Nhìn thấy Thái Hậu và Thế Tông cùng đi đến, đám người Thành vương phi cả kinh, vội vàng quỳ gối hành lễ, cùng hô vấn an.
“Đứng lên đi.” Thế Tông gật đầu, bảo mọi người đứng dậy.
Thành vương phi biết việc mình châm chọc Thái tử phi nhất định là đã bị bọn họ nghe thấy, sau khi đứng dậy liền tự động lui ra sau đứng cuối cùng trong đám người, tính giảm bớt sự tồn tại của mình.
Âu Dương Tuệ Như đứng dậy, nhìn về phía Thái Hậu với Thế Tông, nhìn thấy Âu Dương Tĩnh Vũ đi theo sau Thế Tông, hơn nữa còn nghiêng người né tránh việc hành lễ của các nàng, bất giác nàng nở cười ngọt ngào với ông ấy. Không có cách nào mà, ánh mắt đối phương quá ấm áp, quá yêu thương, nếu nàng không đáp lại đối phương, thật tâm cũng không đành lòng.
Tuy rằng Âu Dương Tĩnh Vũ đã lâu không gặp mặt nữ nhi, nhưng thấy thái độ nữ nhi vẫn vô cùng thân thiết như lúc trước, không có chút gì xa lạ, lại thấy nàng tươi cười trong sáng, giống như không lo không buồn, hiển nhiên là cuộc sống ở trong cung cũng tốt lắm, trong lòng mau chóng trở lại như bình thường, cũng nở nụ cười tươi tắn vui vẻ.
Thế Tông thu hết một màn phản kích của Âu Dương Tuệ Như với Thành vương phi, bị hào quang khiếp người của Âu Dương Tuệ Như hấp dẫn, đôi mắt không thể dời đi mà đồng thời trong lòng hơi hơi rung động, phảng phất như có cái gì đó phá vỡ sự phòng bị của trái tim, chui vào đáy lòng, tuy muốn nắm bắt, nhưng cảm giác này lại biến mất vô hình.
Thế Tông vừa nén rung động trong lòng xuống, lại bắt gặp Âu Dương Tuệ Như bỗng nhiên mỉm cười với mình, tươi cười ngọt ngào đập vào mắt, phút chốc làm cho hắn quên mất cảm giác quái dị đáy lòng, đôi môi giống như đã bị đối phương dẫn dắt, không tự giác hơi hơi cong lên một chút, trên mặt dịu dàng pha lẫn cương nghị.
“Tài bắn cung của Thái tử phi chỉ mới vài ngày mà đã tiến bộ rất xa! Không tệ!” Thế Tông cao giọng khen, biểu tình rất sung sướng, còn ẩn ẩn mang theo chút tự hào.
Âu Dương Tuệ Như vội vàng xua tay khiêm tốn, đúng lúc nịnh nọt Thế Tông một chút, “Ít nhiều cũng do phụ hoàng dốc lòng dạy bảo, con dâu mới có thể bắn cung được tiến bộ đến như thế, như lời Hoàng tổ mẫu đã nói, danh sư xuất cao đồ.”
Thế Tông thấy biểu cảm Âu Dương Tuệ Như xinh đẹp, giọng điệu chân thành, trong bụng lại càng yêu thích, ý cười trên mặt càng sâu thêm vài phần.
Thái Hậu biết khả năng bắn cung của Âu Dương Tuệ Như là do Thế Tông tự mình dạy bảo, cũng trêu ghẹo: “Nếu không có tiến bộ, chẳng phải rất có lỗi với phụ hoàng con, mà cũng rất có lỗi với rất những con bồ câu mà phụ hoàng đã tốn công tìm cho con tập bắn rồi sao.”
Âu Dương Tuệ Như nghe vậy trên mặt lộ vẻ tiếc hận, chưa kịp suy nghĩ đã bật thốt ra: “Còn không phải vậy sao, làm bay mất nhiều con bồ câu như vậy, nếu như cháu dâu bắn trúng hết, cũng đủ để ăn được mấy bữa đấy! Bồ câu quay tại chỗ nhất định rất là thơm ngon nha!” Trong sân tập không cho phép nhóm lửa, bằng không, Âu Dương Tuệ Như đã sớm nướng mấy con bồ câu dùng để tập bắn, hiện tại nhớ lại mấy con bồ câu đó cứ như thế mà bị vứt bỏ, nàng vẫn còn thấy xót.
Bỗng nhớ lại mũi tên vừa mới bắn khi nãy của mình, hai mắt Âu Dương Tuệ Như sáng lên, vội vẫy tay phân phó Tiểu Vũ: “Mau, mau nhặt chim ngói vừa rơi xuống về đây, vậy thì có thể nướng con chim ngói đó ăn rồi.” Thịt chim ngói tươi mới, so với bồ câu quay, mùi vị cũng không kém là bao.
Tiểu Vũ rất trung thành với Âu Dương Tuệ Như, nghe thấy nàng sai bảo, cuống quýt chạy về hướng chim ngói mới vừa rơi xuống kia, hoàn toàn không cảm thấy việc Thái tử phi phân phó có chỗ nào không ổn.
Âu Dương Tĩnh Vũ đứng đằng sau Thế Tông lại xấu hổ tới mức muốn che mặt lại, trong lòng bất đắc dĩ nghĩ bụng: đứa bé này, nói chuyện làm việc vẫn không chịu dùng đầu óc như vậy, còn tưởng là nàng đã tiến bộ rồi cơ đấy! Trước mặt Hoàng Thượng với Thái Hậu mà cũng dám tùy tiện như vậy, nói hươu nói vượn, có chỗ nào giống Thái tử phi kia chứ! ? Không kể tính cách thì hình dáng vẻ ngoài Âu Dương Thanh và Âu Dương Tuệ Như có tám phần tương tự, mà cũng có thể do là được nuông chiều từ bé, người người ngưỡng mộ, nên lấy luôn bản tính vốn có của mình ra mà biểu diễn, khôn khéo như Âu Dương thừa tướng cũng chẳng nhìn ra một chút manh mối, thấy nàng ở trước mặt Thế Tông còn tùy ý như thế, vội vàng lên tiếng xin lỗi, “Tiểu nữ không tốt, đều do vi thần không có cách dạy dỗ, vi thần hổ thẹn, rất mong Hoàng Thượng và Thái Hậu tha thứ .”
Âu Dương Tuệ Như vô cùng cao hứng tiếp nhận chim ngói Tiểu Vũ đưa cho, đang phân vân nên xử lý thế nào, nghe thấy Âu Dương Tĩnh Vũ lên tiếng xin lỗi, lúc này mới phản ứng lại, bản thân mình lộ ra bản chất tham ăn, mất mặt mũi Thái tử phi, cảm thấy hối hận, hứng thú trên mặt có chút rã rời.
Hoàng cung này quả nhiên không phải là nơi để người ta muốn làm gì thì làm, mỗi một bước đi, mỗi một câu nói đều phải cân nhắc nhiều lần, đã rời cung ra ngoài du ngoạn mà cũng không thể tận hứng, cứ sợ phạm lỗi. Có đôi khi nàng thật sự cảm thấy quá mệt mỏi, muốn trốn lại không có chỗ để đi. Chỉ vì nàng là Thái Tử Phi, nàng mang họ Âu Dương, trốn được nhất thời tuyệt đối không thoát được cả đời, đợi đến khi hai chị em Giang Ánh Nguyệt lên ngôi, cũng chỉ có con đường chết.
Nghĩ đến đó, tâm tình Âu Dương Tuệ Như liền bức rức, trả chim ngói lại cho Tiểu Vũ, mặt mày nghiêm túc, nghiêm trang hành lễ Thế Tông và Thái Hậu, nhỏ giọng: “Tuệ Như thất lễ, mong phụ hoàng, Hoàng tổ mẫu tha tội.”
Thế Tông chẳng những không có trách tội, ngược lại, còn bị hành động đáng yêu của Âu Dương Tuệ Như làm cho buồn cười, thấy sau khi Thừa tướng lên tiếng thì trên mặt nàng lập tức lộ ra vẻ uể oải, đôi mắt mất đi ánh sáng lung linh động lòng người, nhìn vô cùng đáng thương, trong lòng cứng lại, cảm thấy nhói đau, vội vàng đưa tay dìu nàng đứng dậy, nói: “Thái tử phi thì có tội gì? Thừa tướng đã quá lo lắng rồi. Chuyện mà Thái tử phi quan tâm luôn xuất phát từ thực tế, về điểm ấy rất tốt. Trước đây, người Nữ Chân chúng ta đi săn bắt là vì cái gì? Còn không phải là vì để no bụng? Con mồi vốn cũng chỉ dùng để ăn, hiện tại Thái tử phi làm sai chỗ nào? Trẫm cũng không nhìn thấy.”
Thái Hậu cũng là người bao che khuyết điểm, vội vàng phụ họa: “Hoàng Thượng nói phải, Tiểu Như thế này cũng rất tốt, bình thường tính tình thẳng thắn, trong sáng, khi có chuyện lại thành thục ổn trọng, suy nghĩ chu toàn. Đúng như cái gọi là ‘hùng hục như trâu húc mả, khép nép như dâu mới về nhà chồng‘*, ai gia thích còn không kịp đó!”
* Nguyên văn: “动若脱兔,静若处子” động nhược thoát thố, tĩnh nhược xử tử: đại ý ban đầu được dùng trong quân đội, ý nghĩa là: “Khi án binh bất động thì yên ắng tĩnh lặng như thiếu nữ đồng trinh ẩn mình nơi khuê các, tới lúc tác chiến thì tốc độ chớp giật, nhanh nhẹn như thỏ đang chạy trốn (chú thích tại đây, còn ở đây nói tính cách nàng ADTN lúc thì dịu dàng, lúc thì hoạt bát đáng yêu, mình tìm mãi chẳng thấy câu thành ngữ Tiếng việt nào mang ý tương tự, tạm thời các nàng chấp nhận câu trên nhé, nếu có câu khác hay hơn nhắn mình, mình sửa lại ^^.
Hai vị lớn nhất cũng đều lên tiếng bảo vệ, có thể thấy được nữ nhi rất được bọn họ yêu thích, Âu Dương Tĩnh Vũ cũng khôi phục trở lại bình thường, biểu cảm thả lỏng rất nhiều, liên tục gật đầu nói vâng.
Biết Âu Dương Tĩnh Vũ cẩn thận như vậy là vì tốt cho mình, hơn nữa còn có Thái Hậu và Thế Tông thật tình trân trọng, tâm trạng Âu Dương Tuệ Như vừa thoáng thở ra lại lập tức căng thẳng. Có nhiều ngọn núi dựa vào như vậy, nàng còn thương xuân tiếc thu cái gì? Phải lấy tinh thần đạp đổ Giang Ánh Nguyệt mới là lẽ phải, cuộc sống tốt đẹp còn đang ở phía trước chờ nàng đó!
Vừa nghĩ như vậy, Âu Dương Tuệ Như lên tinh thần, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như ngọc lập tức rạng rỡ chói lọi.
Thế Tông thấy Thái tử phi chỉ mới nói hai ba câu, biểu tình từ hưng phấn sang uể oải, lại từ uể oải chuyển sang sáng láng rực rỡ, không chút nào che giấu cảm xúc bản thân, trong lòng không khỏi cảm thấy buồn cười, bằng trực giác, Thái tử phi bách biến như vậy nếu so sánh với tâm cơ các tần phi hậu cung lúc nào cũng thâm trầm này, chỉ biết uốn mình theo người, tranh giành tình cảm thì càng nhìn thuận mắt hơn. Có người vợ như thế, thái tử thật tốt số.
Nghĩ đến đây, trong lòng Thế Tông mất mát khó hiểu, vì che giấu cảm xúc, hắn nhìn về phía Tiểu Vũ đang cầm chim ngói, dặn dò: “Nếu Thái tử phi muốn ăn chim ngói nướng, ngươi liền mang nó đến phòng bếp, dặn dò rõ ràng, bảo người trong phòng bếp làm mau rồi đưa cho Thái tử phi nếm thử.”
Thấy Thế Tông quay đầu nói với mình, trên mặt Tiểu Vũ có chút sợ hãi, vội vàng đồng ý.
Âu Dương Tuệ Như có thể cảm giác được Thế Tông thật sự tâm quan yêu thương mình, căng thẳng lúc trò chuyện với Thế Tông cũng bớt không ít, đương nhiên giọng điệu cũng vì vậy mà thân cận hẳn, vội vàng xua tay: “Ai cũng có phần, chim ngói này để lại buổi tối sau khi kết thúc cuộc săn mọi người ăn chung với nhau, con dâu không ăn mảnh .”
Thế Tông liếc chú chim nhỏ với mũi tên còn đâm xuyên qua một cái, không nhịn được cười to, chế nhạo nói: “Một con chim ngói nhỏ xíu, còn không đủ dính răng người ta huống chi còn bị cắt nhỏ ra, Thái tử phi quả là hào phóng nha!”
Thái Hậu và đám người Âu Dương Tĩnh Vũ cùng bật cười, chỉ có biểu cảm Thành vương phi với Vệ vương phi vẫn còn cứng ngắc, đứng ở một góc tiếp tục làm cục đá. Cuối cùng các nàng đã thấy rõ, Thế Tông và Thái Hậu đối xử Âu Dương Tuệ Như đặc biệt đến như vậy, các nàng không có thể dễ dàng gây chuyện.
Âu Dương Tuệ Như vừa nghĩ lại thấy cũng phải, mới bắt được con mồi đầu tiên, không khỏi có chút đắc ý vênh váo, hai má hơi hơi hồng lên, vội vàng chữa cháy: “Như vậy con dâu đi cùng phụ hoàng săn con hươu về, như vậy chắc chắn phải đủ?” Từ lúc xem xong màn biểu diễn mở đầu của Thế Tông, nhiệt huyết nàng liền sôi trào, đối với việc săn hươu cứ nhớ mãi không quên.
“Chắc là đủ.” Thế Tông cực lực kiềm chế ý cười trong giọng nói, đồng ý gật đầu, trong lòng cảm thán Thái tử phi thật sự là bảo bối, có nàng ở bên người, mỗi giờ mỗi khắc đều vui sướng như tiên, làm người ta sung sướng, ngay cả việc săn bắn theo khuôn khổ cũng trở nên mới mẻ.
Nghĩ như vậy, Thế Tông vốn chẳng có ham thích đối với cuộc săn bắn ngày hôm nay cũng bắt đầu có sự chờ mong, giọng nói cũng mang theo hứng thú thúc giục: “Săn hươu cũng không giống như chim chóc, phải bỏ nhiều công sức, nếu không muốn tay không mà quay về, để buổi tối mời mọi người phải uống gió suông, chúng ta nhanh chóng xuất phát mới kịp.”
Không chừng Thái tử phi thật sự có thể săn được một con hươu, đứa bé này ý chí chiến đấu đang dâng trào! Thoáng nhìn biểu tình Âu Dương Tuệ Như nóng lòng muốn thử cùng hai đám lửa bừng bừng cháy trong mắt nàng, trong lòng Thế Tông cũng hơi chờ mong.
Âu Dương Tuệ Như nghe thế đã tin ngay, vội vàng gọi người mang con ngựa của mình đến, mong chờ nhìn Thế Tông, chỉ chờ hắn tuyên bố xuất phát, Thế Tông mỉm cười, nhìn lại Thái Hậu và Âu Dương Tĩnh Vũ, trong mắt mang theo câu hỏi. Hai người cười khổ, vội vàng xua tay cự tuyệt. Năm tháng không buông tha ai hết, hoạt động kịch liệt như vậy, bộ xương già này của bọn họ không kham nổi.
Thế Tông gật đầu, dẫn đầu lên ngựa, sau ngồi ổn định phất tay tuyên bố: “Xuất phát.” Lập tức những thị vệ bên cạnh hắn cũng đồng loạt xoay người lên ngựa, trong miệng lớn tiếng trả lời ‘Vâng’, khí phách tỏa ra bốn phía, vô cùng trang trọng nghiêm túc, khiến Âu Dương Tuệ Như nhiệt huyết càng thêm sôi trào.
“Hoàng tổ mẫu, phụ thân, buổi tối nhớ chờ ăn thịt hươu nướng của Tuệ Như đấy! Đi!”. Âu Dương Tuệ Như hăng hái để lại một câu chí nguyện to lớn, Thế Tông nghe được nàng nói thế liền cười to không dứt, vọt chạy ra xa .
Đưa mắt nhìn bọn họ đã chạy được một khoảng, Thái Hậu chào cáo từ Âu Dương thừa tướng vẫn còn đang đứng ở chỗ cũ, nhìn biểu cảm cứng ngắc của Thành vương phi và Vệ vương phi, ôn hòa mở miệng, “Thân là con dâu hoàng gia, quan trọng nhất là tuân thủ bổn phận, của mình là của mình, ai cũng không cướp được, nhưng nếu không phải của mình, chớ có quá nhiều ham muốn, đến cuối cùng tỉnh ra lại mất nhiều hơn được, các ngươi có cảm thấy vậy hay không?” Đây là cảnh cáo trá hình đối với hành vi càng ngày càng qua mặt của hai vợ chồng Thành vương.
Giọng nói của Thái Hậu tuy ôn hòa, lại khiến người nghe phát lạnh cả người, sắc mặt hai vương phi trắng bệch, nơm nớp lo sợ gật đầu đồng ý, một thân vênh váo trong khoảnh khắc biến thành nhếch nhác không tưởng tượng được.
“Đứng lên đi.” Thế Tông gật đầu, bảo mọi người đứng dậy.
Thành vương phi biết việc mình châm chọc Thái tử phi nhất định là đã bị bọn họ nghe thấy, sau khi đứng dậy liền tự động lui ra sau đứng cuối cùng trong đám người, tính giảm bớt sự tồn tại của mình.
Âu Dương Tuệ Như đứng dậy, nhìn về phía Thái Hậu với Thế Tông, nhìn thấy Âu Dương Tĩnh Vũ đi theo sau Thế Tông, hơn nữa còn nghiêng người né tránh việc hành lễ của các nàng, bất giác nàng nở cười ngọt ngào với ông ấy. Không có cách nào mà, ánh mắt đối phương quá ấm áp, quá yêu thương, nếu nàng không đáp lại đối phương, thật tâm cũng không đành lòng.
Tuy rằng Âu Dương Tĩnh Vũ đã lâu không gặp mặt nữ nhi, nhưng thấy thái độ nữ nhi vẫn vô cùng thân thiết như lúc trước, không có chút gì xa lạ, lại thấy nàng tươi cười trong sáng, giống như không lo không buồn, hiển nhiên là cuộc sống ở trong cung cũng tốt lắm, trong lòng mau chóng trở lại như bình thường, cũng nở nụ cười tươi tắn vui vẻ.
Thế Tông thu hết một màn phản kích của Âu Dương Tuệ Như với Thành vương phi, bị hào quang khiếp người của Âu Dương Tuệ Như hấp dẫn, đôi mắt không thể dời đi mà đồng thời trong lòng hơi hơi rung động, phảng phất như có cái gì đó phá vỡ sự phòng bị của trái tim, chui vào đáy lòng, tuy muốn nắm bắt, nhưng cảm giác này lại biến mất vô hình.
Thế Tông vừa nén rung động trong lòng xuống, lại bắt gặp Âu Dương Tuệ Như bỗng nhiên mỉm cười với mình, tươi cười ngọt ngào đập vào mắt, phút chốc làm cho hắn quên mất cảm giác quái dị đáy lòng, đôi môi giống như đã bị đối phương dẫn dắt, không tự giác hơi hơi cong lên một chút, trên mặt dịu dàng pha lẫn cương nghị.
“Tài bắn cung của Thái tử phi chỉ mới vài ngày mà đã tiến bộ rất xa! Không tệ!” Thế Tông cao giọng khen, biểu tình rất sung sướng, còn ẩn ẩn mang theo chút tự hào.
Âu Dương Tuệ Như vội vàng xua tay khiêm tốn, đúng lúc nịnh nọt Thế Tông một chút, “Ít nhiều cũng do phụ hoàng dốc lòng dạy bảo, con dâu mới có thể bắn cung được tiến bộ đến như thế, như lời Hoàng tổ mẫu đã nói, danh sư xuất cao đồ.”
Thế Tông thấy biểu cảm Âu Dương Tuệ Như xinh đẹp, giọng điệu chân thành, trong bụng lại càng yêu thích, ý cười trên mặt càng sâu thêm vài phần.
Thái Hậu biết khả năng bắn cung của Âu Dương Tuệ Như là do Thế Tông tự mình dạy bảo, cũng trêu ghẹo: “Nếu không có tiến bộ, chẳng phải rất có lỗi với phụ hoàng con, mà cũng rất có lỗi với rất những con bồ câu mà phụ hoàng đã tốn công tìm cho con tập bắn rồi sao.”
Âu Dương Tuệ Như nghe vậy trên mặt lộ vẻ tiếc hận, chưa kịp suy nghĩ đã bật thốt ra: “Còn không phải vậy sao, làm bay mất nhiều con bồ câu như vậy, nếu như cháu dâu bắn trúng hết, cũng đủ để ăn được mấy bữa đấy! Bồ câu quay tại chỗ nhất định rất là thơm ngon nha!” Trong sân tập không cho phép nhóm lửa, bằng không, Âu Dương Tuệ Như đã sớm nướng mấy con bồ câu dùng để tập bắn, hiện tại nhớ lại mấy con bồ câu đó cứ như thế mà bị vứt bỏ, nàng vẫn còn thấy xót.
Bỗng nhớ lại mũi tên vừa mới bắn khi nãy của mình, hai mắt Âu Dương Tuệ Như sáng lên, vội vẫy tay phân phó Tiểu Vũ: “Mau, mau nhặt chim ngói vừa rơi xuống về đây, vậy thì có thể nướng con chim ngói đó ăn rồi.” Thịt chim ngói tươi mới, so với bồ câu quay, mùi vị cũng không kém là bao.
Tiểu Vũ rất trung thành với Âu Dương Tuệ Như, nghe thấy nàng sai bảo, cuống quýt chạy về hướng chim ngói mới vừa rơi xuống kia, hoàn toàn không cảm thấy việc Thái tử phi phân phó có chỗ nào không ổn.
Âu Dương Tĩnh Vũ đứng đằng sau Thế Tông lại xấu hổ tới mức muốn che mặt lại, trong lòng bất đắc dĩ nghĩ bụng: đứa bé này, nói chuyện làm việc vẫn không chịu dùng đầu óc như vậy, còn tưởng là nàng đã tiến bộ rồi cơ đấy! Trước mặt Hoàng Thượng với Thái Hậu mà cũng dám tùy tiện như vậy, nói hươu nói vượn, có chỗ nào giống Thái tử phi kia chứ! ? Không kể tính cách thì hình dáng vẻ ngoài Âu Dương Thanh và Âu Dương Tuệ Như có tám phần tương tự, mà cũng có thể do là được nuông chiều từ bé, người người ngưỡng mộ, nên lấy luôn bản tính vốn có của mình ra mà biểu diễn, khôn khéo như Âu Dương thừa tướng cũng chẳng nhìn ra một chút manh mối, thấy nàng ở trước mặt Thế Tông còn tùy ý như thế, vội vàng lên tiếng xin lỗi, “Tiểu nữ không tốt, đều do vi thần không có cách dạy dỗ, vi thần hổ thẹn, rất mong Hoàng Thượng và Thái Hậu tha thứ .”
Âu Dương Tuệ Như vô cùng cao hứng tiếp nhận chim ngói Tiểu Vũ đưa cho, đang phân vân nên xử lý thế nào, nghe thấy Âu Dương Tĩnh Vũ lên tiếng xin lỗi, lúc này mới phản ứng lại, bản thân mình lộ ra bản chất tham ăn, mất mặt mũi Thái tử phi, cảm thấy hối hận, hứng thú trên mặt có chút rã rời.
Hoàng cung này quả nhiên không phải là nơi để người ta muốn làm gì thì làm, mỗi một bước đi, mỗi một câu nói đều phải cân nhắc nhiều lần, đã rời cung ra ngoài du ngoạn mà cũng không thể tận hứng, cứ sợ phạm lỗi. Có đôi khi nàng thật sự cảm thấy quá mệt mỏi, muốn trốn lại không có chỗ để đi. Chỉ vì nàng là Thái Tử Phi, nàng mang họ Âu Dương, trốn được nhất thời tuyệt đối không thoát được cả đời, đợi đến khi hai chị em Giang Ánh Nguyệt lên ngôi, cũng chỉ có con đường chết.
Nghĩ đến đó, tâm tình Âu Dương Tuệ Như liền bức rức, trả chim ngói lại cho Tiểu Vũ, mặt mày nghiêm túc, nghiêm trang hành lễ Thế Tông và Thái Hậu, nhỏ giọng: “Tuệ Như thất lễ, mong phụ hoàng, Hoàng tổ mẫu tha tội.”
Thế Tông chẳng những không có trách tội, ngược lại, còn bị hành động đáng yêu của Âu Dương Tuệ Như làm cho buồn cười, thấy sau khi Thừa tướng lên tiếng thì trên mặt nàng lập tức lộ ra vẻ uể oải, đôi mắt mất đi ánh sáng lung linh động lòng người, nhìn vô cùng đáng thương, trong lòng cứng lại, cảm thấy nhói đau, vội vàng đưa tay dìu nàng đứng dậy, nói: “Thái tử phi thì có tội gì? Thừa tướng đã quá lo lắng rồi. Chuyện mà Thái tử phi quan tâm luôn xuất phát từ thực tế, về điểm ấy rất tốt. Trước đây, người Nữ Chân chúng ta đi săn bắt là vì cái gì? Còn không phải là vì để no bụng? Con mồi vốn cũng chỉ dùng để ăn, hiện tại Thái tử phi làm sai chỗ nào? Trẫm cũng không nhìn thấy.”
Thái Hậu cũng là người bao che khuyết điểm, vội vàng phụ họa: “Hoàng Thượng nói phải, Tiểu Như thế này cũng rất tốt, bình thường tính tình thẳng thắn, trong sáng, khi có chuyện lại thành thục ổn trọng, suy nghĩ chu toàn. Đúng như cái gọi là ‘hùng hục như trâu húc mả, khép nép như dâu mới về nhà chồng‘*, ai gia thích còn không kịp đó!”
* Nguyên văn: “动若脱兔,静若处子” động nhược thoát thố, tĩnh nhược xử tử: đại ý ban đầu được dùng trong quân đội, ý nghĩa là: “Khi án binh bất động thì yên ắng tĩnh lặng như thiếu nữ đồng trinh ẩn mình nơi khuê các, tới lúc tác chiến thì tốc độ chớp giật, nhanh nhẹn như thỏ đang chạy trốn (chú thích tại đây, còn ở đây nói tính cách nàng ADTN lúc thì dịu dàng, lúc thì hoạt bát đáng yêu, mình tìm mãi chẳng thấy câu thành ngữ Tiếng việt nào mang ý tương tự, tạm thời các nàng chấp nhận câu trên nhé, nếu có câu khác hay hơn nhắn mình, mình sửa lại ^^.
Hai vị lớn nhất cũng đều lên tiếng bảo vệ, có thể thấy được nữ nhi rất được bọn họ yêu thích, Âu Dương Tĩnh Vũ cũng khôi phục trở lại bình thường, biểu cảm thả lỏng rất nhiều, liên tục gật đầu nói vâng.
Biết Âu Dương Tĩnh Vũ cẩn thận như vậy là vì tốt cho mình, hơn nữa còn có Thái Hậu và Thế Tông thật tình trân trọng, tâm trạng Âu Dương Tuệ Như vừa thoáng thở ra lại lập tức căng thẳng. Có nhiều ngọn núi dựa vào như vậy, nàng còn thương xuân tiếc thu cái gì? Phải lấy tinh thần đạp đổ Giang Ánh Nguyệt mới là lẽ phải, cuộc sống tốt đẹp còn đang ở phía trước chờ nàng đó!
Vừa nghĩ như vậy, Âu Dương Tuệ Như lên tinh thần, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như ngọc lập tức rạng rỡ chói lọi.
Thế Tông thấy Thái tử phi chỉ mới nói hai ba câu, biểu tình từ hưng phấn sang uể oải, lại từ uể oải chuyển sang sáng láng rực rỡ, không chút nào che giấu cảm xúc bản thân, trong lòng không khỏi cảm thấy buồn cười, bằng trực giác, Thái tử phi bách biến như vậy nếu so sánh với tâm cơ các tần phi hậu cung lúc nào cũng thâm trầm này, chỉ biết uốn mình theo người, tranh giành tình cảm thì càng nhìn thuận mắt hơn. Có người vợ như thế, thái tử thật tốt số.
Nghĩ đến đây, trong lòng Thế Tông mất mát khó hiểu, vì che giấu cảm xúc, hắn nhìn về phía Tiểu Vũ đang cầm chim ngói, dặn dò: “Nếu Thái tử phi muốn ăn chim ngói nướng, ngươi liền mang nó đến phòng bếp, dặn dò rõ ràng, bảo người trong phòng bếp làm mau rồi đưa cho Thái tử phi nếm thử.”
Thấy Thế Tông quay đầu nói với mình, trên mặt Tiểu Vũ có chút sợ hãi, vội vàng đồng ý.
Âu Dương Tuệ Như có thể cảm giác được Thế Tông thật sự tâm quan yêu thương mình, căng thẳng lúc trò chuyện với Thế Tông cũng bớt không ít, đương nhiên giọng điệu cũng vì vậy mà thân cận hẳn, vội vàng xua tay: “Ai cũng có phần, chim ngói này để lại buổi tối sau khi kết thúc cuộc săn mọi người ăn chung với nhau, con dâu không ăn mảnh .”
Thế Tông liếc chú chim nhỏ với mũi tên còn đâm xuyên qua một cái, không nhịn được cười to, chế nhạo nói: “Một con chim ngói nhỏ xíu, còn không đủ dính răng người ta huống chi còn bị cắt nhỏ ra, Thái tử phi quả là hào phóng nha!”
Thái Hậu và đám người Âu Dương Tĩnh Vũ cùng bật cười, chỉ có biểu cảm Thành vương phi với Vệ vương phi vẫn còn cứng ngắc, đứng ở một góc tiếp tục làm cục đá. Cuối cùng các nàng đã thấy rõ, Thế Tông và Thái Hậu đối xử Âu Dương Tuệ Như đặc biệt đến như vậy, các nàng không có thể dễ dàng gây chuyện.
Âu Dương Tuệ Như vừa nghĩ lại thấy cũng phải, mới bắt được con mồi đầu tiên, không khỏi có chút đắc ý vênh váo, hai má hơi hơi hồng lên, vội vàng chữa cháy: “Như vậy con dâu đi cùng phụ hoàng săn con hươu về, như vậy chắc chắn phải đủ?” Từ lúc xem xong màn biểu diễn mở đầu của Thế Tông, nhiệt huyết nàng liền sôi trào, đối với việc săn hươu cứ nhớ mãi không quên.
“Chắc là đủ.” Thế Tông cực lực kiềm chế ý cười trong giọng nói, đồng ý gật đầu, trong lòng cảm thán Thái tử phi thật sự là bảo bối, có nàng ở bên người, mỗi giờ mỗi khắc đều vui sướng như tiên, làm người ta sung sướng, ngay cả việc săn bắn theo khuôn khổ cũng trở nên mới mẻ.
Nghĩ như vậy, Thế Tông vốn chẳng có ham thích đối với cuộc săn bắn ngày hôm nay cũng bắt đầu có sự chờ mong, giọng nói cũng mang theo hứng thú thúc giục: “Săn hươu cũng không giống như chim chóc, phải bỏ nhiều công sức, nếu không muốn tay không mà quay về, để buổi tối mời mọi người phải uống gió suông, chúng ta nhanh chóng xuất phát mới kịp.”
Không chừng Thái tử phi thật sự có thể săn được một con hươu, đứa bé này ý chí chiến đấu đang dâng trào! Thoáng nhìn biểu tình Âu Dương Tuệ Như nóng lòng muốn thử cùng hai đám lửa bừng bừng cháy trong mắt nàng, trong lòng Thế Tông cũng hơi chờ mong.
Âu Dương Tuệ Như nghe thế đã tin ngay, vội vàng gọi người mang con ngựa của mình đến, mong chờ nhìn Thế Tông, chỉ chờ hắn tuyên bố xuất phát, Thế Tông mỉm cười, nhìn lại Thái Hậu và Âu Dương Tĩnh Vũ, trong mắt mang theo câu hỏi. Hai người cười khổ, vội vàng xua tay cự tuyệt. Năm tháng không buông tha ai hết, hoạt động kịch liệt như vậy, bộ xương già này của bọn họ không kham nổi.
Thế Tông gật đầu, dẫn đầu lên ngựa, sau ngồi ổn định phất tay tuyên bố: “Xuất phát.” Lập tức những thị vệ bên cạnh hắn cũng đồng loạt xoay người lên ngựa, trong miệng lớn tiếng trả lời ‘Vâng’, khí phách tỏa ra bốn phía, vô cùng trang trọng nghiêm túc, khiến Âu Dương Tuệ Như nhiệt huyết càng thêm sôi trào.
“Hoàng tổ mẫu, phụ thân, buổi tối nhớ chờ ăn thịt hươu nướng của Tuệ Như đấy! Đi!”. Âu Dương Tuệ Như hăng hái để lại một câu chí nguyện to lớn, Thế Tông nghe được nàng nói thế liền cười to không dứt, vọt chạy ra xa .
Đưa mắt nhìn bọn họ đã chạy được một khoảng, Thái Hậu chào cáo từ Âu Dương thừa tướng vẫn còn đang đứng ở chỗ cũ, nhìn biểu cảm cứng ngắc của Thành vương phi và Vệ vương phi, ôn hòa mở miệng, “Thân là con dâu hoàng gia, quan trọng nhất là tuân thủ bổn phận, của mình là của mình, ai cũng không cướp được, nhưng nếu không phải của mình, chớ có quá nhiều ham muốn, đến cuối cùng tỉnh ra lại mất nhiều hơn được, các ngươi có cảm thấy vậy hay không?” Đây là cảnh cáo trá hình đối với hành vi càng ngày càng qua mặt của hai vợ chồng Thành vương.
Giọng nói của Thái Hậu tuy ôn hòa, lại khiến người nghe phát lạnh cả người, sắc mặt hai vương phi trắng bệch, nơm nớp lo sợ gật đầu đồng ý, một thân vênh váo trong khoảnh khắc biến thành nhếch nhác không tưởng tượng được.
Danh sách chương