, anh đi ra ban công theo Sở Chiêu Chiêu.
Nhìn bóng lưng của cô, Mục Tế Vân với tay ra, rồi lại thu tay về, đi đến bên cạnh, đứng sóng vai cùng cô.
“Không vui à?”
Sở Chiêu Chiêu vẫn không nói gì nhưng biểu cảm trên gương mặt đều đã thể hiện tất cả.
Mục Tế Vân thở dài, “Sớm biết thế anh đã không nói thật rồi.”
Sở Chiêu Chiêu vừa nghe càng thêm tức giận, “Anh còn định lừa em à!”
Mục Tế Vân nghe xong lại không hề tỏ ra gấp gáp, anh ôm lấy vai cô, nói: “Đấy, em xem, nếu anh không nói thật, có phải em sẽ càng tức giận hơn không. Những gì đã từng tồn tại thì chính là đã từng tồn tại, anh không thể chối bỏ nó được. Nhưng những điều trong quá khứ, nó có quan trọng không?”
Ánh mắt Sở Chiêu Chiêu vẫn có chút do dự, mặc dù anh không nhìn thấy, nhưng anh cảm nhận được cô đang đấu tranh giãy giụa.
“Vậy, anh kể cho em về… các… bạn gái cũ của anh đi.”
“Em muốn nghe chuyện gì?” Mục Tế Vân hỏi, “Em có chắc là khi anh kể xong em sẽ không tức giận không?”
Sở Chiêu Chiêu nắm chặt tay, khẳng định: “Em sẽ không tức giận.”
Mục Tế Vân khẽ cười, anh xoay người Sở Chiêu Chiêu để cô đứng đối mặt với anh.
“Những người đó đều trở thành bạn gái cũ là bởi, nếu không phải là sai người thì là sai thời điểm.”
“Vậy thì sao?” Sở Chiêu Chiêu nói, “Ý anh nói là họ đều không tốt?”
Mục Tế Vân: “Anh không nói họ không tốt.”
“Vậy là họ đều rất tốt?”
Mục Tế Vân bất lực đến bật cười, “Chiêu Chiêu, em nghe này, họ đều là những phong cảnh mỹ lệ, sau khi anh ngang qua, anh hi vọng họ sẽ luôn mỹ lệ như vậy. Cho nên sẽ có rất nhiều loại nguyên nhân dẫn đến việc chia tay, nhưng anh đều không muốn vì thế mà nói xấu về họ.”
Sở Chiêu Chiêu chầm chậm rũ đầu, cô thì thầm, “Em biết rồi.”
Mục Tế Vân nâng cằm cô lên, “Em biết gì cơ?”
Sở Chiêu Chiêu không đáp. Mục Tế Vân buông tay ra, ôm cô vào lòng.
Mãi sau, cô ở trong lòng anh thầm hỏi: “Vậy còn em?”
Em, liệu sẽ trở thành phong cảnh mỹ lệ mà anh ngang qua không? “Chiêu Chiêu.” Mục Tế Vân vỗ nhè nhẹ lên lưng cô, nói: “Anh hy vọng, em là đích đến.”
Sở Chiêu Chiêu được anh ôm trong lòng không nói gì nữa, lặng lẽ mang lời anh vừa nói nhẩm đi nhẩm lại trong đầu.
Bỗng nhiên, cô ngẩng đầu nói: “Vừa nãy chị Đồng Đồng nói anh còn giữ đồ của người cũ!”
Mục Tế Vân lúc này vô cùng muốn bóp chết Lưu Đồng.
“Cô ấy đã nói là cô ấy đùa, vậy mà em vẫn tin?”
Sở Chiêu Chiêu nhìn anh, đôi con mắt phủ một tầng mông lung.
Mục Tế Vân thở dài, “Chiều mai chúng ta xuống núi, anh trực tiếp đưa em đến nhà anh kiểm tra, nếu trong nhà anh thật sự còn giữ đồ của người cũ, em muốn xử lý anh như thế nào anh cũng nghe, được không?”
Mãi sau, Sở Chiêu Chiêu mới “ừm” một tiếng.
*
Ngày hôm sau, trước khi đội hình lên đường trở về, Mục Tế Vân dẫn theo Sở Chiêu Chiêu xuống.
Vừa xuống tầng liền gặp Lưu Đồng.
Cô nhìn Sở Chiêu Chiêu rồi lướt qua Mục Tế Vân, “Yô, về à?”
Sở Chiêu Chiêu gật đầu, “Dạ, bọn em về.”
Lưu Đồng chầm chậm đi về hướng cầu thang, lúc đi ngang qua người bọn họ, cô còn nói: “Cuối tuần vui vẻ nha.”
Mục Tế Vân cười đáp: “Phải vui vẻ chứ.”
Chợt Lưu Đồng lảo đảo, suýt thì ngã, may mà Mục Tế Vân duỗi tay ra đỡ cô kịp.
Sau khi Lưu Đồng đứng vững, cô chỉnh lại quần áo, nói: “Cảm ơn.”
“Không cần khách sáo.” Mục Tế Vân nói, “Lưu tiểu thư cuối tuần vui vẻ.”
Lưu Đồng nhìn anh chớp chớp mắt, vừa đi vừa nói: “Có khi là được hưởng chút vui vẻ của Mục tiên sinh đây, ha ha ha.”
Nghe giọng cười của cô mà Mục Tế Vân chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu.
Nếu Mục Tế Trạch chưa kết hôn sinh con, anh thật sự rất muốn tác hợp hai người với nhau, như thế mỗi ngày anh sẽ được xem kịch miễn phí tại gia.
*
Trên đường về, Sở Chiêu Chiêu phát hiện anh đang chạy về nhà của anh, cô liền hỏi: “Thầy Mục, mình về nhà anh thật à?”
“Chứ sao nữa.” Mục Tế Vân vẫn đang nhìn thẳng, vẻ mặt thản nhiên, “Đỡ em phải suy nghĩ lung tung.”
Sở Chiêu Chiêu im lặng, nói thầm trong lòng, “Không lẽ anh nghĩ là em dám soát nhà anh à?”
Nhưng thấy Mục Tế Vân cố chấp như vậy, cô cũng đành nghe theo anh.
Đến nhà anh, khi đèn điện vừa bật sáng, Sở Chiêu Chiêu mới kinh ngạc nhận ra, đây đã là lần thứ hai cô đến nhà anh rồi. Lần trước đến, vẫn còn chưa tỉ mỉ xem xét một vòng.
Bài trí và nội thất trong nhà anh đều được tối giản, lấy gam màu lạnh chủ đạo, cũng không cần phải tỉ mỉ xem xét, bầu không khí này vừa nhìn là đã biết, căn nhà rất ít khi có phụ nữ ghé qua.
Cô đi thẳng đến phòng khách, ngồi lên sofa, Mục Tế Vân rẽ vào phòng bếp rót nước.
Trong không gian yên tĩnh, trái tim của Sở Chiêu Chiêu dần nóng lên.
Lần trước đến, là anh “có ý tốt thu nhận” cô, cho nên khi đường đường chính chính đến nhà của một người đàn ông, Sở Chiêu Chiêu đương nhiên sẽ có chút căng thẳng, bối rối.
Mà bây giờ, căn nhà cô đến, chính là nhà của bạn trai cô.
Còn người đang đứng trong bếp kia, chính là bạn trai cô.
Lần này và lần trước, là hai tình huống hoàn toàn khác nhau.
Cảm giác khô nóng từ trong lòng bàn tay chạy lan lên mặt, Sở Chiêu Chiêu nhận ra tâm tình đã không còn chịu sự khống chế của bản thân nữa, cô bắt đầu suy nghĩ lung tung rồi.
Cứ nhằm vào lúc này, Mục Tế Vân lại mang nước đến cho cô.
Anh đã cởϊ áσ vest ra, áo sơ-mi trắng phác họa ra nửa thân trên săn chắc hoàn hảo, đường nét của đôi chân dài cũng ẩn hiện theo từng bước chân đi tới.
Sở Chiêu Chiêu vội vàng chuyển ánh mắt sang nơi khác, nhìn chằm chằm lên bàn trà.
Mục Tế Vân đưa ly nước cho cô, hỏi: “Em không cần đi điều tra thử à?”
“À, dạ.” Sở Chiêu Chiêu vừa nhận lấy ly nước liền đứng dậy.
Nhưng mà, phải đi đâu bây giờ?
Cô không thật sự muốn điều tra, cô chỉ muốn chuyển lực chú ý của mình mà thôi.
Cảm nhận được ánh mắt của Mục Tế Vân đang rơi trên người mình, Sở Chiêu Chiêu khẽ hắng giọng, bước chân tiến về thư phòng của anh.
Lần trước đến cô chỉ nhìn thoáng qua một cái, còn lần này cô có dư giả thời gian để có thể từ từ mà quan sát thư phòng.
Lúc bình thường Sở Chiêu Chiêu đến nhà người khác chơi, cô chỉ ngoan ngoãn ngồi ở phòng khách, ngoài ra nơi duy nhất khiến cô cảm thấy hứng thú là thư phòng.
Cho nên ngay khi vừa bước chân vào thư phòng của anh, cô liền bị những gáy sách đầy đủ sắc màu, được xếp chật kín trên tủ hấp dẫn. Sở Chiêu Chiêu vô thức đặt ly nước lên bàn rồi tiến đến mở tủ sách, cẩn thận xem qua từng cuốn một.
Mười phút sau, Mục Tế Vân nói: “Em chỉ tìm trong thư phòng thôi à, không đi thử những nơi khác sao?”
“Ồ, dạ.”
Sở Chiêu Chiêu bước ra khỏi thư phòng, lại nghĩ, đi đâu được giờ?
Đúng lúc Mục Tế Vân đang đứng trước cửa phòng của mình nhìn cô, Sở Chiêu Chiêu cắn răng, vậy thì đi xem thử trong phòng của anh ấy.
Nhưng khi bước vào phòng anh, trừ tủ quần áo thì những nơi khác đều chỉ cần quét mắt qua là thấy được hết, ngoài những vật dụng thường ngày ra, căn bản chẳng có thứ gì dư thừa cả.
Mục Tế Vân vẫn tựa người vào cánh cửa, nhìn cô với ánh mắt hứng thú.
Sở Chiêu Chiêu thầm nghĩ, nếu đã gọi là “điều tra” thì phải làm cho trọn, cô chỉ vào tủ quần áo, hỏi: “Em mở ra nhé?”
Mục Tế Vân nói: “Sao đấy? Em còn nghi anh giấu một người phụ nữ nào đó trong tủ quần áo à?”
Nhìn biểu cảm trêu chọc của anh càng khiến Sở Chiêu Chiêu muốn mở chiếc tủ này ra.
Ngăn tủ đầu tiên, bên trong toàn bộ là áo sơmi thẳng thớm, sạch sẽ được treo ngay ngắn.
Ngăn tủ thứ hai, toàn bộ là caravat.
Ngăn tủ thứ ba,….là một bộ váy màu đỏ rượu!!
Bên dưới bộ váy còn có một đôi giày cao gót?!
Tim của Sở Chiêu Chiêu bỗng nãy lên một cái, cảm thấy khó thở, cô quay đầu hung dữ nhìn Mục Tế Vân.
“Đây là cái gì?!!”
Tiếc là cái dáng vẻ tức giận của cô lại không dọa người chút nào.
Khóe miệng của Mục Tế Vân cong lên, anh chậm rãi cười nói: “Em thử xem.”
Biểu cảm nhe nanh múa vuốt của Sở Chiêu Chiêu bỗng chốc sụp đổ, cô ngây ngốc “a” một tiếng.
Chắc là nghe nhầm rồi.
Mục Tế Vân tiến đến, với tay lấy chiếc váy ra.
Vải tơ tằm thập phần hoàn mỹ, một góc váy vô tình lướt qua đầu ngón tay của Sở Chiêu Chiêu, cảm giác mềm mại kia nhẹ nhàng chạm đến.
Chiếc váy màu đỏ rượu dưới ánh đèn trong phòng lại càng rực rỡ, nó thu hút toàn bộ sự chú ý của Sở Chiêu Chiêu.
“Cái này là…. cho em sao?” Sở Chiêu Chiêu ngơ ngác hỏi.
Mục Tế Vân kéo tay cô, đặt chiếc váy vào.
“Em mặc thử đi, lát nữa anh vào.”
Nói rồi anh quay người đi ra, còn chu đáo đóng cửa giúp cô.
Sở Chiêu Chiêu một mình đứng trong căn phòng anh rộng lớn của anh, mắt nhìn chiếc váy trong tay mà phát ngốc.
Đây là một bộ váy mới, đến cả nhãn mác vẫn còn chưa xé. Nó cứ như một đóa hồng rực rỡ, lẳng lặng mà nở rộ trong tay cô.
Năm phút sau, Mục Tế Vân gõ cửa, “Xong chưa em?”
Sở Chiêu Chiêu nhỏ giọng đáp: “Dạ rồi.”
Mục Tế Vân mở cửa bước vào, anh chỉ thấy bóng lưng của cô.
Cô đứng chân trần trên mặt sàn, tà váy dài đến đầu gối, lộ ra phần cẳng chân trắng nõn thon dài.
Nghe thấy tiếng của anh cô mới quay gương mặt đang ửng hồng lại.
Chiếc váy chiết eo khoe trọn vòng eo cân xứng của cô, nhìn tiếp lên trên, màu đỏ rượu dần biến mất, nhưng vẫn kịp ẩn giấu một phần xương quai xanh tinh tế.
Hồng y tựa hỏa, da tựa tuyết.
Ánh mắt Mục Tế Vân trầm luân trong cảnh sắc trước mặt.
“Không đẹp à?” Sở Chiêu Chiêu nắm chặt làn váy, chân lùi nhẹ về phía sau.
Mục Tế Vân không nói gì, kéo cô ngồi xuống bên giường, sau đó lấy đôi giày cao gót trong tủ ra, quỳ một gối xuống chỗ cô ngồi.
Khi bàn tay anh vừa chạm vào cổ chân của Sở Chiêu Chiêu, cả người cô thoáng run, nhịn không được mà rút chân về.
Mục Tế Vân nắm lấy cổ chân của cô, “Đừng nhúc nhích.”
Nói rồi, anh cẩn thận đeo đôi giày cao gót vào, cũng cẩn thận cột dây giày rườm rà cho cô.
Làm xong, anh kéo Sở Chiêu Chiêu đứng dậy, bản thân tự lùi về sau hai bước, quan sát cô từ trên xuống dưới một lượt.
Sở Chiêu Chiêu bị anh nhìn có chút mất tự nhiên, “Sao lại bảo em mặc thế này?”
“Thứ sáu tuần sau.” Mục Tế Vân nhắc, “Tham gia tiệc tối cùng anh, bộ váy này rất hợp với em.”
Sở Chiêu Chiêu khẽ ừ một tiếng.
Vài giây sau Mục Tế Vân lại nói: “Nhưng bây giờ anh lại có chút không muốn mang em ra ngoài.”
Lời anh nói dù sao cũng quá thẳng thắn, Sở Chiêu Chiêu nghe xong mà đỏ mặt thẹn thùng, vội vàng đổi chủ đề, “Sao anh lại biết được số đo của em?”
Chiếc váy này vô cùng vừa vặn với cơ thể cô, đến cả đôi giày cũng vậy.
Anh nâng mắt nhìn cô, khóe miệng giương lên ý cười, “Em nhất thiết phải hỏi anh câu này à?”
Sở Chiêu Chiêu lập tức im bặt không biết trả lời như thế nào.
Trước cửa phòng có người đi ngang qua, Mục Tế Vân phải nhỏ tiếng lại.
Giọng của Sở Chiêu Chiêu truyền qua cánh cửa đang đóng chặt: “Em phải ngủ.”
Mục Tế Vân tiếp tục gõ cửa, âm giọng đã nâng lên: “Sở Chiêu Chiêu, mở cửa!”
Bên trong vẫn im lặng không có động tĩnh, Mục Tế Vân đành dựa vào bức tường bên cạnh chờ.
Qua một lúc lâu, trong phòng cuối cùng cũng vang lên tiếng bước chân. Cánh cửa nhẹ nhàng được kéo vào, hé một góc nhỏ xíu, Sở Chiêu Chiêu lén lút nhìn Mục Tế Vân.
Anh nghiêng người cúi thấp đầu nhìn cô, “Cho anh vào được không?”
Sở Chiêu Chiêu không nói được cũng chẳng nói không được, chỉ quay người đi vào phòng. Mục Tế Vân đẩy cửa vào, sau khi đóng cửa lại, anh đi ra ban công theo Sở Chiêu Chiêu.
Nhìn bóng lưng của cô, Mục Tế Vân với tay ra, rồi lại thu tay về, đi đến bên cạnh, đứng sóng vai cùng cô.
“Không vui à?”
Sở Chiêu Chiêu vẫn không nói gì nhưng biểu cảm trên gương mặt đều đã thể hiện tất cả.
Mục Tế Vân thở dài, “Sớm biết thế anh đã không nói thật rồi.”
Sở Chiêu Chiêu vừa nghe càng thêm tức giận, “Anh còn định lừa em à!”
Mục Tế Vân nghe xong lại không hề tỏ ra gấp gáp, anh ôm lấy vai cô, nói: “Đấy, em xem, nếu anh không nói thật, có phải em sẽ càng tức giận hơn không. Những gì đã từng tồn tại thì chính là đã từng tồn tại, anh không thể chối bỏ nó được. Nhưng những điều trong quá khứ, nó có quan trọng không?”
Ánh mắt Sở Chiêu Chiêu vẫn có chút do dự, mặc dù anh không nhìn thấy, nhưng anh cảm nhận được cô đang đấu tranh giãy giụa.
“Vậy, anh kể cho em về… các… bạn gái cũ của anh đi.”
“Em muốn nghe chuyện gì?” Mục Tế Vân hỏi, “Em có chắc là khi anh kể xong em sẽ không tức giận không?”
Sở Chiêu Chiêu nắm chặt tay, khẳng định: “Em sẽ không tức giận.”
Mục Tế Vân khẽ cười, anh xoay người Sở Chiêu Chiêu để cô đứng đối mặt với anh.
“Những người đó đều trở thành bạn gái cũ là bởi, nếu không phải là sai người thì là sai thời điểm.”
“Vậy thì sao?” Sở Chiêu Chiêu nói, “Ý anh nói là họ đều không tốt?”
Mục Tế Vân: “Anh không nói họ không tốt.”
“Vậy là họ đều rất tốt?”
Mục Tế Vân bất lực đến bật cười, “Chiêu Chiêu, em nghe này, họ đều là những phong cảnh mỹ lệ, sau khi anh ngang qua, anh hi vọng họ sẽ luôn mỹ lệ như vậy. Cho nên sẽ có rất nhiều loại nguyên nhân dẫn đến việc chia tay, nhưng anh đều không muốn vì thế mà nói xấu về họ.”
Sở Chiêu Chiêu chầm chậm rũ đầu, cô thì thầm, “Em biết rồi.”
Mục Tế Vân nâng cằm cô lên, “Em biết gì cơ?”
Sở Chiêu Chiêu không đáp. Mục Tế Vân buông tay ra, ôm cô vào lòng.
Mãi sau, cô ở trong lòng anh thầm hỏi: “Vậy còn em?”
Em, liệu sẽ trở thành phong cảnh mỹ lệ mà anh ngang qua không? “Chiêu Chiêu.” Mục Tế Vân vỗ nhè nhẹ lên lưng cô, nói: “Anh hy vọng, em là đích đến.”
Sở Chiêu Chiêu được anh ôm trong lòng không nói gì nữa, lặng lẽ mang lời anh vừa nói nhẩm đi nhẩm lại trong đầu.
Bỗng nhiên, cô ngẩng đầu nói: “Vừa nãy chị Đồng Đồng nói anh còn giữ đồ của người cũ!”
Mục Tế Vân lúc này vô cùng muốn bóp chết Lưu Đồng.
“Cô ấy đã nói là cô ấy đùa, vậy mà em vẫn tin?”
Sở Chiêu Chiêu nhìn anh, đôi con mắt phủ một tầng mông lung.
Mục Tế Vân thở dài, “Chiều mai chúng ta xuống núi, anh trực tiếp đưa em đến nhà anh kiểm tra, nếu trong nhà anh thật sự còn giữ đồ của người cũ, em muốn xử lý anh như thế nào anh cũng nghe, được không?”
Mãi sau, Sở Chiêu Chiêu mới “ừm” một tiếng.
*
Ngày hôm sau, trước khi đội hình lên đường trở về, Mục Tế Vân dẫn theo Sở Chiêu Chiêu xuống.
Vừa xuống tầng liền gặp Lưu Đồng.
Cô nhìn Sở Chiêu Chiêu rồi lướt qua Mục Tế Vân, “Yô, về à?”
Sở Chiêu Chiêu gật đầu, “Dạ, bọn em về.”
Lưu Đồng chầm chậm đi về hướng cầu thang, lúc đi ngang qua người bọn họ, cô còn nói: “Cuối tuần vui vẻ nha.”
Mục Tế Vân cười đáp: “Phải vui vẻ chứ.”
Chợt Lưu Đồng lảo đảo, suýt thì ngã, may mà Mục Tế Vân duỗi tay ra đỡ cô kịp.
Sau khi Lưu Đồng đứng vững, cô chỉnh lại quần áo, nói: “Cảm ơn.”
“Không cần khách sáo.” Mục Tế Vân nói, “Lưu tiểu thư cuối tuần vui vẻ.”
Lưu Đồng nhìn anh chớp chớp mắt, vừa đi vừa nói: “Có khi là được hưởng chút vui vẻ của Mục tiên sinh đây, ha ha ha.”
Nghe giọng cười của cô mà Mục Tế Vân chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu.
Nếu Mục Tế Trạch chưa kết hôn sinh con, anh thật sự rất muốn tác hợp hai người với nhau, như thế mỗi ngày anh sẽ được xem kịch miễn phí tại gia.
*
Trên đường về, Sở Chiêu Chiêu phát hiện anh đang chạy về nhà của anh, cô liền hỏi: “Thầy Mục, mình về nhà anh thật à?”
“Chứ sao nữa.” Mục Tế Vân vẫn đang nhìn thẳng, vẻ mặt thản nhiên, “Đỡ em phải suy nghĩ lung tung.”
Sở Chiêu Chiêu im lặng, nói thầm trong lòng, “Không lẽ anh nghĩ là em dám soát nhà anh à?”
Nhưng thấy Mục Tế Vân cố chấp như vậy, cô cũng đành nghe theo anh.
Đến nhà anh, khi đèn điện vừa bật sáng, Sở Chiêu Chiêu mới kinh ngạc nhận ra, đây đã là lần thứ hai cô đến nhà anh rồi. Lần trước đến, vẫn còn chưa tỉ mỉ xem xét một vòng.
Bài trí và nội thất trong nhà anh đều được tối giản, lấy gam màu lạnh chủ đạo, cũng không cần phải tỉ mỉ xem xét, bầu không khí này vừa nhìn là đã biết, căn nhà rất ít khi có phụ nữ ghé qua.
Cô đi thẳng đến phòng khách, ngồi lên sofa, Mục Tế Vân rẽ vào phòng bếp rót nước.
Trong không gian yên tĩnh, trái tim của Sở Chiêu Chiêu dần nóng lên.
Lần trước đến, là anh “có ý tốt thu nhận” cô, cho nên khi đường đường chính chính đến nhà của một người đàn ông, Sở Chiêu Chiêu đương nhiên sẽ có chút căng thẳng, bối rối.
Mà bây giờ, căn nhà cô đến, chính là nhà của bạn trai cô.
Còn người đang đứng trong bếp kia, chính là bạn trai cô.
Lần này và lần trước, là hai tình huống hoàn toàn khác nhau.
Cảm giác khô nóng từ trong lòng bàn tay chạy lan lên mặt, Sở Chiêu Chiêu nhận ra tâm tình đã không còn chịu sự khống chế của bản thân nữa, cô bắt đầu suy nghĩ lung tung rồi.
Cứ nhằm vào lúc này, Mục Tế Vân lại mang nước đến cho cô.
Anh đã cởϊ áσ vest ra, áo sơ-mi trắng phác họa ra nửa thân trên săn chắc hoàn hảo, đường nét của đôi chân dài cũng ẩn hiện theo từng bước chân đi tới.
Sở Chiêu Chiêu vội vàng chuyển ánh mắt sang nơi khác, nhìn chằm chằm lên bàn trà.
Mục Tế Vân đưa ly nước cho cô, hỏi: “Em không cần đi điều tra thử à?”
“À, dạ.” Sở Chiêu Chiêu vừa nhận lấy ly nước liền đứng dậy.
Nhưng mà, phải đi đâu bây giờ?
Cô không thật sự muốn điều tra, cô chỉ muốn chuyển lực chú ý của mình mà thôi.
Cảm nhận được ánh mắt của Mục Tế Vân đang rơi trên người mình, Sở Chiêu Chiêu khẽ hắng giọng, bước chân tiến về thư phòng của anh.
Lần trước đến cô chỉ nhìn thoáng qua một cái, còn lần này cô có dư giả thời gian để có thể từ từ mà quan sát thư phòng.
Lúc bình thường Sở Chiêu Chiêu đến nhà người khác chơi, cô chỉ ngoan ngoãn ngồi ở phòng khách, ngoài ra nơi duy nhất khiến cô cảm thấy hứng thú là thư phòng.
Cho nên ngay khi vừa bước chân vào thư phòng của anh, cô liền bị những gáy sách đầy đủ sắc màu, được xếp chật kín trên tủ hấp dẫn. Sở Chiêu Chiêu vô thức đặt ly nước lên bàn rồi tiến đến mở tủ sách, cẩn thận xem qua từng cuốn một.
Mười phút sau, Mục Tế Vân nói: “Em chỉ tìm trong thư phòng thôi à, không đi thử những nơi khác sao?”
“Ồ, dạ.”
Sở Chiêu Chiêu bước ra khỏi thư phòng, lại nghĩ, đi đâu được giờ?
Đúng lúc Mục Tế Vân đang đứng trước cửa phòng của mình nhìn cô, Sở Chiêu Chiêu cắn răng, vậy thì đi xem thử trong phòng của anh ấy.
Nhưng khi bước vào phòng anh, trừ tủ quần áo thì những nơi khác đều chỉ cần quét mắt qua là thấy được hết, ngoài những vật dụng thường ngày ra, căn bản chẳng có thứ gì dư thừa cả.
Mục Tế Vân vẫn tựa người vào cánh cửa, nhìn cô với ánh mắt hứng thú.
Sở Chiêu Chiêu thầm nghĩ, nếu đã gọi là “điều tra” thì phải làm cho trọn, cô chỉ vào tủ quần áo, hỏi: “Em mở ra nhé?”
Mục Tế Vân nói: “Sao đấy? Em còn nghi anh giấu một người phụ nữ nào đó trong tủ quần áo à?”
Nhìn biểu cảm trêu chọc của anh càng khiến Sở Chiêu Chiêu muốn mở chiếc tủ này ra.
Ngăn tủ đầu tiên, bên trong toàn bộ là áo sơmi thẳng thớm, sạch sẽ được treo ngay ngắn.
Ngăn tủ thứ hai, toàn bộ là caravat.
Ngăn tủ thứ ba,….là một bộ váy màu đỏ rượu!!
Bên dưới bộ váy còn có một đôi giày cao gót?!
Tim của Sở Chiêu Chiêu bỗng nãy lên một cái, cảm thấy khó thở, cô quay đầu hung dữ nhìn Mục Tế Vân.
“Đây là cái gì?!!”
Tiếc là cái dáng vẻ tức giận của cô lại không dọa người chút nào.
Khóe miệng của Mục Tế Vân cong lên, anh chậm rãi cười nói: “Em thử xem.”
Biểu cảm nhe nanh múa vuốt của Sở Chiêu Chiêu bỗng chốc sụp đổ, cô ngây ngốc “a” một tiếng.
Chắc là nghe nhầm rồi.
Mục Tế Vân tiến đến, với tay lấy chiếc váy ra.
Vải tơ tằm thập phần hoàn mỹ, một góc váy vô tình lướt qua đầu ngón tay của Sở Chiêu Chiêu, cảm giác mềm mại kia nhẹ nhàng chạm đến.
Chiếc váy màu đỏ rượu dưới ánh đèn trong phòng lại càng rực rỡ, nó thu hút toàn bộ sự chú ý của Sở Chiêu Chiêu.
“Cái này là…. cho em sao?” Sở Chiêu Chiêu ngơ ngác hỏi.
Mục Tế Vân kéo tay cô, đặt chiếc váy vào.
“Em mặc thử đi, lát nữa anh vào.”
Nói rồi anh quay người đi ra, còn chu đáo đóng cửa giúp cô.
Sở Chiêu Chiêu một mình đứng trong căn phòng anh rộng lớn của anh, mắt nhìn chiếc váy trong tay mà phát ngốc.
Đây là một bộ váy mới, đến cả nhãn mác vẫn còn chưa xé. Nó cứ như một đóa hồng rực rỡ, lẳng lặng mà nở rộ trong tay cô.
Năm phút sau, Mục Tế Vân gõ cửa, “Xong chưa em?”
Sở Chiêu Chiêu nhỏ giọng đáp: “Dạ rồi.”
Mục Tế Vân mở cửa bước vào, anh chỉ thấy bóng lưng của cô.
Cô đứng chân trần trên mặt sàn, tà váy dài đến đầu gối, lộ ra phần cẳng chân trắng nõn thon dài.
Nghe thấy tiếng của anh cô mới quay gương mặt đang ửng hồng lại.
Chiếc váy chiết eo khoe trọn vòng eo cân xứng của cô, nhìn tiếp lên trên, màu đỏ rượu dần biến mất, nhưng vẫn kịp ẩn giấu một phần xương quai xanh tinh tế.
Hồng y tựa hỏa, da tựa tuyết.
Ánh mắt Mục Tế Vân trầm luân trong cảnh sắc trước mặt.
“Không đẹp à?” Sở Chiêu Chiêu nắm chặt làn váy, chân lùi nhẹ về phía sau.
Mục Tế Vân không nói gì, kéo cô ngồi xuống bên giường, sau đó lấy đôi giày cao gót trong tủ ra, quỳ một gối xuống chỗ cô ngồi.
Khi bàn tay anh vừa chạm vào cổ chân của Sở Chiêu Chiêu, cả người cô thoáng run, nhịn không được mà rút chân về.
Mục Tế Vân nắm lấy cổ chân của cô, “Đừng nhúc nhích.”
Nói rồi, anh cẩn thận đeo đôi giày cao gót vào, cũng cẩn thận cột dây giày rườm rà cho cô.
Làm xong, anh kéo Sở Chiêu Chiêu đứng dậy, bản thân tự lùi về sau hai bước, quan sát cô từ trên xuống dưới một lượt.
Sở Chiêu Chiêu bị anh nhìn có chút mất tự nhiên, “Sao lại bảo em mặc thế này?”
“Thứ sáu tuần sau.” Mục Tế Vân nhắc, “Tham gia tiệc tối cùng anh, bộ váy này rất hợp với em.”
Sở Chiêu Chiêu khẽ ừ một tiếng.
Vài giây sau Mục Tế Vân lại nói: “Nhưng bây giờ anh lại có chút không muốn mang em ra ngoài.”
Lời anh nói dù sao cũng quá thẳng thắn, Sở Chiêu Chiêu nghe xong mà đỏ mặt thẹn thùng, vội vàng đổi chủ đề, “Sao anh lại biết được số đo của em?”
Chiếc váy này vô cùng vừa vặn với cơ thể cô, đến cả đôi giày cũng vậy.
Anh nâng mắt nhìn cô, khóe miệng giương lên ý cười, “Em nhất thiết phải hỏi anh câu này à?”
Sở Chiêu Chiêu lập tức im bặt không biết trả lời như thế nào.
Danh sách chương