Nhân viên vừa thấy cô liền nhiệt tình chào đón: “Chào chị, chị cần tìm gì ạ?”

Sở Chiêu Chiêu nhìn xung quanh, cảm thấy hơi mất tự nhiên, “Tôi… tôi muốn xem kính áp tròng.”

Nhân viên cửa hàng nghe vậy thì dẫn Sở Chiêu Chiêu qua khu vực kính áp tròng: “Vâng ạ, trước đây chị có dùng qua chưa?”

Sở Chiêu Chiêu đáp: “Tôi đã từng đeo loại kính áp tròng màu.”

Nhân viên liền chỉ tay vào một tủ kính trưng bày, “Nếu là kính áp tròng màu, cửa hàng chúng tôi vừa nhập về một lô mẫu Hàn Quốc mới nhất.”

Sở Chiêu Chiêu vội vàng lắc đầu, “Tôi muốn dùng loại trong suốt.”

“Vậy à…. Vậy ở đây chúng tôi có loại dùng một năm, một quý, một tháng…”

Sở Chiêu Chiêu đã từng dùng qua kính áp tròng nên rất nhanh cô đã mua được cặp thích hợp với mình nhất rồi rời khỏi cửa hàng.

Về đến nhà, sau khi tắm rửa xong xuôi, Sở Chiêu Chiêu đứng trước gương, nhìn thật kỹ đôi mắt của mình.

Mắt của cô không tính là to mà thiên về kiểu mắt nhỏ dài, mắt hai mí lại nội liễm, đôi đồng tử không mang màu đen thâm thúy mà chỉ là sắc nâu nhàn nhạt.

Sở Chiêu Chiêu cẩn thận quan sát, đôi mắt của cô căn bản còn không linh động có thần như những đôi mắt hạnh.

Dù nghĩ vậy nhưng ngày hôm sau đi làm, cô vẫn đeo kính áp tròng.

Đồng nghiệp ngồi bên cạnh vừa thấy cô liền kinh ngạc cười nói: “Ây yô, Chiêu Chiêu nghĩ thông rồi à? Không còn đeo cái giàn giáo kia nữa.”

Sở Chiêu Chiêu bật cười, cô còn chưa kịp trả lời, đã có người khác lên tiếng: “Nữ vi duyệt kỉ giả dung*, Chiêu Chiêu à, em có bạn trai rồi phải không?”

*Sĩ vi tri kỉ giả tử, nữ vi duyệt kỉ giả dung (士为知己者死,女为悦己者容): một quân tử sẽ hy sinh mạng sống vì tri kỷ của mình, cũng như một cô gái sẽ tự làm đẹp bản thân vì người mình yêu.

Sở Chiêu Chiêu đang định giải thích thì Lưu Đồng vừa đúng lúc đi ngang qua, “Em vào phòng làm việc của chị một lát.”

Sở Chiêu Chiêu không nói chuyện với đồng nghiệp nữa, cô đi theo Lưu Đồng vào phòng làm việc.

Hai người ngồi xuống đối mặt với nhau, Lưu Đồng liền hỏi: “Chiêu Chiêu, sắp đến buổi đánh giá kết quả thực tập rồi, khoảng thời gian làm việc ở đây em cảm thấy thế nào?”

Sở Chiêu Chiêu không nhìn ra được biểu cảm khác thường nào của Lưu Đồng mới đáp: “Cũng ổn ạ.”

Lưu Đồng nhìn Sở Chiêu Chiêu, trầm mặc mất một lúc lâu, sau đó vỗ vai cô, “Bên tổ ba có một bug thí nghiệm, em qua đó xem thử đi.”

“Vâng.”

Lúc đi ra, Sở Chiêu Chiêu cố ý nhìn lướt qua văn phòng của Hà Quốc Hoa, bên trong chẳng có ai.

Nghĩ lại cũng đúng, bị ly thủy tinh bay thẳng vào mặt, e là ông ta tạm thời không thể đi làm, bằng không sẽ được mọi người vây lại “hỏi thăm” mấy câu.

Khoảng thời gian sau đó, chỉ cần có thời gian rảnh Sở Chiêu Chiêu sẽ viết CV, mặc dù cô có nhận được mấy cuộc điện thoại hẹn phỏng vấn, nhưng cô vẫn đi làm đầy đủ không xin nghỉ phép ngày nào. Vì thế sau một hồi chọn lọc kỹ càng, cô quyết định đi phỏng vấn ở một công ty, kết quả, HR của công ty đó chỉ toàn nói mấy lời sáo rỗng vô nghĩa, kết thúc phỏng vấn họ ngỏ ý mời Sở Chiêu Chiêu vào làm việc, nhưng cô đã từ chối.

Về đến nhà, Sở Chiêu Chiêu lại bắt đầu vòng lặp viết CV.

Hiện tại đang là tháng chín, là thời điểm vàng để ngành Mạng Internet tuyển dụng nhân viên, mỗi một công ty đều tiến hành tuyển dụng với khí thế bừng bừng, mà Sở Chiêu Chiêu bây giờ không phải thuộc khóa sinh viên mới ra trường, lại không thuộc nhóm có kinh nghiệm làm việc lâu năm ở một vị trí nhất định nào đó, vì thế tình cảnh có chút ảm đạm.

Một tuần trôi qua, HR của một công ty mới thành lập gọi điện thoại cho Sở Chiêu Chiêu, hẹn cô đến phỏng vấn.

Sở Chiêu Chiêu nghĩ, chiều mai là buổi đánh giá kết quả thực tập, nếu như cô không được thông qua thì cô sẽ trực tiếp rời đi, còn nếu được thông qua, thì cô sẽ xin nghỉ việc luôn vào hôm đó. Thế nên cô đã hẹn HR của công ty kia hai ngày sau.

Ngày hôm sau, Sở Chiêu Chiêu đến công ty từ rất sớm, Tần Vũ đang nói chuyện với đồng nghiệp ngồi bên cạnh cô.

Sở Chiêu Chiêu đi đến bắt chuyện: “Sáng nay không có công việc gì à?”

Tần Vũ đáp: “Tôi hơi căng thẳng nên không làm được việc gì cả.”

Sở Chiêu Chiêu gật gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, rồi ngồi vào bàn của mình, bắt đầu chỉnh sửa tài liệu trong máy tính.

Trong mấy tháng thực tập, cô đã chỉnh sửa sắp xếp gần hết tài liệu các dự án của công ty cho ổn thỏa, bây giờ chỉ cần nén tệp nữa là xong.

Tần Vũ quay đầu vào màn hình máy tính của Sở Chiêu Chiêu thì kinh ngạc, cậu ta nghĩ ngợi một hồi nhưng cuối cùng cũng không hỏi gì.

Qua một lúc, Lưu Đồng gọi Tần Vũ vào phòng làm việc.

Sở Chiêu Chiêu nhìn cậu ta đi vào rồi lại vùi đầu vào làm việc, khoảng nửa tiếng sau, cô lại thấy cậu ta mỉm cười toe toét trở ra.

Tần Vũ đi đến bên bàn của Sở Chiêu Chiêu, cậu ta đã cố gắng nhịn cười, kéo xuống khóe môi đang cong lên nhưng cả khuôn mặt lại không thể giấu được sự vui vẻ, “Chiêu Chiêu, chị Đồng Đồng gọi cậu.”

Sở Chiêu Chiêu bình tĩnh đứng dậy, cô tắt máy tính đi, rồi bước về phía phòng làm việc của Lưu Đồng.

Sở Chiêu Chiêu đi vào, Lưu Đồng bảo cô ngồi xuống.

Căn phòng bỗng chốc rơi vào tĩnh lặng, Sở Chiêu Chiêu nhìn thấy một Lưu Đồng ngày thường còn sấm rền gió cuốn mà giờ đây lại lộ vẻ khó xử, nắm chặt cây bút máy trong tay.

Mãi sau, Lưu Đồng cũng lên tiếng: “Chiêu Chiêu, chị rất tiếc, em không vượt qua vòng khảo sát của công ty.”

Sở Chiêu Chiêu không hề tỏ ra kinh ngạc, cô chỉ gật nhẹ đầu, “Vâng, em biết rồi.”

Lưu Đồng mấp máy miệng nhưng mọi ngôn từ đều đã bị mắc kẹt lại, không cách nào nói ra.

Sở Chiêu Chiêu đứng dậy, thanh âm thoát ra nhẹ bẫng: “Chị Đồng Đồng, cảm ơn chị thời gian qua đã chiếu cố em. Tài liệu của tất cả hạng mục em đều đã sắp xếp xong, sau khi bàn giao công việc hoàn tất thì em có thể rời đi đúng không ạ?”

Lưu Đồng vừa nghe Sở Chiêu Chiêu nói “Tài liệu của tất cả hạng mục đều đã sắp xếp xong”, trong lòng bỗng hoảng hốt, nhưng cô chỉ đành gật đầu, “Em bàn giao với Tần Vũ là được.”

Sở Chiêu Chiêu: “Vâng.”

Phòng làm việc ngăn cách với không gian làm việc chung của nhân viên bằng những tấm kính trong suốt, Lưu Đồng nhìn theo Sở Chiêu Chiêu bước ra ngoài, nhìn cô vui vẻ đi đến nói chuyện với Tần Vũ, thấy cô khom lưng mở máy tính, sửa sang lần cuối những tài liệu trên màn hình ….

Sắc mặt Lưu Đồng dần trầm xuống, vài giây ngắn ngủi qua đi, cô bỗng đứng phắt dậy, dứt khoát đi đến phòng làm việc ngay bên cạnh, tiếng gõ cửa nặng nề vang lên.

Một giọng đàn ông từ bên trong truyền ra: “Vào đi.”

Lưu Đồng đẩy mạnh cửa vào, trực tiếp cầm xấp giấy trong tay ném thẳng đến trước mặt Hà Quốc Hoa.

“Giám đốc Hà, ông xem kỹ lại đi, tất cả các chỉ số của Sở Chiêu Chiêu đều cao hơn Tần Vũ.”

Hà Quốc Hoa đẩy đống giấy tờ sang một bên, nở một nụ cười giả tạo: “Cô ấy rất tốt, nhưng cô cũng biết đấy, ngành này của chúng ta nam giới sẽ có ưu thế hơn. Mà cô nhìn Sở Chiêu Chiêu đi, cô ấy trông yếu đuối thế kia, qua thêm vài năm muốn gả chồng sinh con lại phải nghỉ thai sản, con cái lớn rồi lại phải chăm con quán xuyến nội trợ, rất phiền phức. Về lâu về dài, tôi thấy Tần Vũ vẫn tốt hơn. Tuy là năng lực hiện tại của cậu ta có chút thua kém, nhưng tiềm lực của đàn ông chẳng phải là vô hạn sao, sau này cứ từ từ bồi dưỡng đào tạo là được.”

Lưu Đồng bị những lời nói của ông ta làm cho kinh sợ, ánh mắt nhìn ông ta chằm chằm không chớp lấy một cái, mất một lúc lâu sau cô mới nói: “Giám đốc Hà, ông như vậy là phân biệt giới tính.”

Hà Quốc Hoa vẫn giữ nguyên vẻ mặt đểu giả, “Đây không phải là phân biệt giới tính, đây là sự thật.”

Lưu Đồng nhịn không được mà cười lạnh, cô rất muốn cầm đoạn video tối hôm đó ném thẳng vào bản mặt khốn nạn của ông ta.

“Giám đốc Hà, tôi cũng là phụ nữ.”

“Cô thì lại khác, cô tốt nghiệp từ một đại học danh tiếng ở nước ngoài, giỏi giang biết bao.” Hà Quốc Hoa nói tiếp, “Hơn nữa mẹ cô là còn là Quản lý cấp cao khu vực châu Á – Thái Bình Dương của công ty chúng ta, không giống đâu.”

Nghe đến đây, trong đầu Lưu Đồng vang lên một tiếng nổ lớn.

Tựa như mọi nỗ lực của cô từ trước tới giờ đều bị một lời nói của ông ta phủ định toàn bộ.

Hà Quốc Hoa cũng không muốn tiếp tục nói chuyện với Lưu Đồng nữa, “Tôi còn phải tham dự một cuộc họp, tôi đến phòng họp trước, cô nhớ dọn hết đống giấy tờ này đi.”

Lưu Đồng đứng bất động, mãi đến khi Hà Quốc Hoa đi rồi, cô mới lẩm bẩm một câu: “Ông sớm muộn gì cũng phải hối hận vì những lời hôm nay.”

*

Sở Chiêu Chiêu thu dọn hết tất cả vật dụng, chào tạm biệt những đồng nghiệp đã làm việc cùng mình, rồi ôm thùng đồ rời khỏi công ty.

Vừa đi đến thang máy, cô đã nghe thấy tiếng ai vội vàng gọi với theo, Sở Chiêu Chiêu quay đầu lại thì thấy Lưu Đồng đang chạy đến.

“Chị Đồng Đồng?”

Lưu Đồng chụp lấy cổ tay kéo cô đi, “Chúng ta tìm Bộ phận Nhân sự, không được nữa thì tìm đến Tổng bộ!”

Sở Chiêu Chiêu phải chật vật lắm mới có thể giữ lại không để cô kéo đi, “Chị Đồng Đồng, không cần đâu.”

Lưu Đồng nhìn Sở Chiêu Chiêu với ánh mắt hoài nghi, “Em không muốn ở lại công ty sao?”

Sở Chiêu Chiêu nói, “Em không muốn chị vì em mà đắc tội người khác, hơn nữa… em đã có ý định từ chức từ trước rồi, cho dù hôm nay có được thông qua, em cũng sẽ rời đi.”

Lưu Đồng nghe thấy lời cô nói, bàn tay cũng dần buông xuống, “Chiêu Chiêu…”

“Chị Đồng Đồng, em cảm ơn chị, rất cảm ơn chị.” Từng câu từng chữ Sở Chiêu Chiêu nói ra, ngữ điệu bình thản như đang trò chuyện thường ngày, “Nhưng em thật sự muốn nghỉ việc.”

Lưu Đồng nhìn Sở Chiêu Chiêu, thấy cô thoải mái bình tĩnh như vậy, cảm xúc của bản thân cũng dần bình ổn lại.

Cô dang tay ôm chầm lấy Sở Chiêu Chiêu, “Chiêu Chiêu, em sẽ gặp được một công ty tốt, tiền đồ của em rồi sẽ thật xán lạn.”

*

Vừa về nhà Sở Chiêu Chiêu liền mở ngay máy tính lên bắt đầu chuẩn bị cho buổi phỏng vấn ngày mai.

Có lẽ là vì quá bận rộn mà cô không có tâm trạng suy nghĩ về mọi chuyện đã xảy ra hôm nay, chỉ vùi đầu vào tìm kiếm tư liệu của công ty này.

Lĩnh vực kinh doanh chính của họ là về các giải pháp cho ngành Công nghệ tài chính, vì mới thành lập đầu năm nay nên tư liệu về công ty không nhiều, những thông tin liên quan mà Sở Chiêu Chiêu có thể góp nhặt được cũng ít đến đáng thương.

Hơn nữa công ty này cách nhà cô rất xa, phải đi một chuyến xe buýt đến trạm tàu điện ngầm, sau đó lại tiếp tục chuyển tuyến hai lần nữa, Sở Chiêu Chiêu áng chừng chỉ việc di chuyển thôi đã mất cả tiếng đồng hồ, vậy nên cô quyết định đi ngủ sớm, sáng hôm sau sẽ xuất phát lúc bảy giờ.

Đến nơi Sở Chiêu Chiêu mới phát hiện ra tổng thể công ty này không hề rộng nhưng bài trí nội bộ rất hiện đại, nhân viên không tính là nhiều mà khu vực làm việc lại vô cùng năng động sôi nổi. Hai chiếc bàn tròn ở ngay giữa đã đầy người ngồi, họ cùng nhau thảo luận các vấn đề riêng của mỗi người mà không làm ảnh hưởng đến những người khác.

Nhìn thấy cảnh tượng ấy, trong lòng Sở Chiêu Chiêu bỗng sinh ra sự mong chờ đối với công ty này, dường như cô đến đúng nơi dành cho mình rồi.

Chỉ là trong lúc chờ được phỏng vấn, Sở Chiêu Chiêu lại bắt gặp được một người đàn ông trung niên rất quen mắt.

Cô len lén nhìn theo ông ta mấy lần rồi mới chợt nhớ ra, ông ta chính là người mà cô gặp ở Vân Yên Phủ Đệ lần trước, người mà Mục Tế Vân gọi bằng “chú”! Sở Chiêu Chiêu bị chấn động, cô nghĩ mình nhìn nhầm nên muốn nhìn kĩ lại mấy lần nữa, nhưng lại thấy ông ta cầm theo laptop, dẫn một nhóm người vào phòng họp. Cánh cửa phòng họp đóng lại, Sở Chiêu Chiêu cũng không thể quan sát thêm.

Đúng lúc này, có người đi đến sắp xếp Sở Chiêu Chiêu vào phỏng vấn.

Bên trong phòng họp nhỏ có một người đàn ông đầu tóc xanh lè đang đợi cô.

Sở Chiêu Chiêu nhìn thấy màu tóc của anh ta phải mất một lúc lâu mới hoàn hồn.

“Xin chào, tôi là Sở Chiêu Chiêu.”

Người đàn ông kia đứng dậy, chìa tay ra với cô, “Cứ gọi tôi là A Lục.”

Sở Chiêu Chiêu: “…”

Cô nhìn thoáng qua thẻ tên của anh ta, thì ra tổ trưởng.

Một tiếng sau, buổi phỏng vấn kết thúc.

A Lục nhìn cô cười: “Cô đợi một chút, tôi sẽ sắp xếp vòng phỏng vấn thứ hai cho cô, Giám đốc Kỹ thuật sẽ trực tiếp phỏng vấn, thời tiết nắng nóng như vậy, chúng ta tranh thủ làm cho xong luôn trong một ngày, ngày mai cô đỡ phải chạy đến.”

Sở Chiêu Chiêu giờ mới thở phào nhẹ nhõm, ý cười lộ ra.

Con người A Lục bề ngoài tuy giống người làm về nghệ thuật, nhưng trong một tiếng phỏng vấn ngắn ngủi, Sở Chiêu Chiêu lại phát hiện ra năng lực chuyên môn của anh rất mạnh, chỉ là anh không giống những nhà tuyển dụng trước cô từng gặp, chỉ biết hùng hổ dọa người. Với mỗi vấn đề anh đưa ra, nếu như trong câu trả lời của Sở Chiêu Chiêu có điểm sai, anh sẽ tỉ mỉ giải thích chứ không tỏ thái độ dương oai diễu võ trước mặt người mới.

A Lục đi ra, Sở Chiêu Chiêu ngồi một mình chờ trong phòng họp, cô ôm ly nước trong tay, lòng khe khẽ vui.

Khoảng năm phút sau, cửa phòng họp bị đẩy vào.

Người vẫn chưa bước vào nhưng Sở Chiêu Chiêu lại như cảm giác được gì đó, cô quay phắt đầu lại thì thấy Mục Tế Vân đang đứng ngay sau lưng mình.

“Thầy…. thầy Mục?”

Mục Tế Vân chậm rãi đi qua người cô, anh đặt laptop lên bàn, nhìn thấy dáng vẻ ngây người phát ngốc của cô anh phì cười: “Thấy tôi mà kinh ngạc vậy à?”

Phải là rất kinh ngạc mới đúng, mất nửa ngày Sở Chiêu Chiêu mới kịp phản ứng lại, “Thầy mở công ty ạ?”

Mục Tế Vân kéo thẻ tên của mình lên cho cô xem: “Mở gì mà mở, tôi đây là đi làm công cho chú tôi.”

Sở Chiêu Chiêu tỉnh ngộ, hóa ra người đàn ông trung niên cô gặp ở bên ngoài thật sự là chú của Mục Tế Vân!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện