Kỳ Kiêu nhướng mày: “Làm sao?”
Giang Đức Thanh xoa mồ hôi bên thái dương, thấp giọng: “Là chuyện lúc bữa trưa hôm nay….”
“Bởi vì sức khỏe hoàng thượng không tốt, nay ngự thiện đều dọn đến Thừa Càn cung, nương nương các cung có tâm ý gì, cũng đều đưa đến Thừa Càn cung cả, bữa trưa vừa rồi, Ung Hoa cung, Lân Chỉ cung, Vĩnh Thọ cung đều đưa vài thứ đến.” Giang Đức Thanh dừng một lát, thấp giọng, “Ai ngờ mấy món này lại có vấn đề.”
Bách Nhận hớn hở: “Hoàng thượng ăn?!”
Kỳ Kiêu nhịn không được cười ra tiếng, từ sau ôm chặt Bách Nhận, cúi đầu hôn trán hắn, cười khẽ: “Làm sao có thể dễ dàng như vậy, ngươi khi hắn là ngốc sao.”
Trước mặt người ngoài, Bách Nhận không dám thân mật gì, vội trốn sang một bên, Kỳ Kiêu càng ôm chặt hắn, cười: “Công công nói tiếp.”
Giang Đức Thanh cũng cười, buông mi thấp giọng: “Bẩm Vương gia, không có…. Hôm nay trong Thừa Càn cung có hoàng hậu nương nương, Tiết quý phi nương nương, còn có tam hoàng tử điện hạ cùng hầu hoàng thượng dùng bữa, tam hoàng tử điện hạ hiếu thảo, biết cổ họng hoàng thượng khó chịu không ăn được món ăn nóng, mỗi một món hắn đều phải thử trước, cảm giác vừa được mới để cung nhân dâng cho hoàng thượng, bình thường đều là như vậy, ai ngờ bữa trưa hôm nay lại ra chuyện. Lúc bữa trưa dùng được một nửa, tam hoàng tử đột nhiên chảy máu mũi, mắt trợn trừng, nôn mửa không ngừng, còn ngất đi, tất cả mọi người đều hoảng sợ, nhất là Tiết quý phi, thiếu chút cũng ngất theo, vẫn là bị lão ma ma nhéo nhân trung hồi lâu mới tỉnh. Sau khi Tiết quý phi tỉnh lại liền không bận tâm dung nhan, ôm tam hoàng tử khóc lớn, không bao lâu thì thái y đến, nói là ăn nhầm món kiêng kị.”
Kỳ Kiêu nhếch môi cười, thú vị, không phải trúng độc mà là “ăn nhầm”.
Bách Nhận nhíu mày: “Có ý gì?”
“Lúc đầu quả thật thái y nói như vậy, nhưng Tiết quý phi không nghe, nhất định nói là có người hạ độc, lúc này để cho thái y thử độc, Phùng hoàng hậu không quá bình tĩnh, châm biếm vài câu, ý chỉ Tiết quý phi chuyện bé xé ra to, mọi chuyện đương nhiên phải theo ý hoàng thượng.” Giang Đức Thanh cười nhẹ, “Hoàng đế bình tĩnh lại lập tức để người đưa tam hoàng tử đi chữa trị, sau lại sai người đi tuyên hai vị thái y hắn tin tưởng nhất đến, lại sai toàn bộ người không liên can lui xuống, chỉ để ba người Phùng hoàng hậu, Tiết quý phi, Phúc Hải Lộc ba người ở lại. Hai vị thái y tra xét một lúc lâu, gần nửa canh giờ sau mới cho ra kết quả, vấn đề nằm ở chén canh ngân nhĩ.”
“Bởi vì không phải là dùng độc như thạch tín vân vân, cho nên đũa bạc thử không ra. Thái y cũng phải nếm thử vài lần mới xác định, ngân nhĩ trong canh kia là thật, nước canh lại là cho hơn mười vị thuốc cực nóng nấu thành, không nói đến bản thân mấy vị thuốc tương khắc nhau, chỉ riêng chén canh kia, không phải người cần bồi bổ sẽ chịu không được, khỏe mạnh như tam hoàng tử nếm thử còn ra như vậy, có thể thấy lợi hại thế nào, nhưng quan trọng nhất là… nếu canh này thật sự để hoàng thượng vốn bị nhiệt ăn thì….”
Bách Nhận tiếc nuối lắc đầu: “Không chết cũng mất nửa cái mạng nha….”
Vốn Kỳ Kiêu cũng có chút tiếc hận, vừa nghe Bách Nhận nói lại bật cười: “Được rồi ngoan ngoãn nghe công công nói, ngươi chọc cười ta làm gì?!”
Bách Nhận nhíu mi, thấp giọng phản bác: “Ta chọc cười điện hạ khi nào….”
Giang Đức Thanh cũng nhịn không được cười một tiếng: “Này không phải quan trọng nhất, muốn mạng ở chỗ… chén canh ngân nhĩ hạt sen này là Tiết quý phi tự tay nấu.”
Bách Nhận sửng sốt, Kỳ Kiêu nhướng mày: “Sau đó?”
“Sau đó đương nhiên là Tiết quý phi không tin, nhưng chứng cớ đầy đủ, kêu oan không được, lúc này Phùng hoàng hậu liền vung tay muốn sai người bắt Tiết quý phi lại, Tiết quý phi làm sao chấp nhận, lớn tiếng kêu oan, nói rằng nếu thật là nàng làm, cần gì phải bỏ trong bát canh của mình? Mà nàng biết rõ tam hoàng tử sẽ nếm thử trước, nàng lại thế nào, cũng không thể hại con trai mình. Phùng hoàng hậu cắn chặt không tha, trong điện gà bay chó sủa hồi lâu, Phúc Hải Lộc quay đầu nhìn hoàng thượng, hoàng thượng im lặng ngồi trên giường, một lúc lâu sau đột nhiên ho ra một búng máu, thẳng tắp ngã xuống.”
Bách Nhận lại vui vẻ: “Sau đó thì sao? Cứu được không?”
Kỳ Kiêu cười đến bụng đau, Giang Đức Thanh cười khẽ gật đầu: “Có hai vị thái y ở đó nha, đương nhiên là cứu được. Sau khi tỉnh lại, sắc mặt hoàng đế xanh mét, run giọng nghiêm lệnh mọi người trong điện ngậm chặt miệng, lúc này Minh quận vương của Tông Nhân phủ mới đến, vụ án đơn giản, chỉ tốn có nửa canh giờ liền giải quyết xong…. Quả thật không phải Tiết quý phi hạ dược, canh ngân nhĩ còn dư một ít trong phòng bếp nhỏ Ung Hoa cung, không có bị gì, Minh quận vương vừa bắt tiểu nha đầu trong phòng bếp Tiết quý phi đến, còn chưa kịp bức cung nàng liền khai.”
“Nha đầu kia noi là nàng nhận bạc của nhị hoàng tử, chuyện này vốn là kế hoạch của nhị hoàng tử, sau khi Minh quận vương thỉnh chỉ mới đi Chiêu Dương điện của nhị hoàng tử lục tra, lúc kiểm tra phòng kho phát hiện quả thật thiếu một gốc nhân sâm trăm năm, hỏi nhị hoàng tử nhân sâm kia đâu nhị hoàng tử cũng không đáp được, lại hỏi nhị hoàng tử có biết nha đầu kia, nhị hoàng tử hàm hồ nói qua, lại hỏi có phải nhị hoàng tử hạ dược không, lúc này nhị hoàng tử giận dữ, lớn tiếng nói oan uổng, vừa thấy vậy, Minh quận vương liền sai người đưa tiểu nha đầu kia đến đối chất với nhị hoàng tử, lại không nghĩ đến, nha đầu kia vừa đến liền quỳ lạy nhị hoàng tử một lần, sau đó xoay người đạp đầu vào cột… chết.”
Kỳ Kiêu quay đầu nhìn Bách Nhận, hai người trao đổi một ánh mắt, đều rõ ràng.
Bách Nhận thấp giọng: “Hoàng thượng nói thế nào? Định tội nhị hoàng tử?”
Kỳ Kiêu cười nhạo: “Làm sao có thể.”
Giang Đức Thanh khom người: “Điện hạ anh minh, quả thật hoàng thượng không có phạt nhị hoàng tử, chỉ đem hắn giam lỏng trong cung, lại lệnh mọi người ngậm chặt miệng, sau Tiết quý phi làm lớn, buộc hoàng thượng cho con trai mình đòi lại công bằng, ai ngờ… hoàng thượng chỉ ý vị sâu xa liếc mắt Tiết quý phi một cái, không nói gì.”
Kỳ Kiêu cười nhẹ: “Hiện tại thì sao? Kỳ Kỳ có việc gì không?”
Giang Đức Thanh gật đầu: “Nấu canh đậu xanh rót a, rót đến nôn lại rót, tuy ép buộc đến không ra hình người, nhưng là không sao.”
Kỳ Kiêu gật đầu: “Vậy là được rồi, dặn bọn họ theo dõi cho kĩ, có việc gì lập tức báo cho ta, đi thôi.”
Giang Đức Thanh khom người lui ra.
Bách Nhận nhíu mày, một lúc lâu sau mới nói: “Đều đã đến lúc này, hoàng đế cũng chưa có hồ đồ.”
Kỳ Kiêu cười khẽ: “Thân thể hắn bệnh, không phải đầu óc bệnh. Tuy dược kia có thể khiến một người nóng nảy dễ giận, cũng không có làm người ta ngu dốt, mắt hắn còn tinh. Nói cho cùng, lần này là Tiết quý phi quá vội vã…. Nàng thấy hoàng đế răn dạy Kỳ Hoa, cho rằng bắt được cơ hội, vội vã kê đơn, làm ra việc Kỳ Hoa muốn trả thù, đáng tiếc quá mức dục tốc bất đạt, rất nhiều chỗ không chu toàn, hoàng đế lại không phải ngu ngốc, đương nhiên nhìn ra vấn đề.”
Bách Nhận mím môi: “Bất quá hắn cũng không xác định chắc chắn đây là khổ nhục kết của Tiết quý phi, chung quy không có chứng cứ, mà Tiết quý phi được sủng ái nhiều năm như vậy, tất nhiên không thiếu tâm kế, làm sao thành thật nhận tội. Có lẽ hoàng đế cũng chưa nghĩ ra phải làm thế nào, cho nên mới tạm thời đè lại chuyện này, điện hạ… có cần lửa cháy thêm dầu sao?”
Kỳ Kiêu lắc đầu: “Không cần thiết, Phùng gia Tiết gia, bên nào lớn mạnh cũng không có lợi cho ta, không bằng để bọn họ tranh như vậy đi, làm cho bọn họ đều không thoải mái, hai bên đều ngày ngày lo lắng khẩn trương là được, còn lại… tĩnh quan kỳ biến thôi.”
Bách Nhận vẫn không cam lòng: “Cơ hội tốt như vậy, không lẽ để hoàng thượng cứ như vậy bỏ qua?”
“Làm sao có thể?” Kỳ Kiêu cúi đầu sủng nịch hôn môi Bách Nhận, thấp giọng, “Con ruột của mình vì ngai vàng mà làm đến mức này, cho dù là người không liên can cũng sẽ phẫn uất, mà hắn còn không xác định được là đứa con nào làm, hắn vừa bị giật mình sợ hãi, còn lập tức nổi giận, trong lòng lại càng không yên tĩnh, đối với bệnh này chẳng khác nào họa vô đơn chí, cho nên….”
Bách Nhận vừa nghe liền hiểu, thấp giọng cười: “Cho nên lúc này có thể tăng lượng dược lên một chút, hắn sẽ chỉ cho rằng là bệnh tình trở nặng, không nghĩ đến mặt khác.”
Kỳ Kiêu cười: “Vương gia anh minh.”
Bách Nhận cười lắc đầu, thấp giọng: “Trong triều liên tiếp xảy ra chuyện, mọi người nhìn trong mắt, không khỏi bắt đầu bất mãn với hoàng đế, càng cảm thấy được vẫn là ngươi kế vị mới là tốt nhất, như vậy không chỉ danh chính ngôn thuận, còn có thể đạt đuọc mục đích. Hoàng đế cũng nên nghĩ lại cho rõ, nếu trước khi hắn chết cố ý sửa lập thái tử khác, kia chắc chắn khiến triều đình rung chuyển, mấy đứa con kia của hắn thế nào, bản thân hắn rõ nhất, chính mình đều đấu không lại người ta, không lẽ còn muốn hy vọng con trai mình kế vị liền kế thừa ý chí của hắn, lật đổ ngươi sao?”
Bách Nhận càng nghĩ càng cảm giác tương lai sáng lạn, nhịn không được cọ vào lòng Kỳ Kiêu, nhỏ giọng: “Đến cuối cùng, nếu hoàng đế không ngu ngốc, vì bảo toàn mấy đứa con, vì miễn hoàng thành ra tai họa, hắn nhất định sẽ truyền ngôi vị hoàng đế cho ngươi.”
Trong lòng Kỳ Kiêu vừa động, lại do dự không nói.
Nếu không phải sợ Bách Nhận lo lắng, kỳ thật Kỳ Kiêu rất muốn nói với hắn, từ đầu đến cuối, chính mình đều không hề nghĩ đến chuyện chờ hoàng đế chết lại kế vị.
Lúc trước ngôi vị hoàng đế này là hoàng đế cướp đoạt của mình, nay chính mình còn phải chờ hắn chết mới trả lại? Không, Kỳ Kiêu mới không cam nguyện như vậy, cho dù cái chết của hoàng đế là một tay hắn tính kế cũng không được.
Huyết mạch thuần khiết nhất của hoàng tộc Kì thị đều không hèn nhát, giống Thái tổ, giống Vũ đế như vậy, trong khung Kỳ Kiêu đã mang theo thiên tính cướp đoạt, muốn cái gì, xem trọng cái gì, đều phải chính mình tranh đoạt lấy, nều là người khác cho, vậy không phải tốt nhất.
Nói hắn là vì tranh một hơi cũng được, nói hắn là vì an ủi anh linh trên trời của Vũ đế, của Hiếu Hiền Hoàng hậu cũng được, từ khi bắt đầu hạ độc Kỳ Kiêu đã quyết định, đến một khắc cuối cùng, hắn muốn khiến hoàng đế không cam lòng, phẫn hận, lại nguyền rủa mà giao ngôi vị hoàng đế cho mình, khiến hắn rõ ràng cảm nhận được nỗi hận phải giao đại quyền vào tay người khác, khiến hắn nhìn chính mình mặc long bào đội mũ miện từng bước đi lên ngai vàng, khiến hắn nhìn chính mình tung hoành cửu châu hiệu lệnh tứ hải được quần thần dân chúng ủng hộ, như vậy, mới thật sự là báo thù.
Kỳ Kiêu đè nén ý niệm ác độc không ngừng hiện lên trong đầu, cúi đầu ôn nhu hôn Bách Nhận, từ bây giờ, trong hoàng thành nhất định sẽ càng ngày càng loạn, trong triều cũng sẽ càng ngày càng căng thẳng, đợi đến lúc giương cung bạt kiếm, chính mình liền đưa Bách Nhận trở về Lĩnh Nam, chờ đại sự thành, lại tự mình đón hắn trở về.
Kỳ Kiêu cúi đầu nhìn Bách Nhận một bộ ngoan ngoãn dịu dàng, thầm cười, Bách Nhận sẽ hiểu cho hắn, sẽ nghe lời hắn.
Giang Đức Thanh xoa mồ hôi bên thái dương, thấp giọng: “Là chuyện lúc bữa trưa hôm nay….”
“Bởi vì sức khỏe hoàng thượng không tốt, nay ngự thiện đều dọn đến Thừa Càn cung, nương nương các cung có tâm ý gì, cũng đều đưa đến Thừa Càn cung cả, bữa trưa vừa rồi, Ung Hoa cung, Lân Chỉ cung, Vĩnh Thọ cung đều đưa vài thứ đến.” Giang Đức Thanh dừng một lát, thấp giọng, “Ai ngờ mấy món này lại có vấn đề.”
Bách Nhận hớn hở: “Hoàng thượng ăn?!”
Kỳ Kiêu nhịn không được cười ra tiếng, từ sau ôm chặt Bách Nhận, cúi đầu hôn trán hắn, cười khẽ: “Làm sao có thể dễ dàng như vậy, ngươi khi hắn là ngốc sao.”
Trước mặt người ngoài, Bách Nhận không dám thân mật gì, vội trốn sang một bên, Kỳ Kiêu càng ôm chặt hắn, cười: “Công công nói tiếp.”
Giang Đức Thanh cũng cười, buông mi thấp giọng: “Bẩm Vương gia, không có…. Hôm nay trong Thừa Càn cung có hoàng hậu nương nương, Tiết quý phi nương nương, còn có tam hoàng tử điện hạ cùng hầu hoàng thượng dùng bữa, tam hoàng tử điện hạ hiếu thảo, biết cổ họng hoàng thượng khó chịu không ăn được món ăn nóng, mỗi một món hắn đều phải thử trước, cảm giác vừa được mới để cung nhân dâng cho hoàng thượng, bình thường đều là như vậy, ai ngờ bữa trưa hôm nay lại ra chuyện. Lúc bữa trưa dùng được một nửa, tam hoàng tử đột nhiên chảy máu mũi, mắt trợn trừng, nôn mửa không ngừng, còn ngất đi, tất cả mọi người đều hoảng sợ, nhất là Tiết quý phi, thiếu chút cũng ngất theo, vẫn là bị lão ma ma nhéo nhân trung hồi lâu mới tỉnh. Sau khi Tiết quý phi tỉnh lại liền không bận tâm dung nhan, ôm tam hoàng tử khóc lớn, không bao lâu thì thái y đến, nói là ăn nhầm món kiêng kị.”
Kỳ Kiêu nhếch môi cười, thú vị, không phải trúng độc mà là “ăn nhầm”.
Bách Nhận nhíu mày: “Có ý gì?”
“Lúc đầu quả thật thái y nói như vậy, nhưng Tiết quý phi không nghe, nhất định nói là có người hạ độc, lúc này để cho thái y thử độc, Phùng hoàng hậu không quá bình tĩnh, châm biếm vài câu, ý chỉ Tiết quý phi chuyện bé xé ra to, mọi chuyện đương nhiên phải theo ý hoàng thượng.” Giang Đức Thanh cười nhẹ, “Hoàng đế bình tĩnh lại lập tức để người đưa tam hoàng tử đi chữa trị, sau lại sai người đi tuyên hai vị thái y hắn tin tưởng nhất đến, lại sai toàn bộ người không liên can lui xuống, chỉ để ba người Phùng hoàng hậu, Tiết quý phi, Phúc Hải Lộc ba người ở lại. Hai vị thái y tra xét một lúc lâu, gần nửa canh giờ sau mới cho ra kết quả, vấn đề nằm ở chén canh ngân nhĩ.”
“Bởi vì không phải là dùng độc như thạch tín vân vân, cho nên đũa bạc thử không ra. Thái y cũng phải nếm thử vài lần mới xác định, ngân nhĩ trong canh kia là thật, nước canh lại là cho hơn mười vị thuốc cực nóng nấu thành, không nói đến bản thân mấy vị thuốc tương khắc nhau, chỉ riêng chén canh kia, không phải người cần bồi bổ sẽ chịu không được, khỏe mạnh như tam hoàng tử nếm thử còn ra như vậy, có thể thấy lợi hại thế nào, nhưng quan trọng nhất là… nếu canh này thật sự để hoàng thượng vốn bị nhiệt ăn thì….”
Bách Nhận tiếc nuối lắc đầu: “Không chết cũng mất nửa cái mạng nha….”
Vốn Kỳ Kiêu cũng có chút tiếc hận, vừa nghe Bách Nhận nói lại bật cười: “Được rồi ngoan ngoãn nghe công công nói, ngươi chọc cười ta làm gì?!”
Bách Nhận nhíu mi, thấp giọng phản bác: “Ta chọc cười điện hạ khi nào….”
Giang Đức Thanh cũng nhịn không được cười một tiếng: “Này không phải quan trọng nhất, muốn mạng ở chỗ… chén canh ngân nhĩ hạt sen này là Tiết quý phi tự tay nấu.”
Bách Nhận sửng sốt, Kỳ Kiêu nhướng mày: “Sau đó?”
“Sau đó đương nhiên là Tiết quý phi không tin, nhưng chứng cớ đầy đủ, kêu oan không được, lúc này Phùng hoàng hậu liền vung tay muốn sai người bắt Tiết quý phi lại, Tiết quý phi làm sao chấp nhận, lớn tiếng kêu oan, nói rằng nếu thật là nàng làm, cần gì phải bỏ trong bát canh của mình? Mà nàng biết rõ tam hoàng tử sẽ nếm thử trước, nàng lại thế nào, cũng không thể hại con trai mình. Phùng hoàng hậu cắn chặt không tha, trong điện gà bay chó sủa hồi lâu, Phúc Hải Lộc quay đầu nhìn hoàng thượng, hoàng thượng im lặng ngồi trên giường, một lúc lâu sau đột nhiên ho ra một búng máu, thẳng tắp ngã xuống.”
Bách Nhận lại vui vẻ: “Sau đó thì sao? Cứu được không?”
Kỳ Kiêu cười đến bụng đau, Giang Đức Thanh cười khẽ gật đầu: “Có hai vị thái y ở đó nha, đương nhiên là cứu được. Sau khi tỉnh lại, sắc mặt hoàng đế xanh mét, run giọng nghiêm lệnh mọi người trong điện ngậm chặt miệng, lúc này Minh quận vương của Tông Nhân phủ mới đến, vụ án đơn giản, chỉ tốn có nửa canh giờ liền giải quyết xong…. Quả thật không phải Tiết quý phi hạ dược, canh ngân nhĩ còn dư một ít trong phòng bếp nhỏ Ung Hoa cung, không có bị gì, Minh quận vương vừa bắt tiểu nha đầu trong phòng bếp Tiết quý phi đến, còn chưa kịp bức cung nàng liền khai.”
“Nha đầu kia noi là nàng nhận bạc của nhị hoàng tử, chuyện này vốn là kế hoạch của nhị hoàng tử, sau khi Minh quận vương thỉnh chỉ mới đi Chiêu Dương điện của nhị hoàng tử lục tra, lúc kiểm tra phòng kho phát hiện quả thật thiếu một gốc nhân sâm trăm năm, hỏi nhị hoàng tử nhân sâm kia đâu nhị hoàng tử cũng không đáp được, lại hỏi nhị hoàng tử có biết nha đầu kia, nhị hoàng tử hàm hồ nói qua, lại hỏi có phải nhị hoàng tử hạ dược không, lúc này nhị hoàng tử giận dữ, lớn tiếng nói oan uổng, vừa thấy vậy, Minh quận vương liền sai người đưa tiểu nha đầu kia đến đối chất với nhị hoàng tử, lại không nghĩ đến, nha đầu kia vừa đến liền quỳ lạy nhị hoàng tử một lần, sau đó xoay người đạp đầu vào cột… chết.”
Kỳ Kiêu quay đầu nhìn Bách Nhận, hai người trao đổi một ánh mắt, đều rõ ràng.
Bách Nhận thấp giọng: “Hoàng thượng nói thế nào? Định tội nhị hoàng tử?”
Kỳ Kiêu cười nhạo: “Làm sao có thể.”
Giang Đức Thanh khom người: “Điện hạ anh minh, quả thật hoàng thượng không có phạt nhị hoàng tử, chỉ đem hắn giam lỏng trong cung, lại lệnh mọi người ngậm chặt miệng, sau Tiết quý phi làm lớn, buộc hoàng thượng cho con trai mình đòi lại công bằng, ai ngờ… hoàng thượng chỉ ý vị sâu xa liếc mắt Tiết quý phi một cái, không nói gì.”
Kỳ Kiêu cười nhẹ: “Hiện tại thì sao? Kỳ Kỳ có việc gì không?”
Giang Đức Thanh gật đầu: “Nấu canh đậu xanh rót a, rót đến nôn lại rót, tuy ép buộc đến không ra hình người, nhưng là không sao.”
Kỳ Kiêu gật đầu: “Vậy là được rồi, dặn bọn họ theo dõi cho kĩ, có việc gì lập tức báo cho ta, đi thôi.”
Giang Đức Thanh khom người lui ra.
Bách Nhận nhíu mày, một lúc lâu sau mới nói: “Đều đã đến lúc này, hoàng đế cũng chưa có hồ đồ.”
Kỳ Kiêu cười khẽ: “Thân thể hắn bệnh, không phải đầu óc bệnh. Tuy dược kia có thể khiến một người nóng nảy dễ giận, cũng không có làm người ta ngu dốt, mắt hắn còn tinh. Nói cho cùng, lần này là Tiết quý phi quá vội vã…. Nàng thấy hoàng đế răn dạy Kỳ Hoa, cho rằng bắt được cơ hội, vội vã kê đơn, làm ra việc Kỳ Hoa muốn trả thù, đáng tiếc quá mức dục tốc bất đạt, rất nhiều chỗ không chu toàn, hoàng đế lại không phải ngu ngốc, đương nhiên nhìn ra vấn đề.”
Bách Nhận mím môi: “Bất quá hắn cũng không xác định chắc chắn đây là khổ nhục kết của Tiết quý phi, chung quy không có chứng cứ, mà Tiết quý phi được sủng ái nhiều năm như vậy, tất nhiên không thiếu tâm kế, làm sao thành thật nhận tội. Có lẽ hoàng đế cũng chưa nghĩ ra phải làm thế nào, cho nên mới tạm thời đè lại chuyện này, điện hạ… có cần lửa cháy thêm dầu sao?”
Kỳ Kiêu lắc đầu: “Không cần thiết, Phùng gia Tiết gia, bên nào lớn mạnh cũng không có lợi cho ta, không bằng để bọn họ tranh như vậy đi, làm cho bọn họ đều không thoải mái, hai bên đều ngày ngày lo lắng khẩn trương là được, còn lại… tĩnh quan kỳ biến thôi.”
Bách Nhận vẫn không cam lòng: “Cơ hội tốt như vậy, không lẽ để hoàng thượng cứ như vậy bỏ qua?”
“Làm sao có thể?” Kỳ Kiêu cúi đầu sủng nịch hôn môi Bách Nhận, thấp giọng, “Con ruột của mình vì ngai vàng mà làm đến mức này, cho dù là người không liên can cũng sẽ phẫn uất, mà hắn còn không xác định được là đứa con nào làm, hắn vừa bị giật mình sợ hãi, còn lập tức nổi giận, trong lòng lại càng không yên tĩnh, đối với bệnh này chẳng khác nào họa vô đơn chí, cho nên….”
Bách Nhận vừa nghe liền hiểu, thấp giọng cười: “Cho nên lúc này có thể tăng lượng dược lên một chút, hắn sẽ chỉ cho rằng là bệnh tình trở nặng, không nghĩ đến mặt khác.”
Kỳ Kiêu cười: “Vương gia anh minh.”
Bách Nhận cười lắc đầu, thấp giọng: “Trong triều liên tiếp xảy ra chuyện, mọi người nhìn trong mắt, không khỏi bắt đầu bất mãn với hoàng đế, càng cảm thấy được vẫn là ngươi kế vị mới là tốt nhất, như vậy không chỉ danh chính ngôn thuận, còn có thể đạt đuọc mục đích. Hoàng đế cũng nên nghĩ lại cho rõ, nếu trước khi hắn chết cố ý sửa lập thái tử khác, kia chắc chắn khiến triều đình rung chuyển, mấy đứa con kia của hắn thế nào, bản thân hắn rõ nhất, chính mình đều đấu không lại người ta, không lẽ còn muốn hy vọng con trai mình kế vị liền kế thừa ý chí của hắn, lật đổ ngươi sao?”
Bách Nhận càng nghĩ càng cảm giác tương lai sáng lạn, nhịn không được cọ vào lòng Kỳ Kiêu, nhỏ giọng: “Đến cuối cùng, nếu hoàng đế không ngu ngốc, vì bảo toàn mấy đứa con, vì miễn hoàng thành ra tai họa, hắn nhất định sẽ truyền ngôi vị hoàng đế cho ngươi.”
Trong lòng Kỳ Kiêu vừa động, lại do dự không nói.
Nếu không phải sợ Bách Nhận lo lắng, kỳ thật Kỳ Kiêu rất muốn nói với hắn, từ đầu đến cuối, chính mình đều không hề nghĩ đến chuyện chờ hoàng đế chết lại kế vị.
Lúc trước ngôi vị hoàng đế này là hoàng đế cướp đoạt của mình, nay chính mình còn phải chờ hắn chết mới trả lại? Không, Kỳ Kiêu mới không cam nguyện như vậy, cho dù cái chết của hoàng đế là một tay hắn tính kế cũng không được.
Huyết mạch thuần khiết nhất của hoàng tộc Kì thị đều không hèn nhát, giống Thái tổ, giống Vũ đế như vậy, trong khung Kỳ Kiêu đã mang theo thiên tính cướp đoạt, muốn cái gì, xem trọng cái gì, đều phải chính mình tranh đoạt lấy, nều là người khác cho, vậy không phải tốt nhất.
Nói hắn là vì tranh một hơi cũng được, nói hắn là vì an ủi anh linh trên trời của Vũ đế, của Hiếu Hiền Hoàng hậu cũng được, từ khi bắt đầu hạ độc Kỳ Kiêu đã quyết định, đến một khắc cuối cùng, hắn muốn khiến hoàng đế không cam lòng, phẫn hận, lại nguyền rủa mà giao ngôi vị hoàng đế cho mình, khiến hắn rõ ràng cảm nhận được nỗi hận phải giao đại quyền vào tay người khác, khiến hắn nhìn chính mình mặc long bào đội mũ miện từng bước đi lên ngai vàng, khiến hắn nhìn chính mình tung hoành cửu châu hiệu lệnh tứ hải được quần thần dân chúng ủng hộ, như vậy, mới thật sự là báo thù.
Kỳ Kiêu đè nén ý niệm ác độc không ngừng hiện lên trong đầu, cúi đầu ôn nhu hôn Bách Nhận, từ bây giờ, trong hoàng thành nhất định sẽ càng ngày càng loạn, trong triều cũng sẽ càng ngày càng căng thẳng, đợi đến lúc giương cung bạt kiếm, chính mình liền đưa Bách Nhận trở về Lĩnh Nam, chờ đại sự thành, lại tự mình đón hắn trở về.
Kỳ Kiêu cúi đầu nhìn Bách Nhận một bộ ngoan ngoãn dịu dàng, thầm cười, Bách Nhận sẽ hiểu cho hắn, sẽ nghe lời hắn.
Danh sách chương