Cuối mùa xuân, càng gần đến phương Nam thời tiết càng nóng hơn, lác đác vài trận mưa đầu hạ, khiến độ ẩm không khí càng lúc càng tăng.
Ở quán trà ven đường núi, Thiên Hiểu ôm chén trà uống ừng ực rồi há miệng chép, rồi lại nhấp từng ngụm nhỏ, trong lúc hắn đang vui vẻ uống trà, Dục Dao lại nhíu mày trầm mặt, dỏng tai cố gắng nghe những người ở bàn bên cạnh thì thầm “Hơn mười ngày trước đây nghe nói có một trọng phạm bỏ trốn khỏi Hoàng cung.”
“Đúng vậy đó, ngày hôm sau cấm quân đã lục soát hết toàn thành, nghe đâu Hoàng đế đã hạ thánh chỉ, ra lệnh cho các châu huyện truy nã tầm người. Các ngươi nói xem kẻ đó là ai?”
“Ai biết được đâu, dù sao triều đình phương Bắc không ai quản nổi việc ở phương Nam, có những người đó ở chỗ này, làm sao Hoàng đế có thể tùy tiện ra tay được…”
Dục Dao nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà, trong đầu cân nhắc triều đình đương nhiên không thể làm việc gì rầm rộ ở phương Nam, nhưng nếu chỉ là muốn tìm người, phái một số cấm quân đại nội hoạt động bí mật ở gần đó ra tay là được. Bây giờ võ công nàng chỉ khôi phục bảy tám phần, nếu gặp phải cao thủ đại nội thì thắng được cũng không dễ, xem ra đêm nay phải đổi sang tiểu lộ mà đi…
“Dục Dao.” Thiên Hiểu gọi nàng, Dục Dao vừa ngước mặt, Thiên Hiểu đã dùng đầu ngón tay xoa nhẹ mi tâm nàng: “Nàng lại nhíu mày nữa rồi.”
Ở cùng nhau nhiều ngày qua, Dục Dao quen thuộc với việc Thiên Hiểu chạm vào mình, nàng để mặc hắn xoa mi tâm mình, sau đó nói: “Nghỉ đủ chưa? Chúng ta cần phải đi rồi.”
Thiên Hiểu gật đầu nhưng ngồi bất động, nhìn chăm chú Dục Dao một hồi nói: “Chúng ta đã đến phương Nam rồi sao?” Thấy Dục Dao gật đầu, hắn lại nói: “Vậy nàng sắp đi làm nhiệm vụ sao?” Không đợi Dục Dao trả lời, hắn lập tức túm chặt tay nàng khẩn trương nói: “Cho ta đi với nàng nhé? Nàng đừng nghĩ đưa ta đến nơi khác có được không, ta không thích ai cả, ta chỉ thích một mình nàng.”
Một câu thổ lộ bất ngờ giống như mũi tên cắm phập vào tim nàng, dường như nàng nghe được tiếng con tim mình đang đập, hai má nàng đỏ bừng, nàng ho húng hắng, đôi ngươi khẽ động, liền bắt gặp tiểu nhị đang dọn tách trà ở bên cạnh nhìn hai người với ánh mắt nghi ngờ.
“Ôi, tướng công nhà này quả thật yêu thương nương tử a, tiểu nương tử sao không đưa tướng công mình cùng đi a.”
Nghe người bên ngoài hỏi như vậy, sự tủi thân đè nén trong lòng Thiên Hiểu bỗng bộc phát. “Ừm, nàng đừng bỏ ta! Ta không muốn rời xa nàng, cũng không muốn phục quốc gì đó…” Hắn nói rất nhanh, khiến Dục Dao muốn cản cũng không kịp. Tiểu nhị bàn bên nghe xong lời này, ánh mắt liền lóe lên sát khí, Dục Dao lập tức trừng mắt nhìn hắn, nhanh như chớp rút kiếm ra khỏi vỏ, kiếm quang lóe sáng ngay lập tức, chỉ nghe “keng” một tiếng, kiếm trong tay nàng cùng chủy thủ trong tay tiểu nhị va chạm nhau phát ra ánh chớp…
Thiên Hiểu giật mình, Dục Dao một cước đá ngã lăn cái bàn, nắm chặt tay Thiên Hiểu chạy: “Ngươi định ngồi đần độn ở đây chờ chết sao!”
Tiểu nhị thét lớn: “Chính là bọn họ.”
Những người nằm vùng còn lại trong quán trà lập tức nhảy ra, còn các khách nhân thì bỏ chạy tứ tán. Dục Dao mang theo Thiên Hiểu chậm chạp, nàng tức giận mắng hắn: “Ngươi đúng là một nam nhân vô dụng mà!”
Thiên Hiểu bị mắng nhưng không nói lời nào, hắn biết mình là gánh nặng, mười mấy năm trước loạn binh đánh vào cung đình, bây giờ lại bị người ta đuổi giết… Nhưng bây giờ hắn không muốn mình vô dụng như thế, hắn muốn bảo vệ nàng. Bỗng nhiên Thiên Hiểu nói: “Dục Dao, ta theo bọn họ trở về thôi.” Hắn vừa chạy vừa thở hồng hộc nói: “Như vậy bọn họ sẽ không đuổi theo nàng nữa.”
Không sai, bỏ lại Thiên Hiểu là biện pháp tốt nhất, Thiên Hiểu cùng nàng chẳng quen biết cũng không thân thuộc, trên đường đi đã mang rất nhiều phiền toái đến cho nàng, ví như đổi lại trước đây, nàng đã sớm bỏ hắn ở lại, nhưng bây giờ Dục Dao làm không được, nàng không biết vì sao mình làm như vậy không được, trong lòng nàng như thầm nói, không được bỏ lại Thiên Hiểu, nàng phải cứu hắn…
Bởi vì… không biết bắt đầu từ lúc nào, nàng không nỡ nhìn thấy hắn chịu uất ức nữa…
Ở quán trà ven đường núi, Thiên Hiểu ôm chén trà uống ừng ực rồi há miệng chép, rồi lại nhấp từng ngụm nhỏ, trong lúc hắn đang vui vẻ uống trà, Dục Dao lại nhíu mày trầm mặt, dỏng tai cố gắng nghe những người ở bàn bên cạnh thì thầm “Hơn mười ngày trước đây nghe nói có một trọng phạm bỏ trốn khỏi Hoàng cung.”
“Đúng vậy đó, ngày hôm sau cấm quân đã lục soát hết toàn thành, nghe đâu Hoàng đế đã hạ thánh chỉ, ra lệnh cho các châu huyện truy nã tầm người. Các ngươi nói xem kẻ đó là ai?”
“Ai biết được đâu, dù sao triều đình phương Bắc không ai quản nổi việc ở phương Nam, có những người đó ở chỗ này, làm sao Hoàng đế có thể tùy tiện ra tay được…”
Dục Dao nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà, trong đầu cân nhắc triều đình đương nhiên không thể làm việc gì rầm rộ ở phương Nam, nhưng nếu chỉ là muốn tìm người, phái một số cấm quân đại nội hoạt động bí mật ở gần đó ra tay là được. Bây giờ võ công nàng chỉ khôi phục bảy tám phần, nếu gặp phải cao thủ đại nội thì thắng được cũng không dễ, xem ra đêm nay phải đổi sang tiểu lộ mà đi…
“Dục Dao.” Thiên Hiểu gọi nàng, Dục Dao vừa ngước mặt, Thiên Hiểu đã dùng đầu ngón tay xoa nhẹ mi tâm nàng: “Nàng lại nhíu mày nữa rồi.”
Ở cùng nhau nhiều ngày qua, Dục Dao quen thuộc với việc Thiên Hiểu chạm vào mình, nàng để mặc hắn xoa mi tâm mình, sau đó nói: “Nghỉ đủ chưa? Chúng ta cần phải đi rồi.”
Thiên Hiểu gật đầu nhưng ngồi bất động, nhìn chăm chú Dục Dao một hồi nói: “Chúng ta đã đến phương Nam rồi sao?” Thấy Dục Dao gật đầu, hắn lại nói: “Vậy nàng sắp đi làm nhiệm vụ sao?” Không đợi Dục Dao trả lời, hắn lập tức túm chặt tay nàng khẩn trương nói: “Cho ta đi với nàng nhé? Nàng đừng nghĩ đưa ta đến nơi khác có được không, ta không thích ai cả, ta chỉ thích một mình nàng.”
Một câu thổ lộ bất ngờ giống như mũi tên cắm phập vào tim nàng, dường như nàng nghe được tiếng con tim mình đang đập, hai má nàng đỏ bừng, nàng ho húng hắng, đôi ngươi khẽ động, liền bắt gặp tiểu nhị đang dọn tách trà ở bên cạnh nhìn hai người với ánh mắt nghi ngờ.
“Ôi, tướng công nhà này quả thật yêu thương nương tử a, tiểu nương tử sao không đưa tướng công mình cùng đi a.”
Nghe người bên ngoài hỏi như vậy, sự tủi thân đè nén trong lòng Thiên Hiểu bỗng bộc phát. “Ừm, nàng đừng bỏ ta! Ta không muốn rời xa nàng, cũng không muốn phục quốc gì đó…” Hắn nói rất nhanh, khiến Dục Dao muốn cản cũng không kịp. Tiểu nhị bàn bên nghe xong lời này, ánh mắt liền lóe lên sát khí, Dục Dao lập tức trừng mắt nhìn hắn, nhanh như chớp rút kiếm ra khỏi vỏ, kiếm quang lóe sáng ngay lập tức, chỉ nghe “keng” một tiếng, kiếm trong tay nàng cùng chủy thủ trong tay tiểu nhị va chạm nhau phát ra ánh chớp…
Thiên Hiểu giật mình, Dục Dao một cước đá ngã lăn cái bàn, nắm chặt tay Thiên Hiểu chạy: “Ngươi định ngồi đần độn ở đây chờ chết sao!”
Tiểu nhị thét lớn: “Chính là bọn họ.”
Những người nằm vùng còn lại trong quán trà lập tức nhảy ra, còn các khách nhân thì bỏ chạy tứ tán. Dục Dao mang theo Thiên Hiểu chậm chạp, nàng tức giận mắng hắn: “Ngươi đúng là một nam nhân vô dụng mà!”
Thiên Hiểu bị mắng nhưng không nói lời nào, hắn biết mình là gánh nặng, mười mấy năm trước loạn binh đánh vào cung đình, bây giờ lại bị người ta đuổi giết… Nhưng bây giờ hắn không muốn mình vô dụng như thế, hắn muốn bảo vệ nàng. Bỗng nhiên Thiên Hiểu nói: “Dục Dao, ta theo bọn họ trở về thôi.” Hắn vừa chạy vừa thở hồng hộc nói: “Như vậy bọn họ sẽ không đuổi theo nàng nữa.”
Không sai, bỏ lại Thiên Hiểu là biện pháp tốt nhất, Thiên Hiểu cùng nàng chẳng quen biết cũng không thân thuộc, trên đường đi đã mang rất nhiều phiền toái đến cho nàng, ví như đổi lại trước đây, nàng đã sớm bỏ hắn ở lại, nhưng bây giờ Dục Dao làm không được, nàng không biết vì sao mình làm như vậy không được, trong lòng nàng như thầm nói, không được bỏ lại Thiên Hiểu, nàng phải cứu hắn…
Bởi vì… không biết bắt đầu từ lúc nào, nàng không nỡ nhìn thấy hắn chịu uất ức nữa…
Danh sách chương