Thiên Hạ

Chương 109 : Chứng cứ trong tay

gacsach.com

Sáng hôm sau vừa kết thúc thao luyện sớm, Lý Khánh An đương ngồi trong lều cẩn thận nghiên cứu lịch sự bối cảnh. Sau luyện bốn tháng, môi người bọn hãn sẽ phải dân năm trăm quân của minh vào Kinh cho Binh bộ và Hoàng đế kiêm duyệt. Đối với hắn mà nói, đội quân này là thân binh mà hắn hao tốn tất cả tâm huyết thao luyện ra. là một đội quân của riêng hắn, nếu chỉ để bọn họ lưu lại ở chốn yên hoa như Dương Châu thì thật đáng tiếc. Hắn đang nghĩ cách làm thế nào để đua chúng đi. Truyện "Thiên Hạ " Truyện "Thiên Hạ "

“Tướng quân, ngoài doanh có một văn sĩ cầu kiến.” Ngoài cửa vang lên tiếng bẩm báo của quân sĩ.

“Ta sẽ ra liền.”

Hắn lập tức đật sách xuống cười ha hả đứng dậy nghênh đón. Đây tức nhiên là Lý Bạch đã đến. Sáng sớm hắn tinh rượu bèn quay về Châu nha, không được bao lâu lại quay lại. Chẳng qua là Lư Hoán đã nói vụ mộ liêu với hắn.

Trong lòng Lý Bạch tâm sự trùng trùng. Sáng sớm hôm nay Lưu Hoán nói đã tiến cử hắn làm mộ liêu cho Lý Khánh An. Lúc đầu hắn không mấy nguyện ý, mộ liêu của một Trung lang tuớng. còn tiền đồ gì để nói. Nhưng lại không đờ nỗi Lư Hoán cứ liên tục khuyên can. nào là sau lưng Lý Khánh An có Cao Lực Sĩ làm hậu thuẫn, việc thăng quan chỉ là sớm hoặc muộn. Nhờ thế mà hấn mới nhận lời đến thử. Mặt khác, bản thân hắn cũng ngại ngùng vô dàng, cũng phải nhanh chóng tìm một công việc để làm.

Thấy Khánh An đi ra. mật Lý Bạch hơi đỏ, vội cúng mình thi lễ: “Lý Tướng quân, hôm qua đã làm phiền ngài.”

“Thái Bạch huynh nặng lời rồi, ta và huynh mới quen mà như đã biết từ lâu. chỉ là một việc nhỏ không đáng nhắc đến.”

“Đa tạ Lý Tướng quân, việc mộ liêu, ta nguyện ý thử.”

“Được! Lý Tướng quân mau mời vào!”

Lý Khánh An dẫn Lý Bạch vào thu phòng ở bên cạnh cười nói: “Thái Bạch huynh nổi danh thiên hạ mà phải ùy thân làm mộ liệu của ta. quả thật áy náy! Nhưng cũng xin Thái Bạch huynh yên tâm. ta tuyệt không đế huynh phái thiệt thời, không những tiền rượu của huynh ta sẽ trả. tất cả những gì huynh cần cứ việc nói ra.”

Lý Bạch cười nói: “Ta sẽ không khách sáo, điểm này Tướng quân không phải lo.”

Hắn bỗng nhiên đổi đề tài hỏi: “Lý Tướng quân là An Tây Trung lang tướng, nhưng lại được triều đình xem trọng. phái tuớng quân đến vùng đất hạch tâm Giang Hoài luyện binh đã có thể thấy. Ta dám đoan chắc, không đến ba năm Lý Tướng quân nhất định có thẻ thăng chức đến An Tây phó chức, không biết Tướng quân có kế hoạch cụ thể gì?”

Khánh An liếc nhìn hắn một mất. cười nói: “Ta còn có dự định gì. một quân quan trung cấp bình thường như ta. chỉ có thể từ từ tích lũy công cán mà thăng chức thôi. Còn việc đến Dương Châu luyện binh chỉ là một sự trùng hợp, Thanh Phùng huynh đừng nghĩ nhiều quá.”

“Phi dã! Đại trượng phu chí tại vạn dặm. nam nhi chỉ chí thế mới không uổng công đã đến thế gian này. Ta xem Lý Tướng quân cũng là bậc anh hùng, mới cam nguyện làm mộ liêu của Tướng quân, nhưng nếu ánh mắt Tướng quân quá thiển cận thì làm sao có thể làm đại sự. Thanh Phùng hi vọng Tướng quân có thể lòng hoài hùng tâm. đừng tự đánh giá thấp minh. Nếu đã là tướng An Tây thì nên sớm trở thành Tiết độ sứ An Tây, thực hiện hoài bảo nam nhi đại trượng phu.”

“Lời giáo huấn của Thanh Phùng tiên sinh chí phải, Khánh An sẽ ghi nhớ. Đây! Tiên sinh mòi!”

Lý Bạch theo Khánh An vào phòng vân thư. Lúc này trong phòng hai thư lại đã đến. Hai người đều do Đại đô đốc phú phái đến hiệp trợ xử lý công văn. Công vụ vãn thư của Đoàn Luyện Doanh không nhiều, hơn nữa lại toàn việc nhỏ nhặt, tính lui cũng chỉ toàn việc mỗi ngày dùng hết bao nhiêu lương, thành tích thao luyện của binh sĩ. quy tập dựng lều... Những việc này đều rất cần sự nhẫn nại. Hai tên thư lại đều là những tên lão lại đã làm hơn chục năm. rất thành thạo việc xữ lý đù loại văn thư. Dù hai người họ rất tận tụy, nhưng trong lòng Khánh An vẫn không thoải mái. Lệ Phi Thủ Dư thường nhắc nhờ hắn, hay thư lại này lấy danh là hạch đối số liệu thao luyện, thực chất tối qua đã hai lần đến doanh trại trò chuyện cùng binh sĩ, khiến trong lòng hắn phải cành giác.

Lúc này, hai thư lại đang ngồi sau án viết viêt gì đây, thây Lý Khánh An đi vào liên đứng dậy nghênh đón: “Chào buối sáng Lý Tướng quân!”

“Chào hai vị! Nào, ta giới thiệu với hai vị!”

Hắn giới thiệu Lý Bạch với bọn họ: “Đây là mộ liêu của ta Thanh Phùng tiên sinh, vừa từ Trường An đến. Sau này về phần việc thao luyện sẽ giao cho Thanh Phùng tiên sinh phụ trách, hai vị chỉ cần quản việc xuất lương, như vậy cũng có thể bớt bận rộn.”

Hai tên thư lại nhìn nhau, bất đắc dĩ đành phải nhận lời: “Mọi việc xin nghe theo sự an bài của tướng quân.” Nói xong bọn họ chấp tay thi lễ cùng Lý Bạch nói: “Sau này còn nhờ tiên sinh chỉ bảo.”

Lý Bạch lại chỉ hừ giọng, mắt nhìn về hướng trần nhà. Khánh An thấy thế cười cười lại dẫn hắn đến một gian phòng trống khác cười nói: “Thanh Phùng huynh, sau này huynh sẽ xử lý công vụ tại đây. Tổng kết ghi nhận việc thao luyện trong quân đội sau này đều phải nộp cho Binh bộ, rất quan trọng, điều này nhờ vào tiên sinh cà. Ngoài ra, nếu có sự tình quan trọng, ta sẽ thương lượng với huynh.”

Lý Bạch gật đầu: “Tướng quân yên tâm! Ta sẽ cố gắng hết sức.” Truyện "Thiên Hạ "

Khánh An suy nghĩ một lúc lại nói: “Thanh Phùng huynh, có câu không hay ta cũng xin nói trước, trong doanh trại không thể có rượu, huynh muốn uống rượu thì phải đi ra ngoài uống. Còn nếu ngươi mang rượu vào, quân vệ sẽ không để huynh vào quân doanh.”

Lý Bạch nghe xong thở thẫn, mãi một lúc sau đành phải bất đắc dĩ nhận lời: “Lý Tướng quân đã nói thế. vậy ta sẽ tuân thủ quy cử trong doanh.”

“Vậy được, ta sẽ nói với phía dưới. Một lát thân tùy quản tiền của ta sẽ đến tìm huynh. Huynh có yêu cầu aì cứ nói với hắn.” Dặn xong hắn lại trở về quân doanh. Lý Bạch ngắm nhìn bài bố trong phòng, quả thật là đơn giàn! Chỉ có một chiếc giường hẹp, một án sách, một tủ sách. Trên án sách văn phòng tứ bảo đầy đù, tường nhà trắng xóa. trông cũng rất ư tươm tất sạch sẽ. Bên trong còn có một gian phòng nhỏ, là nơi đế hắn nghi ngơi.

Lúc này, một tên quân sĩ ôm một tập ghi chép dày đi vào. Đây đều là ghi chép về các loại thành tích của bọn binh sĩ. Còn rất thô sơ, cần phải viết và trình bày lại chinh lại thành tập. Đồng thời còn phải quy ra bàng xếp hạng thao luyện mỗi ngày để làm căn cứ khuyến khích ban thường.

“Tiên sinh, đây là thứ Tướng quân để ta mang đến. Tại hạ Vương Thái Lang, xin tiên sinh cứ theo mẫu mà chinh lý. Tướng quân nói ta đưa sinh hoạt phí đến cho tiên sinh.”

Nói xong, hắn bèn đặt năm mươi lượng bạc trên án, xong lại thi lễ và ra ngoài.

Lý Bạch từ từ ngồi xuống, hắn tiện tay mờ vãn thư ra. Đến giờ vẫn còn có phần như đang lơ lửng trên không, mãi một lúc sau hắn mới thở dài nói: “Haiz! Không ngờ rằng con chim điểu bay bổng giữa chốn thơ văn như ta đây mà lại luân lạc đến cành địa này.

Lúc trưa. Lý Khánh An vừa định đi ăn cơm thì gặp một tên môn vệ chạy đến cành báo: “Tướng quân. Đô Vận chuyén sứ có việc gấp tìm ngài ngoài doanh.”

“Ta biết rồi.”

Hắn nhanh chân bước ra cồng doanh, chỉ thấy Lưu Trường Vân tay khoát sau lưng, mặt mày tâm sự trang trùng đi qua đi lại.

“Lưu sứ quân, có việc chỉ ư?”

Lưu Trường Vân vừa quay lại liền thấy Lý Khánh An đương bước ra. Gã vội đi lên nói: “Lý Tướng quân, bây giờ ngươi có thời gian không, ta có việc gấp tìm ngươi.”

“Có việc gì. đại nhân cứ nói.”

“ở đây không tiện, hãy theo ta đến Bạch Ngọc Đường!”

Nói xong, gã lại lấm lét ngó trái ngó phải mới khẽ giọng quay sang Lý Khánh An: “Tiểu vương gia đã đến, có việc muốn bàn với Tướng quân.”

“Vậy được, ta sẽ theo đại nhân đến đấy.”

Khánh An quay về dắt ngựa và dẫn mấy tên thân tùy theo chân Lưu Trường Vân đến Bạch Ngọc Đường lâu.

Trong một nhã thất Bạch Ngọc Đường lâu. Diêm Khải đang báo cáo tình hình hai hôm nay với Lý cầu vừa đến Dương Châu.

“Tiểu vương gia, người bên ta đã được tình báo tường tận phía Đô Lương sơn, hang ổ bí mật mà Đỗ gia xây dựng tại Đô Lương sơn đã bị Lý Khánh An đạp đổ. Gia sàn Đồ gia đều đã vào tay Lý Khánh An. nghe nói hôm qua hắn đã giao toàn bộ cho Lư Hoán. Theo tình báo của chúng ta có được, hành động lần này của Lý Khánh An là vô cùng ngẫu nhiên, không phải hắn được biết từ trước.Có điều theo tình báo mới nhất, sau khi rời Đô Lương sơn. hắn không trực tiếp về Dương Châu, mà lại vượt sống đi về phương Nam, còn đi làm aì thì tạm thời vẫn chưa biết được, thuộc hạ hoài nghi hắn có thể đã biết được mạnh mối của Đỗ Bạc Sinh.”

Lý Cầu trầm tư một lúc: “Diêm tiên sinh, muốn điều tra rõ nghi điềm này rất đơn giàn.Chí ít ta có ba con đường, một là thông qua binh sĩ của hắn. hai là đi đả thính dọc đường. ba nữa là đi hói quan phủ đương địa. Ba con đường nay, ta mặc ngưoi dùng cách aì cũng được, nhưng nhất thiết phải tìm hiêu rõ hắn đã làm gì cho ta, đã có được bí mật aì. Đây là việc rất quan trọng, ngươi lập tức cho người đi dò hỏi.”

“Vương gia yên tâm. tại hạ sẽ lập tức đi.”

“Còn nữa!”

Lý Cấu giơ tay ngăn hắn lại: “Hắn bị người khác ám sát, ta thấy việc này rất đáng ngờ. Và ta khăng định việc này không phải do An Lộc Sơn làm, cũng không phải Lư Hoán, và càng không phải do chúng ta, vậy rốt cuộc là ai? Vì một khi Lý Khánh An chết, vấn đề của Dương Châu sẽ lập tức bị Thánh thượng để mắt. lúc ấy phụ vương ta sẽ gặp rắc rối. Đây hiển nhiên là có người đang thừa nước đục thả câu ở giữa, ngươi cũng phải điều tra rõ ràng.”

“Tiểu vương gia. việc này ta đã có chút manh mối.”

“ồ? Ngươi nói thử xem!”

“Sau khi xảy ra vụ án ám sát, ta đã phái người dò hỏi kỹ càng ở sần Thủy Cư. Tiểu vương gia đoán tại hạ đã tìm được gì?”

“Cái gì?”

Diêm tiên sinh rút ra một đồng khi màu xanh đen đật trên bàn, cười nói: “Tiểu vương gia, người xem đây là gì?”

“Thán nỏ.” Lý cầu chỉ nhìn sơ qua đã nhận ra ngay, đây là một chiếc thân nỏ quân

dụng. Cầm lên ngắm nhìn cân thận, thì phát hiện trên đấy có mã số.

“Sau đó?” Hắn có vẻ đã hứng thú với việc này đây.

“Sau đó thuộc hạ đã phái người đi điều tra mã số trên thân nỏ, mãi đến hôm qua

mới tìm ra lai lịch của chiếc nỏ này.”

“Từ đâu đến thế?”

“Tiểu vương gia sẽ không ngờ được. Đây là chiếc nỏ thuộc sở hữu của Đại đô đốc phủ Dương Châu. Ta mua chuộc bọn tiểu dịch thủ kho thì phát hiện, cây nõ này tháng trước bị tham quân đại đô đốc phú Dương Châu La Đào lâm thời mượn đi. Sau đó trà về, tức là ngày thứ hai sau khi Lý Khánh An gặp thích sát, nhưng mã số trên thân nỏ đã khác so với nỏ quân dụng ban đầu. mà ngược lại lại giống y đúc chiếc thân nó mình đang cầm. Điều này đúng là hay ho. Vụ án ám sát Lý Khánh An mà lại liên quan đến Đại đô đốc Phủ Dương Châu. Vương gia nghĩ ra điều aì thế?”

Lý Cầu xuất thần suy ngẫm một lúc, bỗng dung hắn trợn tròn mất. “Ý ngươi là hắn.”

“Đúng, hắn là nhạc phụ của Lâm vương. Nếu có ai muốn thừa nước đục thà câu ở Dương Châu, gây sự chú ý của Thánh thượng, khiến Khánh vương bị vạ lây, thì người hưởng lợi sẽ là ai?”

“Tượng vương!” Lý cầu giận dữ một chường đập mạnh xuống bàn

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện