Thiên hậu trở về - Chương 28: Vệ Thiều Âm soi mói
Trên màn hình, MV đã chiếu xong.
Trong đại sảnh tuyên truyền, nữ MC mặc trang phục lỗng lẫy, cười duyên dáng, cầm micro trong tay đang nói chuyện với Hạ Vũ ở bên cạnh. Đầu tiên cô ta khen ngợi mấy câu thật hay, câu từ khen ngợi tuôn ra không ngớt, sau đó lại đọc tin nhắn của người xem bên ngoài, đều là sùng bái Hạ Vũ cuồng nhiệt, không thiếu người nói, đã canh giữ trên web suốt đêm để cướp số, chỉ để cướp được một vé mua đĩa bản giới hạn sẽ phát hành vào ngày mai.
Việc nâng đỡ người từ trước đến nay Đế Hoàng đều rất mạnh tay, tuyên truyền sôi động phong phú, Hạ Vũ không lo không thể nổi tiếng.
Đèn chiếu lên gương mặt thon dài mềm mại của Hạ Vũ, vẻ mặt vui mừng vì được mọi người yêu mến rất đúng mực, dáng vẻ yên tĩnh duyên dáng, so với bộ dạng lạnh lùng của minh tinh mặc cho Sở Sâm bắt nạt người khác trong phòng hóa trang dường như là hai người khác nhau.
Trên ghế khách quý, mấy nhân vật nổi tiếng nói vài câu hợp tình hợp lý động viên, khen ngợi Hạ Vũ, dù sao, chỉ cần có chút tinh mắt đều có thể nhìn ra đó là người Đế Hoàng đang chú trọng nâng đỡ, không có ai lại làm việc dại dột, đi gây khó dễ với con cá sấu khổng lồ trong giới giải trí này.
Hơn nữa, bài hát này của Hạ Vũ, quả thật ấn tượng.
Duy chỉ có Vệ Thiều Âm, đôi môi mỏng nhếch lên nói trào phúng: "Lời và nhạc không tệ, tổ quay MV cũng rất tốn công sức."
Hạ Lăng ngồi ở phòng hóa trang dưới sân khấu, nghe giọng anh ta, trong lòng biết là không ổn, híp mắt từ từ uống một ngụm nước chanh.
Nữ MC không kịp phản ứng, cười đáp: "Đúng vậy, ngài Vệ, bài hát này là do ngài Phượng Côn được xưng là song bích với ngài sáng tác, chắc chắn là rất xuất sắc." Cô ta vừa nói vừa nhìn về phía Hạ Vũ: "Hạ Vũ thể hiện cũng rất động lòng người, chúng tôi vừa nhận được được tin nhắn của người xem bên ngoài, đều nói mình bị cảm động, đối với một người mới mà nói, thật sự là không dễ dàng."
Trên gương mặt tinh xảo của Hạ Vũ lộ ra nụ cười tiêu chuẩn, giọng nói dịu dàng khiêm tốn nói mấy câu.
Người nữ MC quay sang Vệ Thiều Âm: “Vậy, ngài Vệ, liên quan đến kỹ thuật hát của Hạ Vũ, ngài có thể cho chúng tôi nghe vài lời phê bình được không? Đối với người mới ưu tú như vậy, ngài nhất định có rất nhiều lời muốn nói."
Trong hậu trường, Hạ Lăng đá rơi giày, cuộn tròn hai chân trên ghế sô pha, đổi sang một tư thế thoải mái hơn. Trong lòng cô mặc niệm cho MC, người phụ nữ này, sai lầm lớn nhất là lần đầu tiên hợp tác với Vệ Thiều Âm, không biết Vệ Thiều Âm là một người soi mói khó chơi đến mức nào. Với kinh nghiệm ở cùng anh ta mấy ngày qua của Hạ Lăng, Vệ Thiều Âm cực kỳ phiền toái, mỗi khi khóe môi lộ ra nụ cười kia, thì có nghĩa là có người gặp xui xẻo.
Quả nhiên, ý mỉa mai trên khóe môi anh ta càng hiện ra rõ ràng.
"Thật sự muốn lời bình của tôi?" Anh ta cười như không cười nhìn về phía Hạ Vũ.
Hạ Vũ đương nhiên nhạy cảm hơn nữ MC kia, từ vẻ mặt của Vệ Thiều Âm nhận ra được cái gì đó, trên mặt lóe qua tia bất an. Nhưng được một người chế tác nổi tiếng hỏi tận nơi, với tính cách hiếu thắng nhạy bén của cô ta, bất kể thế nào cũng không thể lùi bước.
Trên gương mặt xinh đẹp của cô ta hiện ra một nụ cười mỉm: “Đã nghe nói từ lâu, ngài Vệ và Phượng Côn là hai nhà chế tác hoàng kim ngang ngửa nhau, bình thường yêu cầu vô cùng nghiêm khắc với ca sĩ, hơn nữa cũng không tùy tiện phê bình người khác." Trước tiên ngầm khen Vệ Thiều Âm một câu, lại mơ hồ chỉ ra sự nghiêm khắc của Vệ Thiều Âm, để lại đủ đường lui cho mình, lúc này mới nói tiếp: “Có thể được ngài chỉ bảo, là vinh hạnh của tôi."
Vệ Thiều Âm lại nhẹ nhàng vẫy tay: “Không, cô không cần tôi chỉ bảo."
Trên mặt mọi người đều lộ ra vẻ kinh ngạc không hiểu rõ.
Anh ta nói tiếp: “Có lẽ, Phượng Côn nhất định đã nói với cô từ trước, dám hát bài hát này, chỉ có thể nói cô rất can đảm."
Hạ Vũ rõ ràng không ngờ anh ta lại nói như vậy, vẻ mặt hơi tái: “Tôi, tôi không hiểu ý của Vệ tiên sinh."
Vệ Thiều Âm cười lạnh một tiếng: “Còn muốn tôi nói cho dễ hiểu hơn? Thế nhưng thật xin lỗi, xưa nay tôi không chỉ bảo cho người không biết trời cao đất rộng, tự tìm đường chết."
"Anh..." Hạ Vũ muốn nói gì đó, cuối cùng chỉ cắn chặt môi, nước mắt tràn mi, lảo đảo suýt ngã.
Nhớ năm đó, Hạ Lăng đã bị bộ dạng điềm đạm đáng yêu này lừa gạt không biết bao nhiêu lần, bây giờ lại thấy cô ta biểu diễn, phát hiện mình có thể bình tĩnh như vậy, bàng quan, không bị ảnh hưởng chút nào.
Nhưng nữ MC rõ ràng không làm được như thế. Mắt thấy bộ dạng Hạ Vũ như đang chịu sỉ nhục chuẩn bị khóc lên, không nhịn được lộ ra vẻ mặt không đành lòng, liên tục nháy mắt ra hiệu với Vệ Thiều Âm, ra hiệu anh ta nhanh nói mấy câu hay ho.
Hết lần này đến lần khác Vệ Thiều Âm không có chút phản ứng gì, chỉ cúi đầu uống trà.
MC không biết làm sao, đành gượng cười giúp cô ta, miễn cưỡng chuyển đề tài.
Người mới xuất sắc được Đế Hoàng sắp xếp tỉ mỉ, ở nơi này lại bị lời nói của Vệ Thiều Âm làm cho giảm giá thảm hại.
Hạ Lăng khẽ gõ ly thủy tinh trong tay, nghĩ, không biết Phượng Côn có hối hận hay không? Nếu anh ta có thể có mặt ở buổi lễ âm nhạc cuối năm lần này, phía đài truyền hình sẽ không năm lần bảy lượt mời Vệ Thiều Âm, mà nếu Vệ Thiều Âm không có mặt, căn bản sẽ không xảy ra tình cảnh trước mắt này, khiến người mới mà Đế Hoàng dốc sức nâng đỡ bị mất mặt.
Có điều...
Ngón tay của cô bỗng nhiên dừng lại, từ trước đến nay Phượng Côn làm việc trầm ổn, trước đây vì để cô ra mắt, dường như mọi lúc mọi nơi đều đi theo bên cạnh, tất cả hoạt động đều cùng tham gia, giải thích đầy đủ ý nghĩa của từng ca khúc với truyền thông, rất sợ cô gặp tình huống gì không đối phó được.
Tại sao hôm nay đổi thành Hạ Vũ, người xuất sắc hàng đầu quan trọng như vậy mà anh ta lại vắng mặt?
Trong lúc cô suy nghĩ, trong phòng tuyên truyền đã đổi thành những tiết mục khác.
Vệ Thiều Âm quay lại phòng hóa trang, như trút được gánh nặng: “Cuối cùng cũng kết thúc, thật là phiền phức, sang năm không đến nữa." Anh ta là khách quý đặc biệt của hơn nửa chương trình, bây giờ hết nửa đầu chương trình, tiết mục tiếp theo không còn cần đến nữa.
Hạ Lăng lưu luyến từ sô pha đứng dậy, rót cho anh một cốc nước lạnh: “Đối với người khác mà nói, anh mới là phiền phức."
Anh ta quay đầu nhìn cô, vẻ mặt mờ mịt.
Cô thở dài nhắc nhở: “Hạ Vũ."
Anh ta suy nghĩ mất ba giây, bỗng nhiên tỉnh ra: “Cô nói bài hát ra mắt của người mới kia? Cô ta hát bài hát của Phượng Côn chính là tự tìm cái chết."
"Vậy anh cũng không cần nói thẳng ngay trước mặt người ta, một người mới xuất sắc như vậy."
"Hừ." Anh ta uống một ngụm nước lạnh, nhìn gấu quần mình: “Sao có thể trách tôi, ai bảo Đế Hoàng không có ai tốt cả."
Người này, hóa ra vẫn còn đang ghi thù. Hạ Lăng không nhịn được hơi thông cảm với Hạ Vũ, gặp được người đàn ông sao Xử Nữ nhỏ mọn, có thù tất báo này, thật sự là uổng phí một lần chịu tai bay vạ gió.
"Cô không cần thông cảm với Hạ Vũ." Vệ Thiều Âm liếc nhìn cô một cái, vô cùng khinh thường: “Hôm nay tôi không giữ thể diện cho cô ta cũng vì muốn tốt cho cô ta. Nếu cô ta thông minh, thì phải biết từ bỏ Phượng Côn sớm một chút, nếu khăng khăng làm theo ý mình, sớm muộn cũng xảy ra chuyện lớn."
Hạ Lăng yên lặng.
Vệ Thiều Âm nói không sai, Hạ Vũ hát bài này tuy ấn tượng, cũng có thể nổi tiếng, nhưng ẩn trong đó là vấn đề đáng sợ, nếu không tránh đi, cuối cùng có một ngày sẽ hủy đi toàn bộ cuộc đời ca sĩ của cô ta.
Điều khiến Hạ Lăng không yên tâm là, vấn đề lớn như vậy, Phượng Côn không thể không nhận ra, dựa vào tác phong làm việc kín kẽ cẩn thận của anh ấy, không thể không nói cho Hạ Vũ, nhưng Hạ Vũ vẫn một mực làm theo ý mình hát bài hát này, tại sao?
Trên màn hình, MV đã chiếu xong.
Trong đại sảnh tuyên truyền, nữ MC mặc trang phục lỗng lẫy, cười duyên dáng, cầm micro trong tay đang nói chuyện với Hạ Vũ ở bên cạnh. Đầu tiên cô ta khen ngợi mấy câu thật hay, câu từ khen ngợi tuôn ra không ngớt, sau đó lại đọc tin nhắn của người xem bên ngoài, đều là sùng bái Hạ Vũ cuồng nhiệt, không thiếu người nói, đã canh giữ trên web suốt đêm để cướp số, chỉ để cướp được một vé mua đĩa bản giới hạn sẽ phát hành vào ngày mai.
Việc nâng đỡ người từ trước đến nay Đế Hoàng đều rất mạnh tay, tuyên truyền sôi động phong phú, Hạ Vũ không lo không thể nổi tiếng.
Đèn chiếu lên gương mặt thon dài mềm mại của Hạ Vũ, vẻ mặt vui mừng vì được mọi người yêu mến rất đúng mực, dáng vẻ yên tĩnh duyên dáng, so với bộ dạng lạnh lùng của minh tinh mặc cho Sở Sâm bắt nạt người khác trong phòng hóa trang dường như là hai người khác nhau.
Trên ghế khách quý, mấy nhân vật nổi tiếng nói vài câu hợp tình hợp lý động viên, khen ngợi Hạ Vũ, dù sao, chỉ cần có chút tinh mắt đều có thể nhìn ra đó là người Đế Hoàng đang chú trọng nâng đỡ, không có ai lại làm việc dại dột, đi gây khó dễ với con cá sấu khổng lồ trong giới giải trí này.
Hơn nữa, bài hát này của Hạ Vũ, quả thật ấn tượng.
Duy chỉ có Vệ Thiều Âm, đôi môi mỏng nhếch lên nói trào phúng: "Lời và nhạc không tệ, tổ quay MV cũng rất tốn công sức."
Hạ Lăng ngồi ở phòng hóa trang dưới sân khấu, nghe giọng anh ta, trong lòng biết là không ổn, híp mắt từ từ uống một ngụm nước chanh.
Nữ MC không kịp phản ứng, cười đáp: "Đúng vậy, ngài Vệ, bài hát này là do ngài Phượng Côn được xưng là song bích với ngài sáng tác, chắc chắn là rất xuất sắc." Cô ta vừa nói vừa nhìn về phía Hạ Vũ: "Hạ Vũ thể hiện cũng rất động lòng người, chúng tôi vừa nhận được được tin nhắn của người xem bên ngoài, đều nói mình bị cảm động, đối với một người mới mà nói, thật sự là không dễ dàng."
Trên gương mặt tinh xảo của Hạ Vũ lộ ra nụ cười tiêu chuẩn, giọng nói dịu dàng khiêm tốn nói mấy câu.
Người nữ MC quay sang Vệ Thiều Âm: “Vậy, ngài Vệ, liên quan đến kỹ thuật hát của Hạ Vũ, ngài có thể cho chúng tôi nghe vài lời phê bình được không? Đối với người mới ưu tú như vậy, ngài nhất định có rất nhiều lời muốn nói."
Trong hậu trường, Hạ Lăng đá rơi giày, cuộn tròn hai chân trên ghế sô pha, đổi sang một tư thế thoải mái hơn. Trong lòng cô mặc niệm cho MC, người phụ nữ này, sai lầm lớn nhất là lần đầu tiên hợp tác với Vệ Thiều Âm, không biết Vệ Thiều Âm là một người soi mói khó chơi đến mức nào. Với kinh nghiệm ở cùng anh ta mấy ngày qua của Hạ Lăng, Vệ Thiều Âm cực kỳ phiền toái, mỗi khi khóe môi lộ ra nụ cười kia, thì có nghĩa là có người gặp xui xẻo.
Quả nhiên, ý mỉa mai trên khóe môi anh ta càng hiện ra rõ ràng.
"Thật sự muốn lời bình của tôi?" Anh ta cười như không cười nhìn về phía Hạ Vũ.
Hạ Vũ đương nhiên nhạy cảm hơn nữ MC kia, từ vẻ mặt của Vệ Thiều Âm nhận ra được cái gì đó, trên mặt lóe qua tia bất an. Nhưng được một người chế tác nổi tiếng hỏi tận nơi, với tính cách hiếu thắng nhạy bén của cô ta, bất kể thế nào cũng không thể lùi bước.
Trên gương mặt xinh đẹp của cô ta hiện ra một nụ cười mỉm: “Đã nghe nói từ lâu, ngài Vệ và Phượng Côn là hai nhà chế tác hoàng kim ngang ngửa nhau, bình thường yêu cầu vô cùng nghiêm khắc với ca sĩ, hơn nữa cũng không tùy tiện phê bình người khác." Trước tiên ngầm khen Vệ Thiều Âm một câu, lại mơ hồ chỉ ra sự nghiêm khắc của Vệ Thiều Âm, để lại đủ đường lui cho mình, lúc này mới nói tiếp: “Có thể được ngài chỉ bảo, là vinh hạnh của tôi."
Vệ Thiều Âm lại nhẹ nhàng vẫy tay: “Không, cô không cần tôi chỉ bảo."
Trên mặt mọi người đều lộ ra vẻ kinh ngạc không hiểu rõ.
Anh ta nói tiếp: “Có lẽ, Phượng Côn nhất định đã nói với cô từ trước, dám hát bài hát này, chỉ có thể nói cô rất can đảm."
Hạ Vũ rõ ràng không ngờ anh ta lại nói như vậy, vẻ mặt hơi tái: “Tôi, tôi không hiểu ý của Vệ tiên sinh."
Vệ Thiều Âm cười lạnh một tiếng: “Còn muốn tôi nói cho dễ hiểu hơn? Thế nhưng thật xin lỗi, xưa nay tôi không chỉ bảo cho người không biết trời cao đất rộng, tự tìm đường chết."
"Anh..." Hạ Vũ muốn nói gì đó, cuối cùng chỉ cắn chặt môi, nước mắt tràn mi, lảo đảo suýt ngã.
Nhớ năm đó, Hạ Lăng đã bị bộ dạng điềm đạm đáng yêu này lừa gạt không biết bao nhiêu lần, bây giờ lại thấy cô ta biểu diễn, phát hiện mình có thể bình tĩnh như vậy, bàng quan, không bị ảnh hưởng chút nào.
Nhưng nữ MC rõ ràng không làm được như thế. Mắt thấy bộ dạng Hạ Vũ như đang chịu sỉ nhục chuẩn bị khóc lên, không nhịn được lộ ra vẻ mặt không đành lòng, liên tục nháy mắt ra hiệu với Vệ Thiều Âm, ra hiệu anh ta nhanh nói mấy câu hay ho.
Hết lần này đến lần khác Vệ Thiều Âm không có chút phản ứng gì, chỉ cúi đầu uống trà.
MC không biết làm sao, đành gượng cười giúp cô ta, miễn cưỡng chuyển đề tài.
Người mới xuất sắc được Đế Hoàng sắp xếp tỉ mỉ, ở nơi này lại bị lời nói của Vệ Thiều Âm làm cho giảm giá thảm hại.
Hạ Lăng khẽ gõ ly thủy tinh trong tay, nghĩ, không biết Phượng Côn có hối hận hay không? Nếu anh ta có thể có mặt ở buổi lễ âm nhạc cuối năm lần này, phía đài truyền hình sẽ không năm lần bảy lượt mời Vệ Thiều Âm, mà nếu Vệ Thiều Âm không có mặt, căn bản sẽ không xảy ra tình cảnh trước mắt này, khiến người mới mà Đế Hoàng dốc sức nâng đỡ bị mất mặt.
Có điều...
Ngón tay của cô bỗng nhiên dừng lại, từ trước đến nay Phượng Côn làm việc trầm ổn, trước đây vì để cô ra mắt, dường như mọi lúc mọi nơi đều đi theo bên cạnh, tất cả hoạt động đều cùng tham gia, giải thích đầy đủ ý nghĩa của từng ca khúc với truyền thông, rất sợ cô gặp tình huống gì không đối phó được.
Tại sao hôm nay đổi thành Hạ Vũ, người xuất sắc hàng đầu quan trọng như vậy mà anh ta lại vắng mặt?
Trong lúc cô suy nghĩ, trong phòng tuyên truyền đã đổi thành những tiết mục khác.
Vệ Thiều Âm quay lại phòng hóa trang, như trút được gánh nặng: “Cuối cùng cũng kết thúc, thật là phiền phức, sang năm không đến nữa." Anh ta là khách quý đặc biệt của hơn nửa chương trình, bây giờ hết nửa đầu chương trình, tiết mục tiếp theo không còn cần đến nữa.
Hạ Lăng lưu luyến từ sô pha đứng dậy, rót cho anh một cốc nước lạnh: “Đối với người khác mà nói, anh mới là phiền phức."
Anh ta quay đầu nhìn cô, vẻ mặt mờ mịt.
Cô thở dài nhắc nhở: “Hạ Vũ."
Anh ta suy nghĩ mất ba giây, bỗng nhiên tỉnh ra: “Cô nói bài hát ra mắt của người mới kia? Cô ta hát bài hát của Phượng Côn chính là tự tìm cái chết."
"Vậy anh cũng không cần nói thẳng ngay trước mặt người ta, một người mới xuất sắc như vậy."
"Hừ." Anh ta uống một ngụm nước lạnh, nhìn gấu quần mình: “Sao có thể trách tôi, ai bảo Đế Hoàng không có ai tốt cả."
Người này, hóa ra vẫn còn đang ghi thù. Hạ Lăng không nhịn được hơi thông cảm với Hạ Vũ, gặp được người đàn ông sao Xử Nữ nhỏ mọn, có thù tất báo này, thật sự là uổng phí một lần chịu tai bay vạ gió.
"Cô không cần thông cảm với Hạ Vũ." Vệ Thiều Âm liếc nhìn cô một cái, vô cùng khinh thường: “Hôm nay tôi không giữ thể diện cho cô ta cũng vì muốn tốt cho cô ta. Nếu cô ta thông minh, thì phải biết từ bỏ Phượng Côn sớm một chút, nếu khăng khăng làm theo ý mình, sớm muộn cũng xảy ra chuyện lớn."
Hạ Lăng yên lặng.
Vệ Thiều Âm nói không sai, Hạ Vũ hát bài này tuy ấn tượng, cũng có thể nổi tiếng, nhưng ẩn trong đó là vấn đề đáng sợ, nếu không tránh đi, cuối cùng có một ngày sẽ hủy đi toàn bộ cuộc đời ca sĩ của cô ta.
Điều khiến Hạ Lăng không yên tâm là, vấn đề lớn như vậy, Phượng Côn không thể không nhận ra, dựa vào tác phong làm việc kín kẽ cẩn thận của anh ấy, không thể không nói cho Hạ Vũ, nhưng Hạ Vũ vẫn một mực làm theo ý mình hát bài hát này, tại sao?
Danh sách chương