Vẫn ngồi ở trên cao Mộc Thanh Dao lên tiếng.
“Bản cung là hoàng hậu Huyền Nguyệt quốc, không phải con hát, cũng không phải vũ cơ, lại càng không phải là nô tài ở trong cung mua vui cho người, hoàng thái nữ ngay cả điểm ấy cũng không biết xử sự đúng mực, bản cung rất hoài nghi sự nuôi dạy của hoàng thất Đan Phượng quốc các ngươi.”
Lời nói lạnh lẽo vang trên đại điện, giống như băng lạnh đến thấu xương, từng chữ từng chữ như châu ngọc rót vào trong lòng mỗi người, mọi người tràn đầy đồng cảm, hoàng thái nữ Đan Phượng quốc thật là không biết chừng mực, người ta là hoàng hậu, ngươi lại muốn làm cho người ta ở trước mặt mọi người cùng ngươi đấu cầm kỳ thi họa, người ta phải tự nguyện mới được.
Mọi người cùng nhau nhìn về phía hoàng thái nữ Cơ Phượng, Cơ Phượng lập tức đỏ mặt, rồi lại tái nhợt khó coi, nàng thật ra không nghĩ đến điểm này, ban nãy đúng là luống cuống rồi, không nghĩ tới nữ nhân này tĩnh táo như vậy, xem ra là nàng coi thường nàng ta, lúc này đối mặt với ánh mắt hoài nghi của mọi người, thực sự là bị bẽ mặt, nữ vương gia Cơ Tuyết vẫn ngồi ở bên người hoàng thái nữ, lập tức đứng lên, cung kính mở miệng hướng Mộc Thanh Dao xin lỗi.
“Cơ tuyết thay hoàng tỷ hướng Huyền Nguyệt quốc hoàng hậu xin lỗi, hoàng tỷ luôn luôn thẳng thắng, hơn nữa rất tò mò phong thổ tài nghệ của Huyền Nguyệt quốc, mới có thể cả gan hướng hoàng hậu lãnh giáo.”
Nữ vương gia Cơ Tuyết dịu dàng mở miệng, nàng vừa nói xong, người thông minh liền nghe được ngụ ý của nàng, trên vì hoàng tỷ giải vây, dưới còn ngầm chứa hàm ý khác, là chỉ Huyền Nguyệt quốc không dám trực diện nghênh tiếp sự khiêu chiến của hoàng thái nữ, rất nhiều người đem ánh mắt trên người hoàng thái nữ chuyển qua vương gia Cơ Tuyết, vương gia tuy rằng diện mạo không là trung tâm nổi bậc, nhưng trí tuệ so với hoàng thái nữ thì lợi hại nhiều lắm, chỉ với thái độ thản nhiên khiêu khích, so với hoàng thái nữ thì cao minh hơn.
Mộc Thanh Dao sao lại không rõ ý tứ của nữ nhân trước mắt, bất quá muốn cho nàng ra tay, là chuyện không có khả năng, như lời nàng đã nói, nàng không phải con hát, cũng không phải nô tài, không phải kẻ mua vui ở trong cung, nếu như nàng cùng Cơ Phượng đấu, thì tiện nghi cho những người xem náo nhiệt, hơn nữa sẽ chứng tỏ bản thân cùng nàng ta óc heo giống nhau, nếu như nàng lấy thế đè người, người khác sẽ nghĩ nàng ngầm che giấu chuyện khác.
Hơn nữa vừa nghĩ tới lão bà bên cạnh dĩ nhiên giúp đỡ người ngoài, trong lòng liền muốn thật tốt áp chế nhuệ khí của bà ta, không chỉ là thái hậu, còn những kẻ mang vẻ mặt xem kịch vui nữa, muốn nàng làm ra những việc sai lầm, nên nàng nhất định phải chặn họ lại, xao sơn chấn hổ, làm cho những người này phải nhớ tốt nhất đừng đem chủ ý đánh trên đầu của nàng thượng.
“Đã là lãnh giáo, nếu bản cung hoàn toàn không để ý tới, chỉ sợ sẽ có tung lời đồn nhảm, nói bản cung lấy thế đè người, đúng không?”
Mộc Thanh Dao nói đến đây, ngừng lại, lúc này trên đại điện, tất cả ánh mắt đều nhìn nàng, có hiếu kỳ, có nghiền ngẫm, còn có vẻ xem kịch vui, chờ đợi nàng ra tay, hương rượu mùi thịt hòa vào nhau càng thêm bí hiểm.
“Phải” hữu thừa tướng Sở Phong Ngọc dẫn đầu nâng rượu lên uống, các đại thần trong triều đều phối hợp gật đầu, thế nhưng tiếp xúc được ánh mắt của tả thừa tướng Mộc Ngân, thì khí thế lập tức yếu đi.
Lời của Sở Phong Ngọc vừa rơi xuống, thì ở chỗ ngồi thái hậu nương nương khóe môi vãn ra mĩm cười u ám: “Ai gia cũng muốn nhìn một chút, hoàng hậu có cái sở trường bản lĩnh gì?”
Tên đã lắp vào cung không bắn không được, Mộc Thanh Dao trên khuôn mặt tươi đẹp bao phủ một tầng sương lạnh mỏng, trong đôi mắt đen nổi lên con sóng giao động, nhàn nhạt từng chữ từng hồi mở miệng.
“Bản cung sẽ vẽ một bức họa, nếu như hoàng thái nữ có thể nhận biết được vật ấy, bản cung liền biểu diễn tài nghệ cho mọi người xem, nếu như hoàng thái nữ không biết được vật ấy, như vậy hoàng thái nữ phải biểu diễn tài nghệ hạng nhất, được không?”
Mộc Thanh Dao mâu quang như nước rơi vào người hoàng thái nữ Cơ Phượng, nữ nhân kia lúc trước ở thế bối rối bây giờ đã khôi phục lại, nghĩ đến mới vừa rồi hoàng hậu làm cho mình ở thế hạ phong, như thế ở ván này xem như hòa nhau đi, hôm nay nàng nhất định phải làm cho nữ nhân này ở trước mặt mọi người biểu diễn tài nghệ, nàng ta không phải tự cho là thanh cao sao? Vừa rồi nói không phải con hát sao? Hôm nay để nàng ta làm con hát một lần, Cơ Phượng hiểu rõ trong thiên hạ không thứ gì mà nàng nhận thức không được, Mộc phủ tam tiểu thư chẳng qua là nữ nhi của thừa tướng, mà nàng là thái nữ hoàng thất, vật gì mà chưa thấy qua, chỉ cần nàng ta đưa ra bức tranh, nàng liền sẽ nhận biết vật ấy! Cơ phượng thân hình khẽ động, thì bên cạnh Cơ Tuyết vươn tay ngăn chặn hoàng tỷ, nàng muốn thay thế hoàng tỷ xuất thủ.
Hoàng hậu nương nương Huyền Nguyệt quốc không phải ngồi không, nàng ta rất lợi hại.
Cơ Tuyết sợ hoàng tỷ sẽ bị thiệt thòi, muốn thay thế tỷ lên sân khấu, đáng tiếc Cơ Phượng căn bản không nhận tình của hoàng muội, ở trong đầu của nàng, hoàng muội rõ ràng là muốn mượn cơ hội này để biểu hiện, nàng mới sẽ không cho nàng ta bất cứ cơ hội nào.
“Được ” giải quyết dứt khoát, Cơ Phượng đồng ý.
“Bản cung là hoàng hậu Huyền Nguyệt quốc, không phải con hát, cũng không phải vũ cơ, lại càng không phải là nô tài ở trong cung mua vui cho người, hoàng thái nữ ngay cả điểm ấy cũng không biết xử sự đúng mực, bản cung rất hoài nghi sự nuôi dạy của hoàng thất Đan Phượng quốc các ngươi.”
Lời nói lạnh lẽo vang trên đại điện, giống như băng lạnh đến thấu xương, từng chữ từng chữ như châu ngọc rót vào trong lòng mỗi người, mọi người tràn đầy đồng cảm, hoàng thái nữ Đan Phượng quốc thật là không biết chừng mực, người ta là hoàng hậu, ngươi lại muốn làm cho người ta ở trước mặt mọi người cùng ngươi đấu cầm kỳ thi họa, người ta phải tự nguyện mới được.
Mọi người cùng nhau nhìn về phía hoàng thái nữ Cơ Phượng, Cơ Phượng lập tức đỏ mặt, rồi lại tái nhợt khó coi, nàng thật ra không nghĩ đến điểm này, ban nãy đúng là luống cuống rồi, không nghĩ tới nữ nhân này tĩnh táo như vậy, xem ra là nàng coi thường nàng ta, lúc này đối mặt với ánh mắt hoài nghi của mọi người, thực sự là bị bẽ mặt, nữ vương gia Cơ Tuyết vẫn ngồi ở bên người hoàng thái nữ, lập tức đứng lên, cung kính mở miệng hướng Mộc Thanh Dao xin lỗi.
“Cơ tuyết thay hoàng tỷ hướng Huyền Nguyệt quốc hoàng hậu xin lỗi, hoàng tỷ luôn luôn thẳng thắng, hơn nữa rất tò mò phong thổ tài nghệ của Huyền Nguyệt quốc, mới có thể cả gan hướng hoàng hậu lãnh giáo.”
Nữ vương gia Cơ Tuyết dịu dàng mở miệng, nàng vừa nói xong, người thông minh liền nghe được ngụ ý của nàng, trên vì hoàng tỷ giải vây, dưới còn ngầm chứa hàm ý khác, là chỉ Huyền Nguyệt quốc không dám trực diện nghênh tiếp sự khiêu chiến của hoàng thái nữ, rất nhiều người đem ánh mắt trên người hoàng thái nữ chuyển qua vương gia Cơ Tuyết, vương gia tuy rằng diện mạo không là trung tâm nổi bậc, nhưng trí tuệ so với hoàng thái nữ thì lợi hại nhiều lắm, chỉ với thái độ thản nhiên khiêu khích, so với hoàng thái nữ thì cao minh hơn.
Mộc Thanh Dao sao lại không rõ ý tứ của nữ nhân trước mắt, bất quá muốn cho nàng ra tay, là chuyện không có khả năng, như lời nàng đã nói, nàng không phải con hát, cũng không phải nô tài, không phải kẻ mua vui ở trong cung, nếu như nàng cùng Cơ Phượng đấu, thì tiện nghi cho những người xem náo nhiệt, hơn nữa sẽ chứng tỏ bản thân cùng nàng ta óc heo giống nhau, nếu như nàng lấy thế đè người, người khác sẽ nghĩ nàng ngầm che giấu chuyện khác.
Hơn nữa vừa nghĩ tới lão bà bên cạnh dĩ nhiên giúp đỡ người ngoài, trong lòng liền muốn thật tốt áp chế nhuệ khí của bà ta, không chỉ là thái hậu, còn những kẻ mang vẻ mặt xem kịch vui nữa, muốn nàng làm ra những việc sai lầm, nên nàng nhất định phải chặn họ lại, xao sơn chấn hổ, làm cho những người này phải nhớ tốt nhất đừng đem chủ ý đánh trên đầu của nàng thượng.
“Đã là lãnh giáo, nếu bản cung hoàn toàn không để ý tới, chỉ sợ sẽ có tung lời đồn nhảm, nói bản cung lấy thế đè người, đúng không?”
Mộc Thanh Dao nói đến đây, ngừng lại, lúc này trên đại điện, tất cả ánh mắt đều nhìn nàng, có hiếu kỳ, có nghiền ngẫm, còn có vẻ xem kịch vui, chờ đợi nàng ra tay, hương rượu mùi thịt hòa vào nhau càng thêm bí hiểm.
“Phải” hữu thừa tướng Sở Phong Ngọc dẫn đầu nâng rượu lên uống, các đại thần trong triều đều phối hợp gật đầu, thế nhưng tiếp xúc được ánh mắt của tả thừa tướng Mộc Ngân, thì khí thế lập tức yếu đi.
Lời của Sở Phong Ngọc vừa rơi xuống, thì ở chỗ ngồi thái hậu nương nương khóe môi vãn ra mĩm cười u ám: “Ai gia cũng muốn nhìn một chút, hoàng hậu có cái sở trường bản lĩnh gì?”
Tên đã lắp vào cung không bắn không được, Mộc Thanh Dao trên khuôn mặt tươi đẹp bao phủ một tầng sương lạnh mỏng, trong đôi mắt đen nổi lên con sóng giao động, nhàn nhạt từng chữ từng hồi mở miệng.
“Bản cung sẽ vẽ một bức họa, nếu như hoàng thái nữ có thể nhận biết được vật ấy, bản cung liền biểu diễn tài nghệ cho mọi người xem, nếu như hoàng thái nữ không biết được vật ấy, như vậy hoàng thái nữ phải biểu diễn tài nghệ hạng nhất, được không?”
Mộc Thanh Dao mâu quang như nước rơi vào người hoàng thái nữ Cơ Phượng, nữ nhân kia lúc trước ở thế bối rối bây giờ đã khôi phục lại, nghĩ đến mới vừa rồi hoàng hậu làm cho mình ở thế hạ phong, như thế ở ván này xem như hòa nhau đi, hôm nay nàng nhất định phải làm cho nữ nhân này ở trước mặt mọi người biểu diễn tài nghệ, nàng ta không phải tự cho là thanh cao sao? Vừa rồi nói không phải con hát sao? Hôm nay để nàng ta làm con hát một lần, Cơ Phượng hiểu rõ trong thiên hạ không thứ gì mà nàng nhận thức không được, Mộc phủ tam tiểu thư chẳng qua là nữ nhi của thừa tướng, mà nàng là thái nữ hoàng thất, vật gì mà chưa thấy qua, chỉ cần nàng ta đưa ra bức tranh, nàng liền sẽ nhận biết vật ấy! Cơ phượng thân hình khẽ động, thì bên cạnh Cơ Tuyết vươn tay ngăn chặn hoàng tỷ, nàng muốn thay thế hoàng tỷ xuất thủ.
Hoàng hậu nương nương Huyền Nguyệt quốc không phải ngồi không, nàng ta rất lợi hại.
Cơ Tuyết sợ hoàng tỷ sẽ bị thiệt thòi, muốn thay thế tỷ lên sân khấu, đáng tiếc Cơ Phượng căn bản không nhận tình của hoàng muội, ở trong đầu của nàng, hoàng muội rõ ràng là muốn mượn cơ hội này để biểu hiện, nàng mới sẽ không cho nàng ta bất cứ cơ hội nào.
“Được ” giải quyết dứt khoát, Cơ Phượng đồng ý.
Danh sách chương