Trạm 17

“Không phải là anh không cho mày đi.” Khưu Tứ Ca nói, “Mà mày thử nghĩ tình cảnh gia đình mày xem. Bây giờ có công việc rồi là tốt, nhưng thực tập sinh thì có thể nhận được bao nhiêu tiền, tốt nghiệp xong đi làm thì được thêm bao nhiêu tiền? Mày một tháng cứ cho là không ăn không uống đi thì tiền lương có thể đủ cho em gái mày uống mấy lần thuốc?”

Trầm mặc một lúc lâu, ánh mắt của Sở Chiêu Chiêu ngập tràn do dự, tựa hồ đang giãy giụa đấu tranh rất nhiều.

Nửa phút sau, Sở Chiêu Chiêu mới mở miệng: “Không đi nữa.”

Khưu Tứ Ca hài lòng cười, anh ta biết những cô gái thiếu tiền như Sở Chiêu Chiêu lại gặp phải người lắm tiền như Mục Tế Vân thì làm sao mà nỡ bỏ đi, “Mày hiểu chuyện thế là tốt, về nghỉ ngơi đi.”

Sở Chiêu Chiêu vẫn ôm bụng, chầm chậm quay người rời đi.

Cô biết Khưu Tứ Ca nghĩ rằng cô vì Mục Tế Vân mới chịu ở lại, như vậy cũng tốt, anh ta sẽ không cản trở cô tìm cơ hội vạch trần bộ mặt thật của Phương Trạch cho Cam Điềm thấy.

Lúc Sở Chiêu Chiêu đi ra, đồng hồ vừa hay điểm không giờ. Đầu óc nãy giờ vẫn choáng váng, bụng vẫn còn đau quặn từng cơn, gió đông càng thổi càng làm hơi men mạnh hơn, cô chịu không nổi nữa chạy đến thùng rác gần đó tống hết ra.

Tối nay cô vẫn chưa ăn gì, nôn ra cũng chỉ toàn rượu, một lúc sau cũng chỉ còn nôn khan. Thà mà nôn thốc nôn tháo còn đỡ, cái kiểu dạ dày trống trơn mà vẫn không ngắt cơn được thật khiến người ta sống không bằng chết.

Sở Chiêu Chiêu nhoài người trên thùng rác nôn gần mười phút, rồi mới cúi đầu lục tìm khăn giấy trong túi. Cô vừa rút tờ khăn giấy cuối cùng ra thì trượt tay, khăn giấy cứ thế rơi xuống vũng nước bẩn trên đường.

“Ấy…” Sở Chiêu Chiêu thở dài, người xui xẻo, đến cả ông trời cũng không muốn chiếu cố cho.

Lúc này một chiếc xe bên đường bấm còi. Sở Chiêu Chiêu nghiêng đầu nhìn chiếc xe việt dã màu đen đang dừng ở bên đường, cửa kính ghế sau từ từ hạ xuống.

Sở Chiêu Chiêu bỗng nhiên phát hoảng. Hôm nay đã đủ nhếch nhác rồi mà bây giờ lại xuất hiện trước mặt Mục Tế Vân với vệt nước còn đọng trên khóe miệng à? “Này.” Người ngồi ghế sau lại là Triệu Thanh Viện, “Em gái, lên xe đi.”

Sở Chiêu Chiêu vô thức dùng tay lau qua khóe miệng, nói: “Cảm ơn chị, xe em gọi sắp đến rồi.”

“Muộn rồi, một thân một mình về không an toàn.” Triệu Thanh Viện vẫn khăng khăng bắt cô lên xe, “Tiện đường đưa em về một đoạn thôi.”

Thật ra…Triệu Thanh Viện với cô chỉ tính là người xa lạ.

Sở Chiêu Chiêu từ chối: “Thế thì làm phiền chị quá rồi.”

“Không phiền, không có phiền, dù sao chị cũng….” Triệu Thanh Viện còn một đống lời muốn nói lại bị Mục Tế Vân chen ngang.

“Bảo em lên xe thì em lên xe đi, nhiều lời thế?” Mục Tế Vân hạ cửa kính, không kiên nhẫn nói.

Sở Chiêu Chiêu kinh ngạc, thì ra Mục Tế Vân cũng ngồi trên xe.

Thấy dáng vẻ kinh ngạc của Sở Chiêu Chiêu, Triệu Thanh Viện lại thấy buồn cười, “Thầy Mục, cậu hung dữ thế làm gì? Dọa em gái nhà người ta rồi kìa.”

Cô lại vẫy tay gọi Sở Chiêu Chiêu, “Lên đi, lỡ tối nay đám người kia quay lại tìm em thì sao?”

Thật ra không cần Triệu Thanh Viện nói vế sau Sở Chiêu Chiêu cũng sẽ cun cút lên xe, đại khái là vì uy lực của thầy Mục.

Sở Chiêu Chiêu ngồi vào, Triệu Thanh Viện rút một tờ giấy đưa cho cô, “Lau đi.”

Nhìn bộ dạng cụp mi rũ mắt của Sở Chiêu Chiêu mà Triệu Thanh Viện lại càng thấy đám người kia đáng hận, “Em gái à, những loại chuyện như vậy sau này tốt hơn em đừng nên xen vào. Cho dù là khuê mật với nhau mà em nói mấy lời không hay về bạn trai người ta, đến khi họ làm hòa sẽ quay ra trách em lắm điều nhiều chuyện đấy.”

“Ừm.” Sở Chiêu Chiêu ngồi nghiêm chỉnh, hai tay đặt ngay ngắn, nếu không biết còn tưởng cô đang ngồi trong lớp nghe giảng.

Thấy cô như vậy, Triệu Thanh Viện cảm giác cô gái này đoán chừng là người cứng đầu, “Thôi bỏ đi, nếu như vậy thật thì loại khuê mật này cũng không cần giữ lại làm gì.”

Nói xong, cô ngửa đầu ra sau chợp mắt ngủ. Trong xe yên tĩnh, Sở Chiêu Chiêu không nói lời nào, Mục Tế Vân lại ngồi ghế trước.

Khoảng mười phút trôi qua, đột nhiên Sở Chiêu Chiêu khẽ “A!” một tiếng.

Triệu Thanh Viện mở choàng mắt hỏi: “Sao thế?”

Sở Chiêu Chiêu nói: “Em vẫn chưa nói nhà em ở đâu.”

Triệu Thanh Viện cuối cùng cũng phản ứng lại, cô trợn trắng mắt hỏi Mục Tế Vân, “Thầy Mục cậu cũng thật là, muốn đưa người ta về mà không hỏi người ta ở đâu?”

Sở Chiêu Chiêu ngẩn người, là Mục Tế Vân muốn đưa cô về? Cô còn tưởng đây là chủ ý của Triệu Thanh Viện.

Triệu Thanh Viện lại tiếp tục hỏi: “Hay là cậu biết nhà người ta ở đâu hả?”

Triệu Thanh Viện cười cợt trêu chọc, thỉnh thoảng lại liếc sang bên Sở Chiêu Chiêu. Còn Sở Chiêu Chiêu lại nhìn ra bên ngoài, con đường này cô thấy rất quen, vì đây là con đường đến Nam Đại.

Mục Tế Vân mặc kệ Triệu Thanh Viện, quay đầu hỏi Sở Chiêu Chiêu, “Em ở đâu?”

“Giao lộ vừa nãy mới đi qua.” Sở Chiêu Chiêu nói: “Khu xưởng sản xuất giấy, rẽ vào trước giao lộ.”

Mục Tế Vân nhíu mày, có vẻ rất ngạc nhiên về chỗ ở của cô. Nhưng rốt cuộc anh cũng không nói gì, chỉ bảo tài xế quay đầu xe lại.

Triệu Thanh Viện thật không hiểu nổi Mục Tế Vân, vừa rồi cô thấy xe chạy về hướng Nam Đại còn tưởng cô gái này sống ở gần đó. Kết quả lại không phải, Mục Tế Vân gì cũng không hỏi mà lại cho xe chạy về phía Nam Đại, sợ là anh làm thầy giáo lâu quá nên bị điên rồi, nửa đêm nửa hôm còn muốn chạy về trường lên lớp dạy học,.

Trước khi đến nhà của Sở Chiêu Chiêu lại đến nhà của Triệu Thanh Viện, cô bảo dừng xe rồi nói: “Thầy Mục, tôi đi trước nhá.”

Mục Tế Vân một câu “Đi đường cẩn thận” cũng không nói, chỉ “ừ” một tiếng.

Triệu Thanh Viện vừa xuống xe đã rùng mình một cái, “Mẹ kiếp…sao gió lớn thế….”

Nói rồi cô run cầm cập ôm tay chạy bước nhỏ về hướng khu nhà.

Theo chỉ dẫn của Sở Chiêu Chiêu, tài xế lái xe đến đầu một con hẻm.

Sở Chiêu Chiêu nói: “Để cháu xuống ở đây là được, hẻm này nhỏ rất khó quay đầu xe.”

Con hẻm trước mặt quả thực rất hẹp, vừa tối lại vừa dài, mấy ánh đèn đường lờ mờ kia dường như cũng không có tác dụng. Đây là khu nhà ở cũ kỹ từ mấy mươi năm trước, không giống như những tiểu khu cao cấp đèn đuốc sáng chưng, đường đi tối đen như mực, đến cả bóng con quỷ cũng khó thấy.

Chỉ là Sở Chiêu Chiêu đã quen rồi, cô xuống xe lại quay lại cảm ơn thêm lần nữa, rồi bước nhanh vào con hẻm.

Vừa đi được vài bước, Sở Chiêu Chiêu dường như nghe thấy tiếng xe đóng cửa. Cô theo âm thanh quay đầu, thấy Mục Tế Vân đã xuống xe đi về phía cô.

Sở Chiêu Chiêu: “…”

“Tôi tiễn em về.” Mục Tế Vân bình đạm nói.

Thấy Sở Chiêu Chiêu ngẩn ra đấy, anh lại nói: “Đã tiễn em đến đây rồi mà em còn vờ vĩnh từ chối thì ra vẻ lắm đấy, có biết không?”

Sở Chiêu Chiêu: “…”

Không phải vờ vĩnh, mà là cô muốn từ chối thật.

Hai người đi trong con hẻm, tiếng bước chân một nặng một nhẹ, hai chiếc bóng một cao một thấp bị ánh đèn lập lòe kéo đổ dài trên đường. Một cơn gió thổi ngang qua, Sở Chiêu Chiêu nhảy mũi một cái, trên người đã nhiều thêm một chiếc áo khoác dài.

Cô đang định mở miệng nói gì đó thì Mục Tế Vân đã chặn lại, “Lần sau gặp nhớ mang áo trả lại cho tôi.”

Sở Chiêu Chiêu: “…”

Cô muốn trả áo lại ngay lập tức.

Sở Chiêu Chiêu cắm đầu cắm cổ đi, Mục Tế Vân không nói, cô cũng không mở miệng, dọc đường chỉ vang lên tiếng bước chân, hai con người yên tĩnh như hòa vào màn đêm của ngõ nhỏ.

Đột nhiên Mục Tế Vân bắt lấy cánh tay cô, kéo cô vào. Sở Chiêu Chiêu giật mình, mất trọng tâm, mắt thấy sắp ngã vào người Mục Tế Vân anh lại tránh đi, hai tay vững vàng đỡ lấy cô.

“Đi đường thì chú ý một chút, vũng nước lớn như thế em muốn rửa chân à?”

“Ồ….em không nhìn thấy.” Sở Chiêu Chiêu đứng thẳng người, bước chân mỗi lúc một nhanh.

Sao hôm nay con hẻm này lại dài vậy, đi mãi không tới nhà!

“Với tính cách này của em, sao lại chọn tới nơi đấy làm việc?” Mục Tế Vân vừa đi vừa hỏi.

Còn chưa để Sở Chiêu Chiêu trả lời, anh đã tự biên tự diễn: “Ồ, tôi từng nói qua em rất thiếu tiền. Còn nhỏ tuổi như vậy mà thiếu nhiều tiền vậy à?”

“Trong nhà có người ngã bệnh.” Sở Chiêu Chiêu nói.

“Bệnh gì?”

“Máu chậm đông.”

Mục Tế Vân trầm mặc một hồi, lại nói: “Bác sĩ Lưu Xương của bệnh viện Đông Hoa là chuyên gia hàng đầu trong nước về điều trị bệnh máu chậm đông.”

“Ừm, em biết.” Sở Chiêu Chiêu đáp, “Từng tìm qua nhưng ông ấy rất bận, hai năm gần đây đều không xếp được lịch hội chẩn.”

Nói xong cô lại nhỏ giọng lẩm bẩm: “Mục tiên sinh đến cả chuyện này cũng biết.”

Mục Tế Vân nghe thấy lời của cô cũng chỉ khẽ “ừ” một tiếng rồi không nói gì nữa.

Về đến nhà, Sở Chiêu Chiêu mang áo khoác của Mục Tế Vân treo lên trên giá treo sau đó đi tắm.

Tắm xong quay ra, nhìn thấy chiếc áo đó, trong lòng cô lộp bộp vài tiếng.

Ngốc rồi ngốc rồi! Rõ ràng vừa rồi ở dưới tầng phải trả áo lại cho thầy, thế nào mà chỉ vì một câu “Lần sau gặp nhớ mang áo trả lại cho tôi” đã tự nhiên khoác áo thầy về đợi đến lần sau…

*

Chiều thứ năm, Sở Chiêu Chiêu vội vàng trở lại trường học.

Lúc đợi đến giờ vào lớp, Cam Điềm hỏi cô: “Chiêu Chiêu, cậu đi làm có mệt không?”

Cam Điềm không có kế hoạch đi làm, tốt nghiệp xong thì trực tiếp quay về tiếp quản công ty của gia đình.

“Vẫn ổn, mấy ngày nay đều đang hướng dẫn công việc thôi.” Sở Chiêu Chiêu nói, “Chỉ là có chút buồn chán, cả nhóm chỉ có mỗi tớ là nữ, tìm một người nói chuyện phiếm cũng tìm không thấy.”

Cam Điềm ôm má hỏi cô: “Thế nhóm cậu có soái ca không?”

Sở Chiêu Chiêu lườm cô một cái: “Học Khoa học Máy tính bao nhiêu năm rồi mà cậu còn hi vọng gì về con trai học khoa này hả?”

Lời vừa dứt, khóe mắt Sở Chiêu Chiêu thấy bên cạnh xuất hiện một bóng người.

Sở Chiêu Chiêu: “…”

Mục Tế Vân im hơi lặng tiếng đứng trước mặt cô làm gì….

Hả? Không đúng! Môn này đâu phải là môn của Mục Tế Vân!

Không chỉ có Cam Điềm, cả lớp đều đang trợn tròn mắt nhìn Mục Tế Vân, trong lòng nổi lên một dự cảm chẳng lành.

“Phát cái này xuống.” Mục Tế Vân làm lơ ánh mắt trong căn phòng, đặt một chồng giấy xuống trước mặt Sở Chiêu Chiêu, là giáo trình cho tiết học hôm nay.

“Ồ, vâng.” Sở Chiêu Chiêu không dám nhìn Mục Tế Vân, ôm lấy giáo trình chạy tới góc đầu bàn.

Lúc cô đang phát, Mục Tế Vân ở sau lưng nói: “Cô Dương đi du học, kỳ này sẽ do tôi dạy thay.”

Sở Chiêu Chiêu: “…”

Không chỉ có mỗi Sở Chiêu Chiêu, cả lớp ai nấy cũng đều…. tâm tình phức tạp.

Có một thầy giáo đẹp trai dạy học thì đúng là cảnh đẹp ý vui, nhưng thầy thật sự… mọi người không muốn môn cuối cùng ở đại học rồi mà vẫn trượt môn!

Giáo trình vừa phát xong chuông vào lớp cũng vừa reo, Sở Chiêu Chiêu quay về chỗ ngồi, Cam Điềm nhỏ giọng nói: “Sao tớ lại cảm thấy tỷ lệ trượt môn của môn này sắp phá kỷ lục rồi?”

“Vì sao?” Sở Chiêu Chiêu hỏi.

Cam Điềm bĩu môi, “Cậu nhìn sắc mặt của thầy Mục đi….”

Sở Chiêu Chiêu nhìn lên, bất chợt mắt đối mắt với Mục Tế Vân, lạnh cả người…

*

Ra giêng, tiết trời tuy đã ấm lại nhưng tục ngữ có câu “Xuân ủ thu đống”, trong phòng học hầu như ai cũng mặc rất dày. Chỉ có Mục Tế Vân hôm nay không biết làm sao cứ chốc chốc cởi áo khoác, chốc chốc lại mặc vào.

Cởi ra rồi mặc vào, mặc vào rồi lại cởi ra.

Sở Chiêu Chiêu đột nhiên nhớ ra, áo khoác của thầy vẫn còn ở nhà mình, có nên giặt sạch rồi trả cho thầy không? Mải nghĩ ngợi, Sở Chiêu Chiêu mất tập trung liền bị Mục Tế Vân gọi tên.

“Sở Chiêu Chiêu.”

“Dạ?”

Mục Tế Vân nói: “Tôi vừa mới đặt câu hỏi, em trả lời đi.”

“Ừm?” Sở Chiêu Chiêu lập tức dùng ánh mắt cầu cứu nhìn sang Cam Điềm. Cô vừa rồi thất thần, căn bản có nghe thấy Mục Tế Vân hỏi cái gì đâu.

Mà Cam Điềm hình như cũng vậy… cũng không biết thầy đặt câu hỏi gì, chỉ bi thương mà lắc đầu. Ngay lúc Sở Chiêu Chiêu đang không biết phải làm sao thì nam sinh ngồi ở hàng trước đứng lên thay cô trả lời câu hỏi này.

Lần đầu tiên, Mục Tế Vân lại khen một sinh viên “Tư duy rõ ràng, suy nghĩ nhạy bén, logic chặt chẽ.”

Phải biết rằng… Mục Tế Vân trước giờ chưa từng khen ngợi bất kì sinh viên nào trên giảng đường.

Khen xong, ánh mắt anh quét qua chỗ Sở Chiêu Chiêu, nói: “Thời khắc mấu chốt, vẫn là con trai học Khoa học Máy tính hữu dụng.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện