Phía trên hoang nguyên, Kỳ Kiêu đem người chém giết xuống phía nam, mọi người hỗn chiến, Kỳ Kiêu mang theo một tiểu đội tinh nhuệ, chạy thẳng về phía Bách Nhận!

Mặc kệ trong lòng Hạ Hoành Lạc nghĩ như thế nào, Kỳ Kiêu đều là Hoàng Thái tử, Hạ Hoành Lạc sợ có người làm Kỳ Kiêu bị thương chính mình trở về bị tội, trong lúc hỗn chiến vẫn không ngừng để người đi trợ giúp Kỳ Kiêu. Dần dần, sau lưng Kỳ Kiêu tụ tập không ít binh sĩ, Kỳ Kiêu không hưu tình, đao đao đoạt mệnh, thoạt nhìn tàn nhẫn hung ác, người Lĩnh Nam không tự giác tránh đi, bên cạnh hắn lại có rất nhiều người hộ tống, chỉ qua thời gian một chén trà, Kỳ Kiêu đã chạy đến trước mặt Bách Nhận. Trên chiến trường, hai người cách nhau trăm bước chân, tầm mắt giao hội.

Bách Nhận siết chặt cương ngựa, xoay người một đao đâm chết cấm quân vừa xông lên, rút trường đao, máu tươi theo mũi đao nhỏ xuống, Bách Nhận nghiêm mặt nhìn người trước mắt, trong lòng lại như đao giảo, đau.

Kỳ Kiêu hờ hững lên tiếng: “Không cho động thủ, cô muốn tự tay bắt giữ Thế tử.”

Còn chưa dứt lời, Kỳ Kiêu đã giục ngựa tiến lên, Bách Nhận theo bản năng quay đầu ngựa muốn trốn, Kỳ Kiêu lớn tiếng mắng: “Trốn cái gì?! Nửa phần kiên quyết cũng không có, còn tưởng kế thừa vương vị?! Không dám ra tay giết truy binh, ngươi lấy cái gì đi giết người Lĩnh Nam! Lấy cái gì đi giết tộc nhân của mình?!”

Kỳ Kiêu nâng đao chém xuống, Bách Nhận vội ngăn cản. Kỳ Kiêu dùng toàn lực, không chút lưu tình, hai lưỡi đao chạm nhau, lóe ra tia lửa, hổ khẩu [chỗ khe giữa ngón cái và ngón trỏ] bị xé rách, máu tươi chảy xuống.

Hai mắt Kỳ Kiêu đỏ bừng, vung tay, lấy sống đao đẩy Bách Nhận lui vài bước. Không đợi Bách Nhận thở ra một hơi, Kỳ Kiêu lại chém xuống, Bách Nhận nghiêng người khó khăn tránh thoát, cổ tay Kỳ Kiêu vừa chuyển, xoay lại dùng chuôi đao đánh vào xương sườn Bách Nhận, Bách Nhận bị đau, lắc mình lui về sau, Kỳ Kiêu không cho hắn kẽ hở, bước lên, cười lạnh một tiếng: “Không đánh trả, chờ ta chém chết ngươi hay sao?!”

Bách Nhận ngẩng đầu nhìn Kỳ Kiêu, chỉ một liếc mắt, trong lòng Kỳ Kiêu lại như bị lăng trì.

Năm ấy, khi chính mình lừa Bách Nhận vào phủ, nói với hắn có thể không cưới Nhu Gia, Bách Nhận thật vui vẻ, trước mặt mình dập đầu cảm tạ, mà chính mình… một tay ôm người vào lòng, cùng Bách Nhận đầy mặt hoảng sợ nói, muốn bản thân hắn đến đổi, lúc ấy… Bách Nhận cũng nhìn mình như vậy.

Hốc mắt Kỳ Kiêu nóng lên, cười lạnh: “Một năm… vẫn không chịu nhìn cho rõ, thật cho rằng ta là người tốt sao?”

Kỳ Kiêu vung đao chém, Bách Nhận đỡ không được, Kỳ Kiêu nhìn ra chỗ trống, một tay đẩy Bách Nhận ngã ngựa, Bách Nhận thuận thế lăn một vòng tránh ra nửa trượng, không nghĩ đến Kỳ Kiêu lập tức đuổi theo, xuống ngựa từng bước ép sát, Bách Nhận vung đao, Kỳ Kiêu lại đạp mạnh lên tay hắn, vết thương trên tay Bách Nhận vỡ toác, bàn tay run lên, trường đao rơi xuống đất….

Bách Nhận ngẩng đầu nhìn hướng Kỳ Kiêu, nước mắt trong mắt rốt cuộc không nhịn được rơi xuống. Ngàn lời vạn ngữ, Bách Nhận lại không hề nói một câu.

Nói cái gì đây? Nói ba trăm dặm ngoài kia mẫu thân sinh tử chưa rõ? Nỗi khổ không có mẫu thân, Kỳ Kiêu còn rõ ràng hơn mình. Hay là nói ngươi giết ta đi, xách đầu trở về được hoàng đế phong thưởng? Bất đắc dĩ không quyền không thế, Kỳ Kiêu cũng hiểu rõ hơn mình.

Từ một khắc Kỳ Kiêu xin xuất binh kia, cũng đã đẩy Bách Nhận đến bước đường cùng tuyệt vọng.

Kỳ Kiêu nửa quỳ, nắm lấy cổ áo Bách Nhận, cúi đầu nhìn qua, thấp giọng: “Mệnh phù đâu?”

Bách Nhận im lặng nhìn Kỳ Kiêu, không nói một lời, trái tim Kỳ Kiêu đau như đao cắt, đôi môi run lên, giọng khàn khàn: “Ngươi cho rằng ngươi sẽ chết? Ngươi nghĩ rằng ta sẽ giết ngươi?”

“Mùa đông năm trước… ta mượn ngươi hại Kỳ Hoa, dùng ngươi làm mồi, để xa phu của Kỳ Hoa đụng phải ngươi….” Kỳ Kiêu cúi đầu nhìn Bách Nhận, lệ trong khóe mắt lăn xuống, rơi trên má Bách Nhận, “Sau ta lại thay đổi, đón ngươi từ trên xe ngựa xuống…. Ta nói với ngươi… nói ta sẽ không bao giờ lại để ngươi gặp nguy hiểm, ta biết ngươi chưa từng tin, nhưng… ta nói được, thì làm được.”

Bách Nhận kinh hãi, ánh mắt run rẩy nhìn Kỳ Kiêu, Kỳ Kiêu cười đến vô cùng ôn nhu: “Đừng sợ, tướng công đùa ngươi nha, làm sao có thể để ngươi chết…. Chuyện này hôm nay, xem như cho ngươi một giáo huấn, ngày sau….”

Trong mắt Kỳ Kiêu lóe qua một tia không cam, gằn giọng nghẹn ngào: “Ngày sau ngươi chỉ có một mình, đừng lại dễ tin người khác!”

Kỳ Kiêu kéo Bách Nhận đứng dậy, một tay đẩy người vào lòng Thuận Tử, xoay người, đại đao vung lên, mũi đao hướng về phía cấm vệ, trầm giọng: “Thân vệ nghe lệnh! Thủ vững Nam Cương, không cho một người đi qua nơi này! Toàn lực… hộ tống Thế tử trở về Lĩnh Hòa!”

Bách Nhận, ta từng nói qua, ngày sau, nếu ta đăng cơ, vị trí Lĩnh Nam vương, tất nhiên sẽ là của ngươi.

Ngày đó ta cho rằng, chính mình như vậy đã là tình thâm ý trọng, nay mới biết được, thật sự có tình, mặc kệ ta có đăng cơ hay không, đều phải giúp ngươi ngồi lên ngôi vị Lĩnh Nam vương, thật sự yêu thương, mặc kệ ta có thể sống sót hay không, cũng tuyệt không để ngươi mất mạng.

Bách Nhận, Kỳ Kiêu lãnh bạc một đời, đây, đây đại khái là chuyện trái với bản tính ta nhất.

Kỳ Kiêu vừa sinh ra đã mất đi song thân, hai mươi năm, hắn đều một người sống sót, trong lòng hắn, cũng chỉ có chính mình, nhưng không biết khi nào, lại thêm một người nữa.

Kỳ Kiêu luôn mọi chuyện chỉ vì mình, vô luận hoàn cảnh thế nào, vô luận là đối với ai, Kỳ Kiêu đều có thể thuyết phục chính mình, vì bản thân, hi sinh ai cũng không quan trọng, có thể vì mục đích mà không từ thủ đoạn. Hắn có thể buông tay mọi người. Kỳ Kiêu vĩnh viễn lạnh lùng, vĩnh viễn lãnh tĩnh.

Thế nhưng lần này, Kỳ Kiêu không thể.

Ngàn vạn lời nói trong lòng không cách nào thoát ra thành lời, xoay người đâm xuyên một cấm quân, trong lòng nhẹ nhàng cười một tiếng, nói cho cùng… vẫn là luyến tiếc ngươi.

Kỳ Kiêu nhắm chặt mắt, quay đầu lạnh giọng: “Không nghe cô nói sao?!”

Kỳ Kiêu cầm trường đao nhuốm máu che trước mặt Bách Nhận, thân vệ Kỳ Kiêu lên tiếng trả lời, quân của hoàng thành nháy mắt tách làm hai. Thân vệ Kỳ Kiêu xoay người che của quân lính Lĩnh Nam, cứ như vậy, dùng máu, dùng thịt, trên hoang nguyên Khố Nhĩ Mặc bao la, vì Bách Nhận kéo ra một phòng tuyến dài vài dặm!

Bách Nhận thất thần, một lúc lâu sau mới hiểu được Kỳ Kiêu muốn làm cái gì, Bách Nhận cơ hồ cho rằng là đang nằm mơ. Kỳ Kiêu đây là… muốn thả hắn đi? Bách Nhận thất thanh: “Ngươi như vậy… làm sao trở về giải thích với hoàng đế?!”

Kỳ Kiêu không quay đầu, tùy ý nâng tay lau đi vệt máu trên mặt, mắt lạnh nhìn một ngàm cấm quân trước mắt.

Biến cố xảy ra quá nhanh, thân vệ Kỳ Kiêu sớm có chuẩn bị, cấm quân của Hạ Hoàng Lạc lại không dự đoán được chiến sĩ bên cạnh sẽ đột nhiên phản bội, cấm quân bị giết đến trở tay không kịp. Hạ Hoành Lạc cách Kỳ Kiêu nửa dặm, một lúc sau mới phát hiện không ổn vung đao giục ngựa chạy đến, Hạ Hoành Lạc thấy Kỳ Kiêu che ở trước mặt Bách Nhận, lập tức hoảng, hét lớn: “Thái tử! Đây là làm sao?!”

Kỳ Kiêu cười lạnh: “Ngươi không nhìn ra?”

Hạ Hoành Lạc á khẩu không trả lời được, con ngựa dưới thân hắn bất an giậm chân, Hạ Hoành Lạc hung hăng siết cương ngựa, khó hiểu cao giọng: “Nếu ngay từ đầu đã muốn thả hắn đi, vì sao còn một đường đuổi theo?! Thái tử… ngươi điên rồi hay sao?!”

Kỳ Kiêu cười trào phúng: “Nếu vừa ra kinh cô đã phản bội, sợ là ngươi lập tức phái người trở về mật báo đi? Đến lúc đó hoàng đế phái binh đến, hắn làm sao thoát được?”

Mà nay, năm trăm người, ba trăm dặm, có thể ngăn được.

Kỳ Kiêu gấp rút lên đường, ngày đêm truy đuổi, Hạ Hoành Lạc chỉ cho rằng Kỳ Kiêu vội vã lập công, nhờ đó thoát khỏi liên lụy với Bách Nhận, ai ngờ, ai ngờ….

Hạ Hoành Lạc trừng mắt, khàn cả giọng: “Thái tử! Ngươi cũng phản hay sao?!”

Kỳ Kiêu cười lạnh, gằn giọng: “Đừng vô nghĩa! Dám động thủ, liền thẳng tay cùng cô đánh một hồi! Cô sợ ngươi sao?! Không dám ra tay, ngoan ngoãn đứng yên! Chờ đến hoàng thành, tự có hoàng đế của ngươi làm chủ cho ngươi!”

Hạ Hoành Lạc sửng sốt, mã đao trong tay ầm một tiếng rơi xuống đất, hắn lo sợ không yên nhìn xung quanh, chỉ thấy binh sĩ hai bên như mãnh thú gặp thiên địch vậy, lần lượt tránh lui, không ngừng sợ hãi. Ngay cả Hạ Hoành Lạc cũng bị khí thế của Kỳ Kiêu ép đến thở không được, Hạ Hoành Lạc không hiểu, rõ ràng nhiều người hơn Kỳ Kiêu, rõ ràng là hắn chiếm lý…..

Hạ Hoành Lạc không hiểu, chẳng sợ cách xa hoàng thành, đặt mình ở hoang nguyên, chẳng sợ chỉ có mấy trăm binh sĩ, Kỳ Kiêu cũng mang dòng máu đích hệ của Thái tổ! Là đích hoàng tử, cũng là thuận theo mệnh trời, danh chính ngôn thuận Hoàng Thái tử!

Cả người Kỳ Kiêu đẫm máu, nhìn Hạ Hoành Lạc cười ngạo nghễ: “Kẻ như ngươi sao dám làm khó ta?!”

Bách Nhận khóc. Hắn biết, hắn liền biết….

Năm đó, đại nạn đến, phụ vương hắn buông tay hắn. Sau, mệnh đồ nhấp nhô, Sầm Triều Ca buông tay hắn. Hắn cho rằng người trong thiên hạ này không đáng lại tín nhiệm. Hiện tại…. trước mặt sinh tử, Kỳ Kiêu không có buông tay hắn, Kỳ Kiêu không hề buông tay hắn.

Bách Nhận cắn chặt răng, nâng tay lau nước mắt, xoay người lên ngựa, nghẹn ngào ra lệnh: “Thừa dịp thân vệ của Thái tử còn chống cự, mau, đi mau!”

Tướng sĩ Lĩnh Nam còn chưa phản ứng lại được, đây là… được cứu?

Thuận Tử mờ mịt nhìn Bách Nhận, do dự không chừng: “Chúng ta đi, Thái tử hắn, hắn….”

“Không đi chờ cái gì?! Lưu lại, bọn họ có thể bỏ qua cho hắn sao?!” Bách Nhận liều mạng nhịn xuống lệ ý, quay đầu ngựa khàn giọng hét lên: “Không nghe sao?! Đi!!! Đi!!!”

Binh lính Lĩnh Nam nghe vậy, vội giục cương ngựa, theo Bách Nhận vội chạy về phía nam.

Từ đầu đến cuối, Kỳ Kiêu không có quay đầu nhìn lại.

Xa xa, thân vệ Kỳ Kiêu lần lượt truyền lệnh xuống: Tử thủ Nam Cương, quá quan giả tử. Tử thủ Nam Cương, quá quan giả tử. [Tử thủ Nam Cương, kẻ vượt qua phải chết.]

Kỳ Kiêu nắm chặt trường đao trong tay.

Tử thủ Nam Cương, tử thủ Nam Cương….

Ta bảo vệ Nam Cương này, cũng là bảo vệ ngươi.

———————————-

Tiểu Anh: Đây là chương ta thích nhất trong Thiên Hoàng Quý Trụ. Kỳ Kiêu rất ích kỉ, vì ở chốn hoàng cung ăn thịt người kia, người không vì mình thì trời tru đất diệt. Nhưng rời xa hoàng thành, trở về đại mạc, Kỳ Kiêu không còn chỉ là Hoàng Thái tử chỉ biết có mình, dòng máu hào hùng của Thái tổ sống lại, huyết mạch chân chính của Vũ đế thức tỉnh. Giống như Thái tổ, Kỳ Kiêu là đích hệ ngạo thị non sông, giống như Vũ đế, Kỳ Kiêu là tình chủng, là vị vương giả thâm tình, nguyện ý vì người yêu mà không màng sống chết.

Chương này thể hiện rõ cái gọi là hoạn nạn gặp chân tình, cũng thể hiện rõ cái gọi là nam nhi lòng mang chí lớn. Có đôi khi Bách Nhận rất yếu ớt, nhưng trước cơ hội mà người yêu dùng mạng đánh đổi, Bách Nhận không vì nữ nhi tình trường mà lưu lại sóng vai với Kỳ Kiêu, Bách Nhận rời đi, lấy đại cục làm trọng. Bách Nhận đi hay ở, Kỳ Kiêu cũng đã phản bội hoàng đế. Bách Nhận đi hay ở, Kỳ Kiêu cũng đã bị định tội. Bách Nhận ở, Kỳ Kiêu chưa hẳn thoát chết. Nhưng Bách Nhận đi, là tôn trọn quyết định của Kỳ Kiêu, là trân trọng tình cảm của hai người, là cứu ngàn vạn sinh mạng dân chúng Lĩnh Nam.

Kỳ Kiêu chết hay sống, không ai biết. Kỳ Kiêu sống, còn sống là còn gặp lại, chờ ngày Kỳ Kiêu lên ngôi, hoàng đế có thể tuyên vương khác họ vào cung. Kỳ Kiêu chết, Bách Nhận cứu được ngàn vạn dân chúng Lĩnh Nam, để cho dân chúng Lĩnh Nam biết, ngàn vạn sinh linh, là Hoàng Thái tử dùng mạng đổi lấy! Để trăm năm sau dân tộc Nam Cương còn truyền lưu ân đức, khí phách của Thiên hoàng quý trụ!

Đây là chương thể hiện rõ khí khái nam nhi, khí khái của thiên hoàng quý trụ nhất. Cho dù là Kỳ Kiêu vì người yêu mà phản bội hoàng đế, hay Bách Nhận vì người yêu mà quay lưng rời đi, có thể nói là tàn nhẫn, có thể nói là quá mức lạnh lùng, nhưng đây mới là hành động nên có của họ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện