Đêm hôm đó Vũ Thiên Nguyên tìm đến tận tiểu viện, vừa bước vào cửa đã thấy Vũ Thiên Long đang nhập tâm tu luyện, bản thân hắn không phải vì vậy mà vui sướng, hắn trầm mặc nhìn con trai một chút sau đó vô thức thở dài.

Vũ Thiên Nguyên thực sự không muốn lôi kéo con trai mình vào cái trận chiến vô bổ này, bất quá có hối hận thì vạn sự cũng đã rồi.

Vũ Thiên Long thấy có động tĩnh thì vội vàng mở mắt, hắn nhăn nhăn mặt nhìn Vũ Thiên Nguyên, khuôn miệng nhỏ nhắn khẽ cười: "Cha! ".

" Long nhi! Phụ thân thực sự xin lỗi, đáng lẽ ra! " Vũ Thiên Nguyên trầm mặc, ấp úng nói.

" Không sao, con cũng là người Vũ gia! "

" Nhưng mà, ta nghe nói Tài nhi đã sớm tiến cảnh đến Ngưng Khí sơ kỳ đỉnh phong, ta chỉ sợ con không phải là đối thủ của hắn " Vũ Thiên Nguyên thần sắc có chút chán nản, ngưng một chút hắn lại nói.

" Cho ta xem thời gian qua con đã tu tập đến đâu? ".

Vũ Thiên Long nghe đến đây thì nheo mắt khẽ cười, tu vị trong cơ thể bộc phát mà ra, từng dòng linh khí đen nhánh không ngừng cuồn cuộn chạy dọc toàn thân, thậm chí nhấc tay cũng đều có thiểm điện chớp giật.

" Ngưng Khí tầng hai!!! " Vũ Thiên Nguyên kinh nghi nhìn con trai, thốt lên khe khẽ.

Vũ Thiên Long thoáng gật đầu xác nhận, thực tế thì tu vị của hắn đã sớm là Ngưng Khí bốn tầng nhưng mà Vũ Thiên Long lại cố tình che dấu đi thực lực, hắn muốn dành cho Vũ Thiên Nguyên, cha con Vũ Khắc Điệp và thậm chí cả Vũ gia một cái bất ngờ thật lớn.

Thoáng chút kích động, nhưng cuối cùng Vũ Thiên Nguyên cũng tận lực đè nén xuống, bản thân hắn vui vì hài tử tiến cảnh quá nhanh ngoài mong đợi, nhưng mà chỉ chút ấy thực lực vẫn còn xa xa chưa đủ.

Đừng nhìn cách biệt chỉ là một tiểu cảnh giới mà xem thường, tu sĩ Ngưng Khí tầng ba hoàn toàn có thể nhất chiêu tất sát một Ngưng Khí tầng hai, đương nhiên phải có ngoại lệ, đối với những thiên chi kiêu tử thiên phú vô song thì việc vượt cấp chiến đấu cũng là điều dễ hiểu.

Hơn nữa, chiến lực của tu sĩ cũng phụ thuộc một phần vào cấp bậc môn công pháp mà họ đang tu luyện, bất quá những kiện trên chỉ áp dụng cho đại tu sĩ tu vị cao thâm, còn đối với hài tử thì không thể dùng đến chuẩn mực thông thường để đánh giá được.

" Ta hy vọng con có thể toàn lực tiếp được một chiêu của Tài nhi, mặc dù có thể sẽ mất đi thể diện nhưng mà chỉ cần Vũ gia còn, chung quy cũng đều đáng giá ".

Khuôn mặt thoáng chút bất lực, Vũ Thiên Nguyên vội vàng bước nhanh ra khỏi cửa để lại sau lưng một thanh âm nhàn nhạt: " Con tiếp tục tu tập đi, Cha tin tưởng ở con ".

Vũ Thiên Long nhìn theo bóng lưng to lớn cùng cước bộ nặng nề của phụ thân thì bất giác than dài: " Hy vọng của cha chỉ nhỏ bé đến vậy thôi sao!! ".

Điều mà Vũ Thiên Long quan tâm lúc này không phải là chuyện ngày mai có thể đánh bại được Vũ Khắc Tài hay không, mà hắn lo lắng cho cơ nghiệp Vũ gia về sau, nếu như suốt ngày cứ có kẻ nhòm ngó rồi không ngừng bày mưu tính kế, chỉ sợ Vũ gia khó bề lâu dài trụ vững.

" Ta phải nhanh chóng nâng cao thực lực, chỉ cần có đủ thực lực trong tay là có thể bảo vệ chính mình, bảo hộ an toàn cho thân nhân cùng gia tộc, chí ta không phải ở cái quận thành nhỏ bé này, chí ta là bầu trời bên ngoài đại thiên thế giới, sẽ có một ngày chân ta đạp hết bát hoang ".

Vũ Thiên Long hào tình vạn trượng xiết chặt đôi bàn tay nhỏ bé, hùng tâm tráng khí bừng bừng.

Nếu như có tu sĩ đại năng ở đây họ sẽ kinh ngạc nhận ra, tiểu hài tử nhỏ bé kia chỉ cần phát ra ý niệm cũng có thể dễ dàng khiến cho ý niệm của mình triệt để thăng hoa, lột xác.

Một luồng hào quang từ trên thân thể Vũ Thiên Long bỗng nhiên ngập trời bạo phát, đây là hào quang của vận mệnh, ta làm chủ vận mệnh chính ta ".

Giờ phút này tại một gia tộc nhỏ bé bên trong một tiểu quốc gia có hài tử đang kiên định phát ra ý niệm của chính mình, như là lời tuyên thệ cùng thiên đạo, ý niệm này về sau vô tình trở thành một loại đạo tâm vững chắc nâng đỡ bước chân hắn trên con đường truy đạo thật dài phía trước.

Một cái ấn ký hình bán nguyệt mờ nhạt lấp lóe trên mi tâm Vũ Thiên Long, Tiên Đạo ấn ký vừa hiện.

Từ đây, một truyền kỳ mới được viết lên.

Sáng hôm sau, trên một mảnh đất trống chu vi tầm ngàn thước vuông, phía trước là một đài tế bằng đá xanh cao hơn mặt đất nửa trượng, bên trên cắm chặt một chiếc đại đỉnh làm bằng đồng thau từ đó nhang khói bốc lên cuồn cuộn.

Khói trắng lại quấn chặt lấy nhau tan vào trong sương sớm, nặng nề la đà sát mặt đất, khiến cho khung cảnh nơi này thoạt nhìn khá âm u trầm lắng.

Bên phải, một diễn võ trường rất lớn được gia công từ tinh thiết đen bóng, lại có phù văn trận pháp gia cố lập lòe quang mang, nhìn qua có vẻ vô cùng chắc chắn, xung quanh có đến hơn ngàn người cùng tụ tập, già trẻ, gái trai, lớn bé đều có đủ.

Chúng nhân ai nấy thần sắc đều tỏ ra vô cùng kích động cùng hướng mắt lên phía trên, từng đợt thanh âm nghị luận cũng theo đó vang lên.

" Ngươi nói xem đại thiếu gia có thể chiến thắng Vũ Khắc Tài kia? " Một tộc nhân nội tộc trầm mặc hỏi đồng bạn đứng bên cạnh.

" Ta chỉ hy vọng thiếu gia không thua, chỉ cần tiếp qua một chiêu xem như thủ thắng ".

" Thiếu gia thiên phú hơn người, thế nhưng đáng tiếc, tuổi đời cùng thời gian tu luyện quá ít ỏi, nếu như cho hắn thêm một vài năm thì Vũ Khắc Tài kia cơ bản không xứng đáng, chỉ hy vọng sau trận chiến này thiếu gia không vì thua thiệt mà ảnh hưởng đến đạo tâm "

Tộc nhân nội tộc tỏ ra lo lắng bao nhiêu thì đám ngoại tộc chi thứ ngược lại càng tỏ ra phấn khích.

" Thứ gì Tiên căn vô thượng! Tin đồn nhảm, để xem tiểu tử kia có thể sống qua một chiêu hay không ".

" Ta lại sợ hắn sẽ bị Tài nhi ngược chết, ngược đến thê thảm nha! ".

Lúc này thình lình có bảy tiếng trống trận ở đâu được đánh lên, thanh âm như thiên lôi nổ vang khiến cho bầu không khí vừa mới nhộn nhịp đôi chút phút chốc trầm xuống.

Vũ Thiên Nguyên bước lên đài tế, một cây hương năm tấc từ tay hắn cắm thẳng lên đỉnh đồng, thần sắc trang nghiêm, Vũ Thiên Nguyên chắp tay khấn nguyện sau đó phủ phục trên mặt đất.

Cùng lúc này bốn vị thủ hộ giả cũng đồng loạt đi ra, theo phía sau lưng bọn họ là cha con Vũ Khắc Điệp, Vũ Thế Minh.

Lý Phi Yến đứng ở phía xa dắt tay nhi tử Vũ Thiên Phong trầm mặc nhìn về hướng này, trong lòng nàng bỗng nhiên hiện lên sự lo lắng cùng bất an: " Long nhi! Hy vọng ở con ".

Vũ Thiên Phong trái lại tỏ ra cực kỳ hào hứng: " Đại ca! Phải đánh hắn, đánh thật đau cho ta ".

Vị đại thủ hộ thần sắc băng lãnh nhàn nhạt mở lời: " Hôm nay, đại hội gia tộc cuối năm, cũng là dịp để đám tiểu bối thể hiện tài năng, nhưng mà năm nay có chút bất đồng, như giao ước, trận chiến đầu tiên sẽ là trận chiến giữa Vũ Thiên Long cùng Vũ Khắc Tài, nên nhớ chỉ là luận võ bình thường không được tổn hại hòa khí càng không được nảy sinh sát tâm ".

" Hô " Chúng nhân cùng hào hứng thở ra một hơi thật dài, đây đâu phải luận bàn gì, là tranh đoạt trắng trợn thì đúng hơn, nếu xong rồi thì cũng thôi đi nhưng lỡ như mâu thuẫn kéo dài dẫn đến hai bên xuất binh sát phạt chẳng phải vô tình mà tạo nên một hồi hạo kiếp.

Vũ Khắc Tài nhẹ nhàng phi thân lên võ trường, khuôn mặt cao ngạo nhìn xuống bên dưới.

Lúc này Vũ Thiên Long cũng ung dung bước ra khỏi tiểu viện, thần sắc sáng láng cước bộ nhàn nhã, đối với hắn trận chiến này có hay không cũng đều không quan trọng, trong mắt hắn chưa bao giờ xem Vũ Khắc Tài kia là chi địch, bất quá cũng chỉ là một hạt bụi nhỏ dưới gót chân trên con đường của Vũ Thiên Long mà thôi.

" Thiếu gia đâu, sao còn chưa đến? " Một vài tộc nhân nóng lòng quay sang hỏi nhau.

" Ngươi hỏi ta, ta biết hỏi ai? ".

" Có lẽ hắn sợ quá nên rụt cổ ở nhà rồi! cũng đúng, chẳng lẽ biết thua còn tìm đến chịu thiệt " Một tộc nhân chi thứ bĩu môi nói.

Chúng nhân đã có mặt đầy đủ nhưng bóng dáng Vũ Thiên Long thủy chung vẫn không thấy đâu.

Một phút..Hai phút..Năm phút đồng hồ qua đi.

Vũ Khắc Tài bắt đầu tỏ ra nóng nảy:" Có sợ không dám đến thì cũng phải đánh rắm một tiếng cho người ta biết chứ, tên khốn này ".

" Nguyên ca! Long nhi đâu? " Lý Phi Yến kinh nghi nhìn trượng phu hỏi.

Vũ Thiên Nguyên chỉ thở dài một hơi: " Không đến cũng tốt, ngược lại ta càng không mong nó xuất hiện, hài tử bốc đồng, ta chỉ sợ nó phải nhận lấy tổn thương không đáng có, là ta không tốt, người làm cha này không tốt! ".

" Hắn không đến cũng phải đi lôi cổ hắn đến cho ta " Vũ Khắc Tài vẻ mặt sa sầm điên cuồng hét lớn.

Chúng nhân chỉ biết nhìn nhau mà than thở, đối với họ đại cục xem như đã định, thắng bại đã phân.

" Ai nói ta không dám đến! " Đúng lúc này một tiếng nói hài tử lanh lảnh vang lên, đằng xa một cái bóng nhỏ bé ung dung bước tới.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện